- Trang chủ
- Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân
- Chương 30: Những ngày mang thai
Tác giả: Khuyển Thần Khuyển Khuyển
“Âu Dương Miểu Miểu, mày hơi quá đáng, hơi quá đáng,
quá đáng…” tỉnh lược ít nhất 500 từ quá đáng.
Bạn Lynh Lỵ nói xong, liền cầm chai bia nốc vào bụng,
sau đó rầm một tiếng bỏ chai bia xuống, dùng lực rất mạnh, cái bàn bị nó làm
rung lên tới ba lần “Mày nhanh hơn người khác một bước còn chưa tính, bây giờ
còn nhanh hơn hai bước, mày nói, có phải mày muốn chết hay không, có phải mày
muốn chết hay không!!!”
Từ Oánh đứng ra hòa giải “Bình tĩnh một chút, đừng dọa
Miểu Miểu, bây giờ nó là phụ nữ có thai!!”
“Miểu Miểu, mang thai có cảm giác gì?” Đại Song và
Tiểu Song rất ngạc nhiên chồm qua hỏi tôi.
Tôi sờ sờ bụng “Mới hơn một tháng, không có cảm giác
lớn lắm, chỉ là ngửi mấy mùi, nhất là cá, là buồn nôn, mỗi lần nôn đều nôn tới
mức chóng mặt.
Lại một lần tụ tập ăn chơi nữa, nguyên bản là vì phát
quà cho tụi nó sau khi đi tuần trăng mật về, ai ngờ biến thành tiệc thông báo,
thông báo cho tụi nó, tôi sắp làm mẹ.
Khang Duật vì tôi mang thai, hôm nay đi công ty để xin
bay tuyến quốc tế ngắn, để có nhiều thời gian chăm sóc tôi hơn, cho nên không
đi theo tôi, Diễm Diễm tự nhiên biến thành sứ giả hộ hoa, đang ở bên kia điên
cuồng ăn uống.
Lưu Lý Quân vuốt cằm, gọng kính lại lóe lên “Ống của
Vương Gia, rất lợi hại nha!”
Tôi đỏ mặt, khụ một tiếng.
“Vậy mày muốn ăn cay, hay ăn chua?” Tông Lê Quân hỏi.
“Cách của mày cũ rồi, căn bản tìm không ra!” Phiền
Tuyển nói “Tao nghe mẹ tao nói, nếu lúc mang thai mẹ càng ngày càng xinh đẹp,
thì là con gái, ngược lại là con trai!”
Xem ra, tụi nó so với tôi càng sốt ruột muốn biết con
tôi là con trai hay con gái.
“Khang Duật nói như thế nào?” Tôn Linh múc hộ tôi một
chén canh nấm, để tới trước mặt tôi “Ăn canh, mày bây giờ phải chú ý dinh
dưỡng.”
Tôi gật đầu “Hắn nói con trai con gái gì cũng được,
chỉ cần là nòi của hắn là được!”
Trừ bỏ Lynh Lỵ phun rượu, mấy đứa khác toàn thể phun
canh.
“Hắn nói ra trọng tâm!” Liêu Giai Dĩnh tổng kết nói.
“Nhưng mà tao nghe nói, tư tưởng trọng nam khinh nữ
của người Đông Bắc vẫn rất nghiêm trọng!” Phiền Tuyển nhắc nhở tôi.
“Cái đó mới đầu tao cũng lo lắng, nhưng mà loại chuyện
này không phải tao khống chế được, chuyên gia đều nói, sinh con trai hay con
gái đều là vấn đề của đàn ông, không liên quan tới phụ nữ chúng mình.”
Hắn đưa cho tôi cái mầm gì, thì tôi sinh cái đó, tôi
chỉ là một miếng đất!
“Lo gì, tụi bay không thấy bộ dạng sau khi anh rể biết
chị mang thai đâu, quả thực y như con gà mái, cục ta cục tác chạy quanh người
chị quài!” Diễm Diễm hiển nhiên là ăn no rồi, bắt đầu gia nhập đội ngũ tám.
