- Trang chủ
- Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân
- Chương 13: Thuốc kích thích ác độc
Tác giả: Khuyển Thần Khuyển Khuyển
Nửa học kỳ sau
của Sơ tam vừa bắt đầu, Thượng Hải bắt đầu thông dụng điện thoại cố định, nói
là thông dụng nhưng lắp đặt còn tốn vài ngàn đồng, lúc đó là một số tiền lớn,
số điện thoại vẫn gồm 7 số, bất quá, nhà mấy đứa bạn trong lớp đều lắp hết, vừa
lắp xong một cái, đi học bắt đầu xin số điện thoại của mấy đứa khác, về nhà,
đứa nào được gọi là đứa đó hưng phấn vô cùng.
Bác Trầm già vừa
có tiền lại theo mốt đương nhiên cũng lắp, vì vậy tôi và Khang Duật tới đêm
khuya thanh vắng liền bắt đầu nấu cháo điện thoại, vẫn là kiểu kéo dây điện
thoại tới tận trong chăn, không tới nửa đêm cơ bản không cúp máy, về phần nội
dung, thật nhạt nhẽo, phần lớn đều là tôi nói, Khang Duật phụ trách nghe.
Đợi tới lúc hóa
đơn tới, mẹ tôi xíu chút nữa xỉu ngay tại chỗ, tôi chỉ phải nói dối là gọi điện
thoại hỏi bài bạn, dù sao thành tích học tập của tôi dạo gần đây đúng là tốt
lên, mẹ cũng tin, việc này cũng trôi qua, tôi không ngu tới mức tái phạm, chỉ
có hai ngày nghỉ gọi vài cuộc cho đỡ thèm, dù sao từ thứ hai tới thứ sáu đi học
cũng có thể gặp nhau.
Thời gian trôi
qua thật nhanh, chớp mắt đã tới tháng tư, không biết có phải do ăn mặc theo mùa
không, tôi cứ cảm thấy ngực tưng tức, có khi còn đau ngực một lát, nhưng mà lát
sau lại hết đau, tôi nghĩ do đổi mùa, cơ thể chưa thích ứng được, cho nên không
quan tâm lắm, nhưng tôi lại không thèm ăn lắm, một chén cơm tôi mới ăn hai
miếng đã ăn không vô nữa, người cũng càng ngày càng gầy, trực tiếp rớt xuống 80
cân, đến trưa, Khang Duật thấy tôi ăn không ngon, mặt thúi như buổi sáng đi ra
khỏi nhà dẫm phải phân chó vậy.
Tôi cũng không
có cách nào, chính là ăn không vô thôi.
Thứ bảy ăn trưa
xong, tôi nói dối mẹ đi nhà Từ Oánh ôn bài, thật ra là đi tới nhà Khang Duật,
để mẹ tin hơn, tôi mang theo Diễm Diễm đi ra ngoài, nó rất tự giác, chìa tay ra
xin tôi 5 đồng liền tự mình tìm chỗ đi chơi.
Môn tiếng Anh
của tôi thật sự rất tệ, nhưng mà môn này có 150 điểm lận, tôi không bỏ được,
rất nghiêm túc nhờ Khang Duật kèm thêm, dù sao hai người học chung, hắn còn vui
hơn tôi.
Lúc ăn cơm
chiều, bác Trầm lại đi nhảy đầm, lại chỉ có tôi và Khang Duật ăn cơm với nhau,
tôi không còn hồi hộp như hồi bữa nữa, rất ngoan ngoãn xếp bát, xếp đũa, Khang
Duật nấu ăn rất ngon, lại biết rất nhiều món, màu sắc hương vị theo tôi còn hơn
mẹ tôi nhiều, nhưng tôi cũng ăn không vô, lại là gắp mấy miếng liền không ăn
nữa, lau miệng ngồi yên trên giường Khang Duật, lấy một quyển truyện tranh từ
trong cặp ra xem, giảm bớt mệt nhọc do học bài.
Vừa đọc đến một
cảnh KISS, trong lòng tôi nhất thời kinh hoàng một chút, vụng trộm nhìn về phía
Khang Duật, hắn đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kia nhìn thế nào đều cảm thấy
thật tà ác.
Đột nhiên, Khang
Duật đi tới, nắm vai tôi, đem tôi đặt lên trên giường.
Tôi lập tức liền
háo sắc.
Chẳng lẽ…chẳng
lẽ…
Mặt đỏ a…
Khang Duật trầm
trầm nói “Miểu Miểu…”
Tôi trả lời đầy
e lệ “Làm…làm gì?” thật xấu hổ là tôi có chờ mong một chút, lại có chút phản
kháng, trong đầu giống như có tiểu ác ma và tiểu thiên sứ đang đánh nhau vậy.
