- Trang chủ
- Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách
- Chương 36
Tác giả: Thu Thủy Y Nhân
“Là tôi, có chuyện gì?”
“Chúng tôi hi vọng cô có thể giả trang thành nhân viên y hộ đi vào.”
Hai viên cảnh sát đi cùng cô vô cùng kinh ngạc nhìn cô, bảo một quân tẩu giả trang nhân viên cứu hộ đi vào, đây là phương án gì?
Diệp Vũ hít một hơi, cúi đầu cười một tiếng, “Xem ra là có người đề cử tôi
với các anh.” Chú Ba, ngài thật vượt sức tưởng tượng của cháu.
Viên cảnh quan cười nhẹ, “Đoán chừng cô cũng đoán được là ai.
“Tôi đi vào cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại tôi đang có thai, đối
với trường hợp máu tanh quá mức có thể sẽ có phản ứng, như vậy cũng
không ảnh hưởng gì chứ?”
“Tôi nghĩ như vậy bọn cướp càng yên tâm hơn mới đúng.”
“Vậy thì tôi cũng ok, thay quần áo thôi.” Không sợ cô làm cản trở là được.
Thay đồng phục y tá ở trong xe xong, Diệp Vũ xuống xe, hoàn toàn biến thành
một y tá nhỏ xinh đẹp, trông đặc biệt thanh thuần (thuần khiết trong
sáng ý, ực ực), đặc biệt vô hại, còn là đặc biệt đáng yêu.
Đi vào như vậy không phải là tặng một con tin sao?
“Đưa nước sát trùng của bệnh viện tới đây phun vào, mùi bệnh viện trên người tôi không quá nồng.” Diệp Vũ ngửi một bên tay áo, yêu cầu.
Mở ta hòm thuốc cứu hộ, nhìn thấy thuốc men và một số dụng cụ, Diệp Vũ cũng đã hiểu trong lòng.
“Còn cần gì nữa sao?” Cảnh sát quân hàm cao rất có kiên nhẫn hỏi cô.
“Cho tôi mấy thỏi chewing gum được không? Giờ tôi đang cần cái đó.”
“Được.”
Chewing gum nhanh chóng đến tận túi áo Diệp Vũ, cô còn trực tiếp nhai hai thỏi trong miệng.
“Lúc này còn nghĩ tới ăn chewing gum, cô ấy thật sự là không căng thẳng gì cả.” Một viên cảnh sát công vụ nói.
“Không chừng là quá căng thẳng nên mới ăn.”
“Cũng đúng.”
“Bộ trưởng, cô ấy đi vào không có vấn đề gì chứ?”
Cảnh sát quân hàm cao cười cười, “Dưới tình huống như vậy còn dám đề cử cô
ấy, vấn đề dĩ nhiên là không lớn.” Lão Diệp kia chưa bao giờ làm chuyện
gì mà chưa nắm chắc trong tay, hơn nữa nhìn thấy cháu gái lão bình tĩnh
như vậy, anh cũng cảm thấy không thành vấn đề.
Trước mắt bao người Diệp Vũ xách theo hòm thuốc bình tĩnh đi theo nữ quân y đi vào hội quán.
Đi vào, một họng súng lập tức dí vào đầu, bị rà soát người.
“Chewing gum?”
“Tôi mang thai, thích ăn cái này.” Diệp Vũ rất bình tĩnh.
“Mang thai còn dám đi vào?”
“Tính mạng dân chúng như rễ cỏ, chỉ có thể dùng tính mạng của mình tới đánh cuộc.” Cô bình thản nói xong còn lộ ra vẻ thảm đạm.
Tên cướp lúc soát chewing gum trong tay rồi để lại vào trong túi cô.
“Cám ơn.” Cô thật lòng nói cảm ơn.
“Đi qua giúp hắn xử lý vết thương.”
Diệp Vũ nhìn người bị thương, vết thương của người đó ở đùi, máu đã thấm ướt quần hắn, dưới đất còn có một chút máu.