“Ừ! Tưởng tượng được!” Tôn Linh thật hâm mô nhìn tôi
“Miểu Miểu, không biết mày trúng mệnh cứt chó gì, thế nhưng câu được một tên
cực phẩm như vậy!”
Tên cực phẩm!?
“Mày có biết bây giờ tiêu chuẩn đàn ông tốt là gì
không? Chính là có xe tốt, nhà đẹp, đánh thắng được trẻ hư, đấu được gian
thương. Biết giặt tã, chà tường cũ, sửa máy tính, bê tủ lạnh. Chống cự được dụ
hoặc, dỗ được mẹ vợ, trung thành với vợ như với bạn, đi ra ngoài nhất định phải
mang theo, còn mang theo về, thật rõ ràng Khang Duật chính là loại đàn ông
này!”
Tôi rớt mồ hôi hột…
Tiểu Song có thắc mắc “Tiêu chuẩn của phụ nữ tốt là
gì?”
Tôn Linh uống một ngụm bia “ Biết tiếp đãi khách, biết
nấu cơm, giết được ngựa gỗ, leo được tường, đấu thắng vợ bé, đánh chết lưu
manh.”
Tôi lại rớt mồ hôi, tôi hình như chỉ có biết nấu cơm
là có thể miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn.
Lynh Lỵ tựa hồ thật sự bị tôi kích thích, uống rượu
xong, cảm thán nói “Từ lúc tao tốt nghiệp tới bây giờ đã nhiều năm, ở trong
phòng tao thuê, cái vòng trên bồn cầu trong toilet chưa bao giờ được nhấc lên…”
Ách…câu này nghe qua thật thương tâm.
Tôi nhịn không được nói “Tại yêu cầu của mày cao quá!”
người theo đuổi nó không phải không có, từ lúc học đại học tới bây giờ, ít nhất
cũng xếp được một hàng dài, chỉ tại nó không chấm được ai.
Người ta nói, cuộc đời như ngồi trên một chiếc xe
buýt, cuối cùng cũng sẽ có một bến dừng dành cho bạn, mà nam nữ như hành khách
đi qua những trạm đó. Có khi là vì chỗ ngồi trên xe rất thoải mái, không muốn
xuống xe, có khi là vì không biết chính mình nên xuống xe, người cả đời không
kết hôn chính là tài xế, mỗi ngày nhìn người khác lên lên xuống xuống, đã quá
chán chường.
Nó đột nhiên nhõng nhẽo “Người ta cũng muốn kết hôn,
người ta cũng muốn thôi!”
Ngoại trừ nó và Diễm Diễm, mấy đứa khác đều có bạn
trai, thấy tâm trạng hận gả kia của nó, tôi cũng không dám lại lên tiếng kích
thích nó.
Lúc Khang Duật đưa tôi và Diễm Diễm về nhà, tôi nói
chuyện của Lynh Lỵ cho hắn.
Khang Duật nói “Ừm, nể mặt cô ấy mệt nhọc nhiều năm
như vậy, lại không tính toán gì, lại nghe lời anh như vậy, anh sẽ xem xét giúp
cô ấy một chút! Đúng rồi, Miểu Miểu, lúc tụi mình làm đám cưới, cô ấy có chấm
được phù rể nào không!”
Tôi lắc đầu “Anh đừng thấy bình thường nó tùy tiện,
lúc mấu chốt còn khó tính hơn em nhiều!”
“Được, để anh tới công ty xem thử, có người tốt, liền
giới thiệu cho cô ấy!”
Diễm Diễm nóng nảy, đầu từ ghế sau chui ra trước “Anh
rể, anh giải quyết vấn đề của em trước đi, em là em vợ anh, người một nhà mà!”
Khang Duật liếc mắt nhìn nó, chỉ dùng mũi hừ một
tiếng, xem như trả lời.
Một tiếng hừ này, hừ tới mức da đầu Diễm Diễm run lên
phải ngồi yên lại.
Người ta chịu mệt nhọc, nó cũng có, nhưng người ta
không tính toán gì hết, nó lại không như vậy, nó lấy nhiều lắm.
