- Trang chủ
- Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách
- Chương 45
Tác giả: Thu Thủy Y Nhân
“Chị, đưa chìa khóa xe đây.” Điện thoại vừa được kết nối, Diệp Kiếm như thổ phỉ nói vào trong lỗ tai Diệp Vũ.
“Làm gì?”
“Nghỉ đông rồi, bọn em còn phải về nhà.”
“Chuyện này liên quan gì đến chị.” Choáng nha, không chú ý đến thời gian, lại
một năm nữa trôi qua, rất nhanh nữa sẽ đến tết âm lịch, cuộc sống của cô quả nhiên là quá bừa bãi lộn xộn rồi.
“Chị, chị yêu, vé xe tết rất khó mua. Chị nhẫn tâm nhìn mấy đứa bọn em chèn ép thịt nhau trên xe về đón tết cơ à.”
“Không được đi lung tung, mặc dù lúc xuất phát đi chăng nữa, lúc nào đó cũng sẽ biến thành một chuyện xấu, biết không?”
“Biết, hiểu rất rõ. Chị, ngài yên tâm. Từ nhỏ đến lớn em đều được ngài giáo dục, giác ngộ rất cao, ngài cứ thoải mái đi.”
“Qua lái xe đi.”
“Chị, nhớ chuẩn bị tốt xăng dầu và tiền bạc.”
“Đánh cậu.”
“Đánh người cũng phải chuẩn bị tiền bạc đầy đủ.” Em trai Diệp ăn vạ.
“Được rồi, đón Dao Dao rồi đến cùng nhau, hôm nay ở đây một buổi tối, ngày
mai đi đường cao tốc.” Diệp Vũ lười phải nói dóc với em trai, kết luận
thẳng.
“Ha ha, đại viện…ta tới đây.”
“Đánh cho bây giờ.”
“Muốn đánh thì qua đây.” em trai Diệp vô cùng kiêu ngạo.
Diệp Vũ cười cúp điện thoại, xuống lầu thông báo với Tiếu gia gia.
“Ông ngoại, mấy đứa em cháu đã nghỉ đông rồi, muốn lái xe về nhà, cháu bảo bọn nó đến ở lại một buổi, ngày mai mới lên đường.”
“Được, bảo tiểu Trương mua nhiều món ăn một chút, ở lại thêm vài ngày cũng không sao cả, không về nhà ăn tết trễ là được.”
“Ôi đừng, tiểu tử Diệp Kiếm kia rất biết cách náo loạn.”
Tiếu gia gia cũng cười, “Đứa bé kia không tệ, là người chính trực đáng tin cậy.”
“Người cũng đừng khen trước mặt nó, nếu không cái đuôi kia không biết sẽ vểnh lên đâu.”
“Năm nay cháu không thể về nhà bái gia tổ, cũng không biết lễ mừng năm mới tiểu Triệt có về không.”
“Không về cũng là chuyện thường tình, có về cũng coi như là chuyện vui.” Diệp
Vũ cũng đã tập thành thói quen, “Chẳng qua, ông ngoại, nếu như ba mẹ con chạy tới nói chúc mừng năm mới cùng nhau, người…” Sẽ không trực tiếp
đuổi thẳng cổ ra ngoài chứ ?
Tiếu gia gia tim đập mạnh, sau khi ổn định, thật lâu mới thở dài, “Đã nhiều năm như vậy bọn họ cũng không về.”
“Năm nay không giống như trước đây. Cháu là quốc bảo còn đang ở chỗ này, bọn họ có lẽ sẽ phá vỡ quy tắc. Ông ngoại, người cũng đừng giận bọn họ.”
Tiếu gia gia có chút thương cảm, “Con của cháu và Tiêu Triệt cũng sắp chào
đời, ta cũng không phải là ông lão ngoan cố, nhiều năm như vậy cũng đủ
rồi.”
Đúng rồi, chuyện có lúc thật ra không phức tạp như vậy, chỉ có con người cố
tình suy nghĩ đến mức phức tạp. Kết quả là thay nhầm chỗ ở không thể về.
