- Trang chủ
- Người Anh Nhìn Là Em
- Quyển 3 – Chương 50: Sức cùng lực kiệt. (H)
Tác giả: Tống Cửu Cẩn
Buổi tối sau khi đóng máy Khương Trân trở lại bệnh viện thăm Khương Bạch Thiến, thấy bà đang yên tĩnh ngồi trên giường bệnh, bà vẫn trầm mặc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như trước, mà cô cũng không có đi vào phòng bệnh mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn bà, cô đứng ngoài cửa hơn mười phút mời rời đi.
Trần Bội Bội đi bên cạnh cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chị Trân, vì sao chị không đi vào?”
Khương Trân hơi dừng lại, nhàn nhạt nói: “Người mà bây giờ bà ấy không muốn nhìn thấy nhất là chị, chị cần gì phải đi vào để kích thích bà ấy chứ?”
Trần Bội Bội há to miệng, đột nhiên không nói nên lời.
Trở lại khách sạn, Khương Trân đang mơ mơ màng màng ngủ chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, từ trên giường bật dậy.
“Ai?” Cô cảnh giác hỏi.
“Là anh.”
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc, là Thẩm Ương!
Cơn buồn ngủ của Khương Trân lập tức biến mất, cô không dám tin thế là không xác định hỏi một tiếng, “Thẩm lão sư?”
“Là anh, Trân Trân, mở cửa.”
Lần này Khương Trân xác định là Thẩm Ương không thể nào nghi ngờ, cô mở cửa ra, Thẩm Ương đi vào, đồng thời mang theo gió lạnh bên ngoài vào cửa.
Khương Trân, “Anh… Anh sao lại đến đây?”
Thẩm Ương không nói chuyện mà ôm cô vào lồng ngực, anh chôn mặt vào tóc cô, nghe mùi thơm nhàn nhạt của tóc cô thì trái tim vẫn luôn không an ổn lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại, thỏa mãn thở dài một hơi, “Muốn nhìn thấy em.”
Anh vừa dứt lời Khương Trân lập tức cảm thấy cảm xúc chua xót bay thẳng lên não, “Anh cố ý từ Duy Thành về đây? Sau khi kết thúc công việc?”
“Ừm, sáng sớm ngày mai còn phải quay về.”
“Tại sao phải cực khổ như vậy chứ?”
“Bởi vì muốn ở bên cạnh em, không muốn để em ở một mình.”
“Thẩm lão sư, anh không cảm thấy anh đối với em quá tốt rồi sao?”
“Anh chỉ có mình em, không tốt với em thì còn tốt với người nào…”
Thẩm Ương vẫn chưa nói xong thì anh chợt cảm thấy mình bị đẩy về phía sau, theo đó đầu bị kéo xuống, một bờ môi lạnh buốt áp lên.
Cô không để ý đến mọi thứ mà dùng sức mút lấy môi anh, ma sát, cắn xé, đầu lưỡi ấm áp thăm dò vào khoang miệng của anh, tựa như anh đối với cô trước kia vậy, tùy ý quấn lấy, đùa giỡn, bên tai anh đều là tiếng thở hổn hển của cô.
Cô vừa hôn anh, tay vừa lần xuống dưới, cô giữ chặt áo anh dùng sức kéo sang hai bên, vốn dĩ đây là thân thể của người không thể nào quen thuộc hơn, mà một người đã thật lâu chưa được ăn mặn thì anh rất nhanh bị cô châm lên một thân lửa, nhưng anh cảm giác được cảm xúc của cô bây giờ không thích hợp, anh ngẩng đầu né tránh nụ hôn của cô.
“Trân Trân, đừng như vậy.”
Bây giờ cái gì Khương Trân đều không có nghe vào, cô thấy anh né tránh liền nhón chân lần nữa ôm lấy cổ anh kéo xuống, lần nữa hung hăng cắn môi anh, cô không muốn nghe anh cự tuyệt, cô muốn anh!