Cho nên nói, Khang Duật là người tuyệt đối sẽ không để
người khác đạt được chút xíu lợi nào.
Diễm Diễm phỏng chừng ý muốn chết cũng có.
Khang Duật tựa hồ còn ngại không đủ, còn nói thêm
“Loại Tiểu Long Nữ như em, Dương Quá là ai đã không còn quan trọng nữa, quan
trọng là ai làm Doãn Chí Bình(44)…”
Tôi rớt mồ hôi…
Những lời này rất ác độc.
Diễm Diễm đã ngã vào ghế sau bị kích thích bất tỉnh
nhân sự.
Ai biểu…hồi xưa mày gài Khang Duật làm gì, cho dù nham
hiểm, mày nham hiểm bằng Khang Duật sao.
Chở Diễm Diễm về nhà rồi, Khang Duật thật cẩn thận đỡ
tôi vào nhà, kể từ khi tôi mang thai, hắn cứ như vậy, giống như một cơn gió
thổi qua là có thể thổi tôi bay luôn.
Sau khi mang thai, dục vọng của hắn thu liễm rất
nhiều, quả thật là quay về trạng thái trước đám cưới, có khi tôi thật bội phục
hắn, thu phóng rất tự nhiên.
Quả nhiên là cấu tạo của người vũ trụ.
Tắm rửa xong, tôi nằm rảnh ở trên giường, nhịn không
được chọc chọc hắn.
Mới đầu Khang Duật còn thật bình tĩnh, qua một hồi
lạnh mạnh mẽ đứng dậy xuống giường, thở hổn hển nói “Miểu Miểu, em ngủ trước
đi!”
“Anh đi đâu?”
Hắn âm nghiêm mặt, một bộ vẻ mặt khẳng khái hi sinh
“Anh đi thư phòng luyện Ngũ long bão trụ(45)!!!”
Nói xong, xoay người bỏ đi.
“…”
Mồ hôi tôi rơi như mưa.
Tên này, đủ biến thái!!
Khi mang thai được 3 tháng, qua kì an thai, tôi phải
đi làm, nếu tôi lại nghỉ ngơi tiếp, liền chuẩn bị cuốn gói về nhà nghỉ ngơi
luôn đi.
Công việc hiện tại của tôi tìm được sau khi bác Trầm
qua đời, ở bộ phận khách hàng của một công ty ô tô Đức, gọi nôm na chính là
trung tâm tư vấn.
Lynh Lỵ ở cùng công ty với tôi, tuy nói tụi tôi tốt
nghiệp khoa tin tức của Phục Đán, lại không có chí lớn gì, chưa từng muốn công
việc chuyên nghiệp giao tiếp, làm cái gì người dẫn chương trình, người phát
biểu, ở thành phố Thượng Hải này, tốt nghiệp khoa tin tức xong muốn làm chuyên
nghiệp giao tiếp, chỉ có một chữ khó thôi, trừ phi bạn có ô dù lớn quan hệ
rộng, nếu không chỉ có thể phát triển ở lĩnh vực khác.
Tôi và Lynh Lỵ đều là hai đứa thuần túy không có chí
lớn.
Công việc này, tôi làm rất vui vẻ, cũng quen biết bạn
bè mới, giống như thời học sinh của tôi vậy, đều là con gái, tôi tựa hồ rất có
duyên với nữ, duyên với nam lại vô cùng thiếu thốn.
Theo cách nói của Lynh Lỵ chính là, tôi cần gì duyên
với nam nữa, tôi có được Khang Duật chẳng khác gì có được một cánh rừng, có cần
tơ tưởng người khác nữa sao?
Được rồi. Coi như nó nói đúng.
Chức vị hiện tại của tôi là Team Leader, nôm na là Cán
bộ cơ sở, dưới tay có 16 người, đều là người trẻ tuổi, chơi rất thân, bình
thường hay cãi nhau ầm ĩ, cũng rất vui vẻ.
Tôn Kha Trân, gọi thân mật là A Kha, người Thượng Hải,
một trong những chị em tốt trong công ty, một mỹ nữ da trắng như tuyết, vòng eo
tinh tế, dáng người cao gầy, cái gì cũng tốt, có điều miệng rất độc.
