- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 302: Sự phản bội làm lòng người rét lạnh
Tác giả: Cơ Công Tử
Sáu nghìn tỷ? Có chuyện gì xảy ra vậy, rốt cuộc là Lâm An đã xảy ra chuyện gì? Trên thực tế nhà họ Du làm việc cho nhà họ Tần, tại sao nhà của anh ta lại gặp phải nguy cơ lớn như thế, là nhà họ Tuân, một gia tộc ẩn thế khác đã bắt đầu phát động tiến công với nhà họ Tần rồi à?
Mặc dù Tần Hằng đã rời khỏi nhà họ Tần, nhưng mà dù sao thì anh cũng là cháu trai của nhà họ Tần, anh có thể không hỗ trợ cho lực lượng, sức lực và thanh danh của nhà họ Tần, nhưng mà một khi nhà họ Tần gặp phải khó khăn, anh không có cách nào làm được việc khoanh tay đứng nhìn.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Tần Hằng nghiêm túc nói.
“Là như vậy, ngày hôm qua gần như là cùng một lúc tất cả các công ty con thuộc chi nhánh của nhà họ Du đều xuất hiện vấn đề chí mạng, các đối tác cũng cắt đứt hợp đồng với bọn họ, trực tiếp hao tổn gần sáu nghìn tỷ.
Trước mắt, tất cả các nghiệp vụ của nhà họ Du đã dừng lại hết rồi, cục diện bế tắc tiếp tục kéo dài, tổn thất của nhà họ Du càng ngày càng lớn, trước mắt chú Du đã không còn cách nào hết. Nếu như không có bảy nghìn năm trăm tỷ để hoạt động thì lần này nhà họ Du rất khó để vượt qua.
Long Nghiên nói sơ lược một chút về tình cảnh khó khăn trước mắt của nhà họ Du.
“Tại sao lại xảy ra vấn đề cùng một lúc?” Tần Hằng lập tức nắm lấy điểm mấu chốt.
“Em cũng không biết nữa, có điều nghe Du Minh nói hình như là có người cố ý đối phó với nhà họ Du bọn họ.” Long Nghiên nói.
“Có người cố ý nhằm vào nhà họ Du..." Tần Hằng thì thầm, trong đầu của anh suy nghĩ là nhà họ Tuân đó à, có thể điều động lực lượng lớn như vậy để tập trung tiến hành tấn công nhà họ Du cùng một lúc, trên thế giới này ngoại trừ nhà họ Tần bọn họ ra thì chỉ còn lại nhà họ Tuân có thực lực này.
Tại sao nhà họ Tần lại không có phản ứng, trong nhà cũng xảy ra biến cố rồi à? Nỗi lo lắng đối với nhà họ Tần trong lòng của Tần Hằng càng ngày càng dày đặc.
“Số tiền đó để anh nghĩ biện pháp, bây giờ lập tức đến Lâm An ngay?” Tần Hằng nói, anh không yên lòng, vẫn nên tự mình đến đó nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
“Ừm, hiện tại tất cả mọi người đều đang ở tòa tổng bộ Hoa Hiệp, anh trực tiếp tới đây là có thể rồi?”
“Được rồi, nếu như có tình hình mới gì thì cứ điện thoại cho anh bất cứ lúc nào?” Nói xong, Tần Hằng cúp máy.
Vội vàng nói lời tạm biệt với hai anh em Đới, Tần Hằng lập tức đón xe đi đến sân bay quốc tế thủ đô, anh mua một vé máy bay gần nhất lập tức bay đến Lâm An.
Từ Yên Kinh đến Lâm An, đi máy bay cũng chỉ cần có một tiếng đồng hồ, rất nhanh, Tần Hằng đã có thể xuất hiện ở Lâm An.
Cúp máy với Tần Hằng, trong lòng Long Nghiên đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút, chuyện này có Tần Hằng nhúng tay vào, cô ta cảm thấy cho dù có khó hơn nữa thì cũng không phải là không có hi vọng giống như lúc nãy.
Sau khi nhẹ nhõm xong, nghĩ đến rất nhanh là có thể gặp được Tần Hằng, trong lòng của cô ta lại cảm thấy ngọt ngào.
Trở lại phòng làm việc, Long Nghiên nói tin tức này cho ba của mình nghe, rốt cuộc là Tần Hằng có thể giải quyết khó khăn cho nhà họ Du hay là không vẫn là một ẩn số, trước mắt đừng nói cho chú Du nghe là được.