Có nhiều sai lầm có thể bù đắp hay trong lúc có thể bù đắp nên bù đắp tốt
một chút, cuộc sống có quá nhiều tiếc nuối, vẫn nên giảm bớt một ít.
Diệp Vũ cười với Tiếu gia gia nói: “Vậy chúng ta có thể cũng vui lắm, đợi
lúc nào ba mẹ tới, người cũng phải nể mặt, người một nhà chúng ta vui vẻ náo nhiệt đón tết cùng nhau.
“Được, nghe cháu dâu ngoại của ta.”
“Đây mới đúng là phong độ của lão thủ trưởng.”
“Không ngờ rằng nếu như ta không đồng ý thì ta là người không có phong độ sao ?”
“Cháu không nói như vậy, hì hì.”
“Có phải cháu đã sớm tính toán tất cả rồi đúng không ?” Tiếu gia gia đột
nhiên hoài nghi nguyên nhân cô vẫn nghiêm túc chịu dưỡng thai ở đại
viện.
“Ai ôi, ông ngoại, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, là kết quả.”
Tiếu gia gia cười, đúng vậy, kết quả là điều quan trọng nhất, nha đầu này
nói đệm trước thật lâu, cũng là vì muốn một phát thành công.
“Cháu đừng đến làm xáo trộn phòng bếp, bây giờ bụng cháu chính là một chuyện
không thể giỡn.” Cái bụng tròn vo kia nhìn cũng đủ khiến người ta đề cao cảnh giác, cảm giác cô có thể sinh bất cứ lúc nào.
Diệp Vũ vội vàng thanh minh, “Cháu không muốn đi làm xáo trộn, chỉ muốn đi tìm quả dưa chuột để gặm.”
“Tiểu Trương, dưa chuột.” Tiếu gia gia trực tiếp ra lệnh.
“Vâng, thủ trưởng.” Tiểu trương vâng lệnh lập tức đi ngay.
“…” Diệp Vũ nháy mắt suy nghĩ, tiếp tục biện bạch, “Phụ nữ có thai phải vận động nhiều mới có sức khỏe, cháu còn phải đi.”
Đáng tiếc, biện bạch lần nữa bị người ta không để ý đến.
Phụ nữ có thai sẽ tự mình cảm thấy mình là người có thai, nhưng cho tới bây giờ Diệp Vũ chưa từng có loại giác ngộ cao đối với những nguy hiểm đối
với phụ nữ có thai kiểu đó. Mấy ngày trước cô còn chạy đi theo cảnh vệ
tháo lắp súng chơi, tốc độ đó – hoàn toàn có thể bắt kịp tài nghệ chuyên nghiệp.
Liều mạng dạy dỗ cảnh vệ vừa được điều tới đến mức phải kêu gào khóc thét,
quay đầu còn yêu cầu phải tự mình nghiêm khắc rèn luyện, thậm chí còn
không sánh bằng phụ nữ có thai, bọn họ còn mặt mũi nào muốn nói đến
chuyện bảo vệ thủ trưởng ?
Lãnh đạo cục Anh ninh đối với sự việc lần này bày tỏ: có chênh lệch mới có
hưng phấn tiến lên, rất tốt ! Gần đây bọn họ tăng cường cảnh giác đổi
nơi đóng quân, tư chất quân sự của từng cá nhân chiến sĩ tăng lên rất
nhanh. Cảnh vệ thay phiên đổi nơi đóng quân tương đối chăm chỉ, hiệu quả không thua kém đại hội đấu võ toàn quân khu.
Hiện tại người của Cục Anh ninh có ai không biết một đại viện nào đó có một
quân tẩu có đẳng cấp. Anh đi bảo vệ cô ? Anh xác định mình sẽ không phải là được bảo vệ chứ ?
