- Trang chủ
- Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân
- Chương 27: Khúc quân hành hôn lễ
Tác giả: Khuyển Thần Khuyển Khuyển
Đám cưới của tôi và Khang Duật được định ở ngày 11
tháng 11, chính là tiết độc thân, đây là kết quả bàn bạc qua điện thoại của mẹ
tôi và mẹ Khang Duật.
Cái gọi là hoàng lịch, chỉ có những người thế hệ trước
mới dùng.
Tuy nhiên, thời tiết tháng 11 không nóng, cũng không
lạnh quá mức, lại tránh được mùa cưới vào dịp Quốc khánh, không có lý do gì mà
tôi và Khang Duật không làm.
Mới đầu tôi nghĩ kết hôn là chuyện của hai người,
không có gì mệt, nhưng khi tôi bắt đầu chuẩn bị các chi tiết cho đám cưới, tôi
mới biết được, kết một cái hôn, chính là kết mạng của bạn.
Đầu tiên bạn phải liệt kê ra chi phí dự toán cho đám
cưới, phải bàn bạc với cha mẹ hai bên vấn đề chi tiêu, lại phải liệt kê ra danh
sách khách mời, nơi làm tiệc cưới, chọn công ty dịch vụ, sắp xếp các nghi thức,
chọn bánh kẹo cưới, chọn thiệp mời, tiếp theo, phải chọn chỗ chụp ảnh, mà cô
dâu có bề ngoài như tôi còn phải liệt ra kế hoạch làm đẹp, thuận tiện giảm béo.
Ngoài ra, bạn còn phải bắt đầu trang trí tân phòng,
chọn vật dụng trong nhà, đồ điện và đồ trang trí.
Sau đó, tìm tư liệu du lịch trong và ngoài nước, chọn
địa điểm hưởng tuần trăng mật, thời gian và hành trình đi.
Cuối cùng, chọn trang phục cho cô dâu và chú rể vào
hôm đó, xác định danh sách phù dâu phù rể và trang phục cho phù dâu phù rể.
Mấy cái đó chỉ là tính chung chung, tiếp theo phải làm
kĩ từng chi tiết, một nùi việc, làm bạn hận tới mức không thể mọc thêm 100 cánh
tay, 100 cái đầu, 100 cặp chân cho bạn dùng.
Khang Duật vì công việc của mình, không thể làm gì
được, mọi việc đều dồn lên người tôi, để thống nhất ý kiến, tôi còn phải dành
thời gian gọi điện thoại, hoặc là lên mạng bàn bạc với hắn.
Tóm lại, tôi bận tới mức lao lực quá độ, mệt tới mức
muốn đi giết người đốt nhà.
“Duật!! Tụi mình làm đám cưới bụi đi!” tôi suy sút nằm
bẹp trên giường, nói với Khang Duật đang ở Hy Lạp xa xôi.
“Anh không sao hết, em thích là tốt rồi!” di động
truyền ra tiếng cười nói của Khang Duật.
Tôi đang định vui mừng, thì mẹ lại vọt vào “Cái gì đám
cưới bụi, tụi bay mở tiệc xong rồi muốn làm gì thì làm, chính là không được
động vào tiệc cưới, đừng nghĩ ngợi vớ vẩn!!”
Người già đúng là truyền thống, con gái lấy chồng thế
nào cũng phải mở tiệc chiêu đãi khách, chiêu cáo thiên hạ.
Theo như lời ba tôi chính là, con gái lấy chồng, hoặc
là không lấy, hoặc là phải lấy thật hoành tráng.
Mẹ cướp điện thoại của tôi lại, nói với Khang Duật
“Duật nhi, đừng cưng chiều Miểu Miểu mãi, nó bị con chiều hư luôn rồi, con cũng
chú ý sức khỏe, đừng mệt, lúc về cẩn thận một chút, máy bay nếu có chuyện gì
thì không hay!!”
Tục ngữ nói đúng, mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa
lòng, mẹ tôi chính là ví dụ điển hình, bây giờ bà đối xử với Khang Duật, còn
tốt hơn với tôi.
Tôi nghe mẹ tôi bô bô dặn Khang Duật phải cẩn thận này
cẩn thận kia, cuối cùng lại còn gác máy luôn.
Rất tàn nhẫn.
“Mày đứng lên cho mẹ, đừng lười như con heo nữa, hôm
nay không phải đưa đồ dùng tới tân phòng sao, mấy giờ rồi? Mày còn chưa đi!!”