“Mọi người cứ tùy tiện ngồi đây đi, để tôi kêu cấp dưới mua thức ăn cho mọi người, hiện tại tôi có buổi họp cần phải mở, tạm thời phải đi ra ngoài, mong mọi người thứ lỗi, tôi không thể đón tiếp được?” Du Chí Hòa khách khí nói, trước đó bọn họ đã thông báo cho tất cả người phụ trách và quản lý cấp cao đến tổng bộ họp, nhìn thời gian, hiện tại cũng đã đến lúc rồi. “Chú Du, để bọn cháu đi cùng với chú, ngày hôm nay cũng không nói cơ mặt thương nghiệp gì hết, bọn cháu cũng không quan trọng, bọn cháu đều là con cháu trong gia tộc ở Lâm An, có thể tiếp thêm lực lượng cho quản lý cấp cao và những người phụ trách của tập đoàn chú?” Phú nhị đại Tôn Kiện nói.
“Không sai.”
“Đi cùng đi?”
...
Những phú nhị đại khác đều đồng ý với đề nghị của Tôn Kiện.
Du Chí Hòa nở nụ cười với nhóm phú nhị đại ở đây, dẫn đầu đi ra khỏi phòng làm việc, đi đến phòng họp.
“Được rồi, các anh em, chúng ta đi cùng nhau đi?” Du Minh nói với những phú nhị đại khác, bọn họ đi theo sau lưng Du Chí Hòa đi vào trong phòng họp.
Trong phòng họp, tất cả các quản lý cấp cao, những người trong các công ty bị mắc nợ cũng đã đến đây, biểu cảm của bọn họ rất nghiêm túc, bởi vì trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ tình huống công ty của bọn họ cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại tình huống càng ngày càng nghiêm trọng hơn nữa.
Nhìn thấy gần như là tất cả các con cháu của gia tộc ở Lâm An đều bước vào phòng họp, các người đang ngồi ở đây cũng đều kinh ngạc, trong lòng của một bộ phận người ở đây hơi yên tâm một chút.
Nhóm phú nhị đại rất có mắt nhìn mà đứng đằng sau phòng hợp, Du Chí Hòa ngồi ở vị trí chủ vị trong bàn hội nghị, Du Minh đứng ở bên cạnh Du Chí Hòa.
“Thưa các vị tinh anh của Hoa Hiệp, tôi biết tình cảnh trước mắt của Hoa Hiệp vô cùng khó khăn, tôi hi vọng là người Hoa Hiệp chúng ta đoàn kết lại với nhau, cùng chung hoạn nạn..." Du Chí Hòa nhìn thấy trên mặt của mọi người đều lộ ra vẽ sa sút, đầu tiên ông ta động viên cấp dưới.
“Không sai, thưa các cô các chú, mọi người đều là thành viên của Hoa Hiệp, không thể dễ dàng từ bỏ được, người Hoa Hiệp chúng ta đoàn kết lại, ai cũng không có khả năng đánh bại chúng ta?” Du Minh cũng không nhịn được mà nói, trong lòng của anh ta rất muốn gánh vác áp lực cho ba của mình.
Du Chí Hòa ném một ánh mắt vui mừng nhìn về phía Du Minh, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của anh ta, đáng khen cho tinh thần của Du Minh, nhưng mà cũng chỉ có tinh thần mà không có đối sách, Hoa Hiệp muốn bước qua khỏi khó khăn lần này cũng là chuyện không thể.
“Tiếp theo, mọi người báo cáo lại với tôi tình huống mới nhất hiện tại của công ty mình..." Du Chí Hòa nghĩ trước tiên phải dùng một nghìn tám trăm tỷ ở trong tay cho công ty con khó khăn nhất, cần tài chính nhất.
Nhưng mà ông ta vẫn còn chưa nói xong thì đã bị một người đánh gãy.
“Chủ tịch Du?”
Một người đàn ông lớn tuổi hơn năm mươi tuổi đứng dậy, vóc dáng của ông ta chỉ cao có một mét sáu, trán vồ, trong đôi mắt chuột của ông ta bắn ra một nụ cười lạnh, trong không khí nghiêm túc trầm thấp trong phòng họp có vẻ rất chói mắt, tóc cùng với lông mày của ông ta đã hơi ít đi, cả người để lộ ra một cảm giác vô lại.
Ông ta chính là Mã Phúc Thụy, là nhân viên cốt cán của tập đoàn Hoa Hiệp đã bị Tào Ninh xúi dục.
Một tiếng kêu to của ông ta làm tất cả những người có mặt ở đây đều bắn ánh mắt nhìn về phía ông ta.
“Ông Mã, ông có chuyện gì muốn nói?” Du Chí Hòa hỏi.
