- Trang chủ
- Người Đẹp Trong Tay
- Chương 11: Cứu tôi
Tác giả: Điềm Thố Ngư
Sáng sớm hôm sau, Trần Điệp bị một cuộc gọi đánh thức.
Lúc này Văn Lương đang ngủ, cô có thói quen nằm nghiêng người khi ngủ, ngực Văn Lương dán vào sau lưng cô, cánh tay cách lớp chăn bông ôm eo cô.
Hạ Anh gọi đến.
“Alo?” Trần Điệp ngái ngủ.
Dường như Hạ Anh đang làm nũng: “Hồ Điệp……”
“Sao thế?” Trần Điệp híp mắt cười: “Cậu vẫn còn nhớ tới tớ, không phải mấy ngày nay đều ở cùng bạn trai à?”
Hạ Anh bất ngờ không kịp phòng bị bắt đầu khóc lóc.
Trần Điệp ngừng lại, cơn buồn ngủ biến mất, hoàn toàn trở nên tỉnh táo: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Giọng Hạ Anh nghẹn ngào: “Hứa Chí Nhiên đúng là một thằng khốn!”
Trần Điệp ngồi dậy.
Cô bật dậy, nệm nảy lên, Văn Lương nằm bên cạnh cau mày hừ một tiếng, vừa ôm eo cô kéo lại.
Trần Điệp vỗ mu bàn tay anh, hạ giọng: “Đừng làm phiền, tôi đang nghe điện thoại.”
Văn Lương từ từ nhắm mắt như cũ, tay cũng dừng lại.
Có vẻ Hạ Anh không nghe thấy tiếng động bên cô, nức nở nói tiếp: “Hôm qua tớ xem điện thoại của anh ta mới biết, Hứa Chí Nhiên và Phạm Yên đã ở bên nhau ba tháng, bọn họ còn nhận được thư nhập học từ cùng một trường.”
Lượng thông tin như này thật sự hơi lớn.
Hứa Chí Nhiên là bạn trai sắp đi du học của Hạ Anh.
Mà cái tên Phạm Yên này…… Hình như có chút quen tai.
Trần Điệp mù mờ chớp mắt: “Phạm Yên là……”
Cô chưa kịp hỏi, Hạ Anh lập tức nói: “Chính là tiện nhân ở bên cạnh Trần Thư Viện.”
Trần Điệp nhíu mày, cô không ưa Phạm Yên, vì cô ta là bạn của Trần Thư Viện lúc nào cũng cố ý gây khó cô.
“Đại hội sinh viên ngày hôm nay tớ không muốn tham dự.” Hạ Anh khóc nức nở: “Đôi cẩu nam nữ đó nhất định đến, mất mặt lắm.”
“Sao không đi, ở đâu có quy tắc làm tiểu tam lại có thể ngẩng cao đầu như vậy?” Trần Điệp vén chăn xuống giường, “Tớ đi cùng cậu.”
Ngắt điện thoại xong, Trần Điệp vào phòng tắm rửa mặt, vừa thoa lotion chuẩn bị trang điểm, Văn Lương đẩy cửa đi vào.
Giọng anh khàn khàn vẫn chưa tỉnh ngủ: “Sao thế?”
“Bạn trai của bạn tôi ngoại tình.” Trần Điệp nói, “Sáng nay học viện có đại hội dành cho toàn thể sinh viên năm cuối.”
Văn Lương lờ mờ đáp lại, không thèm để ý đến tình hình, đi đến bên cạnh cô lấy bàn chải đánh răng.
Tốc độ của anh rất nhanh, Trần Điệp trang điểm được một nửa thì anh đã rửa mặt xong.
Trần Điệp nhìn thời gian, tăng tốc độ, cuối cùng tô một lớp son môi, thay đồ ngủ bước nhanh xuống tầng.
Văn Lương đang ngồi trước bàn ăn sáng.
