- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 295: Cẩn thận phong hoa tuyết nguyệt
Tác giả: Cơ Công Tử
Lúc này, mọi người trên sân quyền anh ngầm Hội Chúng vẫn còn vây quanh bên cạnh Chung Cửu Trân, dốc hết miệng lưỡi để cải thiện hình tượng của mình trước mặt ông ta.
“Được rồi, đêm nay tôi đã nhìn rõ biểu hiện của các người, bây giờ không cần cố làm ra vẻ trước mặt tôi nữa. Nhưng tôi sẽ không vì biểu hiện trong đêm nay của các người mà phủ định các người. Thời gian sau này còn dài, nếu còn ai một lần nữa tự tay phá hủy ấn tượng trong lòng tôi, tôi sẽ không nương tay nữa đâu!” Chung Cửu Trân nhìn đám người a dua nịnh hót xung quanh nói.
Ông ta đang cho một người một lời nhắc nhở và cảnh tỉnh, một khi lại xảy ra chuyện bất trung với ông ta như hôm nay, vậy thì Chung Cửu Trân sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đó.
Là người nắm giữ thế giới ngầm ở Yên Kinh, ông ta cần có uy.
“Vâng!”
“Chắc chắn rồi!”
“Chúng tôi nghe lời ông Chung nói, ông bảo làm gì thì làm đó.”
Những người khác run rẩy trong lòng, vội vàng đáp, tránh đường cho ông Chung đi ra.
“Cậu Tần, mời.” Chung Cửu Trân và Tần Hằng sóng vai đi ra ngoài, người nhà họ Chung đi theo phía sau, còn có Tiểu Phong, Tiểu Hoa, Vương Thần, Tần Thâm, Tần Châu cũng đi theo phía sau.”
“Cậu Tần, mời đi theo tôi tới nhà họ Chung, nhà chúng tôi đã mở tiệc mừng công cho cậu.” Tần Hằng bảo vệ nhà họ Chung, dẫu sao Chung Cửu Trân cũng nên khoản đãi Tần Hằng cho tốt.
Người nhà họ Chung đều vây quanh bên người Tần Hằng, phụ họa muốn mời anh tới nhà họ Chung.
“Không được, tấm lòng của ông Chung, tôi xin nhận, đêm nay tôi còn có chuyện của mình, cho nên xin ông Chung không trách!” Tần Hằng nói. Anh còn hẹn Chung Khiết đi dạo bên hồ Vị Danh nữa.
Chung Cửu Trân vừa nghe Tần Hằng nói có việc, cũng không miễn cưỡng anh. Ông ta chào tạm tiện Tần Hằng, ngồi lên siêu xe cùng người nhà họ Chung, lái về nhà.
Dưới cái nhìn của nhiều người như vậy, Tần Thâm Tần Châu không dám nhiều lời với Tần Hằng, bởi vì khi truyền tới tai anh hai Tần Nguyên, nhất định sẽ bị anh ta lôi ta nói trước mặt ông nội.
“Sau này phải nhớ cười nhiều thêm một chút, biết chưa?”
Tần Hằng nhìn Tần Châu nói, trong lòng anh vẫn rất quan tâm cô em gái này:
“Còn nhớ khi đó, anh cho em làm bồi bàn, khi ấy em vừa nhìn thấy tiền là cười tít mắt. Tối nay đặt cược 300 tỷ, theo tỷ lệ cá cược, sẽ kiếm lời được 600 tỷ đấy. Lạ nhỉ, sao không thấy em cười thế?”
Tần Hằng xoa cằm, “tò mò” nhìn Tần Châu.
Tần Châu cười “Phụt” một tiếng, tựa như đáo hoa đào kiều diễm, cô ấy giữ chặt lỗ tai Tần Hằng, cười nói: “Tần Hằng, đã lâu rồi không bắt nạt anh, có phải anh lại ngứa da đúng không?”
Trong chớp mắt, dường như trở về mấy tháng trước, những ngày hai người họ vẫn bán bánh rán ở đầu đường Lâm An.