Nhưng thể lực của nam và nữ vốn cách xa nhau, chỉ Thẩm Ương không phối hợp thì Khương Trân cũng không có cách nào ép được anh, thân thể lần nữa bị anh nhẹ đẩy ra, Thẩm Ương cố gắng bình ổn lại hơi thở, anh nhẹ nhàng nắm bờ vai của cô.
“Ngoan, bây giờ em đang mệt, nghỉ ngơi cho tốt, được không?”
Khương Trân nhìn bờ môi của anh bị chính mình cắn sưng đỏ, cô muốn ôm anh, “Cho em.”
“Cho em.” Cô cố chấp nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Mắt cô chứa đầy hơi nước, bờ môi vừa đỏ vừa mềm, lại nói với anh một câu cầu khẩn như vậy, anh kém chút nữa không giữ được chính mình, “Trân Trân…”
Khương Trân chợt cụp mắt xuống, cô buông lỏng tay đang nắm góc áo của anh ra, lui về sau hai bước, nhàn nhạt nói: “Em biết rồi.”
Nói xong cô xoay người đi về giường mà ngay lúc cô đi đến cách giường chỉ còn mấy bước thì một trận bão táp từ phía sau chợt ập đến, cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta bế ngang lên, sau đó cô bị ném lên giường, thân thể nặng nề đè lên người cô.
Bờ môi ấm áp của anh dán lên môi cô, hờn giọng cảnh cáo, “Lát nữa em có khóc thì anh cũng sẽ không bỏ qua cho em.”
Khương Trân bình tĩnh nhìn vào mắt anh, ôm lấy cổ anh.
Cô gái dưới thân anh giống như muốn mạng anh vậy, đến cuối, Khương Trân vẫn khóc nức nở, nhưng giống như trước đó Thẩm Ương đã nói trước đó cho dù cô có khóc thì anh cũng không buông tha cô, là một trận chiến từ ngoài vào trong, từ thân đến tâm.
Sau khi kết thúc, cô vô lực dựa vào ngực anh, cô là sực cùng lực kiệt nhưng tinh lực của đàn ông thì cô cũng không có cách nào tưởng tượng nổi, chỗ kia vẫn chống ở eo cô như cũ, thấy mắt cô đỏ hoe Thẩm Ương vẫn là mềm lòng, anh ôn nhu hôn lên mắt cô.
“Ngoan, em ngủ trước đi.” Anh vén chăn lên chuẩn bị xuống giường.
Khương Trân nắm chặt tay vén chăn của anh, khàn giọng hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Phòng tắm.”
Khương Trân nhìn anh, giống như là quyết tâm làm ra một cái quyết định gì vậy, “Em giúp anh.”
Nhất thời Thẩm Ương không kịp phản ứng lại, cho đến khi thấy tay cô thò vào trong chăn, đi thẳng xuống dưới thì anh lập tức hiểu, anh nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, “Trân Trân, không cần như vậy.”
Khương Trân tránh khỏi tay anh, buồn giọng nói, “Nhưng mà… em không biết, anh phải dạy em.”
“Trân… ừm…”
Thân thể Thẩm Ương trong nháy mắt cứng đờ, kích thích một câu cũng không nói lên lời.
**
Mấy ngày nay sau khi kết thúc công việc ở đoàn phim Khương Trân đều sẽ đến trước phòng bệnh của Khương Bạch Thiến nhìn bà rồi lại đi, chỉ là cô vẫn như cũ không có vào trong.
Bầu không khí gần đây của đoàn phim ngày càng căng thẳng, bởi vì bộ phim cũng đã dần đi đến phần ngược nhất, quay vô cùng căng thẳng, mọi người đều cảm thấy sự biến hóa rõ ràng của Khương Trân, bọn họ cũng không biết tình hình thực tế bởi vậy Trần Bội Bội nói với mọi người là do cô quay phim quá nhập cảnh, Trần Bội Bội nói như vậy thì tự nhiên mọi người cũng không hoài nghi gì, bởi vì không khí gần đây của đoàn phim mọi người đều rất rõ ràng.