Phụ nữ có thai nào đó nhấc chân một cái liền đá văng một cô gái trẻ đẹp bay ra vài mét, còn đụng phải một cây đại thụ đến mức ói máu tươi ?
Nghe nói tháng trước quân tẩu ra cửa dạo phố mua đồ, vừa ra khỏi cửa vô tình gặp phải bọn cướp, lấy mất chiếc túi xách của cô rồi co giò bỏ chạy.
Quân tẩu nào đó dùng điện thoại di động trên tay, ‘vèo’ một cái bay thẳng
đến tên cướp, sau đó tên cướp bị vùi dập giữa chợ, bị quân tẩu nào đó
bạo lực đạp cho một cái. Tiếp theo, tên cướp vào bệnh viện được chẩn
đoán là bị gãy hai xương sườn, bây giờ còn đang được điều trị trong bệnh viện của ngục giam.
Phụ nữ có thai cường đại dường nào, quân tẩu như vậy quả thật khiến cho đội ngũ con em quân nhân chấn động !
“Vận động cũng không thể dùng hành động đuổi giặc cướp để vận động, đó không phải là vận động thích hợp, đó là vận động nguy hiểm.” Lão thủ trưởng
lại tiếp tục có khí phách nói.
“Đó là trùng hợp, ông ngoại.” Bị người khác cướp giật cô chỉ phản ứng theo bản năng, không phải chủ tâm muốn làm.
“Trùng hợp cũng không thể được, mỗi giờ mỗi phút cháu phải nhớ là cháu đang là phụ nữ có thai, là đối tượng cần được bảo vệ.” Cháu ở đại viện đả kích
cảnh vệ còn chưa tính, cháu còn chạy ra ngoài hù dọa phần tử bất lương
ngoài xã hội, ảnh hưởng nhiều không tốt.
“Được bảo vệ cũng cần có mức độ, với năng lực của cháu thật ra không cần phải phiền phức như vậy.”
“Cháu đả kích lòng tự tôn của tiểu Trương, khiến cho hắn cảm thấy mình không có đất dụng võ.”
“Không phải tư cách quân sự của lính cần vụ đều không cao sao ?”
Tiểu Trương nhất thời như có mũi tên trong lòng, tự mình nói: chị Diệp, giả
sử sự thật là vậy, ngài cũng đừng nói thẳng ra, thật mất mặt.
“Cháu còn đả kích lòng tự tin anh em chiến sĩ cảnh vệ trong đại viện.”
“Nào có nghiêm trọng như ngài nói, cháu chỉ đi theo chân bọn họ chơi một
chút thôi mà.” Diệp Vũ cảm thấy cái mũ Tiếu gia gia chụp lên đầu cô khá
nặng, cô cảm thấy rất có áp lực.
“Không phải cháu bị cận thị chứ ?” Tiếu gia gia đột nhiên hỏi một câu không liên quan như vậy.
“Đúng ạ.” Diệp Vũ chỉ vào gọng kính trên sống mũi, ”Đây chính là chứng cớ.”
“Vậy cháu dùng mắt này để nheo còn bắn trúng vòng thành tích mười sao ?”
“cháu không dùng mắt để nhìn.”
Tiếu gia gia sửng sốt.
“Dùng trái tim, cảm giác, lúc trái tim cảm thấy đúng nhất, ngược lại mắt chỉ là vật cảnh.” Diệp Vũ nói với vẻ như không có gì.
Tiếu gia gia nghe được ngẩn ngơ.
Cảnh vệ tiểu Trần trợn to mắt.
Nhân viên cần vụ tiểu Trương dường như đang nghe chiếu văn.
“Về sau lời nói thật như vậy cháu ít nói thôi.” Tiếu gia gia quả quyết kết luận.
“Ngài hỏi cháu mới nói, người khác thì cháu sẽ không nói.”
Tiếu gia gia mỉm cười, “Như vậy rất tốt.”
Đúng không? Cô cũng cảm thấy rất tốt.
Lúc Diệp Kiếm và Giang Dao đến, Diệp Vũ đang chơi cờ tướng với Tiếu gia gia, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Chị, em đến đây.”
