- Trang chủ
- Quốc Sắc Sinh Hương
- Chương 2
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Tống Gia Ninh thề, nàng đời này cũng không muốn ăn quả vải nữa, nếu muốn ăn, cũng phải từ từ chậm rãi ăn, trên xe ngựa thì tuyệt đối không được
ăn.
Nửa đêm bừng tỉnh, Tống Gia Ninh vuốt cái cổ nhỏ của mình, âm thầm răn đe bản thân.
Răn đe đã xong, Tống Gia Ninh nhớ đến cái gì, lập tức cúi đầu. Mấy đêm
nay nàng đều ngủ không ngon, không phải mơ thấy cảnh mình ăn quả vải bị
nghẹn chết, thì chính là mơ thấy mình lại biến thành tiểu thiếp của
Quách Kiêu. Mẫu thân lo lắng nàng, cố ý ra lệnh Cửu Nhi trải chăn đệm
nằm ngủ dưới đất bồi nàng, cũng phải giữ lại một chiếc đèn, ánh đèn mờ
nhạt xuyên qua màn lụa chiếu vào, Tống Gia Ninh nhìn thấy một đôi bàn
tay thịt nhỏ béo núc ních.
Nàng nhẹ nhàng thở phào một cái, đây đã là buổi tối thứ tư, xem ra nàng
đã thật sự quay về năm mười tuổi, mẫu thân vẫn chưa có bệnh đến mức hết
khả năng cứu chữa.
Tháng giêng, Giang Nam nhà nghèo không đốt nổi địa long, lửa than cũng
sớm tắt, Tống Gia Ninh rùng mình một cái, một lần nữa chui vào trong ổ
chăn, che chắn góc chăn cực kỳ chặt chẽ. Ấm áp một lần nữa xông tới,
Tống Gia Ninh hoàn toàn không còn thấy buồn ngủ nữa, nhưng vẫn không
nhúc nhích nằm ngơ ngác, cau mày phát sầu.
Bệnh của mẫu thân ……
Đời trước, lúc nàng sáu tuổi phụ thân liền chết bệnh, khi đó nàng còn
quá nhỏ, miễn cưỡng nhớ lại, cha mới vừa đi, nàng thương tâm rất lâu,
thỉnh thoảng ngã bệnh hoặc là ở chỗ đường tỷ đường huynh bị ủy khuất,
còn có thể khóc lóc với mẫu thân, tủi thân lộc cộc muốn cha. Nhưng thời
gian một ngày lại một ngày qua đi, bóng dáng phụ thân cùng gương mặt
ngưới cũng trở nên càng ngày càng mơ hồ, đến cuối cùng, nàng cơ hồ cái
gì cũng đều không nhớ rõ, chỉ biết là nàng có phụ thân cử nhân, nhưng
phụ thân đã ngã bệnh chết mất rồi.
Rồi nàng cũng quên, bi thương qua đi nên ăn thì ăn nên uống thì uống,
cùng lắm thì hâm mộ người khác có phụ thân, mẫu thân lại không quên.
Đương nhiên, kiếp trước khi mẫu thân còn sống, Tống Gia Ninh cũng không
để ý mẫu thân vì sao một chút lại liền rơi nước mắt, đồ ăn ăn cũng không nhiều lắm, làm cho người càng ngày càng gầy, phảng phất như gió thổi
qua liền sẽ đổ.
Đại nha hoàn bên người mẫu thân nói cho nàng biết, nói mẫu thân khóc, là vì nhớ tới phụ thân, Tống Gia Ninh vẫn không hiểu nổi, nàng cũng muốn
phụ thân còn sống, nhưng nàng tại sao không có nhớ đến muốn khóc?