“Tôi không ăn, phải đến sớm nếu không không kịp mất.” Trần Điệp nói.
“Tí nữa tôi đưa em đi.” Văn Lương giương mắt nhìn cô, “Lại đây ăn sáng.”
Trần Điệp: “Tôi thật sự không muốn ăn, trong thời gian quay phim hình tượng vai diễn cần phải giảm cân.”
Văn Lương: “Lại đây.”
“……”
Anh không đồng ý, người lái xe nhất định cũng sẽ không đưa cô đến trường, Trần Điệp đứng hình hai giây, không thể làm gì khác, không ăn nhiều, thấy Văn Lương ăn xong liền bỏ thìa xuống lập tức đi theo.
***
Chu Kỳ Thông đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Anh không được xem là tài xế, mà là một trong những trợ lý của Văn Lương, bình thường buổi sáng không có cuộc họp thì tài xế lái xe, không cần Chu Kỳ Thông tự mình chạy xe đến.
Trần Điệp tính toán thời gian, sáng sớm đã phải chờ đợi, công việc này cũng thật mệt.
Chu Kỳ Thông dừng xe ở phía ngoài nhà đa năng*.
(*Giống phòng thể chất ở trường học nhưng rộng rãi và có nhiều chức năng hơn, thường là nơi thi đấu thể thao)
Trần Điệp nhìn xung quanh rồi thấy Hạ Anh, hai mắt cô ấy đều sưng đỏ.
Cô biết rõ quá trình bên nhau của Hạ Anh và Hứa Chí Nhiên, khi xưa Hứa Chí Nhiên theo đuổi Hạ Anh hơn nửa năm, bây giờ quay đầu lại đã cùng nữ sinh khác dây dưa, thật không thể tin nổi.
Bạc tình bạc nghĩa.*
Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Văn Lương.
Người đàn ông đang nhắm chặt mắt ngủ ngon lành, ấn đường hơi nhíu lại, hiện ra vẻ lạnh nhạt và bất cận nhân tình*.
(*Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người khác.)
Haha.
Trần Điệp mở to mắt xem thường, xuống xe, đóng sầm cửa lại.
Cô kéo Hạ Anh đi vào hội trường từ cửa sau, phía dưới là đám người rộn ràng nhốn nháo đông nghịt, toàn bộ sinh viên tốt nghiệp đều đang ở hội trường lớn nhất.
Hàng sau không còn chỗ, hai người đứng ở phía trước.
Thật trùng hợp, đúng lúc Hứa Chí Nhiên và Phạm Yên bước lên bậc thang đối diện.
Trần Điệp nhàn nhạt liếc nhìn hai người họ, không phản ứng gì nhiều.
Ngược lại, Phạm Yên lộ ra vẻ khinh miệt, kiêu căng ngạo mạn nâng cằm, siết chặt cánh tay Hứa Chí Nhiên, khi va vào vai của Trần Điệp, cố tình khịt mũi.
Quả nhiên là tiểu tam còn lấy đó làm điều tự hào.
Trần Điệp không tài nào chịu nổi, chặn ngang túm lấy cánh tay cô ta đẩy lên bàn, chân Phạm Yên đứng không vững, hai tay chật vật tìm nơi chống đỡ, một cái tát nhanh chóng giáng xuống.
Một tiếng bốp vang lên –––!
Cả hội trường ầm ĩ hoàn toàn yên tĩnh.
Không phải vì cái tát của Trần Điệp, mà là bởi vì lúc này Viện trưởng đi vào, phía sau là một thân hình cao lớn, một người đàn ông với dáng vẻ anh tuấn.
Trần Điệp ngẩng đầu, không khỏi sửng sốt.
Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, ánh mắt không tránh khỏi dừng ở trên người cô, sau đó hiểu được tình hình trước mặt, còn có phần hứng thú mà chớp mi mắt.
Trần Điệp: “……”
Sao Văn Lương lại đến học viện?