Lynh Lỵ mỗi lần đều bị nó nói xỉa tới mức muốn nhảy
lầu.
Gia cảnh Lynh Lỵ khá tốt, mặc dù thuê phòng ở Thượng
Hải, nhưng mà ông ba người Đông Bắc của nó dám mua chiếc xe hơi cho nó đi thay
đi bộ, đối với tiền lương của phần lớn viên công trong công ty thì đó vẫn là đồ
xa xỉ.
Lynh Lỵ cũng không làm sếp lớn, lại lái xe đi làm, còn
là xe 30 vạn, đúng là bị người ta ghen ghét, tụi chị em tôi còn chưa tính, con
nhỏ này lại còn thích khoe khoang, khoe tới mức A Kha không thể không giáo dục
nó.
“Có xe thì sao? Cô có đàn ông sao?”
Đây chỉ là lời nói giỡn chơi lúc rảnh rỗi của mấy bà
tám, không phải là lời thật lòng, nhưng mỗi lần Lynh Lỵ nghe xong, đều chịu
kích thích lớn, vì trong đám chị em trong công ty, chỉ có một mình nó, không
đàn ông, cũng không chồng.
Mỗi lần bị A Kha xỉa xong, nó đều ôm tôi khóc rống.
Người thứ hai là Vi Hồng Dục, gọi thân mật Nancy,
người Quế Lâm, bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu, trước khi vào công ty là nhỏ nhắn
đáng yêu, sau này mập ra, nhưng vẫn nhỏ nhắn, nó chính là ngự tỷ người ta
thường hay nói, khí thế không ai địch nổi.
Chồng nó chính là sếp của tụi tôi, kể từ khi nó vào
công ty, liền theo đuổi nó, theo kiểu trọng điểm mai phục, đúng thời cơ liền
xuất hiện, theo đuôi nhiều năm mới được ôm người đẹp về nhà.
Người thứ ba là Vương Nhạn, gọi thân mật Angel, cũng
là người Quế Lâm, học cùng trường trung học và đại học với Vi Hồng Dục, vừa là
bạn học vừa là đồng hương, tiếp theo lại thành đồng nghiệp, tình cảm thân thiết
như chị em, nó có một ông chồng tình cảm lâu năm như tôi và Khang Duật, hai
người từng chia tay, hai năm sau lại gặp gỡ, lửa cháy nhanh chóng bốc lên bốn
phía, tia chớp kết hôn.
Người thứ tư là Tư Dĩnh, gọi thân mật Yuki, nó vào
công ty trễ nhất, là một người mẹ hiền vợ đảm điển hình, chồng cũng là nhân
viên bộ phận sản phẩm bí mật, là một soái ca, hơi lăng nhăng, từng mờ ám không
rõ với một nhân viên nữ trong công ty, nhưng Tiểu Dư sức chịu đựng rất tốt,
không ầm ỹ cũng không quậy phá, giả vờ như không phát hiện, dùng một chịu em
dịu dàng cho anh chết luôn, làm cho chồng nó hồi tâm chuyển ý.
Tụi chị em đồng nghiệp với tôi coi như người bình
thường, mỗi người có đặc sắc riêng, chỉ có mình tôi cái gì cũng không có, chỉ
có mình ông chồng xuất sắc.
Ai, tôi đang tỉnh lại.
Tôi đang ở bộ phận nhân sự bị sếp mắng chắc cũng được
30 phút rồi, nói tôi làm một cái đám cưới, đi một cái tuần trăng mật, mà xài
hết ngày nghỉ trong mười năm, tôi đứng thẳng tắp nghe ông ta mắng, đúng là tôi
hơi quá đáng, thời gian nghỉ kết hôn, nghỉ đông, nghỉ sinh đều xài hết, công ty
nào mà chịu được, không đuổi cổ tôi đi, xem như cũng có nhân tính.
Mắng xong, tôi cúi đầu đi ra văn phòng.
Lũ chị em ánh mắt phóng tia sáng, toàn bộ thống nhất
vươn tay “Quà!!”