Nhưng mà rất
nhanh, cảnh KISS bay tán loạn trong đầu, cái gì cũng không nghĩ được, thật tự
nhiên liền nhắm hai mắt lại, yêu nhau cũng được một năm rồi, nam nữ chính trong
truyện tranh phần lớn gặp nhau là KISS, không phải KISS sao, có gì đặc biệt hơn
người, tôi cũng sắp 15 tuổi rồi, nhân vật chính trong truyện cũng cỡ tuổi tôi,
tôi thừa nhận tôi bị truyện tranh thiếu nữ của nhật bản đầu độc rất nghiêm
trọng, không biết hắn có biết làm hay không, dù gì tôi cũng không biết.
Ngón tay xinh
đẹp của hắn chạm lên môi tôi, tim tôi đập tới mức sắp văng ra khỏi lồng ngực.
Tôi chờ Khang
Duật hôn tôi, ai ngờ Khang Duật lại không có ý nghĩ này a, thế nhưng lại tách
miệng tôi ra, đút cái gì đó cho tôi ăn, thiếu chút nữa giết chết tôi luôn.
“Ăn cơm!!”
“Ăn không vô,
đừng ép mình!!” cả miệng tôi đều là mùi thịt canh trộn với cơm.
Nhưng mà Khang
Duật lại mạnh hơn tôi, hơn nữa nhìn vẻ mặt ma vương của hắn, tôi không dám
không ăn.
Đợi tới lúc tôi
ăn hơn nửa bát, Khang Duật mới thả tôi ra.
Mộng đẹp KISS
của tôi chỉ còn có mùi thịt và canh, 555555….
Mặc dù tôi không
thèm để ý hắn suốt một tuần.
Nhưng mà cũng
phải tiếp tục sống qua ngày…
Ngày 18 tháng 4
là sinh nhật 17 tuổi của Khang Duật, vào một ngày sau khi tôi được nhận tiền lì
xì đã vọt tới cửa hàng dụng cụ thể dục mua quà cho hắn, là một đôi giày đinh để
đá bóng, lúc đó NIKE, ADIDAS quả thật chính là xa xỉ phẩm, lấy tài sản của tôi,
cũng chỉ mua được hiệu Hồi Lực, vậy cũng đã tốt lắm rồi, ai ngờ Khang Duật bắt
đầu từ học kì sau của Sơ tam bắt đầu chơi bóng rổ, tôi oán niệm a.
Hắn lại an ủi
tôi, biết tôi mua đôi giày đinh chơi bóng, liền nói với tôi “Cậu mua giày gì
cũng được, mình đều mang hết, đều xài được.”
Tôi nghe xong,
trong lòng ngọt muốn chết, không thèm so đo chuyện mình mua sai nữa, ngay cả
chuyện hắn ép tôi ăn cơm đều quăng ra sau đầu.
Lúc đó nhờ
truyện Áo giáp vàng, chúng tôi đều biết 12 chòm sao, Khang Duật là Bạch Dương,
N năm sau, tôi mới biết được trong số 12 chòm sao, chòm phúc hắc nhất chính là
Bạch Dương, đương nhiên đây là nói sau, nhưng mà hắn đúng là có đôi khi làm cho
tôi cảm thấy thật tà ác.
Hôm thứ 5, học
tiết một của buổi chiều – tiết thể dục – xong, tôi đột nhiên cảm thấy rất tức
ngực, môi cũng tím ngắt lại, Khang Duật lập tức đưa tôi tới phòng y tế, cô giáo
nói, có thể do tôi thiếu hô hấp, cho tôi về nhà sớm để nghỉ ngơi.
Khang Duật liền
chạy tới văn phòng nói với cô chủ nhiệm muốn đưa tôi về nhà, cô chủ nhiệm bận
không đi được, liền cho phép.
Khang Duật phỏng
chừng sợ tôi đi bộ sẽ té xỉu, cho nên đề nghị tôi đi xe buýt, đến trạm dừng,
vừa vặn một chiếc xe trờ tới, người trên xe rất nhiều, lại là xe cũ không mở
cửa sổ được, lại là lúc ánh nắng nóng nhất của buổi chiều, cho nên trong xe đặc
biệt nóng, đặc biệt ngột ngạt, vừa leo lên xe, lại có thêm một số người đi lên,
lúc cửa xe đóng lại, không biết ai đánh rắm một cái, làm hoàn cảnh càng thêm
khó chịu, mấy lúc này, kẻ đánh rắm tuyệt đối sẽ không nhận, khách trên xe nhìn
qua nhìn lại lẫn nhau, đều đang đoán xem là ai đánh rắm, mùi thối kia tôi nghĩ
nhất định là do ăn hành, vô cùng thối, tôi lại tức ngực, nhất thời hơi buồn
nôn.