Cô chưa kịp phản ứng, Viện trưởng đã quát lên: “Trần Điệp! Em đang làm cái gì vậy?”
Phạm Yên bị choáng váng, chuỗi động tác của Trần Điệp quá nhanh, không có chút cảnh báo nào, chờ Viện trưởng lên tiếng trách mắng, Hứa Chí Nhiên mới hồi hồn.
Anh ta vội vàng đỡ Phạm Yên, cau mày nhìn về phía Trần Điệp: “Cậu đánh người làm gì?”
Trần Điệp cười nhẹ, đúng lúc hội trường yên tĩnh: “Cậu đi quá giới hạn làm gì?”
“Cậu!” Trên mặt Hứa Chí Nhiên không nén được tia tức giận, một bên không biết tranh cãi ra sao, một bên che chắn cho Phạm Yên ở phía sau, nổi giận với Trần Điệp, đột nhiên anh ta giơ tay lên.
“Viện trưởng.”
Người đàn ông nãy giờ vẫn đứng ở cạnh Viện trưởng cả người tỏa ra vẻ không dễ đụng lên tiếng.
Chỉ hai chữ, còn mang theo ý cười, cũng đủ khiến người khác cảm nhận được trong đó có cảm giác áp bách, Hứa Chí Nhiên không biết phải làm sao, bàn tay giơ lên thế nhưng lại không dám đánh tiếp.
Văn Lương cười cười: “Trước tiên ngài nên xử lý một chút đi.”
Viện trưởng bước đến bên cạnh bọn họ.
“Đều sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn còn gây chuyện! Tôi nghĩ các em không muốn tốt nghiệp nữa phải không?” Ngón trỏ của Viện trưởng chỉ vào từng người, “Trần Điệp! Em là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc mà dám đứng trước mọi người ăn hiếp bạn học, có phải quá kiêu ngạo không?”
Hạ Anh bên cạnh bắt đầu khóc nức nở, vành mắt đỏ chói, muốn kiềm chế nhưng không nhịn nổi, cổ họng nghẹn ngào: “Giáo sư, chuyện này đừng trách Trần Điệp.”
Cô hít hít mũi, rũ mắt, từng giọt nước mắt rơi thẳng xuống mặt đất: “Là, là em và bạn Hứa Chí Nhiên có vấn đề về tình cảm nên mới xảy ra chuyện này, đều do khả năng nhìn người của em kém, không nhìn ra bạn Hứa lén lút, để bạn Phạm Yên mê hoặc khiến bọn em chia tay, đã thế còn ở bên Phạm Yên ba tháng rồi.”
Mọi người xung quanh nghe liền hiểu những việc vừa xảy ra, bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Trên mặt Hứa Chí Nhiên và Phạm Yên không nén được giận, lúc đỏ lúc trắng.
Trần Điệp quay đầu lại nhìn mắt Hạ Anh, bỗng nhiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, phúc chí tâm linh.*
(*Khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.)
Cô hít sâu một hơi cùng Hạ Anh thành cặp chị em đáng thương: “Giáo sư, em cũng không đúng, là tính tình em quá kém, không nhịn được liền động thủ.”
Trần Điệp sụt sịt mũi, hình như cũng muốn khóc.
Xung quanh vang lên tiếng các chị em bênh vực kẻ yếu, ánh mắt nhìn về phía Hứa Chí Nhiên và Phạm Yên tràn ngập khinh thường.
Trần Điệp cúi đầu tỏ vẻ đáng thương: “Chuyện tình cảm quả thực là ta tình ngươi nguyện, em và Hạ Anh bất lực vì cậu ấy ngoại tình nên đánh người, em chỉ muốn Phạm Yên không tỏ vẻ khoe khoang, cậu và bạn trai cậu được tạo hóa gây dựng đều xấu, những người khác còn lâu mới nghĩ tới chuyện giành người với cậu.”