Lynh Lỵ đã lấy trước đó, cho nên không ở đó, tôi nhanh
chóng mang quà phát cho mọi người, ngồi ở chỗ của mình than thở, mấy cái đứa
không có nhân tính này, cũng không an ủi tôi một chút.
Tới khi tan tầm, lại còn ép tôi mời cơm, lý do – lúc
tôi không ở đây, ai gánh việc cho tôi.
Bóp tiền lập tức lại mỏng như tờ giấy.
Lúc mang thai 4 tháng, mẹ chồng tôi từ Phủ Thuận tới,
lúc vừa mang thai bà đã muốn tới, nhưng Khang Duật nói Thượng Hải trời lạnh, bà
lại ăn không tiêu, kêu bà đợi tới khi xuân về hoa nở lại đến, mẹ chồng cũng
đồng ý, cũng dặn Khang Duật ăn tết không cần về Phủ Thuận, chăm sóc tôi cho
tốt.
Một tháng mẹ chồng đến, chăm sóc tôi vô cùng cẩn thận,
chỉ là nhiều quy củ quá, hơn nữa lại là những quy củ thật truyền thống, cái này
không được ăn, cái kia cũng không được làm, ngay cả đọc truyện tranh, xem phim
hoạt hình cũng hạn chế tôi, trong thời gian dài, tôi thật sự hơi chịu không
nổi.
Cũng may bởi vì bà không quen cuộc sống ở Thượng Hải
nên không ở thêm được, một tháng sau lại đi rồi, nói là đợi tới khi tôi sắp
sinh lại tới.
Lúc mang thai 5 tháng, bụng tôi to như bong bóng thổi
căng, lưng chịu không nổi, tối ngủ cũng không thoải mái, hơn nữa cứ đột nhiên
muốn ăn gì đó, cho dù là khuya khoắt, tôi cũng không ăn không được, Khang Duật
luôn nhân nhượng tôi, chỉ cần tôi muốn ăn gì, hắn liền làm, không làm được liền
ra ngoài mua, nhưng mà phụ nữ có thai đúng là quái đản, lúc nói muốn ăn, nằng
nặc muốn ăn, đợi tới khi làm xong rồi, mua về rồi, lại không ăn, nhưng hắn chưa
bao giờ cáu bẳn, hoặc là không kiên nhẫn, làm tôi rất cảm động.
Tôi thật sự yêu hắn muốn chết.
Lúc mang thai 6 tháng, tôi đã quen sức nặng của bụng,
lại bắt đầu sôi nổi, công ty tôi có ưu đãi với phụ nữ có thai trên 6 tháng, có
thể không đi làm, cho tới khi ở cữ xong mới thôi.
Tôi cũng vui vẻ về nhà tĩnh dưỡng, ăn đồ ăn, ngủ
nướng, đọc truyện xem phim hoạt hình, ngày trôi qua khá là sảng khoái, rảnh rỗi
cũng có thể lên mạng mua sắm.
Mọi người đều biết, tôi yêu chó, bởi vì tới mức như si
mê, chỉ cần gì đó liên quan tới chó, tôi đều sẽ không bỏ qua.
Dụng cụ vệ sinh, dụng cụ ăn cơm, quần áo ở nhà, áo
ngủ, dép lê, đế gắn điện thoại, móc điện thoại, túi xách, đồng hồ báo thức,
ngay cả quần lót cũng không tha, chỉ cần có hình chó, tôi đều mua về.
Không chỉ có đồ vật của tôi, ngay cả đồ của Khang Duật
cũng bị biến thành toàn chó.
Gần đây, lúc tôi mua sắm trên Internet, nhìn thấy một
bộ quần lót đôi có hình chó, vừa nhìn liền thích, vội vàng đặt hàng.
Hôm sau, người chuyển phát liền chuyển quần nhỏ tới
tay tôi.
Tới khi Khang Duật thấy hai cái quần nhỏ đôi kia,
nguyên khuôn mặt đều tái mét, nói thật cứng rắn “Không mặc.”
“Mặc, Duật, thật đáng yêu!!” tôi năn nỉ.
