- Trang chủ
- Pháp Y Vương Phi
- Chương 27: Câm miệng cho ta
Tác giả: Tường Tường Vu Phi
Trước viện an tĩnh lạ thường, thanh âm kia vang lên vừa bén nhọn mà vừa chói tai. Mà người đứng ra nói chuyện không phải ai khác chính là Kiều Diên Nhi.
Đương nhiên, việc Kiều Diên Nhi đứng ra cũng là chuyện thường tình. Rốt cuộc, Tiểu Như cũng là nha hoàn đi theo bên cạnh nàng, mà câu hỏi vừa rồi của Nhiếp Cẩn Huyên, đã lộ ra một chút tin tức, cho nên, một khi Tiểu Như bị nhận định là hung thủ, Kiều Diên Nhi tự nhiên cũng không thể chối tội của mình, bởi vậy liền tính là sợ hãi tình thế trước mắt, Kiều Diên Nhi cũng tuyệt đối không thể mặc kệ, không lên tiếng.
Mà nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lại chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn nàng, tiếp theo liền quay đầu đối với Cố Hồng phân phó, nói:
"Cố tổng quản, mang Kiều cô nương đi ra ngoài một chút!"
Thanh âm của Nhiếp Cẩn Huyên bình bình, đạm đạm. Nhưng vừa nghe lời này, Cố Hồng không khỏi nao nao, ngẩng đầu nhìn Ân Phượng Trạm, sau đó mới phất tay gọi hai hạ nhân tới, đem Kiều Diên Nhi thỉnh ra ngoài.
Nhưng tính tình Kiều Diên Nhi vốn rất đanh đá, sao lại có thể ở thời điểm mấu chốt này cam tâm tình nguyện rời đi? Bởi vậy, sau khi khiếp sợ một chút, Kiều Diên Nhi lập tức sinh khí, một phen đẩy ra hai nha hoàn đang đi tới, tiến lên đi đến trước mặt Nhiếp Cẩn Huyên.
"Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi có ý tứ gì? Đầu tiên là hoài nghi nha hoàn của ta, hiện tại lại cho người đưa ta ra ngoài, chẳng lẽ hôm nay, ngươi định không đem ta chỉnh chết liền không bỏ qua có phải không? Nói nữa, hiện tại Vương gia cũng chưa nói một câu nào, ngươi dựa vào đâu làm ta rời đi? Nói cho ngươi biết, nơi này còn không tới phiên Nhiếp Cẩn Huyên ngươi nói chuyện!"
Kiều Diên Nhi thật sự là phát hỏa, nhưng lúc này, đối mặt với sự phẫn nộ của Kiều Diên Nhi, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không có giận, nàng chỉ lẳng lặng chuyển mắt một cái, sau đó sắc mặt nháy mắt liền trầm xuống.
"Không tới phiên bổn vương phi nói chuyện, chẳng lẽ là đến lượt Kiều Diên Nhi ngươi nói chuyện sao?"
Một câu liền ngăn chặn lại tất cả khí thế của Kiều Diên Nhi, dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên tiến lên thêm một bước, nháy mắt nàng đã đứng thẳng trước mặt Kiều Diên Nhi.
"Đừng quên, hiện tại Vương phi đường đường chính chính của Thần Vương phủ vẫn là Nhiếp Cẩn Huyên ta, mà Kiều Diên Nhi ngươi tuy được sủng ái, bất quá cũng chỉ là thiếp thất, ngay cả vị trí Trắc phi cũng không phải! Nếu ngươi không có năng lực khiến cho Vương gia vì người mà "sủng thiếp diệt thê", thì hảo hảo câm miệng cho ta. Ở đây người không có quyền lên tiếng nhất chính là ngươi. Tỉnh táo, nhớ kĩ thân phận của bản thân, đừng đứng đây nói bừa khiến người ta chê cười Thần Vương phủ không có phép tắc!"