Tôi bị bức dưới dâm uy của mẹ tôi, ai oán đứng lên
“Con đi, bây giờ con đi!!”
“Chị, em thấy trên mạng có một cái váy, đặc biệt thích
hợp em, mua cho em làm váy phù dâu, được không!”
Con nhóc này cũng tới làm phiền tôi.
“Tự mình đi mua đi!! Làm hay không kệ mày, trừ mày ra,
không biết có bao nhiêu người cướp làm phù dâu của tao đâu!”
Ai biểu Khang Duật là phi công làm chi, phù rể của
chúng tôi cũng toàn là phi công công ty hắn, tục ngữ nói đúng, phù dâu và phù
rể hôm nay, mới là cô dâu chú rể ngày mai.
“Hứ! Em là em
ruột chị nha!!”
“Cho dù mày là
mẹ ruột của tao, tao cũng không nể mặt!” tôi rửa mặt xong, tùy tiện tìm cái
quần mặc vào.
“Mày nói cái
gì!!” mẹ đứng ngay sau tôi, nghe được câu đó, liền nhéo tai tôi.
“Không phải,
không phải…con nói Diễm Diễm!!”
Thượng đế ơi,
con đi kết hôn, không phải đi phát điên a.
Biết vậy bỏ trốn
từ sớm cho rồi…
55555…
Tháng 7, cách
đám cưới của tôi và Khang Duật còn 4 tháng, tân phòng đã bố trí ổn thỏa, danh
sách khách mời và nơi tổ chức cũng đã sắp xếp tốt, chỉ có hành trình của đám
cưới còn phải bàn bạc với công ty dịch vụ, hết sức cố gắng chọn món ăn ở khách
sạn, số bàn cùng với các công việc trong hội trường, thuận tiện tìm thời gian
dư ra, chụp vài tấm ảnh cưới.
Cuối cùng chính
là…hôm kết hôn tôi mặc cái gì?
Đối với mập mạp
mà nói, đây thật sự là một vấn đề nan giải.
“Miểu Miểu, mày
chọn được chưa, cái này thế nào?” Tiểu Phiền hỏi tôi.
Mỗi thứ bảy của
tháng 7, tôi đều cùng tụi bạn chạy qua chạy lại các tiệm áo cưới ở Tô Châu,
Thượng Hải chọn áo cưới và lễ phục.
Tiệm này đã là
tiệm thứ 56.
Trước mắt tôi,
treo đầy đủ áo cưới đầy đủ màu sắc hình dạng, chủng loại đa dạng, nhưng mà cho
dù tôi mặc bộ nào, tôi đều thấy không đẹp, bây giờ đều thịnh hành kiểu váy cụp
ngực, tôi thấy thích, nhưng thật sự không hợp.
“Không mặc cụp
ngực thì chọn kiểu cũ, kiểu này hơi cũ chút thôi!” Tiểu Song cũng chọn một bộ
cho tôi xem.
“Cái này thế
nào, thắt lưng cao đáng yêu” Đại Song ở một góc khác hỏi tôi.
Tụi nó còn hưng
phấn hơn tôi, tôi thì đau đầu muốn chết.
“Mệt mỏi!! Uống
trà!!” bây giờ tôi chỉ cần thấy áo cưới trắng liền nói những lời này.
“Miểu Miểu, đừng
nóng vội, còn 4 tháng, có thời gian!” Từ
Oánh an ủi tôi.
Tôi gật đầu, một đám người đi theo tôi ra khỏi tiệm áo
cưới, muốn tìm một quán trà nghỉ chân.
Đang tìm quán trà, Tôn Linh đột nhiên thấy một tiệm
chuyên may áo cưới kiểu truyền thống, la to muốn tôi tới xem, tôi cũng mặc nó
kéo qua, vốn không có hứng thú gì, nhưng thình lình thấy bộ đồ cưới kiểu truyền
thống bày trong tủ kính, ánh mắt của tôi đều tỏa sáng.
Thật khá!
“Oa! Giống như bộ đồ trong phim “Cây quýt đỏ” nha!!”
Tông Lê Quân cũng phát biểu cảm xúc nói.
Giống, nhưng mà truyền thống hơn, mày xem đường thêu
hoa ở phía trên, thật tinh xảo.
Một đám con gái đứng trước cửa sổ thủy tinh, mỗi người
một câu thảo luận.
Trong tiệm có một bà cô già thấy chúng tôi rất ưng ý
bộ váy này, vội vàng đi ra tiếp chúng tôi.