“Chết cũng không mặc!!”
“Anh không thấy là nó rất đáng yêu sao?” tôi càng xem
càng thích.
“Chỉ có em thấy đáng yêu thôi! Đàn ông như anh ai lại
mặc loại quần lót này, anh tình nguyện đi nhảy xuống Trường Giang, vì đập nước
Tiểu Tam cống hiến.”
“Mặc đi mà, vài bông 100%, thông khí lắm nha…em không
nói hình vẽ, chỉ nói tới chất liệu, đồ lót CK được công nhận chất liệu tốt!!”
“Không mặc anh càng thấy thông khí!!”
“…” tôi hơi mất hứng “Anh thật sự không mặc.”
“Không mặc!!”
Tôi run run vươn ngón trỏ, chỉ vào mũi hắn “Được, anh
ngon, không mặc…em mặc.” hai cái bốn thành bốn cái, tôi cũng không chịu thiệt.
Nói xong, tôi về phòng mặc thử…
Nhưng mà…
Rất nhanh, tôi vô cùng đáng thương thò đầu ra khỏi
phòng “Duật…”
Khang Duật cho là tôi còn chưa từ bỏ, nói vô cùng kiên
định “Anh nói, anh không mặc.”
“Không phải, Duật…em…hình như lại béo, mặc không vừa,
ngay cả kiểu nam cũng mặc không vừa, làm sao bây giờ?” bởi vì lo xem hình vẽ,
hoàn toàn không để ý tới kích cỡ, còn có, tôi là một phụ nữ có thai a a a a a a
!! Mặc vừa mới lạ!!!
“…”
Quy định lúc mua đồ trên Internet, đồ mặc rồi không
trả lại.
55555…
Lúc mang thai 7 tháng, tôi bắt đầu lười, luôn nằm trên
giường không chịu đứng lên, nhưng mà cứ nằm vậy rất chán, xem phim hoạt hình
đi, phim hoạt hình Nhật lại một tuần chỉ ra một tập, làm cho tôi không đỡ thèm
chút nào, Khang Duật đề nghị tôi xem phim TVB hoặc là xem phim Mỹ, tôi cảm thấy
ý kiến này khá được, vào buổi tối lúc đi dạo, lựa vài đĩa ở quán vỉa hè về xem.
Lựa đến một bộ phim Hồng Kông “Bay lên trời xanh”, là
một bộ phim truyền hình mô tả nghề hàng không, vì Khang Duật là phi công, tôi
cũng thấy hấp dẫn, một tập cũng không bỏ xem hết bộ.
Sau khi xem xong, tôi có một quyết định, chính là –
tôi muốn làm cơ trưởng phu nhân.
Cơ trưởng phu nhân!! NND, rất oai.
Nhưng mà, khoảng cách để Khang Duật lên làm cơ trưởng,
còn rất xa rất xa rất xa, xa tới mức khó đạt được.
Trong tình huống như vậy, tôi chỉ phải mộng tưởng hão
huyền.
“Duật, nếu bây giờ anh là cơ trưởng, thật tốt biết
bao!!”
“…” Khang Duật giả vờ như không nghe được.
“Lúc đó chắc nhiều tiền hơn bây giờ đi.” tôi chưa bao
giờ phủ nhận mình cũng là một đứa yêu tiền.
“…” hắn vẫn làm như không nghe được.
“Nếu anh làm cơ trưởng, em muốn chu du thế giới, còn
muốn ở biệt thự ba tầng hoa viên ngàn thước, còn nữa nha, em muốn một đám người
hầu theo phía sau em, kêu phu nhân phu nhân nữa.”
Tôi đã nhàm chán tới mức không thể tự kiềm chế chính
mình không sa vào mộng tưởng hão huyền.
Khang Duật chỉ ừng ực uống ly sữa trong tay, sữa đó
hẳn là đưa cho tôi mới đúng.