Kết quả, tiểu Kiếm Diệp gia vừa nhiệt tình gọi khiến Diệp Vũ khẽ run tay,
suýt chút nữa đã làm rơi con cờ trong tay vào sai chỗ, nghiêng đầu trợn
mắt nhìn hắn, “Có biết giữ im lặng không?”
Diệp Kiếm đùa cợt nói: “Chị, chị đánh cờ thua cũng đừng giận dữ, việc này không khoa học.”
“Em cũng biết?”
“Phụ nữ có thai tâm trạng luôn không ổn định, nhân dân cả nước ai cũng biết.”
TMD!
“Chị, bụng chị trông thật dọa người.” Giang Dao ra vẻ chưa từng thấy qua cảnh như vậy vây vòng quanh chị họ.
“Không phải chứ? Sao lại dọa người rồi hả?”
“Thật to!”
“Nội dung bên trong nhiều, dĩ nhiên ngoại hình cũng sẽ lớn.”
“Nội dung nhiều?” Giang Dao vẻ mặt vui mừng, “Sinh đôi? Có phải là thai long phượng không?”
Diệp Vũ đưa tay sờ sờ đầu em họ, vẻ mặt thân thiết nói: “Em gái, lớn mật suy đoán thêm chút nữa.” Chuyện cô nghi ngờ tứ bào thai vẫn chưa nói cho
bọn họ biết, lúc này đưa ra hù dọa bọn họ là thích hợp nhất.
Chị cả, thân phận này có lúc thật ra rất kiệt xuất.
Giang Dao khiếp sợ, “Tam bào thai ?”
Diệp Vũ mỉm cười.
Giang Dao lùi ra sau một bước, vẻ mặt không dám tin, “Thật sự là tam bào thai.”
Diệp Kiếm trực tiếp thưởng cho bộ não dung lượng quá nhỏ của cô em họ một
cái vỗ, mặt xấu xa cười nói: “Em thấy chị cười, hơn nữa cũng không thừa
nhận, điều này chứng tỏ suy đoán của em không chính xác.” Sau đó quay
đầu nói với chị họ yêu quý, “Chị, là tứ bào thai đúng không? Mặc dù khả
năng này rất ít.”
“Chúc mừng em đoán đúng rồi, chỉ là không có thưởng.” Diệp Vũ không tốt bụng đá cậu một cái.
Diệp Vũ nhảy lên, “Thật sao? Tứ bào thai. Vậy thì tương lai không lâu nữa em có thể nhìn thấy bốn bé của cải sao?”
Giang Dao hoan hô, “Chị, chị thật vĩ đại, đến lúc đó dẫn bốn binh sĩ nhỏ ra ngoài, thật sự là rất có phong cách.”
….
“Chị em chưa từng có thể diện như vậy sao?” Diệp Vũ hừ hừ.
“Chị, chị thật thiếu tưởng tượng, chị dám nói có một hàng đứng sau không phong cách sao?”
“Phong cách.”
“Nói chính xác là,” Giang Dao ôm cánh tay chị họ đung đưa, “Là con trai hay con gái cả?”
“Để làm gì?”
“Người ta muốn biết đội ngũ tương lai của chúng ta có mở rộng hay không.”
Diệp Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện này thuộc về bí mật quân cơ tối cao, xin thứ lỗi không thể tiết lộ ra ngoài.”
“Chị, chị thật keo kiệt.” Diệp Kiếm gào to.
Diệp Vũ lúc này tỏ ý: “Buổi chiều tự mình mua vé xe về, chị keo kiệt?” Một
chiếc Audi mấy chục vạn còn để cho cậu lái còn bảo cô keo kiệt?
“Chị, chị yêu, đừng, em sai rồi, em có tội, vé xe tết rất khó mua, chẳng nhẽ
chị nhẫn tâm để em trai khiêng chăn nệm xếp hàng mua vé.”