“Anh, chúng ta đi thôi.” Tần Châu buông tai Tần Hằng ta, nói với Tần Thâm. Bây giờ biết tình hình Tần Hằng cũng không tệ lắm, trong lòng cũng cô ấy cũng yên tâm hơn, hơn nữa Tần Hằng ở ngay Yên Kinh, nếu nhớ anh có thể tìm cơ hội gặp anh là được.
“Chúng em đi trước đây.” Tần Thâm chào Tần Hằng một tiếng, đưa Tần Châu về bãi đỗ xe. Tần Hằng đang muốn bảo đám Tiểu Phong, Tiểu Nguyệt trở về, lại bỗng chú ý tới cảnh sát Vương Thần còn đứng cách đó không xa.
Tất cả mọi chuyện đêm nay thật sự đã dọa sợ Vương Thần, trước đó trong mắt cô ta chỉ có đen và trắng, chính và tà, nhưng đếm nay đã khiến cô ta hiểu được, thế giới này sâu xa hơn tưởng tưởng đơn giản của cô ta.
“Cảnh sát Vương, cô đi theo tôi là muốn đưa tôi tới cục Cảnh sát sao? Theo pháp luật quy định, hình như tôi phạm tội tụ tập ẩu đả, vừa rồi còn có người chết vì tôi.” Tần Hằng đi đến bên cạnh anh, nói.
“Không phải...”
Vương Thần vội vàng nói. Cô ta không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra Tần Hằng bị đẩy đến nông nỗi đó, trận đấu võ này hoàn toàn không thể tránh được, nếu không có trận đấu này, thế giới ngầm Yên Kinh có thể sẽ xảy ra cuộc hỗn chiến lớn. Vậy hậu quả sẽ không dám tưởng tượng.
“Vậy cô đi theo tôi làm gì?” Tần Hằng tò mò hỏi.
“Tôi... tôi.” Vương Thần nhất thời nghẹn lời, vội vàng tìm đại một lời nói dối: “Tôi muốn cảm ơn anh một tiếng, tôi đặt cược 30 triệu, anh giúp tôi thắng được 60 triệu rồi.”
Tần Hằng cạn lời, cười cười.
“Vậy tôi đi trước đây.” Nói đoạn, Tần Hằng định quay lại Yến Đại cùng đám Tiểu Phong.
“Chờ chút!”
Vương Thần bỗng nhiên gọi Tần Hằng lại, nói: “Ở trong sân quyền, tôi nghe nói người đối chiến với anh là người của một bang phái rất lợi hại. Bây giờ gã chết rồi, anh có thể sẽ bị chúng trả thù, anh phải cẩn thận.”
Tần Hằng hơi sửng sốt, không ngờ Vương Thần lại cẩn thận như vậy, đặc biệt nhắc nhở anh phải cẩn thận, trong lòng anh không khỏi ấm áp.
“Cảm ơn nhé, tôi sẽ để ý, nhưng theo quy định của giới võ thuật, nếu chúng tới trả thù tôi, chính là thua không nổi. Tôi nghĩ với thân phận của chúng, chúng sẽ không làm như vậy đâu. Cô không cần lo lắng cho tôi!” Nói xong, Tần Hằng đi về phía đám Tiểu Phong.
Lo lắng cho anh?
Nghe Tần Hằng nói vậy, Vương Thần bất giác động lòng, trong lòng lập tức phản bác cãi lại: “Tôi còn lâu mới lo lắng cho anh, tôi chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.”
Nhìn Tần Hằng và đám Tiểu Phong lên một chiếc xe taxi.
Vương Thần xoay người đi về phía xe máy điện của mình, trong lòng vẫn còn nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tần Hằng.
Thật ta, Vương Thần vô thức đi theo phía sau Tần Hằng là bởi vì cô ta nhìn thấy ngươi đàn ông cướp đi nụ hôn đầu tiên của mình ở trên sân quyền. Anh ta thể hiện ra thực lực siêu mạnh, tình cảm trong lòng Vương Thần bất tri bất giác nảy mầm.
