- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 308: Chủ tịch du chúng tôi sai rồi
Tác giả: Cơ Công Tử
Tần Hằng không phải là người thích phô trương, cũng không quen được nhiều người hò hét như vậy, anh nói với đám cậu ấm không được hét lên, nhưng anh càng nói đừng hét, đám cậu ấm càng hét to hơn.
“Cậu chủ Tần lợi hại!”
“Cậu chủ Tần lợi hại!”
“Cậu chủ Tần trâu bò!”
......
Giờ phút này, Du Minh vô cùng khâm phục, cảm tạ Tần Hằng, còn dẫn đầu đám cậu ấm, giám đốc điều hành mà hét, hét vô cùng khí thế, rất có tiết tấu!
Nhìn Tần Hằng đứng trong đám cậu ấm, có chút ngượng ngùng, trong lòng Long Nghiên càng thích Tần Hằng hơn, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, cũng cùng mọi người hò hét.
Cô hầu như không nói tục, nhưng cô đối với Tần Hăng hôm nay vì thế mà vui mừng, cho nên những từ như "trâu bò" cũng bị cô hét thành tiếng.
Nhìn Long Nghiên đang hò hét, Tần Hằng nghĩ vừa nãy là do cô nhắc nhở những người khác, nếu không họ cũng không làm như vậy.
Lúc này Tần Hằng cũng đang cao hứng, liền kéo cô vào trong vòng vây, nói: “Nếu như không phải Long Nghiên báo cho tôi, tôi bây giờ cũng không có mặt ở đây, mọi người cũng nên cảm ơn cô ấy!”
Mọi người vừa nghe, thì ra Long Nghiên cũng góp sức lớn đến vậy, liền hét tên của Long Nghiên “Long Nghiên thật giỏi!”
“Long Nghiên thật giỏi!”
“Long Nghiên thật giỏi!”
……
Long Nghiên xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn Tần Hằng, hờn dỗi nói: "Sao anh làm tôi khó xử thế?"
Mặc dù đang muốn trách cứ Tần Hằng, nhưng giọng điệu nhỏ nhẹ của cô, trách cứ chỉ có 3 phần, còn làm nũng lại chiếm đến 7 phần.
Tần Hằng lúc này vui vẻ, vừa nói đùa với Long Nghiên, cười nói: "Tập đoàn Hoa Hiệp từ cõi chết trở về là một điều tuyệt vời, chúng ta cùng nhau vui vẻ hạnh phúc thì sao? Cô xem, nhiều người gọi tên cô như thế, sau này cơ hội như vậy hiếm có lắm đó!”
Long Nghiên bỗng nhiên bật cười, cũng không ngượng ngùng nữa, nghe người xung quanh hô hào tên của cô và Tần Hằng, hai cái tên "Tần Hằng" và "Long Nghiên" đan xen vào nhau, trong lòng Long Nghiên cảm thấy vô cùng thích, giống như lúc này cô và Tần Hằng là một đôi vậy.
Mọi người hò hét 2, 3 phút, âm thanh cũng từ từ ngừng lại.
“Không để ý anh nữa!” Long Nghiên khẽ cười cúi đầu, nhỏ giọng nói với Tần Hằng, sau đó đi nhanh về bên cạnh cha cô.
Tần Hằng đầu đầy sương mù, sao lại không để ý anh nữa, nhưng nhìn thấy Long Nghiên hai má, lông mày hiện lên tia vui mừng, biết cô không phải thật sự giận anh, mà chỉ là Long Nghiên đang đùa với anh thôi, cũng không để ý lắm.
“Chủ tịch Du, chúng tôi rất sẵn lòng phục vụ Tập đoàn Hoa Hiệp một lần nữa!”
"Vừa rồi chúng tôi đã sai, là chúng tôi hồ đồ rồi, xin chủ tịch Du cho chúng tôi một cơ hội khác để sửa sai!"
"Chủ tịch Du, tôi không muốn từ chức, tôi muốn làm việc cho Tập đoàn Hoa Hiệp một lần nữa, tôi tin rằng mình nhất định có thể đóng góp cho sự phát triển của Hoa Hiệp!"