Trên thực tế, cắt ngang chủ tịch đang nói chuyện là một hành vi vô cùng không có lễ phép, có điều là Mã Phúc Thụy là công thần đã đi theo Du Chí Hòa gây dựng giang sơn, đối với ông ta, Du Chí Hòa luôn rất khoan dung.
Mã Phúc Thụy không nói gì mà là đi về phía Du Chí Hòa, đặt một tờ giấy ở trước mặt của Du Chí Hòa.
Du Chí Hòa nhìn thấy chữ viết ở trên giấy, lửa lận trong ngực tăng lên.
“Đơn từ chức?” Du Minh nhìn thấy chữ viết ở trên tờ giấy, nghe thấy ba chữ đơn từ chức người ở đây, đột nhiên giật hết cả mình.
Mã Phúc Thụy là một thành viên nòng cốt nhất của tập đoàn Hoa Hiệp, nếu như mà ông ta từ chức, vậy thì tập đoàn Hoa Hiệp sao có thể quật khởi lại đây?
Du Minh không dám tin tưởng, tức giận lẩm bẩm, mặt mày hầm hầm nhìn về phía Mã Phúc Thụy, chất vấn: “Chú Mã, chú có ý gì vậy chứ? Trước mắt tập đoàn Hoa Hiệp đang rơi vào khoảng thời gian nguy hiểm nhất, thế mà chú lại từ chức, tập đoàn Hoa Hiệp là do chú và ba cháu đã sáng lập, chẳng lẽ hiện tại chú muốn hoàn toàn từ bỏ nó?”
“Cháu ngoan, chú chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên cấp cao nhỏ nhoi trong tập đoàn Hoa Hiệp mà thôi, anh Du mới là người sáng lập tập đoàn Hoa Hiệp, cháu chụp cái mũ lớn như thế ở trên đầu của chú, chú chịu không nổi đâu?”
Mã Phúc Thụy cười lạnh nói: “Chú là người làm thuê, chẳng lẽ ngay cả quyền lợi từ chức cũng không có hả? Đây không phải là chuyện nực cười à?”
“Chú..." Du Minh không ngờ tới Mã Phúc Thụy thường nho nhã lễ độ trước mặt mình với ba mình lại có thể nói ra mấy lời như thế, không khỏi tức giận, hung hăng muốn Mã Phúc Thụy dừng lại.
Du Chí Hòa đưa tay kéo Du Minh, đừng nói Mã Phúc Thụy là công thần đã cùng mình xây dựng nên giang sơn, cho dù như thế nào thì Du Minh cũng không có tư cách mắng ông ta.
Đồng thời nhìn thấy biểu cảm ở trên mặt của Mã Phúc Thụy, lại nghe thấy khẩu khí nói chuyện của ông ta, Du Chí Hòa mơ hồ đã biết được tại sao lúc này Mã Phúc Thụy lựa chọn từ chức.
“Được, tôi đồng ý, sau đó tôi sẽ trả hết toàn bộ số tiền mà ông kiếm được trong những năm gần đây trả lại cho ông?” Du Chí Hòa nói.
Mã Phúc Thụy nhìn Du Chí Hòa, lộ ra nụ cười lạnh, trong lòng lại nói: “Ông cho rằng tôi chỉ muốn mấy đồng tiền đó của ông thôi à? Ha, Du Chí Hòa, ông quá coi thường tôi rồi đó, tôi muốn ông phải tận mắt nhìn thấy ông tặng xí nghiệp đế quốc mà mình đã gây dựng vào trong tay của người khác, nhìn thấy dáng vẻ tức giận muốn chết của ông, đó mới chính là chuyện mà tôi muốn nhìn thấy nhất?”
Mã Phúc Thụy nhìn về phía các nhân viên cấp cao, liếc mắt ra hiệu cho bọn họ.
Những người này đều đã bị mình thuyết phục, sau khi mình dẫn đầu, tiếp theo chính là thời gian để bọn họ biểu diễn.
Một nhân viên cấp cao đeo kính đứng dậy đi về phía Du Chí Hòa, trong tay cũng cầm theo một lá thư từ chức: “Chủ tịch, tôi xin từ biệt?”
Lại có một nhân viên quản lý nữ dáng người thon thả đứng dậy: “Chủ tịch Du, cảm ơn mấy năm nay ông đã trọng dụng tôi, thật ngại quá, tôi cũng muốn từ chức?”
Liên tiếp có sáu bảy nhân viên cấp cao đứng dậy từ chức với Du Chí Hòa.