Người bán vé
đang hỏi “Ai chưa mua vé?”
Tôi nhìn phía
Khang Duật, tính nói với hắn trạm tiếp xuống xe, tôi sợ nôn ở trên xe, thình
lình phát hiện vẻ mặt của hắn có chút tà ác, đột nhiên nghe được hắn nói to “Đồ
thúi không mua vé!”
Khi đó, người
dân rất chất phác, đi xe chùa nhất định sẽ bị cho là cặn bã của xã hội, vừa nói
xong, một người đàn ông đặc biệt béo, sốt ruột giơ cao vé trong tay lên, lớn
tiếng nói “Tôi mua vé rồi!”
Nói xong, ánh
mắt mọi người thẳng tắp nhắm về phía hắn, toàn bộ đều là ánh mắt phóng dao.
Người đàn ông
kia mới phát hiện mình trúng kế, gãi gãi đầu, mặt đỏ chui về phía sau xe, đến
trạm, cũng không biết có phải đích hay không, chỉ thấy ông ta xám xịt xuống xe.
Tôi lúc này làm
sao còn buồn nôn nữa, cái gì cũng nghẹn về hết trơn rồi, trên gáy điên cuồng
chảy mồ hôi.
Khang Duật, có
đôi khi thật ác ma a.
Lại có một lần
cuối tuần kia, bác Trầm bán sỉ rất nhiều bánh trẻo đông lạnh, lúc đó đây là đồ
mới mẻ, không ai dám mua, chỉ sợ không ngon, bác Trầm liền tính nấu bánh trẻo
cho người ta ăn trước, quyết định mua hay không mua sau.
Vì vậy, Khang
Duật đặt một cái lò trước cửa hàng bác Trầm, bắt đầu nấu bánh trẻo.
Tôi dù gì cũng
không có việc gì để làm, đứng một bên phụ, nhìn Khang Duật nhiệt tình tiếp
khách, còn kéo người ta vào, miệng hô to : “Nếm thử đi!! Nếm thử đi!! Bảo đảm
ăn ngon, không mua cũng không sao.”
Vị khách kia có
lẽ là do thấy Khang Duật quá nhiệt tình không từ chối được, ăn một cái, khi ông
khách ăn tôi chú ý thấy Khang Duật nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, tôi không
biết hắn đang nhìn cái gì, người ta bị hắn nhìn phát ngượng, đợi ông khách ăn
xong, Khang Duật hỏi thật nghiêm túc: “Chín chưa? Chín rồi để cháu vớt lên!”
Gáy tôi và ông
khách kia đều hiện lên ba vạch vừa thô vừa đen.
Tôi đột nhiên lo
lắng cho tương lai mình.
Tôi…tuyệt
đối…tuyệt đối không phải đối thủ của hắn!!
Tim điên cuồng run – ing.
Mấy tuần cuối tháng tư, tình trạng cơ thể tôi bắt đầu
xuất hiện vài điểm không thích hợp, tim thế nhưng bắt đầu đập không đều, tôi
không biết có phải do buổi tối tôi K(30) bài quá khuya hay không, vì ngủ không đủ, cứng rắn
thức đêm, vì hai tuần nữa là thi thử, tôi muốn cố tới lúc đó, đợi tới lúc thi
thử xong nói sau, nếu thi tốt, có thể học thẳng lên, tôi sẽ không cần tham gia
kì thi chính thức.
Hôm thứ hai, tôi không mang cơm, vì hôm chủ nhật Khang
Duật gọi điện thoại cho tôi, nói là hắn sẽ chuẩn bị giùm phần tôi luôn, dù sao
tôi cũng ăn không vô, vậy mà Diễm Diễm lại thèm ăn hơn, ăn một lần hết ba chén
cơm.
Lúc ăn trưa, Khang Duật đưa cà mèn cho tôi “Miểu Miểu,
nếm thử xem.”
Tôi mở ra, đập vào mũi là một mùi cao lương, trên mặt
là một lớp da, mỏng như tờ giấy, còn có thịt ba chỉ và lòng heo, mùi hương này
làm cho tôi đột nhiên cảm thấy đói bụng.
“Đây là cái gì?” tôi tò mò hỏi.