Tôi căn bản không chú ý, vẫn quên hết tất cả như cũ
“Em còn muốn nuôi 6 con, không, 12 con chó kéo, lập nên một đội trượt tuyết,
đến lúc đó em có thể tới Thụy Sĩ trượt tuyết, ha ha ha ha…”
Khang Duật uống sữa xong, lại uống nước sôi, vẫn đang
uống…
“Đợi tới lúc em chơi đã, ngoại trừ đứa trong bụng này,
em lại sinh cho anh một đứa nữa!!” tôi hưng phấn kéo áo ngủ của hắn.
Khang Duật biết chính mình không thể giả vờ câm điếc
nữa, hít sâu một hơi nói “Anh đi gọi điện thoại đây”
“Anh muốn gọi cho ai?”
Hắn nói thật nghiêm túc “Anh gọi cho Bin Laden.”
“Hả?”
“Anh muốn hỏi ông ta một chút, ông ta có muốn đâm lầu
năm góc không?”
“…”
Hắn thở dài một hơi, tiếp tục nói “Miểu Miểu, yên tâm,
anh sẽ yêu cầu ông ta cho an gia phí cao một chút, cam đoan thỏa mãn yêu cầu
vừa rồi của em.”
Khoe miệng tôi đang hết sức run rẩy – ing.
Hắn nói vô cùng thản nhiên ,sau đó cầm vai tôi, bi
thương nói “Có mười hai con chó kéo và người hầu với em, anh nghĩ em sẽ rất vui
vẻ, còn có đứa con trong bụng em nữa, ba nó vĩ đại cỡ nào.”
Hắn nắm tay, đặt ở ngực, nước mắt lóng lánh.
Run rẩy, run rẩy, da mặt tôi cũng bắt đầu run rẩy, gân
xanh trên trán đột nhiên đang giựt tưng tưng.
Khang Duật nâng lên khuôn mặt có nước mắt lấp lánh
“Tuy nhiên, Miểu Miểu, trước khi anh đi đâm lầu năm góc, anh muốn tận hưởng quá
trình sinh một đứa nữa kia, hy vọng em có thể đáp ứng.”
Rốt cuộc, gân xanh trên trán tôi đứt luôn, lấy gối ôm
trên sô pha dùng sức đập vào mặt hắn.
Kể từ đó, tôi không đề cập tới chuyện làm cơ trưởng
phu nhân nữa.
Ít nhất trong vòng ba mươi năm sẽ không, vì tôi không
muốn làm quả phụ.
Lúc mang thai 8 tháng, tôi xem một phóng sự về việc
đàn ông dễ ngoại tình khi vợ mang thai, tôi hơi hậm hực, có lẽ do áp lực tiền
sản, có lẽ là do hồi hộp, luôn nghi ngờ lung tung vô căn cứ, tôi không biết đây
có phải bệnh chung của phụ nữ có thai hay không, tôi bắt đầu nghi thần nghi
quỷ.
Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ Khang Duật ngoại tình.
Nhưng tôi không nói ra, luôn dùng ánh mắt nghi ngờ
nhìn hắn, hắn luôn tốt bụng an ủi tôi, nhưng không làm cho tôi an tâm chút nào,
ngược lại còn cảm thấy hắn tốt như vậy là có nguyên nhân.
Loại biểu hiện này, làm cho Khang Duật nhiều lần ra
ngoài uống rượu giải sầu, uống say mèm, tôi cũng không biết nguyên nhân chân
chính khiến hắn ra ngoài uống rượu, chỉ nghĩ hắn ra ngoài lêu lổng.
Làm tôi tức giận tới mức đập bể đồ trong nhà.
Nhìn thấy hắn nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, tôi
tức giận muốn gọi hắn tỉnh dậy, nhưng thấy hắn say mèm rồi, mặc đồng phục ngủ
say như chết trên giường, nghĩ ngủ như vậy cũng không thoải mái, liền giúp hắn
cởi quần áo.
Lúc cởi quần, tôi vừa sờ tới dây nịt, hắn đột nhiên
tỉnh, dưới đôi mắt say lờ đờ như trong sương mù, là khuôn mặt hung ác của hắn,
nhìn tôi như nhìn người xa lạ, hắn thô lỗ gạt tay tôi ra, mạnh tới mức mu bàn
tay tôi đỏ luôn.