Tuy các nhân viên không biết gì nhưng Tống Đàm lại biết một chút, mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng ông vẫn hiểu rõ không phải là do quá nhập cảnh, mà bởi vì cô gặp phải chuyện không vui.
Tối hôm nay còn có một cảnh quay vô cùng quan trọng, là cảnh diễn kịch liệt nhất của Lục Kha và mẹ, cũng là một trong những cảnh quay vô cùng quan trọng của bộ phim.
Tống Đàm từ xa liền nhìn thấy Khương Trân ngồi ở đâu, kịch bản đặt trên chân nhưng tầm mắt của cô đã không còn ở kịch bản nữa, mấy ngày nay cô đều như vậy vô cùng khác thường, lúc cô quay phim thì lại biểu hiện vô cùng tốt làm ông không tìm ra một lỗi sai nào, dù vậy ông vẫn có chút lo lắng cho cô.
“Khương Trân?”
Suy nghĩ đang bay xa của Khương Trân bị Tống Đàm kéo lại, cô lấy lại tinh thần thì thấy Tống Đàm ngồi đối diện cô.
“Đạo diễn Tống.”
“Lại ngẩn người rồi?”
Khương Trân cười nhẹ, “Nghĩ đến chút việc ạ.”
Tống Đàm gật đầu, “Trạng thái gần đây của cháu không tốt lắm, có chuyện gì sao?”
Khương Trân, “Cũng không có gì ạ, đều đã xử lý tốt rồi ạ.”
“Thật sự đã xử lý tốt rồi?”
“Dạ, thật ạ.”
Tống Đàm nhìn ra cô không muốn nói nhiều nên cũng không tiếp tục cường cầu, ông nghĩ nghĩ, nói: “Xử lý xong là tốt rồi, vậy cháu chuẩn bị cẩn thận một chút, tối này chúng ta sẽ quay cảnh cuối cùng của ngày hôm nay.”
“Vâng ạ.”
Tống Đàm trở lại phía sau camera, ông lại ngẩng đầu nhìn Khương Trân lần nữa phát hiện cô vẫn ngồi ở đó như cũ, không ngoài ý muốn cô lại lần nữa thất thần, ông bất đắc dĩ thở dài, cô gái nhỏ này vốn dĩ thật tốt, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì đã biến thành thế này?
Một tiếng sau, chính thức quay.
Người đóng vai mẹ của Lục Kha trong phim là tiền bối Hạ Tĩnh Nghi, kỹ thuật diễn vô cùng hoàn mỹ, trong giới có địa vị tương đối cao, nhưng Khương Trân diễn chung với bà không có chút sợ hãi nào, ngược lại làm cho bà không khỏi lau mắt mà nhìn.
Bà nhìn ra được mấy ngày nay trạng thái của cô có chút không thích hợp, vậy nên trước khi quay phim còn cố ý an ủi cô một lát, “Chút nữa diễn thật tốt, đừng khẩn trương.”
Khương Trân gật đầu, “Cháu biết rồi ạ, cảm ơn Hạ lão sư.”
Hạ Tĩnh Nghi vỗ nhẹ vai cô một cái liền đi vào chỗ.
Lúc chính thức quay, ánh mặt mọi người đều tập trung trên người hai người.
Khương Trân đỡ Hạ Tĩnh Nghi lần nữa uống say, cô hơi do dự, nói: “Mẹ, người có thể đừng uống rượu nữa được không?”
Nghe nói như thế, vốn dĩ Hạ Tĩnh Nghĩ còn đang hơi say thần trí không tỉnh táo chợt ngẩng đầu, đôi mắt do uống rượu nên đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cô, chợt cười lạnh, “Bây giờ cô còn muốn quản tôi?”
Khương Trân trầm mặc một hai giây, “Con cũng chỉ vì muốn tốt cho mẹ.”
Hạ Tĩnh Nghi giống như vừa nghe thấy chuyện gì buồn cười, bà lạnh lùng chất vấn, “Tốt với tao? Mày vì cái gì phải tốt với tao? Mày là ai chứ?”