Ban đầu Viện trưởng tưởng Trần Điệp thành tâm xin lỗi, sau khi nghe xong mới phát hiện cô căn bản chính là mỉa mai người ta!
Ngay cả Hạ Anh lúc nãy còn khóc nức nở cũng ở bên làm nền!
Hơn nữa hiệu quả lộ rõ.
Bây giờ tất cả mọi người ở hội trường đang xôn xao chỉ vào Hứa Chí Nhiên và Phạm Yên bàn tán chê cười, nghe xong mấy câu nói cuối cùng của Trần Điệp thì đều cười phá lên.
Ở khoa biểu diễn lăn lê bò lết bốn năm trời, nước mắt của hồ ly làm sao có thể tin!
Từ nãy đến giờ Văn tổng vẫn đứng ở phía sau, nét mặt của Viện trưởng không nén nổi cơn giận, giận dữ quát: “Trần Điệp!”
Trần Điệp trút hết sự bất mãn xong, trong lòng dễ chịu không ít: “Dạ.”
“Em còn nghĩ tới chuyện tốt nghiệp không?” Viện trưởng chỉ vào cô, “Tí nữa đại hội kết thúc thì ở lại gặp tôi.”
***
Đại hội sinh viên khóa này nội dung rất đơn giản.
Đơn giản là báo cáo một chút tình hình về ba khía cạnh của việc đi nước ngoài làm việc, cùng với sắp xếp cho lễ tốt nghiệp vào thứ sáu.
Hạ Anh trải qua sự việc ban nãy, cuối cùng một chút nhớ nhung Hứa Chí Nhiên đều hoàn toàn phai mờ, bây giờ buồn nôn như ăn phải ruồi vậy, khóc không nổi, chỉ còn ghê tởm.
Khó mà nghĩ ra vì sao mình lại ở bên anh ta suốt ba năm trời.
“A.” Lúc sau Hạ Anh tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài, “Cũng may là chúng ta phối hợp ăn ý, không thì mất mặt.”
“Cậu có cái gì mà mất mặt, có mất mặt thì cũng là hai người bọn họ.” Trần Điệp chậm rãi ôm hai má nói, “Đánh cô ta một cái là quá nhẹ rồi.”
Bỗng nhiên Hạ Anh nở nụ cười: “Cậu chính là nữ hoàng trong lòng tớ.”
Trên khán đài, Viện trưởng chiếu xong slide cuối của PowerPoint, bắt đầu giới thiệu người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Tất cả mọi người phía dưới đã chụp không ít ảnh.
Trần Điệp uể oải giương mắt.
“Vị này là Tổng giám đốc của Tập đoàn Ôn Viễn, Văn Lương tiên sinh, chúng tôi sẽ xây dựng mối quan hệ hợp tác giữa nhà trường và doanh nghiệp trong năm năm, chủ yếu bồi dưỡng văn hóa sản nghiệp nhân tài, những nhân tài có thể trực tiếp nhận chức vào ngành công nghiệp giải trí trung và cao cấp của tập đoàn Ôn Viễn mới xây dựng.”
Viện trưởng hạ con chuột, phía sau màn hình lớn xuất hiện số di động và email, “Đây là phương thức liên lạc của Văn Lương tiên sinh, mọi người có ý định có thể liên lạc.”
Hạ Anh bị Hứa Chí Nhiên làm buồn bực trong lòng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên khán đài, đột nhiên đứng hình.
“Này này, đây không phải anh chàng đẹp trai lần trước chúng ta thấy ở quán bar sao?!”
Hạ Anh mở to mắt, lại nhìn về phía màn hình, “Đẹp trai thế mà đưa thông tin liên lạc, không chừng sẽ bị quấy rầy mất?”
Bây giờ cô một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng*, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết đã có bạn gái hay chưa, nếu như gặp phải Phạm Yên 2.0 thì chẳng phải quá thiệt?”