Tôi thật sự nhịn không được, liền vào tiệm.
Tụi nó đi theo sau tôi líu ríu hỏi rất nhiều chuyện,
bà cô đó biết tôi là cô dâu sắp cưới, lập tức bắt đầu giới thiệu cho tôi “Bây
giờ làm đám cưới không nhất định phải mặc áo cưới, mặc đồ truyền thống cũng
được, mặc vào nhất định sẽ xinh đẹp, thợ may tiệm chúng tôi có kinh nghiệm trên
40 năm, tất cả quần áo tuyệt đối là làm bằng tay, họa tiết trên áo cũng được
thêu tay từng đường một, sản phẩm hàng loạt do máy móc làm ra tuyệt đối không
bằng, tiểu thư, nếu thích, có thể thử xem!”
Tôi động lòng.
Sao nhất định phải mặc áo cưới, người Trung Quốc nên
đội mũ phương đeo khăn quàng vai xuất giá.
“Miểu Miểu, mày mặc vào nhất định xinh đẹp!”
Tụi nó bắt đầu cổ động tôi.
“Cái này, không sợ lộ thịt ra nha, che hết cả người
mày lại, da mày lại trắng, lại châu tròn ngọc sáng như vậy, nhất định thích
hợp!!”
Có lý a!!
“Đây là trang phục đời Thanh đi!”
Lynh Lỵ đặt câu hỏi đúng là chọt trúng tử huyệt của
tôi a.
Bà cô trả lời “Đúng vậy, trang phục kết hôn truyền
thống của đời nhà Thanh, tiệm của cô còn bán trang sức phối hợp của triều đại
này nữa, tuyệt đối phú quý!”
Tôi kích động tới mức tay run.
“Bao nhiêu tiền?” hai mắt tôi sáng lên hỏi.
“Cái này phải xem xem cháu chọn hoa văn gì, vật liệu
gì, đường viền may bằng gì, nếu yêu cầu không đặc biệt lắm thì khoảng 21800 tệ,
thời gian may là 90 ngày! Tiệm của cô có dịch vụ đưa tới tận cửa!”
Hai con mắt đang sáng lên của tôi trực tiếp chuyển về
ảm đạm không ánh sáng.
Rất TMD mắc, đây là giựt tiền nha.
Bây giờ tay tôi run, chân cũng run, run run đi ra
ngoài cửa, nhưng mà tròng mắt vẫn còn tiếc nuối nhìn bộ váy trong tủ kích,
thuận tiện cũng nhớ kỹ số điện thoại để nhận đơn đặt hàng của tiệm này.
Rơi lệ, về nhà!!
Về nhà, nhà của tôi và Khang Duật.
Dù sao tân phòng cũng bố trí xong, dụng cụ đầy đủ, mẹ
tôi thấy giấy chứng nhận cũng làm xong rồi, tôi không có lý do gì để ở nhà nữa,
thu dọn hành lý xong liền đá tôi ra khỏi cửa.
Tôi cũng liền chính thức sống cùng Khang Duật.
Buối tối, tôi nấu cơm xong, dọn bát đũa sẵn sàng, đừng
thấy tôi như vậy, tuy rằng tôi ra tay rất dở, nhưng mà một khi tôi muốn làm
rồi, nhất định có thể làm giỏi, ghi danh lớp dạy nấu ăn cũng không phải chuyện
rất khó.
Đúng 19 giờ, Khang Duật đúng giờ về nhà, mùa hè Thượng
Hải cho dù là vào buổi tối, thời tiết cũng vô cùng nóng, hắn lại mặc đồ tây
đồng phục phi công, vào nhà liền hô to “Thật thoải mái!”
Đương nhiên thoải mái, nhiệt độ trong nhà là 26 độ –
thích hợp nhất với cơ thể người, mát mẻ hợp lòng người nha.
“Anh về rồi!” tôi giống cô dâu hiền nhận cặp đựng giấy
tờ và va ly của hắn, đặt trong góc tường.
Khang Duật hôn lên mặt tôi một cái “Ừ! Anh đi rửa tay
đã!”
Hắn cởi áo khoác vắt lên giá áo ngay cửa, vén tay áo
lên đi vào phòng bếp, tôi ngồi ở bàn ăn chờ hắn tới ăn cơm.
“Miểu Miểu, món sườn xào chua ngọt của em thật sự là
càng làm càng ngon!” hắn điên cuồng ăn như sói đói đầu thai vậy.
“Ăn từ từ, không có ai cướp với anh!”