“Cái này không phải là tạo cơ hội cho em đi cùng nhân dân cả nước, em dám
nói em đã có mưu đồ từ lâu là không mua vé trước không?” Kỳ nghỉ đông
năm ngoái cũng là bay về đó.
Diệp Kiếm lập tức cúi đầu nhận tội, thái độ cầu mong khoan hồng.
Diệp Vũ cũng khoan dung cho cậu.
Sau khi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi xong Tiếu gia gia liền dẫn em trai Diệp gia
đang vô cùng hưng phấn kích động đi sờ súng, đoán chừng các chiến sĩ
cảnh vệ lại phải chịu thử thách.
Giang Dao và chị họ ở nhà.
Diệp Vũ cầm tập tản văn lên xem vui vẻ.
Giang Dao ở bên cạnh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng không gì có thể áp đảo lòng hiếu kỳ, “Chị, em nghe bạn học nói trước đây không lâu trong một quán
bar xảy ra chuyện lớn.”
“Rất nhiều tin đồn a.” Diệp Vũ không chút cử động.
“Chị không biết học sinh thời này đi bar như cơm bữa.”
“Internet trở thành quán bar lúc nào vậy hả?”
“Không phải đều là đi sao?”
“Nhưng giờ em đang hạ thấp thú vị của hầu hết học sinh, quán bar là nơi sa đọa.”
“Chị, chị thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em chút, em sắp bị lòng hiếu kỳ hành hạ chết rồi, cô ta gặp chuyện xui xẻo chưa?”
Diệp Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, miễn cưỡng nói: “Sao chị lại cảm thấy em lại không có ý tốt và hả hê như vậy?”
“Loại người như vậy hả hê một chút cũng không được sao?”
“Vậy cũng không nên biểu hiện rõ rệt ra ngoài như vậy, phải âm thầm hả hê có hiểu không?”
Giang Dao lập tức thụ giáo, vẻ mặt diễn xuất, “Vậy cũng được, chị nghiêm túc nói đáp án mau.”
Diệp Vũ lập tức ra vẻ như đang nghiên cứu học thuật, nói: “Hot girl, em có
tin tưởng một câu nói: Thiện ác cuối cùng đều có báo, đạo trời vốn tuần
hoàn? Nếu em không tin, ngẩng đầu nhìn lên xem, ông trời bỏ qua cho
người nào không?” Không được, cô nói thế này liền nghĩ tới một mặt người xỏ giầy, lát nữa phải đi tìm ảnh của một soái ca rửa mắt, dưỡng thai
nhất định phải tốt, tuyệt đối không thể thật giả lẫn lộn.
Giang Dao nhảy lên, đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, xoa tay hưng phấn,
oán hận nghiến răng, “Nên, ai bảo cô ta ác độc, cho nên mới gặp phải quả báo. Đúng là ông trời có mắt.”
“Lại quá xúc động rồi.”
“Chị, chị thật bình tĩnh.”
Diệp Vũ nhìn cô một cái, trong lòng nói, chị sao có thể dễ dàng xúc động,
đêm đó chị có thể đoán được kết cục của cô ta, chỉ là chị căn cứ vào
giác quan thiện ác đơn giản đi với bạn học rời đi trước khi sự việc xảy
ra, về nhà tắm rửa đi ngủ.
Mắt không thấy, tâm không phiền, không thấy được cho nên cũng không cần hăng hái làm việc nghĩa, đây là chắc chắn!
Về phần vấn đề phụ nữ có thai bụng bự có thể đến quán bar hay không, nếu
nói đạo lý với Diệp Vũ, đó là bởi vì đạo lý của cô vĩnh viễn nhiều hơn.
Diệp Vũ cảm thấy nhóm bạn học Bạch Tinh Oánh kia chỉ cần giải thích một chút là được.
Thiệt thòi cho các cô lúc nào cũng nói ủng hộ quân nhân, yêu quân nhân, lúc đi bar vẫn không quên kéo theo cả quân tẩu.