Về sau mẫu thân tương tư thành bệnh, vào mùa thu năm nàng mười một tuổi
thì buông tay nhân gian, về sau nàng trở thành tiểu thiếp của Lương
Thiệu, nếm trải mùi vị tình yêu nam nữ, lại bị Lương Thiệu hung hăng đâm cho một đao, Tống Gia Ninh mới chợt hiểu được mẫu thân. Phụ thân khi
còn sống, đối với mẫu thân khẳng định rất tốt, cho nên mẫu thân mới nhớ
mãi không quên. Nếu như Lương Thiệu cũng đối tốt với nàng, nàng bị Quách Kiêu cướp đi, Tống Gia Ninh cho dù không có dũng khí lấy cái chết tuẫn
tiết, khẳng định cũng sẽ thường xuyên nhớ đến Lương Thiệu, mà không phải là người không lý tưởng không tim không phổi.
Ài, sao lại nhớ tới tiểu nhân hám lợi, bán thiếp cầu vinh đó nữa rồi?
Lắc đầu, vứt Lương Thiệu ra khỏi đầu, Tống Gia Ninh tiếp tục phát sầu với mẫu thân.
Sống cả đời, hiện tại Tống Gia Ninh có thể hiểu được tưởng niệm của mẫu
thân đối với phụ thân rồi, nhưng nàng không thể tùy ý mẫu thân nhớ
nhung, bằng không thì mẫu thân lại tiều tụy qua đời, vứt bỏ nàng một
mình lẻ loi trơ trọi. Nàng phải nghĩ biện pháp dịch chuyển tâm tư của
mẫu thân... Mẫu thân là quả phụ, còn là một quả phụ đắm chìm trong
cơn bi thống không lối ra, cổng lớn không ra cổng nhỏ không vào, ngay cả nhà thím bên kia cũng không đi, cả ngày buồn bực ở trong phòng, ngoại
trừ chiếu cố nàng thì chính là nhớ tới phụ thân, không sinh bệnh mới là
lạ.
Nàng đầu tiên muốn làm, chính là khuyên mẫu thân đi ra ngoài đi một
chút. Quả phụ thì sao chứ, nhiều quả phụ cũng tái giá đấy thôi, mẫu thân thích phụ thân bằng lòng ở góa canh giữ cả đời bên phụ thân, nàng liền
phụng bồi cùng nương, sau này sẽ ở huyện thành chọn nam nhân đáng tin
cậy gả đi, sinh mấy hài tử, mang theo con trai con gái thường xuyên đến
bồi mẫu thân giải sầu.
Ừ, đợi thời tiết ấm áp hoa đào nở, nàng nhất định phải xin mẫu thân mang nàng đi bờ Thái Hồ, Thái Hồ đó, nàng rất lâu đã không đi rồi, còn nhớ
rõ bên bờ Thái Hồ có hàng dương liễu lả lướt, có từng đóa hoa đào, còn
có cá trắng nhỏ xinh đẹp tươi ngon, tôm trắng vỏ mỏng tươi ngon...
Tống Gia Ninh ngủ thiếp đi, mơ thấy mẫu thân mang nàng đi tới bờ hồ, hai mẹ con ngồi trên thuyền hoa, đặt một bàn ăn ngon.
Sáng sớm Lâm thị qua thăm con gái, chỉ thấy con gái ngủ đến khuôn mặt
nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt, tinh xảo ngây thơ, xinh đẹp ơi là xinh
đẹp, chính là khóe miệng, lại đang chảy nước miếng. Lâm thị vừa trìu mến vừa không biết làm thế nào, bà và trượng phu đều không xem trọng cái
ăn, nữ nhi tiểu tham ăn này là học được từ đâu?
Cổ họng hơi ngứa, Lâm thị vội vàng vòng qua tấm bình phong tranh hoa
điểu sau trước giường con gái, che miệng ho nhẹ, trong lòng vô cùng đau
buồn. Con gái mấy ngày nay luôn mơ thấy ác mộng, bà làm mẹ, vốn nên ngủ
cùng con gái, nhưng bà không dám, sợ lây bệnh qua cho con gái.