Nói đi nói lại, có thể không ngon sao, biết hắn thích
ăn, tôi luyện không biết bao nhiêu lần.
Tôi từng miếng từng miếng ăn cơm.
“Miểu Miểu, ăn nhanh lên, lát sau có khách tới!” Khang
Duật gắp thức ăn nói với tôi.
“Có khách tới? Ai?” sao tôi không biết gì hết.
Trong đầu tôi còn đang nghĩ tới bộ váy kia đâu, nhưng
mà thật sự rất mắc, vì đám cưới đã tốn không ít tiền, phần lớn đều là tiền của
hắn, làm sao tôi không biết xấu hổ tăng thêm gánh nặng cho hắn được.
Khang Duật bới chén cơm thứ hai cho mình, sức ăn của
hắn rất lớn, gặp phải món mình thích, ít nhất hắn còn có thể ăn thêm hai chén
nữa.
“Tới rồi em sẽ biết!” hắn lại tiếp tục gặm sườn.
“Vậy có cần em làm mấy món nữa không!” bây giờ là lúc
ăn cơm chiều, có khách tới, đương nhiên phải mời người ta ăn cơm.
“Không cần, bọn họ không ăn cơm!” chén cơm thứ hai của
hắn đã sạch sẽ không còn hột nào.
Ăn cơm xong, tôi nhanh chóng dọn bàn, vừa định rửa
chén, Khang Duật nói “Để anh rửa, em đi pha ấm trà đi!”
“Dạ!” tôi trả lời, cũng đúng, có khách tới, không ăn
cơm, người ta cũng phải uống trà.
Tôi pha trà xong, bỏ ấm trà lên trên bàn, thuận tiện
lại lấy hạt dưa từ hộc quà vặt ra, vừa bỏ vào hộp, di động Khang Duật vang.
“Miểu Miểu, thật nguyện ý gả cho mình! Xác định? Không
hối hận?”
“Xác định, không hối hận!! Gả cho cậu, ai sợ ai.”
“Không nói dối?”
“Tuyệt đối không, ai nói dối, ai là con rùa rụt đầu!!”
Trên gáy tôi hiện lên vô số vạch đen, mỗi lần tôi nghe
xong tiếng chuông này đều như vậy, nói gì hắn cũng không nghe, cho nên nói khoa
học kĩ thuật phát triển cũng không phải chuyện tốt, tại sao tiếng chuông điện
thoại có thể tự mình đặt chứ.
Hừ hừ!
Nhìn số trên màn hình, tôi sửng sốt một chút, sao dãy
số này nhìn quen quen?
Tôi tiếp điện thoại : “A lô!”
“Có Khang tiên sinh ở đó sao?” là giọng một bà cô già.
“Có, anh ấy đang rửa chén, cô chờ một chút!” tôi cầm
di động đi vào bếp, Khang Duật vẫn đang rửa chén, hai tay không rảnh, tôi chỉ
phải đặt điện thoại bên tai hắn, trong đầu lại suy nghĩ dãy số này hình như tôi
thấy ở đâu rồi.
Khang Duật nói vào điện thoại “Hoa viên Kim Tư, tới
đường Kim Hối, quẹo trái ngay chỗ phòng khám nha hoa tư nhân, sau đó đi thẳng,
vâng, đúng vậy, chị đi vào cửa tiểu khu, quẹo phải, khối nhà thứ hai, đúng vậy,
lầu ba, được, tôi chờ các chị! Cứ như vậy! Vâng, gác máy!”
Tôi khó hiểu nói “Ai vậy?”
Hắn cũng không nói, rửa tay, mặt còn đưa về phía tôi,
tôi không phòng bị bị hắn hôn môi một cái.
Tôi cầm di động về lại phòng khách, nhìn lại số điện
thoại kia, càng nhìn càng thấy quen, đợi tới lúc tôi sắp nhớ ra, chuông cửa
vang.
Tôi chạy tới cửa, ấn nút xem camera, hình ảnh lập tức
hiện ra khuôn mặt tôi vừa gặp chiều nay.
Đây không phải cái cô bán váy truyền thống sao? Bộ váy
tôi không mua được, lại không biết cô đó tên là gì, chỉ phải kêu chung chung
như vậy.
Lúc này tôi nhớ ra rồi, số điện thoại kia chính là số
điện thoại để nhận đơn đặt hàng dán ngay tủ kính.
Tôi hết hồn luôn!!