Ngực có chút sôi trào, đè nén lại, vẫn là nhịn không được quay đầu nôn.
Nôn xong rồi, mím môi cầm hòm thuốc đi qua, cắn răng bôi thuốc băng bó cho
đối phương, tay nghề tương đối thành thạo. Giờ này cô phải cảm ơn Dì Hai bác sĩ và thím Ba khám nghiệm tử thi.
Cô nhìn thấy trong đoàn con tin có ba chồng, ba Tiêu cũng nhìn thấy con
dâu. Mặc dù trong lòng nghi ngờ không hiểu, nhưng dưới tình huống này
con dâu đúng là tốt nhất.
“Chồng cô làm nghề gì?”
“Quân nhân.”
Người bị thương đó rõ ràng là sững sờ, “Cô là quân tẩu?”
“Cho là vậy đi. Mặc dù tôi vẫn không cảm thấy như vậy, người khác đều nói
quân tẩu vĩ đại như thế nào, thật ra tôi một chút cũng không vĩ đại,
cũng không muốn vĩ đại. Nhưng chồng tôi là quân nhân, cho nên tôi phải
vĩ đại, nên vĩ đại. Đây chính là thực tế.”
Người bị thương cầm súng xoay quanh tay mình, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ rệt.
Mà đúng lúc này, trong bộ chỉ huy tạm thời sự kiện này, người đứng đầu đều vây quanh một chỗ thảo luận đối sách, cảnh sát quân sự chính sự đủ cả.
Trước màn hình máy tính bộ chỉ huy, thỉnh thoảng truyền đến tiếng một ai đó
đang kín đáo quan sát tình hình bên trong đồng thời cũng báo cáo lại kết quả.
“Tay trái cô ấy mở rộng, ngón út tay phải nâng lên.”
“Chân trái duỗi ra hướng ba giờ.”
“Bốn ngón tay phải cong lại.”
“…”
Đồng thời, âm thanh cũng nhanh chóng được chuyển đến một nơi khác chỗ cảnh
sát cấp cao, lập tức đồng thời phác thảo lại tình hình hội quán
“Bên trái có người mai phục.”
“Trọng điểm ở hướng ba giờ.”
“Cô ấy phụ trách một người, còn bốn người không rõ phương hướng, chính là tùy cơ ứng biến.”
“…”
(@@ không hỉu zỳ hít á: D5 hình như là Diệp Vũ dùng kí hiệu tay chân để
miêu tả tình hình trong hội quán, có một người quan sát bí mật thông báo lại, bên cảnh sát cấp cao bạn chú Diệp Vũ vẽ lại những gì nghe thấy, từ đó suy ra tình hình hiện tại.)
Những phần tử phạm tội bên trong hội quán hoàn toàn không biết bên ngoài có
máy theo dõi, cho nên cũng không hề biết tình huống người bên trong.
Hiện tại Diệp Vũ thuật lại tình hình bên trong một cách rõ ràng, việc
này đối với phương án giải cứu thực sự rất đúng lúc.
Phương án giải cứu nhanh chóng được lập ra, sau khi liên tục nghiệm chứng, lập tức thi hành mệnh lệnh.
Khi nhân viên đặc cảnh thành công đánh vào trong hội quán, cũng bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh ngạc.
Có mấy tên cướp theo thứ tự bị đao giải phẫu, nhíp, kéo cắm vào điểm trí
mạng trên cơ thể, còn có hai kẻ bị bình thuốc quẹt qua làm cho bị
thương, đánh rơi khẩu súng trên tay.
Nếu như nhất định phải dùng một từ để diễn tả lời nói của họ lúc này, đó chính là – kinh hãi!
Mà người gây ra một hiện trường kinh hãi như vậy, đồng chí Diệp Vũ đang
chống tường nôn mửa, vẻ không nôn hết ruột gan tim phổi ra ngoài không
được, làm cho người ta khó có thể tin cô lại có thể làm ra được sự việc
kinh hãi như vậy.
