- Trang chủ
- Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen
- Chương 19: Tôi là chị hai
Tác giả: Thanh Âm Thiên Sứ
“Mạn Trữ, từ giờ trở đi
chị chính là chị hai của lớp chúng ta.” Các nam sinh ủng hộ nói, “Từ tỷ! Từ
tỷ!...”
“Hứ!” Mạn Trữ xem thường các nam sinh kia, không chỉ là cậu ấy, tôi cũng vậy.
Thật là, Thiệu Tễ Huyên cũng là con trai, các cậu lại kém người ta như vậy.
“Lâm tỷ!” Giọng nam sinh run run gọi cũng khiến tôi run theo. Đang gọi ai đó?
Kêu tôi sao? Hình như trong lớp chỉ có mình tôi họ Lâm thì phải.
“Lâm tỷ! Huynh đệ sau này phải dựa vào chị rồi.”
“Đúng vậy a.”
“Lâm tỷ, nhớ kêu Thiệu ca chiếu cố anh em chúng tôi nha ~~~!”
“Lâm tỷ, nhớ kêu Thiệu ca thu nhận chúng tôi là tiểu đệ nha.”
“Lâm tỷ...”
Thiệu Tễ Huyên mới không cần đám người tụi bây, tôi vừa định đánh vỡ giấc mộng
của bọn họ, Mạn Trữ lại mở miệng trước: “Muốn kêu Thiệu Tễ Huyên nhận làm tiểu
đệ thì tới đây đưa tiền báo danh trước. Đến, xếp hàng xếp hàng.”
“...”
“Lan Trăn a, không ngờ cậu thật là bạn gái của Thiệu Tễ Huyên nha.” Nữ sinh
cũng tham gia.
“Thật sự là không ngờ tới, bạn học của tôi lại là bạn gái của Thiệu Tễ Huyên!”
“Lan Trăn, hai người ở chung thì thường làm cái gì?”
“Lan Trăn, anh ấy bình thường thích làm gì?”
“Lâm tỷ...”
“Lan Trăn...”
Cứu mạng a! có ai đến cứu tôi không ~~!
“Từ Mạn Trữ! Lâm Lan Trăn! Hà Uyển Nhu!” Cửa lớp thoáng chốc xuất hiện một
người khủng bố ―― đúng vậy, là thầy chủ nhiệm đã tới. Thầy chỉ vào ba đứa quát
đến nổi mặt nổi đầy gân xanh: “Ba em kia lập tức đến phòng tôi~~~!” Ông trời ơi
~! Đúng là không sai khi phong cho thầy danh tiếng biến thái từ nhỏ!
Tôi, Mạn Trữ, Uyển Nhu ba người đứng trước cửa phòng, tôi vẫn duy trì tư thế nữ
thần Tự Do, Mạn Trữ và Uyển Nhu ở hai bên là động tác Tiểu Thiên nga cũng không
tốt hơn bao nhiêu.
“Còn có bao lâu?” Tôi hỏi.
“Còn 20 phút! Kiên trì! Kiên trì!”
“Không biết thầy chủ nhiệm có thể đem chuyện tớ đánh nhau nói cho biết ba mẹ
biết không nữa.” Vẻ mặt Mạn Trữ đầy bi tráng.
“Hôm qua tớ đã muốn hỏi cậu rồi, sao ba mẹ cậu không thích cậu đánh nhau vậy?”
Bây giờ đến phiên tôi tra khảo Mạn Trữ rồi.
“Đúng vậy a, Mạn Trữ, cậu rất lợi hại, sao lại sợ ba mẹ biết.”
“Ba mẹ tớ chính là ghét chuyện này, mỗi lần đụng tới chuyện liên quan đánh nhau
thì đánh tớ một chút. Nếu tớ nói hai chữ đánh nhau thì sẽ bị mama tớ đánh. Nếu
tớ xem phim hành động thì sẽ bị baba đánh. Nếu gặp chuyện đánh nhau với người
ta như hôm nay thì ba mẹ sẽ hợp tác cùng đánh tớ.”
“Chuyện này cũng hợp tình hợp lý nhưng lại có chút kỳ quái.” Uyển Nhu cố gắng
tìm ra chuyện gì.
“Ba em thật sự là không còn thuốc để cứu, bị phạt đứng còn nói nữa, vậy tôi cho
các em luyện tiếp 30 phút nữa.” Chúng tôi nói chuyện lại khiến chủ nhiệm không
vui...
Lại trời mưa nữa, mùa thu đúng là nhiều mưa nha. Tuy rằng hôm nay bị phạt,
nhưng cũng xảy ra chuyện tốt. Trước kia sinh nhật của tôi chính là cười trong
nước mắt, bạn nói coi sao ba mẹ tôi lại sinh tôi vào mùa này. Sinh nhật tôi
thường nằm trong giữa kỳ thi thử, cái này cũng không có gì lớn lao, nhưng thành
tích thi luôn cố tình công bố trước khi đến sinh nhật tôi, thật là hết nói. Bất
quá, lần này không giống. Lần này môn toán của tôi thi được rất tốt, hơn 80
điểm nha ~~! Đây chính là sự kết hợp giữa trí tuệ của Thiệu Tễ Huyên và nước mắt
của tôi. Cô bộ môn rất kích động nói với tôi, làm cho tôi ngại quá đi.
Cuối cùng tôi rất xấu hổ chỉ có thể nói một câu quảng cáo: “Không có tốt nhất,
chỉ có rất tốt.”