Kiềm chế thanh âm ho khan, đánh thức Tống Gia Ninh đang ngủ say, nàng dụi mắt, mơ hồ không rõ mà kêu: “Nương?”
Lâm thị nghe xong, nhanh chóng nhét khăn vào trong tay áo, bày ra khuôn
mặt tươi cười đi đến bên giường, vừa treo màn vừa ôn nhu nói: “An An
tỉnh rồi sao?”
Con gái là sinh non, lúc vừa sinh ra gầy teo nho nhỏ, bà thật sợ nuôi
không sống, liền đặt nhũ danh là “An An”, đại danh là chữ “Trữ “, hi
vọng con gái cả đời an bình. Nói chung chắc do liên quan tới tên, nên
lúc một tuổi, con gái lớn lên trắng trắng mập mập, hài tử của người khác phải dụ dỗ ăn cơm, trưởng bối cầm bát bốn phía đuổi theo, con gái thì
ngược lại, ăn xong một chén còn ôm bát không nỡ buông tay, phải ăn chút
nữa mới chịu.
Ngồi nghiêng ở mép giường, Lâm thị yêu thương nhéo nhéo khuôn mặt béo của nữ nhi.
Con gái thích mẹ, Tống Gia Ninh cũng mong chờ nhìn mẫu thân. Từ nhỏ đến lớn, nữ nhân bên cạnh Tống Gia Ninh, từ phu nhân bốn mươi năm mươi
tuổi, cho tới nữ oa năm sáu tuổi, cũng đều nghĩ biện pháp làm cho mình
gầy bớt, có khuôn mặt thịt như Tống Gia Ninh khi đi đường trên mặt sẽ
khẽ run, vừa ra khỏi cửa sẽ bị người khác cười nhạo, bảy mồm tám lưỡi
gọi nàng là Tống mập mạp.
Tống Gia Ninh nàng cũng hiểu được nữ nhân gầy mới xinh đẹp, eo nhỏ đầy
một nắm tay, váy dài chiết eo, tựa như tiên nữ, nhưng nàng càng thích
ăn hơn, cái gọi là cá và tay gấu không thể chọn cả hai, Tống Gia Ninh
sau mấy lần đói bụng, quyết đoán bỏ qua eo nhỏ nhắn mà chọn mỹ thực. Hơn nữa Tống Gia Ninh chậm rãi phát hiện, đồng dạng là gầy, có người khô
quắt như cây gậy trúc, còn có một loại, như là mẫu thân, dáng người
thướt tha, khoan thai đi tới, như liễu yếu đu đưa theo gió.
Ở trong lòng Tống Gia Ninh, mẫu thân là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời
này, đáng tiếc đồng dạng là khuôn mặt trái xoan đồng dạng là mắt hạnh,
mẫu thân thì khí chất thanh nhã, vừa nhìn chính là đầy bụng thi thư,
nàng lại là dung mạo thiên mị, thành thành thật thật sao lại không làm,
người bên ngoài đều nói ánh mắt của nàng không thành thật một chút nào,
luôn suy nghĩ muốn câu dẫn người khác!
”Nương, người dạy con luyện chữ đi.” Tống Gia Ninh ôm lấy cánh tay mẫu thân, nhỏ giọng làm nũng.
Lâm thị kỳ quái, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái hỏi: “Lại cãi nhau
với tỷ tỷ?” sức khoẻ bà không tốt, đặc biệt mời một nữ tiên sinh dạy
bảo con gái, tiểu thúc cũng đưa chất nữ tới, hai tỷ muội cùng nhau học
cho có bạn có bè, nhưng chất nữ hành sự bá đạo, hai tỷ muội thỉnh
thoảng sẽ ầm ĩ không vui.
Tống Gia Ninh lắc đầu, vùi vào trong ngực mẫu thân nói: “Con muốn viết
chữ cùng nương.” Nàng chiếm mẫu thân nhiều hơn một khắc đồng hồ, mẫu
thân liền bớt nhớ phụ thân ít đi một khắc đồng hồ.