“Tiểu Vũ, con không sao chứ?” ba Tiêu mặt lo lắng đứng cạnh con dâu, dáng vẻ
như một bông hoa sợ sương sợ gió, hoàn toàn quên mất cảnh tượng có lẽ cả đời này mình không thể quên.
“Ọe…” cô muốn ói chết rồi, giết người quả nhiên là có báo ứng.
Cuối cùng Diệp Vũ phải nằm trên cáng đưa ra ngoài hội quán, cô ói đến chân tay đều nhũn rồi.
Một cảnh sát quân hàm cao cấp dùng một ánh mắt giám định lên người phụ nữ
có thai dáng vẻ đáng thương trên băng ca, thành khẩn nói: “Tính chất quá mức lừa gạt.”
“…” Anh chức cao tôi cũng chỉ có thể quán thầm anh.
“Cảm ơn cô hy sinh phối hợp.”
“Có trợ cấp quốc gia không?” Diệp Vũ tràn đầy kỳ vọng đối với vị quan cao cấp trước mặt.
“Thưởng cờ thi đua cho cô thôi.” Một cảnh sát cấp cao rất không có lương tâm bày tỏ.
“Ngài và chú Ba tôi quan hệ dường như rất tốt.”
“Lúc đi học chúng tôi trên dưới một giường. (giường đôi như kí túc á)
Quả nhiên không còn gì để nói, đúng là cùng một nơi mà ra, đều không có
lương tâm như nhau. Bà chị đây mạo hiểm tính mạng giúp đỡ, cuối cùng chỉ có một cái cờ thi đua rách, bọn họ thật không ngại… đại biểu Đảng khinh dễ loại người có hành động hẹp hòi như bọn họ.
Quá bôi nhọ hình ảnh quốc gia rồi, ít nhất cũng phải thưởng mấy vạn tiền
thưởng mới được, không phải nói bên trong có rất nhiều đại gia sao? Cô
không sợ nhiều tiền, lần này ói như vậy, cô cần phải mua dược phẩm bồi
bổ thân thể mới được.
Cuối cùng, một cảnh sát cấp cao nào đó rất trang nghiêm hành cảnh lễ với Diệp Vũ (cảnh lễ - lễ nghi cảnh sát)
Diệp Vũ muốn khóc cho hắn nhìn, vì vậy giả bộ yếu ớt, nhắm mắt dưỡng tinh thần.
Sau khi về Tiêu gia, sau khi biết được tình hình đã chọc cho mẹ Tiêu vừa khóc vừa nghĩ, không ngừng mắng cảnh sát.
Diệp Vũ đáng thương tỏ ý, “Mẹ, ba con, chú con đều là cảnh sát.”
Mẹ Tiêu vì vậy dừng hành động công kích tập thể cảnh sát.
“Gọi bác sĩ Ngô đến đây, Tiểu Vũ còn đang mang đứa bé, đừng để có chuyện gì không may.”
“Đã gọi điện thoại, nên đã đến.” Đối với việc con dâu đang có một tiểu tử
trong bụng, ba Tiêu cũng rất căng thẳng. Mới vừa rồi đánh nhau kịch liệt như vậy, ngàn vạn lần đừng thương tổn đến tiểu bảo bối.
Thành thật mà nói, ông cũng muốn mắng cảnh sát.
Tại sao có thể để cho một quân tẩu đang mang thai đi làm một chuyện nguy hiểm như vậy?
Có xứng với quân nhân dùng súng bảo vệ tổ quốc hay không?
Bác sĩ gia đình Tiêu gia, bác sĩ Ngô chạy tới, sau đó cẩn thận chẩn đoán
bệnh tình rồi bày tỏ, phụ nữu có thai, nôn nghén chỉ là chuyện bình
thường, thân thể không có chỗ nào là không tốt, quả thật khỏe mạnh đến
mức không thể khỏe mạnh hơn được nữa.