“Đặc sản Phủ Thuận, mẹ mình làm, nếm thử đi.” hắn vừa
trả lời tôi vừa chỉ tôi cách ăn “Mẹ mình còn làm trứng cuộn với gan heo nhồi,
tuyệt đối ngon.”
Khang Duật bỏ hành tây xắt sợi vào trứng cuộn, còn bỏ
thêm rau củ thái nhỏ, cho thêm tương lên, đưa cho tôi, tôi ngay lập tức cắn một
miếng, cảm giác ngon miệng vô cùng, nhấm nháp nói “Ngon, ngon!!”
“Đúng không, ăn ngon đúng không, vậy ăn nhiều một
chút, ăn hết luôn đi!!”
Tôi mạnh mẽ gật đầu, ăn hết miếng này tới miếng khác,
lại không hề thấy Khang Duật ăn.
Đợi tới khi tôi ăn hết rồi, tôi thấy lúc Khang Duật
thu dọn cà mèn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhất thời hiểu rõ một chút.
“Cậu nhờ mẹ làm riêng cho mình ăn hả.” tôi hỏi.
Hắn thu gom cà men gọn gàng lại, vỗ vỗ đầu của tôi
“Mình sợ cậu lại gầy thêm, bị gió thổi bay, tới lúc đó, mình không còn sức đâu
mà tìm thêm con dâu nữa!!”
Tôi cảm động muốn chết, thiếu chút nữa là bật khóc
luôn, nức nở nói “Cậu yên tâm, mình nhất định ăn cơm thật nhiều, nhất định ăn
cho mập luôn.”
Khang Duật cười gật đầu, vẫn còn vỗ đầu của tôi.
Lúc về nhà ăn cơm chiều, tôi bắt buộc chính mình ăn
cơm, chính là không muốn làm cho Khang Duật lo lắng, cũng không biết tại sao
ngực càng ngày càng khó chịu, cơ thể càng ngày càng nặng nề, đến nửa đêm tôi
bắt đầu phát sốt.
Mẹ đo nhiệt độ cho tôi, lập tức thét chói tai, dép
cũng chưa kịp mang liền kêu ba tôi dậy.
Tôi nhìn thoáng qua nhiệt kế, cừ thật, 39 độ 8.
Ba không kịp mặc đồ đàng hoàng liền ôm tôi chạy xuống
dưới lầu, Diễm Diễm bị đánh thức, nhìn tôi thật lo lắng, muốn đi theo ba mẹ tới
bệnh viện nhưng không được, ba mẹ lấy lí do ngày mai nó còn phải đi học bắt nó
ở nhà ngủ.
Tôi đến bệnh viện, nhiệt độ cơ thể rất cao, thẳng tới
40 độ, cả người giống như bị cháy, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, trước mắt
đen thui liền hôn mê bất tỉnh.
Tôi đâu biết bệnh viêm cơ tim trước đây của tôi tái
phát, còn tái phát siêu cấp nghiêm trọng, ngoại trừ sốt cao, còn cộng thêm tim
đập không đều kiểu lợi hại nhất – kiểu ba tiếng.
Người bình thường tim đập Bình bịch! Bình bịch! Bình
bịch! Kiểu ba tiếng lại chơi rất hay, là đập Bịch bịch bịch!, sau đó tim ngừng
đập một chút, lại tiếp tục bịch bịch bịch! Lại ngừng đập một chút, lại bịch
bịch bịch! Cho nên sẽ thấy tức ngực, hơn nữa sẽ cảm thấy tim đập rất nhanh.
Hôm sau tôi vẫn không hạ sốt, gần đến 41 độ, sau này
mẹ tôi kể lại, tôi sốt ba ngày ba đêm, tóc cháy thành bụi đen luôn, nếu mẹ
không dùng túi chườm đá bảo vệ đầu của tôi, nói không chừng não tôi cháy hư
luôn.
Tôi liên tục hôn mê, nói là hôn mê, chính là vẫn chưa
tỉnh lại, nhưng đối với những việc xảy ra xung quanh, tôi vẫn cảm thấy được.
Tôi nghe tiếng Diễm Diễm khóc nức nở, nhưng mà những
lời nó nói ra, xém nữa làm cho tôi tức chết.
“Chị, chị đừng chết, cho dù có chết, cũng nhớ đưa sổ
tiết kiệm tiền tiêu vặt cho em, em biết chị tiết kiệm được một số tiền!!” nó
khóc giống như sắp tắt thở vậy, tiếp theo kêu khóc nói “Em nói cho chị biết,
nếu như chị chết, em cũng sẽ không nhớ chị, mấy quyển truyện tranh của chị em
sẽ bán hết, em còn làm thịt Lassie, làm lẩu thịt cầy, chị có nghe hay không!!”