Lúc này, những giám đốc điều hành đã bị Mã Phúc Thụy lừa từ chức vừa rồi đứng trước mặt Du Chí Hòa, Tập đoàn Hoa Hiệp không bị mua lại, bây giờ tình hình đã thay đổi rồi, không có khả năng phá sản nữa.
Nếu có thể tiếp tục làm việc trong Tập đoàn Hoa Hiệp, không biết sẽ tốt hơn gấp bao nhiêu lần so với 300 triệu và đến sản nghiệp nhà họ Tào làm giám đốc!
Trong Tập đoàn Hoa Hiệp, các giám đốc điều hành của họ, thu nhập tối thiểu một năm của là khoảng 3 tỷ, ngoại trừ Tập đoàn Hoa Hiệp ra, những nơi khác không thể trả cho họ nhiều tiền như vậy!
Bọn họ thật sự rất hối hận, vừa nãy chỉ nghe những lời mập mờ và ngớ ngẩn của Mã Phúc Thụy liền chủ động từ chức ở Tập đoàn Hoa Hiệp! Chỉ cần đợi thêm 1 giờ nữa thôi, Tập đoàn Hoa Hiệp có thể lật ngược thế cờ rồi!
“Cút! Mấy người ăn cây táo rào cây sung này! Nhà họ Du chúng tôi không muốn thu nhận mấy loại “rác rưởi” như thế này!” Du Minh nhìn đám người “lâm trận phản bội”, trong lòng tức giận!
“Các người đúng là không biết xấu hổ, lúc nhà họ Du thất thế, các ngươi chạy nhanh hơn thỏ, bây giờ nhà họ Du qua được rồi, các người lại trở mặt, nghĩ lại, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thể chứ?” Cậu ấm Tôn Kiện nói.
Những cậu ấm khác cũng chế nhạo nhóm giám đốc điều hành này.
Nhưng những người điều hành phản bội này không quan tâm đến thái độ của đám người đó, ánh mắt của họ đều tập trung vào Du Chí Hòa, họ nghĩ rằng Du Chí Hòa, với tư cách là một ông chủ tốt bụng và chính trực, có thể cho họ một câu trả lời thỏa đáng.
“Các anh có thể tiếp tục làm việc ở Tập đoàn Hoa Hiệp” Du Chí Hòa chậm rãi nói, nghe những lời của Du Chí Hòa, đám người Du Minh đều thấy khó hiểu.
“Ba, loại người thế này sao có thể để lại nhà họ Du được chứ, họ là những quả bom hẹn giờ đó” Du Minh nói.
Đám giám đốc điều hành như phát điên lên vì sung sướng, tất cả đều cúi đầu trước Du Chí Hòa rối rít cảm ơn:
“Cảm ơn Du tổng, chúng tôi sẽ thay nhà họ Du làm việc thật tốt”
“Chúng tôi bây giờ sẽ đi giải quyết việc của công ty chúng tôi ngay”
Họ cảm thấy bây giờ đã không còn việc gì nữa, nên ngồi xuống làm việc rồi,
“Từ từ đã”
Du Chí Hòa lúc này mới lên tiếng: "Tôi vẫn chưa nói hết những gì vừa nói, ý tôi là các anh tiếp tục làm việc trong Tập đoàn Hoa Hiệp, nhưng các anh không thể giữ các vị trí trên giám đốc nữa, chỉ có thể làm việc trong một công ty trực thuộc Tập đoàn Hoa Hiệp, công việc ở mức cơ bản nhất, đồng thời, mọi cơ chế thăng tiến của Tập đoàn đều hoàn toàn khép lại với các anh! "
Du Chí Hòa vì tình cảm mà cho họ công việc, nhưng với tư cách là người có thâm niên trong giới kinh doanh, đương nhiên sẽ không tiếp tục giao phó trọng trách cho những người có thể phản bội mình!
Hóa ra đây là ý của cha, Du Minh mỉm cười, cha không hỗ là lão làng trong thương trường, làm việc đúng là không gì có thể so được.