Mặc dù là như vậy, nhưng đối với sự việc lần này, Diệp Vũ vẫn phản ứng mang thai vô cùng nghiêm trọng, nôn nghén hơn hai tháng.
Haizzzz
Cho nên cô cả ngày như một cây cải thìa ỉu xìu vùi trong biệt thự dưỡng
thai, ăn xong lại nôn, nôn rồi ăn, đúng là một công việc rất gian khổ.
Duy nhất chỉ có một an ủi đáng giá là – cứu được một người có tiền, rối rít cúi người trước mặt hai người già bày tỏ lòng biết ơn mãnh liệt.
Diệp Vũ cảm thấy câu có bỏ ra mới có hồi báo, đúng là không gạt người!
Tin tức của sự kiện lần này cũng nghiêm khắc được phong tỏa, không có một
chút tin gì bị lộ ra ngoài, tất cả những người tham gia sự kiện hội nghị lần này đều lựa chọn nói năng cẩn thận, có thể liệt vào hồ sơ lưu trữ
sự kiện cơ mật rồi.
Ngay khi kết thúc thời kì nôn nghén tàn khóc Diệp Vũ đi cùng với bà bà (mẹ Tiêu a) đến bệnh viện B kiểm tra lần đầu tiên.
Sau đó---------
“Tứ bào thai! Thật? Không có lầm?” Mẹ Tiêu không dám tin tưởng liên tiếp đặt câu hỏi.
“Đúng, chúc mừng, thật sự là tứ bào thai, hơn nữa còn rất khỏe mạnh.”
Mẹ Tiêu ra khỏi phòng bệnh viện B liền trực tiếp gọi điện thoại cho chồng, điện thoại vừa nối, trực tiếp thông báo, “Lão Tiêu, Tiểu Vũ đoán chừng
là tứ bào thai, tứ bào thai, tôi quả thật rất vui mừng….”
Ba Tiêu đang mở cuộc họp cấp cao công ty, sau khi hoàn toàn Tiêu hóa xong
tin tức, lập tức gõ nhịp tay, “Tháng này toàn bộ công ty phát tiền lương gấp đôi, nhà có việc mừng.”
Ông chủ vui mừng thật tốt biết bao!
Ba Tiêu vội vội vàng vàng kết thúc cuộc họp, thúc giục tài xế đến bệnh viện.
Tứ bào thai, con cháu thịnh vượng.
Mẹ Tiêu thông báo tin vui cho chồng xong, lại gọi điện thoại cho cha già.
“Alo.”
“Ba, kết quả kiểm tra thai của Tiểu Vũ đã có, là tứ bào thai.”
“Thật?” Tiếu gia gia kích động, “Để con bé an thai cho tốt.
“Biết biết.”
Mẹ Tiêu tiếp tục gọi điện thoại, “Bà thông gia, Tiểu Vũ mang tứ bào thai.”
“Cái gì?” Mẹ diệp lập tức nhảy vọt lên, “Thật tốt quá.” Rồng rắn công kiểm
pháp của bà có hi vọng rồi. (ba công an, mẹ kiểm sát )
Sau khi khám thai, Diệp Vũ bị ba mẹ chồng hộ tống như hộ tống bài vị tổ
tiên về nhà, đêm đó tiến hành viết thư báo tin cho thiếu tá nào đó.
Chồng yêu, đồng chí giải phóng quân Tiêu Triệt yêu quý:
Bao giờ thì anh chuẩn bị nghỉ phép về nhà?
Trong khi em từng ngày đều trông mòn con mắt chờ đợi rốt cuộc muốn báo một
tin vui cho anh đột nhiên biến thành một tin khiến em phải kinh sợ! Đây
chính là thực tại lừa bịp tàn khốc khiến người ta hỏng mất sao?