Trước đây nghĩ đến ngày đó mơ màng bị cướp mất nụ hôn đầu tiên, Vương Thần sẽ rất chán ghét. Nhưng bây giời nghĩ đến nụ hôn khi đó lại không còn cảm giác chán ghét nữa, thay vào đó là vẻ hơi thích thú.
Vương Thần lái xe máy điện về phía phòng trọ của mình, trong đầu cô ta còn đang suy nghĩ, trên sân đấu quyền, Tần Hằng thể hiện vô cùng siêu phàm.
Tần Hằng trở về Yến Đại, cùng Tiểu Phong và Tiểu Hoa bước nhanh về phía Gia Chúc viện.
Bây giờ đã hơn mười giờ, Chung Khiết nhất định sẽ cho rằng anh lỡ hẹn, anh muốn mau chóng trở về, thay quần áo bảo vệ, sau đó gọi điện thoại cho Chung Khiết.
Khi đến trước cửa Gia Chúc viện, Tần Hằng thấy Chung Khiết và Tiểu Tuyết, Tiểu Nguyệt đứng ở cửa.
“Tôi vẫn muốn gọi điện hỏi anh ấy một chút, đã trễ thế này còn chưa trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Dưới đèn đường, Chung Khiết hơi lo lắng hỏi.
“Không đâu, Chung Khiết, cậu Tần được điều đến công viên Olympic Yên Kinh làm nhiệm vụ bảo vệ tạm thời, có thể đêm nay sẽ không trở lại. Trong phiên trực, họ không thể nghe điện thoại, cho nên cô có gọi cho cậu ấy, cũng không có ai nghe máy.” Tiểu Tuyết khuyên nhủ.
Sau khi Chung Khiết phát hiện không thấy Tần Hằng, trong lòng vô cùng lo lắng, Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt đành phải tìm một lời nói dối lừa cô ta trước. Lúc sắp đi, cậu Tần đã từng nói, không được để Chung Khiết biết tin anh đi đấu võ giúp nhà họ Chung.
“Thật sao? Nhưng tôi vẫn luôn có một dự cảm xấu.” Chung Khiết nhìn Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt, trong ánh mắt toát ra sự bất an sâu sắc.
“Chung Khiết!” Ở đằng xa, Tần Hằng gọi.
Chung Khiết quay đầu, thấy được vẻ mặt tươi cười của Tần Hằng, cô ta chạy về phía Tần Hằng, kéo lấy tay Tần Hằng.
Rốt cuộc nhìn thấy cậu Tần bình an trở về, Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi em, hôm nay ở công viên Olympic có tổ chức một hoạt động lớn, trưởng khoa Diêu điều anh tạm thời qua đó giữ gìn trật tự, nên bây giờ anh mới trở về!” Tần Hằng nói.
“Có hoạt động gì lại điều anh đi?” Chung Khiết khó hiểu hỏi.
“À..., em đừng hỏi nữa, dù sao anh đã trở lại, không phải em muốn tới hồ Vị Danh sao? Anh đi với em!” Tần Hằng vội vàng nói, nhưng không ngờ trước mặt Chung Khiết anh ta vẫn luôn nói dối.
“Đúng rồi, chúng ta cùng đi xem đi!”
Bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cùng phụ họa nói.
Tần Hằng đi cùng năm cô gái, đi tới hồ Vị Danh.
Hồ Vị Danh dưới màn đêm, sóng nước nhẹ nhàng dập dờn, bên hồ có liễu rũ, đá tảng, từng đợt gió lạnh thổi tới, cũng có vài phần ý vị hiu quạnh.
Nhìn thấy mặt hồ phàn chiếu ánh trăng nhạt nhòa, cơ thể Chung Khiết run lên nhè nhẹ.
“Rất lạnh à?” Tần Hằng nắm lấy bàn tay nhỏ của Chung Khiết, quả nhiên lạnh như băng.
Tần Hằng hỏi thăm một câu đơn giản đã làm Chung Khiết thấy ấm áp trong lòng.
“Ai da, vẫn là cậu Tần của chúng ta ngọt ngào!”
“Tay của tôi cũng rất lạnh, Tiểu Tuyết, cô nắm lấy giúp tôi đi.”