“Cái gì! Đừng mà, chủ tịch Du, chúng tôi nguyện ý giảm lương, anh cho chúng tôi 240 triệu tôi cũng có thể đảm nhận chức giám đốc, xin anh đừng cho tôi đi làm nhân viên cấp căn bản, nhân viên căn bản chỉ có 15 triệu một tháng, tôi sẽ chết đói mất”
“Phải đó, Du tổng, tôi mua căn nhà thế chấp 9 tỷ, mỗi tháng phải trả 36 triệu, nhà tôi còn thuê vú em, mẹ tôi còn đang nằm viện, ba tôi còn bị chứng mất trí nhớ của người già, chuẩn bị đưa vào trung tâm phục hồi sức khỏe, cho tôi xuống làm nhân viên cơ bản, vậy thì nhà chúng tôi chỉ có nước ra đường!”
……
Lúc này, đám người giám đốc điều hành người sau kêu khổ còn hơn người trước, muốn làm cho Du Chí Hòa cảm thấy mềm lòng, nhưng Du Chí Hòa có thể quản lý cả Tập đoàn Hoa Hiệp lớn như vậy, sao không nhìn ra chút chiêu trò này chứ?
“Mọi người, là do tên khốn Mã Phúc Thụy và Tào Ninh đó lừa chúng ta! Chúng ta đi tìm tên đó tính sổ!” Một giám đốc điều hành thấy cầu xin Du Chí Hòa là vô vọng, cuối cùng cũng nhớ ra thủ phạm đã làm hại họ.
Đột nhiên, một đám giám đốc điều hành vây quanh Mã Phúc Thụy và Tào Ninh, khiến Mã Phúc Thụy và Tào Ninh hoảng sợ, run bắn cả người, sợ bị đánh!
“Các người làm gì đấy! Trong tay tôi có hơn 90 nghìn tỷ, tôi sẽ trở thành gia tộc số 1 ở Lâm An!” Tào Ninh muốn hù dọa đám người đó, nhưng trong mắt anh ta lại lộ ra tia hoảng sợ, giọng nói cũng run rẩy theo.
“Mẹ kiếp, đến bây giờ vẫn còn làm bộ, anh có 90 nghìn tỷ thì có tác dụng gì? Cỡ anh mà đòi làm nhà giàu số một ở Lâm An, tôi nhổ vào! Anh em, xử chúng nó đi!” Đám giám đốc điều hành như phát điên rồi, bọn họ còn quan tâm 90 nghìn tỷ gì cơ chứ, không tìm người xả giận, bọn họ sẽ tức chết.
Nói xong, đám giám đốc điều hành này xông lên, chân đấm tay đá Tào Ninh và Mã Phúc Thụy, đợi đám người tránh ra rồi, lại nhìn sang hai người họ.
Tào Ninh vốn dĩ là thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, lúc này mặt bên trái sưng lên một cục, bên phải cũng một cục! Tóc tai cũng trông như mới bị điện giật!
Mã Phúc Thụy còn thảm hơn, ông ta thấp lùn, bị đạp xuống đất giậm lên mấy lần, lúc này bộ quần áo rách nát, mặt mũi bị đạp đến đen sì, giống như mới chạy ra khỏi một cái hầm gạch vậy.
“Chỗ chúng tôi cho các người đánh nhau sao? Cút hết cho tôi!” Du Minh mắng lớn, tiếp theo lại gọi cho bảo vệ: “Mau lên đây, vứt hết mấy tên rác rưởi này ra ngoài cho tôi!”
Mấy người bảo vệ chân đá tay đấm, đám giám đốc điều hành cuối cùng cũng bị đuổi ra ngoài.
“Du Chí Hòa, đám người không có khí phách đó xin ông, chứ ông đây sẽ không cầu xin ông, bởi vì tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai, ông là người rạch ròi phân minh! Ông trả hết tiền của tôi cho tôi, mỗi ngày nhìn thấy ông, cơm cũng ăn không vô!” Mã Phúc Thụy chỉ vào Du Chí Hòa mà mắng.
Mặc dù trong lòng rất hối hận vì đã bỏ công việc tốt như vậy ở Tập đoàn Hoa Hiệp, nhưng dù sao cũng trở mặt rồi, ông ta nhất định không cúi đầu với Du Chí Hòa đâu!
