- Trang chủ
- Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen
- Chương 22: Bị bắt cóc rồi?! (3)
Tác giả: Thanh Âm Thiên Sứ
Lăng Tử Phong rất chu đáo
thay Mạn Trữ mở dù, lại đưa dù cho tôi và Uyển Nhu, còn Tễ Huyên thì sống chết
mặc xác, “Các tiểu thư, nhà tôi cũng gần chỗ này, có cần qua đó thay quần áo
không? Cứ để như vậy rất dễ dàng bị cảm nha.”
“Được, được.” Uyển Nhu thay tất cả chúng tôi đáp ứng.
“Chúng ta về nhà.” Tễ Huyên kéo tôi đi.
“Tôi rất lạnh a, Tễ Huyên.” Tôi lạnh run người.
“...”
“Tiêu Diêu!” Mạn Trữ chính là người có đôi tai nghe trăm hướng mắt nhìn tám
phương, cậu ấy phát hiện Tiêu Diêu đang đứng phía sau chúng tôi, “Ê, anh không
sao chứ?” Giọng cậu ấy có uy lực kinh người, người qua đường đều giật mình quay
đầu nhìn, Tiêu Diêu vốn không tính ở lại, hiện tại anh ta cũng không thể không
ở lại.
“Tôi rất khỏe.” Cả người anh ta cũng ướt hết, sắc mặt cũng không tốt.
“Tay anh băng tốt chưa, anh..., anh cùng chúng tôi qua nhà Nam Đế thay quần áo
đi.” Tôi nắm tay Tiêu Diêu, lạnh quá.
Tễ Huyên rất không phong độ, anh ấy không nói hai lời kéo tay tôi đang nắm tay
Tiêu Diêu lại, lại trừng mắt nhìn tôi, không nói cũng biết trong lòng anh ấy
muốn giết cả nhà tôi một lần nữa cho coi.
“Chúng ta đi thôi.” Lăng Tử Phong đỡ Mạn Trữ lên chiếc xe cao cấp của anh ấy,
đoàn người chúng tôi hướng thẳng đến nhà anh ấy, bất quá Tễ Huyên và Tiêu Diêu
hình như rất không muốn đi, Lăng Tử Phong cũng chỉ đối xử tao nhã với mấy vị
tiểu thư, còn Tễ Huyên và Tiêu Diêu thì không được tốt lắm, làm cho tôi có cảm
giác nếu có thể bọn họ tốt nhất không nên ở đây.
Nhà Lăng Tử Phong cũng như Thiệu gia, cực kỳ lớn, bất quá Thiệu gia mang theo
phong cách cổ đại, còn nhà họ Lăng thì tràn đầy phong cách Âu Tây, như bước vào
một tòa thành của vua chúa trong truyện cổ tích vậy, tráng lệ đến nổi khiến
người ta muốn líu lưỡi. Thật không hổ là đãi ngộ của hoàng đế.
Chúng tôi thay quần áo, Lăng Tử Phong còn sai người hầu nấu canh gừng cho chúng
tôi, một người con trai rất chu đáo nha, tôi giúp Tễ Huyên xử lý vết thương
trên trán một chút. Kỳ quái! Sao không thấy Mạn Trữ vậy? Ngay lúc tôi tìm kiếm
Mạn Trữ, trên lầu đi xuống một vị mỹ nữ mặc lệ phục màu tím nhạt, dáng cô ấy
rất cao, lễ phục hạ hội hình đuôi cá càng tôn dáng cô, cô vội vàng đi xuống.
Này..., cô hình như rất giống một người a! “Uyển Nhu, cậu xem cái cô kia có
phải hay không...”
“Rất giống Mạn...”
“Lan Trăn, Uyển Nhu, hai cậu làm gì mà nhìn tớ như vậy!” Cô vừa mở miệng...,
quả nhiên là Mạn Trữ!!! Cô ấy lại là Mạn Trữ!!!
“Cậu, cậu, cậu..., cậu là...” Kỳ tích a, kỳ tích! Tôi lần đầu tiên thấy Mạn Trữ
mặc như vậy, tóc cậu ấy có chút loạn, đây là điểm duy nhất không hợp thôi.
“Đầu óc cậu bị nước vào àh, là tớ, Từ Mạn Trữ!” Mạn Trữ nhìn tôi cứng họng nói,
“Thế nào, không tệ ha. Tớ không hổ là hoa hậu của Hoa Tân chúng ta, phẩm chất
trời sinh! Ha ha ha ha!” Là Từ Mạn Trữ tuyệt đối không sai. “Ê! Nhà anh không
có quần áo khác sao? Tôi mặc cái này.., rất không được tự nhiên a ~~.” Mạn Trữ
nhìn Lăng Tử Phong oán giận, cậu ấy như vậy không chỉ có chúng tôi không tự
nhiên mà ngay cả chính cậu ấy cũng không tự nhiên.