Em vốn muốn cho anh một tin vui, cũng không ngây thơ đến mức thay đổi thực tế. Rốt cuộc trong khi em đang chờ đợi thời gian thích hợp, tin vui đã
biến thành tin kinh sợ đối với em.
Căn cứ vào việc một người vui không bằng mọi người vui, em quyết định viết thư thông báo cho anh biết chuyện này.
Thế giới hai người của chúng ta bởi vì cố gắng của anh rốt cuộc đã bước sang giai đoạn cuộc sống ba người.
Đương nhiên nhà ba người là tin vui!
Chỉ là, tin vui không chỉ có thế.
Đúng, anh có thể hoan hô.
Sinh đôi, nhà chúng ta ngoại trừ phòng ngủ chính ra, gian phòng còn lại rốt
cuộc đều phải trưng dụng hết, thư phòng của em có ở đây không lâu tương
lai chỉ có thể trở thành bọt nước.
Chuyện nếu chỉ dừng ở đây, mặc dù em không hài lòng, nhưng như cũ cũng có thể tạm chấp nhận.
Ngược lại anh đừng kích động, bởi vì em đã không bình tĩnh rồi.
Tam bào thai!
Ngay cả phòng khách cũng không giữ được!
Anh đúng là chê cười em ở nhà một mình buồn chán. Tương lai một mình em
phải nuôi dưỡng bọn chúng là việc vinh quang cỡ nào, cũng là nhiệm vụ
gian khổ cỡ nào hả?
Trở thành gia đình quân nhân là em tự nguyện, có con em cũng đã sớm chuẩn
bị tâm lý, nhưng anh không thể để cho thực tế tàn khốc như vậy khảo
nghiệm em chứ?
Tứ bào thai!!!!
Lật bàn! Lừa bịp có phải không?
Lão đầu nhà em, thái hậu nhà em với ý tưởng rồng rắn công kiểm pháp rốt cuộc có thể thực hiện.
Mơ ước hải lục không tổng động viên của ông ngoại nhà anh cũng không còn là mơ ước xa vời. (hải quân, lục quân, không quân)
Ba mẹ anh vừa sản xuất, Tiêu thụ, sau này cũng rất mong chờ vào việc dây chuyền rồng rắn kế thừa sản nghiệp.
Mà em đây?
Xe nhà chúng ta đã không còn vị trí của anh nữa rồi, ngay cả em cũng chỉ
có thể giữ vai trò tài xế, kế hoạch đặt ra là phải nhanh chóng đổi xe
thương vụ, nhanh chóng lập ra chương trình hoạt động trong ngày!
Nói chung chúng ta rất nhanh phải đối mặt thực tế với tương lai của bọn
chúng, nhưng việc cấp thiết thực tế nhất là: sao anh có thể để cho em
một mình mang bốn đứa?
Có phải là áp lực như núi hay không?
Để cho người ta phải tức giận chính là em sắp phải đối mặt với việc bị
nuôi nhốt, có thể sánh ngang với nuôi nhốt gấu trúc quốc bảo.
Không bình tĩnh em quyết định đi ra ngoài du lịch giải sầu, ngày về chưa
biết, gần đây anh cũng đừng xin nghỉ phép, bà không phục vụ.
Đây đều là vì chuyện gì à? Trước kia thế nào em cũng không cảm thấy nhân phẩm mình tốt như vậy?
Có vẻ như thư từ gửi tới chỗ bọn anh đều được kiểm tra nhỉ? cái này – xét
thấy chuyện này chấn động quá lớn, kính nhờ các đồng chí cân nhắc thời
cơ đưa tin một chút, tránh cho đồng chí Tiêu Triệt tự tạo áp lực trong
lòng. Mặc dù cá nhân tôi cũng không quá để ý lắm!
Trong lúc tôi không bình tĩnh như thế, anh ấy cũng phải bình tĩnh, như thế lòng tôi mới được thăng bằng.
Kính thư
Cúi chào
Cô dâu không thể bình tĩnh Tiêu gia.