Không ngờ tới cô cũng không phải ngốc lắm bật ra một câu: “Mọi người tốt, mới
là tốt nhất.” Cả lớp nhiệt liệt vỗ tay.
Ngoài ra còn một chuyện rất vui chính là cô giáo dạy môn Hóa của chúng tôi cư
nhiên 40 tuổi còn mang thai! Cả lớp ồ lên, trường học trở tay không kịp suy ra
không tìm được giáo viên dạy thay, kết quả lớp tôi được về trước.
“Làm sao bây giờ?”
“Gì mà làm sao bây giờ?” Mạn Trữ đi tới, “Có phải đang nghĩ tới ông xã không?.”
“Đúng vậy a, anh ấy nói nếu tớ tan học không đứng đợi thì anh ấy sẽ giết cả nhà
tớ.”
“Nhưng hôm nay tan học sớm như vậy..., không bằng cậu nhắn tin cho anh ấy đi,
nói là về chung với tụi này, kêu anh ấy đến quán kem chờ tụi mình.” Uyển Nhu
suy nghĩ.
“A? Như vậy có được không?”
“Lan Trăn, còn ba ngày nữa là tới sinh nhật cậu rồi, tớ đây là bạn tốt của cậu
thì nên mua gì tặng đây, hay là hôm nay tụi mình đi xem thử trước đi.”
“Không cần mua, cậu chỉ cần như bình thường chính là an ủi lớn nhất của tớ.” lễ
vật của Mạn Trữ tôi không dám nhận, cậu ấy không những tặng tôi thằn lằn còn
rắn nữa, tuy rằng tôi cũng thích động vật nhỏ, bất quá hiển nhiên hai chúng tôi
không có cùng khẩu vị.
“Không cần như vậy nha, lần này không phải động vật sống.”
“Chết tớ càng không muốn!”
“..., tớ mua búp bê cho cậu, không phải động vật.”
“Đúng vậy, Lan Trăn. Không phải cậu rất thích cái kẹp tóc thủy tinh mà lần
trước chúng ta nhìn thấy àh? Tặng cậu cái đó nha?” Uyển Nhu và tôi lần trước
thấy một cái kẹp tóc thủy tinh, phi thường tinh xảo.
“Được rồi, tuy rằng hôm nay trờ mưa không tiện đi dạo phố, nhưng thấy tâm ý của
các cậu, tớ mời hai người đi ăn kem.”
“Thế này mới bạn chí cốt chứ sao.” Mạn Trữ hôm nay đánh nhau tốn không ít khí
lực, xem ra không ăn đủ vốn là sẽ không bỏ qua cho tôi.
“Ai ~~! Cậu thật là, nhưng hôm nay là sinh nhật của Tiêu Diêu nha, cậu coi đi,
tớ rất quan tâm đến sinh nhật hai người nha. Không ngờ sinh nhật cậu chỉ kém
anh ấy ba ngày! Còn tớ lại lớn hơn anh ấy một tháng.”
“... Uyển Nhu, cậu chỉ cần quan tâm tớ là đủ rồi...” Có cái gì phải hâm mộ,
cũng không phải tớ muốn kém anh ta ba ngày”, đây là do mẹ tôi không nhịn nổi
chứ sao.
Chúng tôi vừa ngồi xuống ăn một chút, tôi lại phát hiện bài kiểm tra đầy quang
vinh của mình bị bỏ lại trong trường, sự tình liên quan đến vinh dự của mình,
tôi quyết định trở về lấy. “Tớ lập tức quay lại, coi giùm cặp cho tớ.”
“Biết rồi, con gái sao mà dài dòng như vậy.” Tôi còn chưa già, Uyển Nhu liền
chê tôi dài dòng.
“Còn nữa, tớ vừa nhắn cho Tễ Huyên, nếu anh ấy gọi tới, các cậu nhớ nói với anh
ấy một tiếng.”
“Yên tâm đi, quên cậu được cũng không quên anh ta đâu!” Mạn Trữ đưa dù cho tôi,
“Nhanh chút, chờ cậu đó.”
Lúc đi trời đã bớt mưa, nhưng khi tôi lấy được bài kiểm tra quay lại thì trời
lại mưa rất lớn, chút chuyện này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, tôi
hấp tấp chạy trong mưa, có ít nước mưa bắn vào quần tôi. Nha! Đây có thể coi là
một chút hạnh phúc không!
Đi được giữa đường, tôi nhìn thấy phía trước có một người không mở dù đứng dưới
mưa, người đó giống như đang nhìn cái gì trên tấm biển quảng cáo, tôi đi đến
gần mới phát hiện người không mở dù đó chính là Tây Độc Tiêu Diêu. Anh ấy đứng
trước một bộ áp phích, nhìn chằm chằm mà không hề nhúc nhích. Chỗ tôi đứng cách
anh ấy không xa lắm, trên poster là một cô gái, tôi nhận ra cô ấy, cô gái đó
chính là ca sĩ nổi tiếng nha, ba tôi rất thích nghe cô ấy hát, hình như gọi là
Tiêu Du Đình thì phải. Tôi đột nhiên nhớ tới Uyển Nhu từng nói, Tiêu Du Đình
chính là mẹ của Tiêu Diêu. Làm con trai thì Tiêu Diêu lúc này gọi là... Miêu tả
như thế nào đây? Tôi đi đến gần xem vẻ mặt đầy oán hận nhìn người mẹ xinh đẹp
trên poster, anh ấy làm sao vậy?