Nó đây là muốn tôi chết, hay là muốn tôi tức quá tỉnh
luôn vậy, nhưng tôi rất rõ ràng, Diễm Diễm từ nhỏ đã không thích khóc, nó khóc
to như vậy, từ lúc tôi có trí nhớ tới nay, là lần đầu tiên.
Tiếp theo tôi nghe nó vừa khóc vừa nức nở nói “Nếu như
chị chết, Khang Duật làm sao bây giờ? Chị không sợ làm lợi cho mấy đứa con gái
khác hả, em nói cho chị biết, Khang Duật biết chị bị như vậy, gấp tới mức khóc
luôn, lần đầu tiên em thấy con trai khóc, bất quá, lúc anh ấy khóc, cũng rất
đẹp trai, chị, nếu như chị chết thật, không bằng tỉnh dậy một chút, trăn trối
một chút, kêu anh ấy cưới em, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài a.”
Ai u, xem kìa, nó lại có thể nói được chính xác câu
nước phù sa không chảy ruộng người ngoài kìa, thật không dễ dàng.
Tôi cũng muốn tỉnh, nhưng mãi không tỉnh được, tôi
thật cố gắng nhấc mí mắt lên, nhưng mà mí mắt giống như treo cả ngàn cân vậy,
mãi cũng nhấc không lên.
Rất nhanh, ý thức của tôi lại bắt đầu mơ hồ, mơ hồ
nghe được, ba mẹ quyết định đưa tôi đi Bắc Kinh, nói là có một bác sĩ là chuyên
gia về viêm cơ tim.
Tôi còn phải thi thử nữa, thầm nghĩ tính quậy không
chịu đi, nhưng mà tôi vẫn chưa tỉnh lại, hết thảy đều không tốt.
Đợi tới lúc tôi tỉnh lại, đã qua một tháng, tôi không
chỉ bỏ qua kì thi thử, còn khủng bố phát hiện một việc.
Tôi béo.
Không phải béo bình thường, mà là rất béo, phi thường
béo, béo đến mức thành bong bóng, khuôn mặt tròn quay chèn mắt thành một cái
khe luôn.
Chẳng lẽ tôi chết, lại đầu thai, nhưng mà khuôn mặt
vui quá mà khóc của ba mẹ, lại làm cho ý tưởng này của tôi ngay lập tức bị bác
bỏ.
“Miểu Miểu, tỉnh là tốt rồi!!” mẹ ôm tôi khóc to.
Có thể do tôi ngủ lâu lắm, nói chuyện cũng không lưu
loát lắm, môi run run hỏi “Mẹ…béo…”
Ý của tôi là, làm sao tôi có thể béo thành như vậy
được.
Ba chùi nước mắt trả lời “Đừng sợ Miểu Miểu, không có
việc gì, chỉ là tiêm thuốc kích thích thôi, thứ này làm người béo lên, chỉ có
chút xíu, chỉ có chút xíu.”
Cái này không phải chút xíu, tới lúc tôi có thể đi
được, đi cân, nặng 168 cân(31), còn hơn gấp đôi cân nặng cũ của tôi,
lúc soi gương, tôi còn không nhận ra chính mình.
Cái này vẫn là người sao?
Vẫn là người sao?
Cái này chính là bong bóng a.
Nói thật ra tôi vẫn rất thích đẹp, lúc gầy vẻ ngoài
không đẹp lắm, bây giờ béo thành như vầy…tục ngữ nói ba phần diện mạo, bảy phần
tài, tôi bây giờ cái gì cũng không có.
Làm tôi khóc muốn chết, tôi phát giận không chịu ăn
cơm.
Vì vậy, tôi rốt cuộc gặp được vị bác sĩ chuyên gia làm
cho tôi béo thành một cái khí cầu kia, ông cũng không nói lời lẽ an ủi như ba
mẹ tôi, biết tôi bởi vì béo không chịu ăn cơm, giận dữ hét lên với tôi “Muốn
chết hay muốn đẹp!!”
Một câu, trực tiếp đánh tôi rớt xuống đất.
Được rồi, nếu như phải làm sự lựa chọn giữa tính mạng
và cái đẹp, tôi vẫn chọn tính mạng đi.
Tôi sợ chết…
Nhưng mà nghĩ đến Khang Duật, tôi nghĩ, vẫn là chết đi
cho rồi.
Bong bóng không thể nào có tình yêu…
Bi kịch a a a a a a a a a a a!!!
Thuốc kích thích ác độc a a a a a a a a a a a!!!