Con gái quen làm nũng, Lâm thị suy nghĩ một chút, đáp ứng: “Vậy con đi trước thư phòng học, học xong nương lại một mình con.”
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Cùng mẫu thân ăn xong điểm tâm, Tống Gia Ninh dẫn nha hoàn đi thư phòng
tiền viện, cùng đường tỷ Tống Kiều mười một tuổi cùng nhau đi học. Tống
Kiều vẫn là bộ dạng trong trí nhớ, mọi chuyện đều muốn áp chế một đầu
Tống Gia Ninh, nữ tiên nêu câu hỏi, nàng ta đều giành trả lời. Tống Gia
Ninh kiếp trước âm thầm hâm mộ đường tỷ thông minh, hiện tại trong lòng
đều là chuyện, liên tiếp thất thần.
Sau này, nhà mình và nhị phòng làm sao ở chung đây?
Kiếp trước mẫu thân ốm chết, nhị thúc thím đối tốt với nàng được một
hồi, dỗ dành nàng lấy đồ cưới của mẫu thân ra cho bọn họ dùng, hai vợ
chồng chân chính liền lộ ra sắc mặt, đợi nàng ngày càng lụn bại, cuối
cùng còn tặng nàng đi làm thiếp. Trong lúc Tống Gia Ninh viết thơ cho
cậu mợ ở kinh thành, hy vọng cậu đón nàng đi kinh thành, kết quả mợ lại
khuyên nàng hãy suy nghĩ lại đạo lý luân thường, ý tứ chính là, trưởng
bối đối với nàng không tốt, cũng là nàng phạm sai lầm trước.
Tống Gia Ninh trong lòng ê ẩm, có lẽ mẫu thân kiên trì chịu tang, cũng là duyên cớ nhà mẹ đẻ không hoan nghênh nàng trở về?
Mà thôi, nhị thúc nhị thẩm xấu xa cũng phải kiêng kị mẫu thân, chỉ cần
thân thể mẫu thân khôi phục lại, khỏe mạnh trường thọ, nhị thúc tuyệt
không dám an bài lung tung chuyện chung thân của nàng.
Giờ học buổi sáng trôi qua trong tâm sự nặng nề của nàng, Tống Gia Ninh, Tống Kiều cùng tiễn Phu Tử ra cửa, sau đó hai tỷ muội từ quay về nhà
mình. Tống Gia Ninh bước chân nhẹ nhàng mà đi tìm mẫu thân, đến phòng
chính, ngoài ý muốn phát hiện nhị thẩm Hồ Thị vậy đã đến, đang ngồi ở
nhà chính nói chuyện với mẫu thân, giống như đang thương lượng cái gì.
”Nương, nhị thẩm.” Tống Gia Ninh nhu thuận kêu, chân ngắn nhỏ di chuyển đến bên cạnh mẫu thân, phức tạp quan sát người thím này.
Hồ Thị năm nay 25, nhỏ hơn Lâm thị hai tuổi, cũng là một nữ nhân gầy,
nhưng màu da bà ta thiên về đen, khuôn mặt cũng hơi dài, nhiều nhất chỉ được xem tư sắc trung bình. Lúc này đang cười tủm tỉm hỏi Tống Gia
Ninh: “Ngày kia là đại thọ 55 của bà ngoại Kiều Kiều, Gia Ninh có muốn
đi hay không? Lần này trong nhà mời đầu bếp Túy Tiên lâu, Gia Ninh nhất
định thích ăn.”
Túy Tiên lâu là tửu lâu nổi tiếng xa gần, ký ức của Tống Gia Ninh đối
với thức ăn ở nơi đó hãy còn như mới, nàng muốn ăn, lại không muốn đi Hồ gia.
”Nương ta không thoải mái, ta muốn ở nhà cùng bà.” Tống Gia Ninh dựa vào người mẫu thân, bộ dạng không nỡ rời xa nương.