“Lão Mã, tôi biết ông còn khúc mắc chuyện 30 năm trước, ông cảm thấy Tập đoàn Hoa Hiệp là do ông và tôi cùng sáng lập nên, bây giờ ông lại được ít, mà tôi được nhiều, trong lòng ông bất bình đúng không?” Du Chí Hòa thản nhiên nói.
Mã Phúc Thụy cười lạnh hai tiếng, nói:
“Ông cũng biết? Năm đó, tôi và ông cùng nhau sáng lập nên công ty Hoa Hiệp đầu tiên, lúc đó ông vừa phụ trách kinh doanh vừa giao tiếp với chính phủ, tôi phụ trách nhập hàng, đảm bảo sự an toàn của công ty, lúc đó an ninh ở nước K còn rất kém, nếu không nhờ cái danh “chuột cống” này của tôi, đám lưu manh kia mới không dám đến quấy rối chúng ta, công ty Hoa Hiệp có thể phát triển thành Tập đoàn Hoa Hiệp sao? Tập đoàn Hoa Hiệp lại càng ngày càng lớn, bản thân ông trở thành ông chủ, vậy mà chỉ để tôi làm giám đốc, Du Chí Hòa, ông thật sự tính toán tốt lắm!”
Mã Phúc Thụy nói ra nỗi bất hạnh đã đè nén trong lòng nhiều năm.
Khi thành lập Tập đoàn Hoa Hiệp, Du Chí Hòa dùng 300 triệu tiền bản thân gom được đầu tư vào, cùng Mã Phúc Thụy mở công ty.
Thời gian đầu, công ty Hoa Hiệp bắt đầu khởi sắc, nhưng lúc đó an ninh trật tự không tốt, bọn côn đồ nhỏ thường chạy vào cửa hàng để đòi tiền, nếu không sẽ đập phá đồ đạc, các cửa hàng khác gần công ty Hoa Hiệp đều bị đập phá tống tiền, chỉ có công ty Hoa Hiệp là không, bởi vì trước đây Mã Phúc Thụy cũng lăn lộn ngoài giang hồ, có biệt danh “chuột cống”, sống trong nhà tù mấy năm, tên lưu manh bình thường không dám khiêu khích ông ta
Tất nhiên, nếu không có sự quấy rối của các công ty địa phương, điều đó không có nghĩa là sự phát triển của công ty Hoa Hiệp sẽ thuận lợi, còn có những khó khăn từ bên chính phủ, bởi vì nhiều vấn đề khác nhau, bị phạt không ít tiền, bên chính phủ đều do người đã từng học đại học là Du Chí Hòa đến giải quyết.
Sau nhiều khó khăn, công ty Hoa Hiệp đã từng bước phát triển thành Tập đoàn Hoa Hiệp như hiện nay.
“Lão Mã, ông nên nhớ rằng khi chúng ta thành lập công ty chưa được một năm, chính phủ thường xuyên xuống gây khó dễ, đến cuối cùng thậm chí đã đến mức tôi phải niêm phong công ty, nếu như lần đó không qua được, thì sao đây?” Du Chí Hòa đột nhiên hỏi.
“Ông muốn nói gì? Mã Phúc Thụy tôi quan minh lỗi lạc, cái gì là cái đó, đúng, thời điểm đó có thể nói là thời điểm khó khăn nhất của công ty Hoa Hiệp, rất giống với tình huống hôm nay, một khi xử lý không tốt, công ty Hoa Hiệp sẽ phá sản, lúc đó chính phủ rất căng thẳng, tìm mọi cách gây rắc rối, phạt chúng ta 600 triệu, số tiền này lúc đó cũng không nhỏ.
Nếu như lần đó thật sự niêm phong, tôi nhất định sẽ không tiếp tục hợp tác với ông, cũng sẽ không có Tập đoàn Hoa Hiệp ngày hôm nay. Lần đó thật sự là công lao của ông, đến văn phòng chính phủ một lần, sau này cũng không có vấn đề gì nữa!”
Mã Phúc Thụy nhớ lại tình hình lúc đó rồi nói.
“Lần đó sau khi tôi đến văn phòng chính phủ, đã gặp một người mới hiểu rõ, chính phủ không phải vô duyên vô cớ mà làm khó dễ chúng ta, ông có là biết vì sao không?” Du Chí Hòa hỏi.