- Trang chủ
- Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen
- Chương 25: Khoảng khắc kinh tâm động phách
Tác giả: Thanh Âm Thiên Sứ
“Tiểu cô nương, cậu già
rồi à, trò đó chỉ có bà thím mới chơi. Bất quá...” Mạn Trữ đột nhiên nói nhỏ
vào tai tôi: “Đu quay ở chỗ này cao nhất Châu Á đó, xung quanh không có tòa nhà
nào cao hơn, đợi lát nữa lên tới đỉnh cao nhất, sẽ không ai nhìn thấy hai người
đâu, nhớ nắm chặt cơ hội! Kiss đó!”
“Ki..., k..., k cái đầu của cậu!” Bây giờ tôi không biết mình có biết người này
không nữa, “Cậu lo cho mình trước đi!” Mới không quan tâm đến đề nghị bậy bạ
này.
“Cô ấy nói gì vậy? Đỉnh cao nhất gì đó?” Tễ Huyên hỏi.
“Không có gì!” Lỗ tai thính thật! May mà Tễ Huyên chỉ nghe được một chút, “Đi
thôi.”
“Chờ tớ quật ngã người này rồi tớ sẽ đi tìm cậu!” Mạn Trữ không để ý hình tượng
kêu theo, làm cho mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, ánh mắt của các nữ
sinh như kiểu giết chết được hơn 100 người.
Kỳ thật đầu năm nay người có chung ý tưởng với tôi cũng rất nhiều, có rất nhiều
người xếp hàng để chơi, tôi và Tễ Huyên xếp hàng rất lâu mới chơi được, anh ấy
ngồi đối diện tôi, ánh chiều tà chiều từ cửa sổ vào làm cho khuôn mặt anh ấy có
vầng sáng nhu hòa, “Thời gian trôi qua rất vui vẻ, mặt trời sắp xuống núi rồi.”
“Hôm nay thím Trữ làm một bàn tiệc sinh nhật dành riêng cho cô.”
“Hả? Thật không?” Cuối cùng anh ấy cũng nhắc tới sinh nhật của tôi rồi!!!
“Cô không phải vẫn muốn biết tôi tặng cô cái gì sao?”
“A!” Người này làm sao mà biết tôi đang suy nghĩ gì, là ai? Là ai? Nói cho anh
ấy biết!
“Khi thấy món quà chắc sẽ hết hồn cho coi.” Người này cứ ra vẻ thần thần bí bí
vậy, không thể nói ra sao? Tôi tùy ý nhìn ra cửa sổ, vừa vặn thấy tên cơ bắp té
trên đất, “Tên cơ bắp!” Tôi nhanh chóng lấy cái kính viễn vọng mượn của Mạn
Trữ, “Miệng hình như còn sùi bọt mép.”
“Cô nhìn tên đó làm gì? Có hại cho sức khỏe đó.”
Cuối cùng tới đỉnh cao nhất, thật là rất cao nha. Kiss! Từ này cứ quay cuồng
trong đầu tôi, đều do nha đầu Mạn Trữ chết tiệt kia, nói cái gì đâu không à.
“Bây giờ chúng ta đang ở chỗ cao nhất.”
“...”
Đột nhiên cảm thấy không khí có chút xấu hổ, có phải nói chuyện sẽ khác hơn
không, “Cái kia, bây giờ chúng ta ở chỗ cao nhất, không có người nào cao hơn
chúng ta.”
“...”
Sao lại bày ra bộ dạng lạnh lùng đó, nói chuyện đi!!! Tôi nói tiếp, “Ha ha,
hiện tại bất kể làm cái gì cũng không có ai thấy.”
“Cô muốn làm cái gì?”
“...” Tôi không muốn làm cái gì nha ~~~! Ô ~~~! “Tôi nói nếu kiss...” Lâm Lan
Trăn! Mày đang nói cái gì vậy?? “Ý tôi không phải là nói kiss ở đây không có
người thấy.” Tôi đang nói lời ngu ngốc gì vậy. Đều do Mạn Trữ không tốt, nói
cái gì kiss, vốn tôi là cái loại vừa nhìn đã quên vậy mà chuyện tình yêu thì có
chùi cũng không hết!
Mắt Tễ Huyên lộ ý cười, không thể phủ nhận anh ấy cười rộ lên thật sự rất dễ
nhìn, nhưng anh ta lại rất ích kỷ cũng không phải thường xuyên cười, “Nói rất
đúng.” Tễ Huyên vừa nói vừa tới gần tôi, “Nếu hôn ở đây chắc sẽ không bị người
thấy...”
Tầm mắt của ạnh tôi đặt trên môi tôi? Sao anh ta càng ngày càng tới gần tôi
vậy? “A! Anh nhìn coi đó là nhà của chúng ta kìa!” Tôi đột nhiên phát hiện ở
dây có thể thấy Thiệu gia, hơn nữa nhìn ở đây có cảm giác rất không giống nhau,
Thiệu gia thật sự quá lớn.
“... Đúng vậy a.”