Bà cô trên màn hình đợi một hồi không nghe tiếng gì,
liền hô “Khang tiên sinh, chúng tôi là tiệm đồ “Yun”, đến cửa nhà anh, mời mở
cửa!!
“Yun” đúng là
tên tiệm kia.
Tôi ngu si luôn.
Khang Duật vừa
vặn rửa chén xong, thấy tôi đứng đơ ngay đó bất động, ấn nút mở cửa “Đi vào
đi!”
Tôi vẫn còn đứng
đó, không suy nghĩ được gì.
Khang Duật sờ sờ
đầu tôi, sau đó mở cửa phòng trộm ra.
Bà cô mang theo
một ông thợ may già, còn có một cô bé thợ phụ đi lên lầu.
Bà cô vừa thấy
tôi, liền đặc biệt nhiệt tình “Tiểu thư, nghĩ thông rồi hả, cô nói với cháu,
nghe cô đi, mặc bồ đồ cưới này, khằng định xinh đẹp!”
Vấn đề là, tôi
không nghĩ thông a.
Khang Duật đón
bọn họ đi vào, bà cô không hề khách sao, nhìn thấy căn hộ liền kinh hô “Nhà rất
to nha, lại là kiểu kép nữa, sàn này chắc là lót gỗ đi, còn có đồ dùng gỗ lim
nữa, rất cổ kính thôi!”
Ông thợ già có
vẻ chuyên nghiệp “Bây giờ có thể đo sao?”
“Có thể!” Khang
Duật đỡ tôi đang ngẩn ra, đẩy tới trước mặt ông thợ.
Tôi hoàn hồn,
quay đầu nhìn về phía Khang Duật “Làm sao anh biết được?”
Khang Duật trả
lời “Có gì về em mà anh không biết?”
Nhìn bộ dạng kia
của hắn, tôi chỉ biết, hắn biết việc tôi thích bộ váy hồi chiều, tôi vô cùng
cảm kích, không biết ai nói cho hắn, ngay cả nửa chữ tôi cũng không nói cho
hắn.
Phút chốc, một
cái tên nảy ra trong đầu tôi.
“Là Lynh Lỵ,
đúng không, nhất định là Lynh Lỵ!” trách không được, lúc tôi rơi lệ, nó đứng
cạnh cứ hỏi tôi mãi, có phải thật sự thích, rất rất muốn không.
Khang Duật không
trả lời, chỉ nói “Em thích là tốt rồi!”
Không cần đoán,
chắc chắn là Lynh Lỵ, nô bộc của Khang Duật.
Tôi nhất thời
cảm động nước mắt lòe lòe “Nhừng mà rất mắc, thật sự rất mắc!”
“Mắc thì mắc, dù
sao chỉ làm có một lần, đầu tư một lần, được lời cả đời, rất có lợi!” hắn giơ
tay lau nước mắt của tôi.
Tôi nghe xong,
nước mắt bắt đầu điên cuồng phun, nhào vào lòng hắn, ôm chặt hắn “Khang Duật!!”
“Nhìn đi, anh
còn chưa chính thức đầu tư đâu, đã sinh lời rồi!” hắn ôm tôi, trêu ghẹo nói.
Ông thợ may, bà
cô già, thợ phụ ba người ba cặp mắt chớp chớp nhìn tôi và hắn, phỏng chừng là
bị tôi và Khang Duật làm cho hồ đồ.
“Khang tiên
sinh, Khang phu nhân, đo được chưa?” ông thợ già đã cầm cái thước dây thật lâu.
“Đợi thêm chút
nữa, cảm xúc vợ tôi lúc này có vẻ kích động!” hắn ôm tôi vào toilet, rửa mặt,
lau nước mũi cho tôi, không thể cứ để tôi nước mắt nước mũi tùm lum đi đo đi.
Đợi tới khi cảm
xúc của tôi ổn định, ông thợ mới bắt đầu đo, cổ, ngực, eo, mông là bốn số đo
lúc may đồ bình thường, nhưng may váy truyền thống, phải đo ngực cao bao nhiêu,
rộng bao nhiêu, sau lưng rộng bao nhiêu, eo trước bao nhiêu, eo sau bao nhiêu,
tóm lại một đống số liệu, tôi y như con quay, mặc cho ông thợ quay qua quay
lại.
Khang Duật ngồi
trên sô pha viết nhật ký bay của hắn, thường thường nhìn về phía tôi.
Đợi tới khi đo
xong rồi, ông thợ và bà cô bắt đầu chọn chất liệu cho tôi.