Lâm thị biết rõ con gái thèm ăn, vui mừng nói: “An An đi đi, tỷ tỷ ca ca con cũng đi, các con cùng nhau chơi đùa.”
Tống Gia Ninh không nói lời nào, ôm mẫu thân uốn qua uốn lại, lặng yên làm nũng.
Trái tim Lâm thị cũng tan ra, đành phải nói với Hồ Thị: “Vậy hãy để cho
An An theo bồi ta, các ngươi đi đi, thay ta nhìn gửi lời thăm hỏi tới
lão phu nhân.”
Hai mẹ con một lòng, Hồ Thị gượng cười hai tiếng, đứng dậy rời đi, rời
khỏi đại phòng viện, khuôn mặt bà ta lập tức kéo căng lên, trên mặt bất
mãn. Qua một ngày, Lâm thị phái nha hoàn đưa tới một phần thọ lễ, Hồ Thị mới thư thái chút, ngẩng đầu thấy trượng phu tiếc nuối nhìn qua đại
phòng bên kia, Hồ Thị lập tức lại oán hận. Cái đồ lẵng lơ mê hoặc người
khác, hai mẹ con đều là đồ lẵng lơ, đặc biệt là Lâm thị, khắc nam nhân
của mình không nói, con câu dẫn em chồng mất hồn mất vía.
Trong lòng hận, nhưng Hồ Thị ngoài mặt không lộ ra, kêu một đôi nhi nữ,
một nhà bốn người đánh xe la đi huyện bên thăm người thân.
Hồ Thị phía dưới có một đệ đệ, gọi là Hồ Tráng, hơn hai mươi tuổi, cả
ngày chơi bời lêu lổng không nghề không nghiệp, chưa thành gia, sáng sớm hôm nay liền chờ ở cửa. Xa xa trông thấy xe la Tống gia, hắn ta trông
mong đuổi theo, nhưng mà một nhà bốn người tỷ phu xuống xe, bên trong
cũng không có người ngoài.
Khuôn mặt Hồ Tráng xấu xí, tìm cơ hội túm tỷ tỷ ruột qua một bên, nho nhỏ nói thầm: “Người đâu?”
Lâm thị dung mạo xinh đẹp, từ ngày bà thủ tiết hắn ta bắt đầu nhớ
thương, thế nhưng Lâm thị lại không ra khỏi cửa, tỷ tỷ lại không cho hắn ta ở Lâm gia hồ đồ, hắn ta chỉ có thể khổ sở đợi cơ hội. Mấy ngày hôm
trước tỷ tỷ đồng ý sẽ mang Lâm thị cùng đi, làm hắn hưng phấn, liên tục
ba đêm cũng ngủ không ngon, lật qua lật lại, trong đầu tất cả đều là Lâm thị.
Trượng phu và đệ đệ đều ngấp nghé Lâm thị, càng thêm chứng minh Lâm thị
tốt, Hồ Thị không vui, khẽ nói: “Nàng ta không muốn, ta còn kéo nàng ta
đến hay sao?”
Hồ Tráng gấp đến độ không được, vuốt cái ót cầu tỷ tỷ: “Vậy tỷ tỷ cho ta đi qua đó đi? Ta cam đoan...”
”Ngươi dám!” Hồ Thị hung hăng liếc hắn, trầm giọng nói: “Nàng ta tính
tình cương liệt, làm ra mạng người ai đảm đương nổi? thành thành thật
thật chờ cho ta, ta không tin đời này nàng ta không ra khỏi cửa!” Đến
lúc đó dã ngoại hoang vu, cho dù Lâm thị thà chết không chịu khuất phục, người đã chết, chỉ cần đệ đệ hành động bí mật, quan phủ liền tra không
được trên đầu bọn họ.
Đến lúc đó chỉ còn một đại a đầu choai choai, bà ta dỗ ngọt hai câu, của hồi môn phong phú Lâm thị mang đến, liền là của bà ta.