Đôi mắt luôn luôn bình tĩnh của Khương Trân hiện lên một tia bi ai, nhưng rất nhanh lại tình thường trở lại, “Người không phải là mẹ con hay sao?”
“Mẹ?” Hạ Tĩnh Nghi nở nụ cười, “Tao không có một đứa con gái như mày.”
“Nếu đã như vậy, vì sao mẹ còn sinh con ra chứ?”
“Còn có biện pháp nào sao, mày cho rằng tao muốn sinh mày ra sao?”
Khương Trân chậm rãi buông tay đang đỡ Hạ Tĩnh Nghi ra, bởi vì thiếu đi sự nâng đỡ của Khương Trân nên Hạ Tĩnh Nghi lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
“Cho nên dù có sinh ra con thì mẹ vẫn mặc kệ con không hỏi như cũ, giống như chưa từng có con tồn tại đúng hay không?”
“Đúng vậy, tao một mực muốn xóa đi sự tồn tại của mày, nhưng tao lại không xóa bỏ được, chỉ cần nhìn thấy mày tao sẽ nhớ đến hắn ta, các người đã hủy đi cuộc sống của tao, mày giống như ba của mày vậy, máu lạnh, ích kỷ, bẩn thỉu, không hổ là con hắn!”
Nửa lời kịch sau của Hạ Tĩnh Nghi vốn dĩ không có trong kịch bản, là bà nhất thời thêm vào, lúc diễn viên quay cũng sẽ thường xuyên có cảnh thêm vào, lúc này cũng là lúc khảo nghiệm khả năng tùy cơ ứng biến của diễn viên, Hạ Tĩnh Nghi hợp tác không thể nào tránh diễn chung với Khương Trân, hơn nữa cũng vì tin tưởng cô nên bà mới dám thêm cảnh vào như vậy.
Nhưng mà bà không biết, những lời này của bà thế mà lại giống y đúc những lời mẹ của Khương Trân nói với cô, câu nói này trong nháy mắt làm tê liệt thần kinh của Khương Trân, cơ hồ là theo bản năng đôi mắt bình tĩnh của cô trong nháy mắt tan rã, thống khổ bi ai không nói thành lời trong nháy mắt đan xen vào nhau, triệt để chôn vùi cô.
Lúc này đang quay đặc tả mắt Khương Trân, Tống Đàm lập tức bị đôi mắt cô làm cho chấn động, ông ngơ ngác nhìn Khương Trân trong màn hình.
Khương Trân nhìn Hạ Tĩnh Nghi chợt bật cười, khóe miệng là cong lên nhưng trong mắt lại tràn đầy nước mắt.
“Thật ra mẹ có biết hay không, mẹ rời đi nhiều năm như vậy, có một đứa bé bị người ta đuổi theo mắng, đuổi theo đánh, con hi vọng mẹ có thể xuất hiện vì con che gió che mưa, con vẫn luôn nghĩ rằng thật ra mẹ cũng rất yêu con, con không phải là con hoang, con cũng không phải là đứa bé không ai muốn, con suy nghĩ huyễn huyền rất nhiều năm, lúc người chưa từng xuất hiện con vẫn luôn nghĩ như vậy. Đúng là có một ngày mẹ cũng trở về, mang theo nỗi căm hận cùng chán ghét con trở về.”
Hạ Tĩnh Nghĩ trong một phút ngắn ngủi chợt tỉnh mộng, giờ khắc này trong mắt cô quá phức tạp, có yêu, có hận còn có bi ai và tuyệt vọng không thể nói hết, bà rất khó lý giải một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học sao lại có thể bộc lộ ra được ánh mắt sâu sắc như vậy được.
“Mẹ nói mẹ hận người đàn ông kia, nhưng thật ra người mẹ hận không phải ông ta, mà là con, từ đầu đến cuối đều là con, bởi vì sự tồn tại của con làm mẹ nhớ rõ tất cả những gì mà mẹ không chịu nổi, tất cả sỉ nhục.”