Nếu là kết hôn
đương nhiên chọn màu đỏ, nhưng mà màu đỏ cũng có rất nhiều, tôi xem catalog tới
mức sắp lé luôn, bà cô huyên thuyên nói một đống tên chất liệu tôi chưa nghe
bao giờ, cuối cùng tôi chọn vải tơ tằm đoàn thọ, tiếp theo chọn hoa văn để
thêu, cái gì long phượng cát tường, mẫu đơn phú quý, trăm năm hảo hợp, chim
khách tới nhà, cát tường bát bảo, tôi lại hôn mê.
Cuối cùng tôi
chọn phú quý mẫu đơn và long phượng cát tường, nhưng băn khoăn không biết chọn
cái nào.
“Duật, anh nói
xem nên chọn cái nào?” hắn là người bỏ tiền, đương nhiên hắn cũng phải thích mới
được.
Khang Duật khép
nhật ký bay lại, đi tới “Em thích cái nào?”
“Mẫu đơn phú quý
nhiều hơn một chút!” tôi thấy màu này rất đẹp.
“Vậy mẫu đơn phú
quý!”
Tôi rớt mồ hôi,
hỏi cũng như không.
Bà cô nói “Nếu
chọn phú quý mẫu đơn, sẽ mắc hơn 2000 tệ, vì phải dùng chỉ truyền thống để
thêu, bức thêu rât tinh xảo, tuyệt đối có giá trị lưu truyền.”
Còn mắc hơn!?
“Vậy…vậy chọn
long phụng cát tường đi!” tôi chùi mồ hôi trên gáy.
“Chú ơi, ghi
giúp tôi phú quý mẫu đơn!” Khang Duật nói với ông thợ đang chuẩn bị ghi vật
liệu.
“Không được! Đã
mắc lắm rồi, còn thêm tiền nữa, phí lắm!” tôi vội vàng kêu lên.
“Miểu Miểu,
người đầu tư là anh, anh thấy có lời là được!”
“Nhưng mà, nhưng
mà…” tôi tính tính, như vậy bộ đồ giá 23800 tệ lận, thật sự rất mắc.
“Đừng nhưng mà,
chú, chọn cái đó đi!” Khang Duật nói với ông thợ.
Bà cô chậc chậc
nói “Khang tiên sinh, anh thật là thương vợ, tôi làm nghề này lâu như vậy, lần
đầu tiên gặp được người phóng khoáng như anh!”
Khang Duật cười
không nói gì, hỏi “Còn phải chọn gì nữa?”
Bà cô trả lời
“Còn chọn đường viền nữa, chọn màu xanh ngọc hay là màu vàng kim!”
“Miểu Miểu, em
thích cái nào?” Khang Duật cúi đầu hỏi tôi.
Tôi nghĩ nghĩ
“Xanh ngọc! Màu hồng đi với màu xanh, rất đẹp!”
Bà cô lại thêm
một câu “Vậy nếu là xanh ngọc, sẽ thêm…”
Tôi lập đức ngắt
lời “Vàng…vàng kim! Chọn màu vàng kim.”
Khang Duật lại
như trước nói với ông thợ “Xanh ngọc!”
“Duật!” biết vậy
mới nãy tôi không nhanh mồm nhanh miệng, hỏi trước nói sau.
“Miểu Miểu, nếu
làm, sao không làm tốt nhất! Đỡ tới lúc đó em mặc vào lại không vui!”
Bà cô phụ hoa
“Đúng vậy, đúng vậy, kết hôn mà, việc lớn trong đời, nhất định phải làm cho
thật hoàn mỹ! Tốt lắm, tốt lắm, bây giờ đều chuẩn bị tốt rồi, tính tổng cộng
là…” bà cô ấn máy tính rất nhanh “25800 tệ, thấy Khang tiên sinh phóng khoáng
như vậy, bớt 800 tệ, còn 25000!”
“Được, trả tiền
mặt hay quẹt thẻ!”
“Tốt nhất trả
tiền mặt, quẹt thẻ phải trả tiền thủ tục, rắc rối!” bà cô khôn khéo trả lời.
Khang Duật gật
đầu, về phòng ngủ lấy tiền.
Tôi trơ mắt nhìn
bà cô mặt mày hớn hở nhận xấp tiền kia, đau lòng, vô cùng đau lòng!
Lúc đi, bà cô
kia còn chớp chớp mắt với tôi “Tiểu thư thật sự rất may mắn, tìm được chồng tốt
như vậy, cô thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp cũng không có chồng tốt như cháu!