“Không có, bất quá như cô vậy rất được.” Lăng Tử Phong mỉm cười nói, tôi thấy
ánh mắt của anh ấy có thể nói là cực kỳ chân thành.
“Uyển Nhu, Nam Đế bị siêu cấp cận thị sao?”
“Trước kia không phải, có lẽ bắt đầu từ hôm nay rồi.”
“Ê, đồ ngốc! Về nhà, về trễ thì…, thím Trữ...” Thiệu Tễ Huyên xem ra rất không
thích nơi này, như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than vậy.
“Đúng nha!” Tôi đứng dậy, “Oh, cám ơn anh đã chiêu đãi, Tạm biệt.” Tôi kéo Tễ
Huyên đi, Tiêu Diêu cũng đứng dậy rời đi. Đến cửa, tôi đột nhiên nhớ hôm nay là
sinh nhật của Tiêu Diêu, tuy rằng anh ấy làm hư dù của tôi, tôi cũng thiếu anh
ấy một chiếc nhẫn kim cương, tính thế nào thì tôi cũng là người có lợi.
“Tiêu Diêu, cái kia, hôm nay là sinh nhật anh.” Tôi gọi Tiêu Diêu, “Chuyện vừa
rồi cũng cám ơn anh nha, kẹo này coi như là quà sinh nhật tôi tặng vậy.” Đây là
lúc nãy tôi mua ở tiệm kem, thôi mượn hoa hiến Phật vậy. Tôi nhét cây kẹo vào
tay Tiêu Diêu, rồi đi.
“Tôi cũng muốn ăn kẹo!” Một tên đi với tôi một lúc lâu đột nhiên nói.
“Ah?” Tễ Huyên làm sao vậy?
“Tôi cũng muốn ăn kẹo!”
“Hết rồi...” Cũng chỉ có một cây... “Sinh nhật anh ấy...”
Thiệu Tễ Huyên quả thực không nói đạo lý, hắn ném cho tôi một tờ tiền có mệnh
giá lớn, “Đi mua!” Người này tuyệt đối có bệnh! Chắc là hồi nãy té trúng đầu
rồi, đúng nha! Đầu anh ta bị hư rồi, lần sau kêu ông nội dẫn anh ấy đi khám mới
được.
Chuyện tôi bị tập kích hình như là một chuyện rất nghiêm trọng, cơm nước xong,
cả nhà đều ngồi cùng một chỗ thảo luận chuyện này. “Phải phái người bảo vệ Tiểu
Trăn.” Ba ba quyết định. “Tễ Huyên, con không cần...”
“Tôi sẽ không giống người nào đó ném vợ mình cho vệ sĩ, còn bản thân thì phong
lưu khoái hoạt!” Không ngờ tới lời nói của ba ba lại khiến Tễ Huyên có phản ứng
lớn như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy Tễ Huyên cãi lại ba ba,
quan hệ của anh ấy và ba ba không thân mật lắm, nhưng anh ấy chưa từng vô lễ
như hôm nay vậy.
“Thiệu Tễ Huyên! Con mới vừa nói gì? Lặp lại lần nữa coi!” Ba ba lập tức kích
động, “Vọt” đứng dậy.
“Tôi nói sai sao? Chính ba làm gì cũng quên rồi à? Mẹ tôi...”
“Bốp” một tiếng, ba ba cho Tễ Huyên một bạt tay, khuôn mặt trắng nõn của anh ấy
sưng phồng lên.
“Ba ba!” Tôi kéo Tễ Huyên xa ra, không nghĩ tới ba ba lại đánh Tễ Huyên. Ông ấy
có vẻ cự kỳ tức giận, “Ba ba...” Tôi rất sợ hãi, Tễ Huyên vẻ mặt quật cường
đứng dậy, hai cha con không ai phục, trừng mắt nhìn nhau.
“Tễ Huyên, xin lỗi ba ba đi.” Anh Kính Hiên muốn giảng hòa, nhưng căn bản không
có người để ý tới anh ấy, Tễ Huyên lại khinh miệt liếc anh ấy một cái, biểu tình
khinh thường.
“Đến Từ Đường quỳ đi!” Sau một hồi trầm mặc ba ba nói. Ông nội không nói gì,
nhưng ông cũng rất khó xử, ánh mắt tập trung trên người tôi và Tễ Huyên.
Trời đã khuya mà Tễ Huyên cũng chưa về phòng, tôi cầm theo chăn, mất thật lớn
sức lực mới tìm chỗ Tễ Huyên quỳ, chỗ đó là một cái phòng nhỏ bày rất nhiều bài
vị, có lẽ chỗ này là Từ Đường rồi.
“Tễ Huyên...” Tôi đi đến bên cạnh anh ấy.
“Cô tới làm gì?”
“Chăn nè, đưa chăn cho anh, anh không lạnh sao?”