(*Sợi dây thừng không có khả năng làm hại con người nhưng vì nó giống rắn, giống sự ám ảnh của bản thân, bản thân sợ rằng một ngày nào đó, sợi dây thừng giống con rắn kia sẽ quay lại cắn mình.)
Trần Điệp buồn cười nói: “Phương thức liên lạc này không phải của anh ta, có thể là của trợ lý.”
“Hả?”
Trần Điệp liếm môi dưới: “Đoán mò.”
“Ra vậy.” Hạ Anh gật gật đầu, “Tập đoàn lớn như thế nhất định có nhân sự phụ trách chuyên môn.”
Chẳng mấy chốc, đại hội sinh viên khóa này đã kết thúc, mọi người sớm đã không còn kiên nhẫn lắng nghe, ào ào đứng dậy rời đi.
“Bây giờ cậu tính sao hả Hồ Điệp, viện trưởng nhất định sẽ giáo huấn cậu.” Hạ Anh nhíu mày hỏi.
“Không vấn đề gì, cũng không phải lần đầu bị giáo huấn.” Trần Điệp cười cười với cô ấy, “Không phải cậu còn có việc à, về trước đi nhé.”
Cô nói xong liền mở điện thoại đi xuống cầu thang, tiến đến phía trước.
Mọi người rời đi nhanh chóng, hội trường rộng rãi chỉ còn lại một mình sinh viên Trần Điệp.
Cô đi đến trước mặt Viện trưởng, đứng yên.
Trước tiên viện trưởng trừng cô một cái, sau đó chuyển hướng sang Văn Lương: “Văn tổng, ngài về thế nào?”
“Không vội, tôi đang chờ người.” Văn Lương thản nhiên nói.
Viện trưởng hỏi một chút: “Chờ người? Ở trường chúng tôi ư?”
Trần Điệp lén nhìn trộm.
“Vâng.” Văn Lương nâng cằm hướng về phía cô, “Viện trưởng không cần để ý đến tôi.”
Ý là có thể bắt đầu giáo huấn rồi.
Trần Điệp: “……”
Viện trưởng đẩy mắt, bắt đầu dạy dỗ: “Trần Điệp, tôi biết chuyện này là do đạo đức hai nam nữ sinh đó có vấn đề, nhưng đây không phải là lý do để em đánh người.”
“Dạ.”
“Hơn nữa còn ở trước mặt mọi người! Thậm chí là làm trò trước mặt Văn tổng! Em sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của học viện!” Viện trưởng vỗ bàn, “Em nói em xem, lúc đầu nhận sai thì tốt rồi, em còn cố tình giả bộ ủy khuất châm chọc người ta!”
Bên cạnh, Văn Lương thả lỏng dựa vào ghế, cong môi khẽ cười một tiếng.
Nháy mắt, viện trưởng đã cảm thấy mất hết mặt mũi, khó hợp tác xây dựng trường học – doanh nghiệp, ngày đầu tiên Tổng giám đốc đến đã gặp cảnh học sinh đánh nhau thật đáng xấu hổ.
“Em có biết xấu hổ không Trần Điệp?”
Trần Điệp biết muốn nhanh chóng kết thúc thì phải nghe theo lời giáo huấn, vì thế ngoan ngoãn trả lời: “Xấu hổ ạ, em rất hối hận.”
Cơn giận của Viện trưởng cũng giảm bớt: “Đến đây, xin lỗi Văn tổng trước đã.”
Trần Điệp:?
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì em phá hủy hình tượng của học viện chúng ta.”
“……”
Trần Điệp nâng mắt nhìn về phía Văn Lương.
Ánh mắt người đàn ông như đang đùa cợt, nhìn một lượt từ chân đến mặt cô, sau đó chậm rãi chớp mắt, bắt gặp ánh mắt của cô.
Anh cũng không có ý định cùng cô nói chuyện.
Trong mắt Trần Điệp hiện ra hai chữ rõ ràng: Cứu tôi.