Cháu nói cô nghe thử làm sao cháu câu được?”
Ý tứ của bà cô
thật rõ ràng, chính là bề ngoài như tôi có thể tìm được người như Khang Duật
đúng là trán cao đụng tới trần nhà.
Chỉ là do may mắn.
Tôi cũng không có gì không cam lòng, vì đó là sự thật.
Đưa bọn họ đi rồi, tôi thật nịnh nọt chạy tới bên
người Khang Duật, vừa đấm lưng vừa bóp chân cho hắn.
“Duật, cám ơn anh!” tôi thật sự cảm thấy mình rất hạnh
phúc.
“Cảm ơn cái gì?” Khang Duật tiếp tục viết nhật ký bay.
“Cảm ơn anh chiều em như vậy!” hắn thật sự là chiều
tôi hết mức.
Hắn ngẩng đầu, làm bộ như mấy tên lưu manh “Cưng biết
là tốt rồi, hừ hừ, nhớ là phải hầu hạ anh như ông lớn đó nhen!”
“Dạ, ông lớn, em nhất định sẽ hầu hạ ngài chu đáo!”
tôi càng đấm lưng tận tình hơn cho hắn, bóp bóp bả vai.
“Lúc trời nóng, phải quạt cho anh mát!”
“Dạ!”
“Lúc trời lạnh, phải ấm giường cho anh!”
“Dạ!”
“Lúc ăn cơm, phải đút cho anh!”
“Dạ!”
“Lúc đi tắm, phải kì lưng cho anh!”
“Dạ!”
“Còn nữa…” hắn đột nhiên cầm tay tôi.
Tôi nghĩ hắn thật dũng cảm.
Vẻ mặt hắn chân thành nhìn tôi “Miểu Miểu, quan trọng
nhất là, không được chết trước anh!”
Hốc mắt tôi nóng lên “Duật…”
Ai ngờ tôi đang cảm động, hắn lại nhả ra thêm một câu
“Nếu em chết trước, anh sẽ lấy vợ nhỏ, nếu anh chết trước, không cho phép em
tái giá!!”
“…”
Câu này là dư
thừa!!
Ngày 11 tháng 11
năm 2006 là ngày vui của tôi, sáng sớm, tôi liền ăn một bữa sáng đầy đủ để dự
trữ năng lượng cho cả ngày, sau đó chỉnh kiểu tóc, trang điểm, ăm mặc, nhắc tới
thợ may tiệm “Yun”, thật sự là không chê vào đâu được, sau khi mặc vào, khí
chất cả người đều thay đổi, ai xem cũng nói tôi xinh đẹp như diễn viên trong
phim.
Tôi viên mãn.
Phù dâu của tôi
là Diễm Diễm, Đại Song, Tiểu Song và Lynh Lỵ, vì để thống nhất phong cách với
tôi, tụi nó thật tự giác mặc bộ đồ nha hoàn tôi chuẩn bị sẵn cho tụi nó, về
phần Từ Oánh, Lưu Lý Quân, Tiểu Phiền, Tông Lê Quân, Tôn Linh, Liêu Giai Dĩnh
cùng đám vợ con hồi trung học của tôi sẽ nhận nhiệm vụ chắn ngay cửa.
Nói, trước khi
Khang Duật tới, tụi nó đứa nào đứa nấy khí phách hừng hực, nghĩ ra tất cả thủ
đoạn ép buộc chú rể, kết quả đâu, đợi tới khi Khang Duật tới, đứa nào đứa nấy
đều uất ức, không quá hai ba câu liền mở cửa.
Hỏi tụi nó vì
sao?
Tất cả tụi nó
đều hoảng sợ nói “Không nham hiểm bằng hắn!!”
Tạo nghiệt a!!
Tôi đại khái
chính là cô dâu mở cửa nhanh nhất từ trước tới giờ.
Quên đi, dù gì
cũng phải gả cho hắn, nhanh thì nhanh.
Tiệc cưới làm ở
hội trường Kiều Báo Gấm Kỳ Hạm Trình Gia, mới đầu là chọn kiểu tiệc rượu truyền
thống, nhưng mà người nhà tôi nhiều lắm, khách làm ăn của ba tôi, bạn bè cũng
nhiều, hơn nữa thân thích bên phía mẹ tôi, và đồng nghiệp của bà, lại thêm bạn
bè của tôi, bạn học và đồng nghiệp, hơn nữa bạn bè tới từ Đông Bắc của mẹ Khang
Duật, cùng với bạn học, đồng nghiệp của Khang Duật, quả thật là rất nhiều, tính
tính một hồi tới 606 người, tiệc rượu truyền thống thật sự không làm được, cuối
cùng chọn kiểu tiệc đứng.