“Anh tìm nhà tôi coi, thật nhỏ nha ~, cũng không biết ở đâu nữa. Anh xem! Anh
xem! Cái kia là nhà của Lăng Tử Phong.” Đó thoạt nhìn rất khu nhà cao cấp mang
phong cách Châu Âu.
“Ừ.”
“Anh xem! Nơi đó! Nơi đó! Còn có nơi đó!”...
“...”
“Anh xem! Tễ Huyên, anh xem! Bọn Mạn Trữ đang ngoắc chúng ta kìa!” Đáng tiếc
nơi này không thể mở cửa sổ, tôi chỉ có thể cách cửa thủy tinh vẫy tay chào Mạn
Trữ, “Mạn Trữ thật kích động nha, cậu ấy vừa nhảy vừa vẫy tay với mình!” Tôi
nhìn Mạn Trữ cao hứng như thế, cũng vung mạnh tay chào lại, ngay cả Uyển Nhu
cũng rất kích động, vừa chỉ chỉ vừa vẫy tay với tôi.
Mấy đứa bạn này đúng là không ngừng vẫy tay với mình, ngay cả Lăng Tử Phong cũng
rất kích động. Quơ tay lâu như vậy cũng có chút mỏi. Tôi như thế nào cảm thấy
có gì đó không đúng lắm, giống như chỗ nào có chút vấn đề, “Tễ Huyên, tôi có
thể hỏi anh một chuyện không?”
“Nói đi.”
“Anh có lẽ sẽ cảm thấy chuyện tôi hỏi rất ngốc, rất ngu, vô cùng...”
“Cô rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
“Tôi muốn hỏi chúng ta hình như ở đây rất lâu rồi, chúng ta giống như vẫn ở chỗ
cao nhất, không hề chuyển động qua a.”
“..., kỳ thật 15 phút trước tôi đã muốn nói cho cô biết, đu quay bị hỏng rồi.”
Tễ Huyên bình tĩnh nói.
“Cái gì? Hả?” Tôi kích động lập tức đứng lên, đầu liền đụng mạnh với khoang
toa, “Hỏng rồi!”
“Cô không sao chứ?.” Tễ Huyên xoa đỉnh đầu cho tôi, “Chúng tôi đã ngừng ở đây
20 phút rồi.”
“Tại sao có thể như vậy?” Làm sao bây giờ? Nơi này cao mấy trăm mét nha, cứu
mạng a!!! Nói như vậy, bọn Mạn Trữ không phải ngoắc tôi, mà là... “Chúng ta làm
sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Tôi rất sợ, dù sao chúng tôi đang ở mấy trăm mét
trên bầu trời bao la nha, mà cảm giác an toàn duy nhất của tôi đến từ người đối
diện ― Thiệu Tễ Huyên.
“Đợi.”
Di động! Đúng rồi, dùng di động cầu cứu! Tôi lấy điện thoại ra, căn bản không
có tín hiệu, gặp lúc mấu chốt thế này mà không xài được, “Tại sao có thể như
vậy?” Ông trời ơi! Ngài làm cho cái bánh xe chết tiệt này chuyển động một chút
đi! Tôi hung hăng đập vào khoang tàu.”A!” Ngay lúc tôi cầu xin ông trời giúp
đỡ, đu quay thật sự là có động, nhưng nó lại quay tròn. Tại sao có thể như vậy?
Tôi chỉ muốn nó chuyển một chút mà thôi a! Ô ~~~!
Đu quay đang nổi điên, tôi không biết từ khi nào mình đã chạy sang ôm Tễ Huyên,
hay là Tễ Huyên kéo tôi, chính là lúc tôi sợ nhất có anh ấy ở bên cạnh làm bạn,
chỉ như vậy thôi cũng khiến tôi có chút cảm giác an toàn, giống như có anh ấy ở
bên cạnh tôi sẽ không gặp chuyện không may vậy. “Tễ Huyên, chúng ta..., chúng
ta có thể chết không?”
“Không biết.” Anh không thể an ủi tôi một chút sao ~~! Có Tễ Huyên ở đây thì sẽ
không có việc gì, nhất định là như vậy, người nhát gan như tôi luôn luôn đúng
mà.
Không biết có phải cảm giác của tôi không, cũng không quan hệ, nhưng có chút
tương đồng, hay là do may mắn! Sự thật là đu quay càng chuyển càng nhanh, hiện
tại tốc độ của nó vượt qua của đĩa quay, cứu mạng a ~~! “A ~~~! Mẹ ơi con không
muốn chết!”
“Đừng la nữa! Không phải có tôi chết chung với cô sao?” Tôi và Tễ Huyên dựa vào
nhau, không biết ông trời như thế nào lại quyết định chuyện sinh tử của chúng
tôi, chỉ là hi vọng đợi lát nữa thật sự bị bay ra ngoài, đến khi rơi xuống ngã
chết sẽ không bị hủy dung a!
Rất choáng nha, thật sự rất choáng váng, như cảm giác say xe vậy... Không biết
qua bao lâu, cảm giác của tôi khá hơn một chút rồi, giống như đu quay không
xoay tròn, bình thường rồi à? Hay là chúng tôi không còn trong thế giới này...?