***
Bốn người “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” trêu chọc nói.
Ngắm phong cảnh hồ Vị Danh một lát, Tần Hằng lại trở về cửa Gia Chúc viện cùng Chung Khiết.
“Em trở về nghỉ ngơi cho tốt.” Tần Hằng phất phất tay với năm cô gái, nhìn họ đi vào tòa nhà, anh mới đi về phía ký túc xá của mình.
Rửa chân xong, Tần Hằng nằm trên giường, Đới Tiền Bách không ở đây, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình anh. Tần Hằng muốn tìm thời gian đến bệnh viện thăm anh ta.
Anh nên đi ngủ rồi, tuy rằng đêm nay anh không bị thương, nhưng vẫn rất mệt, chỉ vừa xoay người, cơ thể đã hơi đau nhức.
Tần Hằng đang muốn tắt đèn, cửa phòng anh lại bị gõ vang “Rầm rầm rầm”.
“Cậu Tần, là chúng tôi đây!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tiểu Phong.
Tần Hằng xuống giường, mở cửa ra thì thấy bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đang đứng ở ngoài cửa, bên ngoài lạnh lẽo, Tần Hằng vội vàng cho bốn cô gái vào phòng.
“Cậu Tần, chúng tôi biết đêm nay cậu rất mệt, cho nên chúng tôi đặc biệt tới mát xa cho cậu!” Tiểu Phong nói: “Cậu yên tâm, khi chúng tôi tới, phòng cô Chung Khiết đã tắt đèn.”
Tần Hằng thở dài, trong lòng lại vô cùng ấm áp, vẫn là bốn cô gái này quan tâm đến mình.
“Được, đêm nay đúng là tôi hơi mệt mỏi, các cô đấm bóp cho tôi xong thì trở về nghỉ ngơi sớm một chút!” Nói đoạn, Tần Hằng nằm lên giường của mình.
Bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” lập tức đứng bên cạnh Tần Hằng, Tiểu Phong mát xa đầu cho anh, Tiểu Hoa xoa bóp cánh tay, Tiểu Tuyết giúp thả lỏng cơ bắp trên đùi, Tiểu Nguyệt mát xa bàn chân cho anh.
Bốn cô đều là con nhà võ, đã hầu hạ Bích Ngọc bà bà gần hai mươi năm, nên kỹ thuật mát xa chuyên nghiệp hơn những người mát xa bình thường rất nhiều lần.
Tần Hằng chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều vô cùng thoải mái, cảm giác mệt mỏi vừa rồi đã tan thành mây khói, lúc này anh thoải mái như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Dần dần, Tần Hằng tiến vào mộng đẹp.
“Cậu Tần...”
Bốn người “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” mát xa xong, Tiểu Hoa nhẹ nhàng gọi Tần Hằng, nhưng thấy anh đã nhẹ giọng ngáy rồi.
“Chúng ta để cậu Tần nằm cho tử tế, đừng quấy rầy mộng đẹp của cậu Tần.” Tiểu Phong nhỏ giọng nói, ba cô gái khác cũng gật đầu.
Bốn cô gái nhẹ nhàng nâng cơ thể Tần Hằng lên, chậm rãi xoay người anh lại, đặt anh nằm tử tế trên giường. Nhìn cơ thể hoàn mỹ trên giường của Tần Hằng, trong lòng bốn cô gái đều thấy vô cùng yêu thích.
Nhưng các cô là người hầu của Tần Hằng, chỉ có quyền chăm sóc anh, còn không dám có một chút ảo tưởng nào đối với anh.
Tiểu Phong nhẹ nhàng đắp chăn lên người Tần Hằng, bốn cô gái nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng. Khi cửa đóng lại, ánh mắt nhìn Tần Hằng của cả bốn đền ẩn chứa chút tình ý.
Sao trong lòng các cô lại không có một chút ảo tưởng cơ chứ? Chỉ là hiện thực đã quyết định các cô vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước. Các cô sẽ chuyển tất cả tình yêu của mình đối với Tần Hằng, thành sự chăm lo tỉ mỉ cho anh.