Dựa theo lời nói
của Khang Duật, chỉ cần nhận lì xì, quan tâm bọn họ đứng có mỏi hay không,
thoải mái hay không thoải mái làm gì!
Điều này tôi
cũng đồng ý!!
Trong tiệc cưới
tôi và Khang Duật không lộng lẫy lắm, tôi chỉ mặc bộ váy truyền thống suốt bữa
tiệc, bởi vì thay đồ thật sự rất phiền phức, không bằng mặc một bộ hết bữa tiệc
luôn.
Hôm làm đám
cưới, tôi mặc váy truyền thống, Khang Duật đương nhiên mặc đồ Trung Sơn, phối
hợp kiểu này, hơn nữa tôi trang điểm rất đậm, nói thế nào cũng là trai tài gái
sắc, ông trời tác hợp cho.
Tôi lại một lần
nữa viên mãn.
Tiệc cưới rất
náo nhiệt, cũng rất thành công, điều này tôi có thể nghĩ ra ngay từ đầu, ngoại
trừ việc tiếp rượu với khách là tôi không nắm chắc, về phía người thân, tôi
không lo lắng, ba mẹ, mẹ chồng sẽ có chừng mực, nhưng mà bạn học, đồng nghiệp
của tôi và Khang Duật không giống vậy. Mấy năm nay ép cô dâu chú rể tàn nhẫn
nhất chính là bạn bè, bạn học và đồng nghiệp, chỉ cần nổi sung lên, ngăn cũng
ngăn không được.
Tôi hỏi Khang
Duật “Anh uống rượu được không?”
Khang Duật đáp
“Không!!”
Rất nghiệp
chướng, tôi cũng không!!
Tôi run run, kéo
quần áo hắn có vẻ rất kích động.
Khang Duật lại
không hề hoảng sợ chút nào, vỗ vỗ tay tôi để trấn an, đột nhiên sắc mặt hắn tối
sầm lại, cười vô cùng nham hiểm “Em cho là tụi nó dám chuốc rượu anh sao?”
Mới đầu tôi
không hiểu hắn có ý gì, nhưng thật ra lại bị vẻ mặt của hắn dọa.
Vỗ vỗ ngực nhỏ,
thật đáng sợ.
Khang Duật nắm
tay tôi, lúc bắt đầu đi kính rượu bạn bè, bạn học và đồng nghiệp hắn, chuyện vô
cùng kì diệu đã xảy ra.
Mấy người đó quả
thật y như em bé ngoan nhất trên đời, thái độ kính rượu đúng là khiêm tốn kỳ
lạ, đều là mỗi người cầm một chén nhỏ tới, có người nhìn thấy chén rượu bưng
tới quá nửa chén, lại cướp uống thay Khang Duật.
“Để tôi, để tôi,
làm sao cho Vương Gia của chúng ta uống được!”
“Đúng vậy, đúng
vậy, ê, đổ ít thôi!”
“Thôi uống cô ca
đi, cô ca tốt!!”
“Đồ điên, Cô ca
sát tinh, đồ ngu ngốc!! Uống sữa chua, sữa chua ngon, dinh dưỡng, dinh dưỡng!”
Sát tinh, tôi
rớt mồ hôi!!
Còn có một người
độc nhất “Phục vụ, cho ly nước lọc!!”
Mọi việc như
vậy, đợi chút…đợi chút…
Mấy người chưa
kết hôn thì như vậy, kết hôn rồi cũng vậy, thật sự rất kỳ quái.
Đợi tới khi
Khang Duật bị ba tôi kéo đi gặp một vị thân thích tới trễ, tôi nghi hoặc đầy
bụng nhịn không được hỏi “Mọi người bị sao vậy?”
Bọn họ đều cúi
đầu, thống nhất nói “Sợ…sợ bị trả thù!!”
Mồ hôi của tôi
nha, rơi xuống như mưa.
Bốn chữ này nói
lên rõ ràng danh tiếng “nham hiểm” của Khang Duật mở rộng tới cỡ nào, cũng có
ảnh hưởng to lớn cỡ nào.
Vì vậy, đám cưới
của tôi và Khang Duật thuận lợi hạ màn.
Kế tiếp, nghênh
đón tôi chính là…
Đỏ mặt…
Đêm đầu tiên!!