Hắn chưa từng đánh tôi, cũng chưa bao giờ hung ác với
tôi như vậy.
Tôi đều sắp khóc.
Khang Duật lầm bẩm một câu “Cút, tao là người có vợ!!”
Nói xong, ngã đầu ra liền ngủ say như chết.
Tôi đứng bên giường, ngây ngốc đứng, câu “Cút, tao là
người có vợ!” luôn luôn vang lên lặp đi lặp lại bên tai tôi.
Tôi nước mắt rơi đầy mặt quỳ gối bên giường, khóc to
lên.
Trên thế giới này, người không thể nghi ngờ hắn nhất,
chính là tôi!!
Sự nghi ngờ lung tung vô căn cứ của tôi không chữa mà
hết.
Lúc mang thai 9 tháng, Khang Duật đi theo tôi khám
thai, ở bệnh viện tôi gặp một đứa bạn thời sơ trung, nó cũng tới khám thai,
chồng là một người ngoại quốc đẹp trai dã man, đẹp như thần Apollo vậy.
Tục ngữ nói, là phụ nữ luôn có chút lòng hư vinh, hơn
nữa lại sống ở thành phố vật chất đầy đủ như Thượng Hải, lòng hư vinh cũng càng
ngày càng lớn, tôi không thể phủ nhận điều này, bởi vì tôi thuộc cung Xử Nữ, là
chòm sao thuộc chủ nghĩa hoàn hảo trong số mười hai chòm sao, thậm chí tôi còn
có một chút tính cách như vậy, tuy nhiên loại hư vinh này không phải là không
thể nhìn người khác tốt hơn mình, mà là một loại tâm tính, nhưng phần lớn sẽ
không thể hiện ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ càu nhàu với chồng.
Khi tôi biết bạn học sơ trung gả cho một ông chồng
người Thụy Điển đẹp trai tới sụp trời nứt đất rồi, loại tính xấu này lại chui
ra.
Một câu, ăn cơm no không có việc gì, tìm việc làm đâu.
Sau khi về nhà, tôi bắt đầu bày ra tinh thần háo sắc
chán tới cực điểm của phụ nữ.
“Duật, tên kia đẹp trai ghê, lại là người Thụy Điển
nữa!!”
Khang Duật ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính, liếc
tôi một cái, tùy ý nói một tiếng “Ừ…”
“Thật tốt, gả cho người nước ngoài, thật hâm mộ nha.”
“Ừ…” Khang Duật đảo cặp mắt trắng dã đáp lại.
“Nghe người ta nói lại còn là hậu duệ hải tặc nữa, hải
tặc Viking nha, thật sự rất là đẹp trai, thật muốn gả cho người như vậy.”
Hải tặc a, đây là mộng ảo cỡ nào chứ, cỡ nào làm cho
người ta say mê.
Khang Duật rốt cục có phản ứng kịch liệt.
“Hừ, quỷ tóc vàng!!”
“Là soái ca!!”
Hắn ngồi không yên, đứng lên, vọt tới trước mặt tôi,
dùng khuôn mặt đã đen một nửa để sát vào tôi, hung hăng trừng mắt.
Tôi bị hắn trừng tới mức tóc gáy dựng đứng lên, nhưng
mà tôi không chịu thua, trừng mắt nhìn lại.
Thật lâu sau, hắn tuôn ra một câu “Giỏi lắm hắn cũng
chỉ là người lái tàu.”
“Hả?”
“Trời so với biển to hơn nhiều.”
“Hả?”
Hắn ưỡn ngực rất cao “Anh lại là lái máy bay, cho nên
anh giỏi hơn, hừ hừ…”
Tôi rớt mồ hôi…
Nhưng mà –
“Duật, thật ra lái máy bay cũng không phải chuyện gì
hơn người.”
“Anh biết.”
“Vậy mà anh còn nói.”
Khang Duật cười âm hiểm “Haha, bởi vì trong số đàn ông
mà em quen biết, chỉ có mình anh biết lái máy bay, rất giỏi đi!!”
Tôi rơi mồ hôi như mưa.
Hắn…hắn nói đúng!!