Từ trước đến nay, tính tình của Nhiếp Cẩn Huyên chưa bao giờ hảo, ai đắc tội nàng nhất định nàng sẽ làm cho người kia phải trả giá đắt, mà bây giờ xuyên đến thời đại này, ngay cả Ân Phượng Trạm nàng còn không sợ, há lại đi sợ một cái thiếp thất như Kiều Diên Nhi?! Cho nên, đối mặt với một Kiều Diên Nhi ăn nói lỗ mãng, Nhiếp Cẩn Huyên trực tiếp lựa chọn không cho nàng ta chút mặt mũi nào trước mặt mọi người.
Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây bao gồm Cố Hồng và Hàn Lạc Tuyết đều ngây ngẩn cả người. Mà lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nói thêm lời nào vô nghĩa liền tự mình sai thị vệ ngoài sân đem Kiều Diên Nhi vẫn đang còn hoảng hốt, xuất thần đưa đi. Thậm chí nàng còn không để Kiều Diên Nhi có cơ hội mở miệng thêm lần nữa!
...
Kiều Diên Nhi bị mang đi bằng phương thức chật vật nhất. Thủy chung đến cuối cùng, Ân Phượng Trạm ngồi ở chủ vị đều không nói qua một câu chỉ để Nhiếp Cẩn Huyên xử lý mọi sự tình.
Trước sân cùng trong viện đều an tĩnh đến mức ngột ngạt.
Mà lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không hỏi thêm cái gì, ánh mắt lại di chuyển một lần nữa, đem tầm mắt dừng trên người Tiểu Như.
"Tiểu Như, ngươi không cần sợ, hiện tại ta cũng chỉ muốn dò hỏi chút tình huống mà thôi, ngươi chỉ cần ăn ngay nói thật, ta tự nhiên sẽ không oan uổng ngươi!"
"Là...Là...."
"Kia hảo, ngươi nói cho ta, tối hôm qua sau khi ăn cơm chiều, ngươi đã làm cái gì, ở cùng với ai?"
Thu hồi khí phách trước kia, Nhiếp Cẩn Huyên một lần nữa khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngày xưa. Nhưng chung quy, Tiểu Như bất quá cũng chỉ là một nha hoàn, cho nên, mặc dù Nhiếp Cẩn Huyên nói như vậy, nhưng cả người của nàng vẫn không nhịn được mà run rẩy.
"Nô, nô tỳ, tối hôm qua... Tối hôm qua, sau khi ăn cơm xong, liền giống như mọi ngày, ở, ở trong phòng cùng chủ tử nô tỳ, cùng chủ tử nói chuyện, thẳng cho đến khi chủ tử.... Chủ tử ngủ, nô tỳ, nô tỳ mới rời đi..."
Ấp a, ấp úng một lúc lâu, Tiểu Như cuối cùng cũng đem mọi chuyện nói ra hết một lần. Mà dứt lời, Tiểu Như không khỏi sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó đột nhiên "bùm" một tiếng, liền quỳ xuống.
"Vương phi, mọi lời nô tỳ nói đều là sự thật, ngài nhất định phải tin tưởng nô tỳ a, thật sự tối hôm qua, nô tỳ chỉ ở cùng chủ tử mà thôi, nơi nào cũng không đi, nô tỳ không phải là hung thủ a.... Ô ô...."
Cuối cùng, Tiểu Như vẫn là bị dọa cho đến khóc. Cả mặt nàng đều là nước mắt, làm người ta nhìn thấy đều phải lo lắng. Cho nên, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên liền cất bước tiến lên, tự mình kéo tay của Tiểu Như, đỡ nàng đứng dậy.
"Hảo, khóc cái gì? Trước đứng lên rồi nói tiếp..."
Ngữ khí Nhiếp Cẩn Huyên mang theo tia trấn an, nhưng sau khi Tiểu Như vừa mới đứng dậy, Nhiếp Cẩn Huyên lại quay đầu phân phó với những thị vệ bên ngoài, nói:
"Đem Kiều cô nương tới đây."