“Chủ tịch Du, tình trạng trước mắt của Hoa Hiệp khiến tôi không thể tiếp tục ra sức cho ngài được, thật sự xin lỗi, tôi xin từ chức?”
“Tôi cũng từ chức, tôi không có khả năng ở lại làm việc cho một công ty sắp sửa đóng cửa!”
“Tôi cũng muốn từ chức?”
...
Nhìn thấy có gần mười bốn nhân viên cấp cao từ chức, những người ở đây đều ngơ ngác, có chuyện gì xảy ra vậy? Ngày hôm qua mới xảy ra chuyện, tình huống bây giờ vẫn còn chưa công khai, dường như là người nào cũng vội vã từ chức giống y như là đi đầu thai, chuyện này cũng phi thực tế quá đi?
“Các người..." Du Chí Hòa che ngực, hiện tại ngực của ông ta vô cùng đau, cảm thấy vị trí trái tim đang co thắt lại, những quản lý cấp cao này đều là ông ta đã bỏ ra nhiều năm tâm huyết bồi dưỡng bọn họ từng bước một, lần này tất cả bọn họ đều từ chức không làm nữa, loại cảm giác bị người ta phản bội, ai có thể chịu đựng được chứ?
“Ba ơi, ba, sao vậy ba, hít vào thở ra, hít vào thở ra..."
Du Minh lập tức đỡ lấy ba của mình, để tránh ba mình xảy ra bất trách gì đó, chờ sau khi hô hấp của Du Chí Hòa bình thường rồi, Du Minh nhìn về phía bọn quản lý cấp cao đã xin từ chức, tức giận nói.
“Các người có còn lương tâm không vậy hả? Các người suy nghĩ một chút đi, bình thường ba của tôi đối xử với các người như thế nào, hiện tại các người lại lấy loại phương thức này mà báo đáp ông ấy. Được rồi, nếu như các người đã muốn cút, vậy thì tất cả cút hết đi! Tập đoàn Hoa Hiệp chúng tôi không cần loại người hèn hạ như các người?”
Bị Du Minh mắng như thế, trong lòng của nhóm quản lý cấp cao đều cảm thấy áy náy, trong nhóm đó năm đó còn có một số sinh viên mới ra trường, một số người thất vọng trong công việc vào làm việc còn được Du Chí Hòa thăng cấp từ vị trí công nhân cơ bản nhất.
Trong công ty của Du Chí Hòa, chỉ cần có tài có năng lực là có thể có được cơ hội thăng chức, bọn họ cầm tiền lương cũng là khoản tiền lương tương đối cao so với những người ngành hàng trong nghề.
Có thể nói Du Chí Hòa chính là quý nhân trong sinh mạng của bọn họ, nhưng mà bây giờ bọn họ lại phản bội quý nhân, một phiên bản hiện đại của câu chuyện người nông dân và con rắn đã được tái hiện lại.
Bọn họ cũng không muốn, tình huống trước mắt để bọn họ không thể không phản bội Du Chí Hòa, bởi vì Mã Phúc Thụy đã nói cho bọn họ biết rằng lần người này nhằm vào nhà họ Du là một thế lực vô cùng to lớn, tập đoàn Hoa Hiệp không có cách nào tránh thoát khỏi kiếp nạn.
Nếu như bọn họ nghe lời, Mã Phúc Thụy sẽ cho bọn họ chút thù lao, đồng thời để cho tập đoàn Hoa Hiệp bị gia tộc thu mua còn sẽ giữ lại vị trí hiện tại của bọn họ.
Những người này đều là người thông minh, sau khi cân nhắc đương nhiên sẽ đưa ra lựa chọn làm ra chuyện có lỗi với nhà họ Du, đi theo Mã Phúc Thụy.
“Những người ở đây đều đã nghe rồi đó, các người cũng đã nhìn thấy tận mắt tập đoàn Hoa Hiệp đã lung lay sắp đổ, các người lại dốc hết lực cho nhà họ Du, kết quả sau cùng cũng chỉ có thể rơi xuống chia năm xẻ bảy cùng với bọn họ mà thôi?”
“Hiện tại các người có một cơ hội đó chính là từ chức với Du Chí Hòa, để cho ông ta chỉ có một mình, như thế này người chết cũng chỉ có một mình ông ta, đồng thời các người cũng đều là người thông minh, lúc nãy có nhiều người xin từ chức với Du Chí Hòa như thế, nếu như không có đường lui thì tại sao bọn họ lại làm như vậy?”
Mã Phúc Thụy nhìn nhóm quản lý cấp cao vẫn còn chưa từ chức, "trong lời nói có hàm ý" mà nói với bọn họ.