- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 287: Ân oán trăm năm trước
Tác giả: Cơ Công Tử
“Chào bang chủ Chiến, nhà họ Chung đã đồng ý võ chiến rồi, ba ngày sau sẽ bắt đầu, giờ ông có thể cử cao thủ trong bang ông tới nước K rồi.” Tống Trung Bình nói, giọng điệu ông cực kỳ giống với lúc gặp mặt lãnh đạo nhà nước.
Giờ trong lòng ông, Chiến Thiên Nhai là nhân vật có trọng lượng như lãnh đạo nhà nước.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp Ngưỡng Thiên tới nước K trước ngày mai, nên ông cứ yên tâm.” Nói xong Chiến Thiên Nhai định cúp điện thoại.
Ngưỡng Thiên? Tống Trung Bình thầm lẩm bẩm.
“Chiến Bang chủ.”
Tống Trung Bình sợ Chiến Thiên Nhai sẽ cúp điện thoại nên vội nói: “Theo tôi suy đoán, nhà họ Chung sẽ cử Phó Khai ra, ông ta là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo nước K, liệu Ngưỡng Thiên mà ông cử tới có đánh bại ông ta không?”
Tống Trung Bình vẫn hơi lo lắng, nếu Chiến Thiên Nhai khinh địch, cử cao thủ hạng hai tới, bị Phó Khai đánh bại, thì ông sẽ mất quyền khống chế thế giới ngầm Yên Kinh.
Nên ông muốn xác nhận lại với Chiến Thiên Nhai.
“Ông đang nghi ngờ tôi?” Chiến Thiên Nhai cười hỏi, ông cảm thấy Tống Trung Bình có thể hỏi ra câu này, đã là một sự thất bại với ông.
“Không... không, bang chủ Chiến hiểu lầm rồi, tôi chỉ... chỉ muốn xác nhận lại thôi.” Tống Trung Bình vội phủ nhận, trước mặt Chiến Thiên Nhai, ông như một chú thỏ con ngoan ngoãn.
“Ngưỡng Thiên là đại đệ tử của Lệ Hải Sa –hộ pháp hàng đầu trong bang tôi, mặc dù tôi không ở nước K nhiều năm, nhưng thông qua tình hình giới võ đạo nước K mà tôi biết được từ miệng người khác, nếu Ngưỡng Thiên tới nước K, ngoài mấy lão già ngang hàng với tôi, thì cậu ta là người vô địch, tôi nói vậy, ông có thể yên tâm rồi chứ?” Chiến Thiên Nhai hỏi.
“Vâng, tôi yên tâm rồi, là tôi quá đa nghi, mong bang chủ Chiến đừng trách.” Tống Trung Bình vội xin lỗi Chiến Thiên Nhai.
“Ông Tống đừng tự trách, tôi có thể hiểu tâm trạng của ông, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở ông, lần này sau khi Bang Hoa Thanh giúp ông giành quyền khống chế thế giới ngầm Yên Kinh, thì ông phải giúp chúng tôi trở về nước K.” Chiến Thiên Nhai nói.
Chiến Thiên Nhai và Tống Trung Bình không phải bạn cũ, tất nhiên ông giúp ông ta là có nguyên do, vì ông cần Tống Trung Bình giúp ông, dùng Yên Kinh làm bàn đạp, để trở về nước K.
Mấy năm nay, nước K phát triển biến chuyển từng ngày, sớm đã trở thành miếng mồi béo bở trong mắt nhiều bang phái.
“Vâng, nhất định rồi.” Tống Trung Bình vừa dứt lời, Chiến Thiên Nhai đã cúp máy.
Giờ nước K đang là 10 giờ tối, nhưng ở California chỉ mới 7 giờ sáng.
Trên đường cao tốc kéo dài, nối liền thành phố và nông thôn ở hai bên đường.
Bên rừng bạch dương xanh ngát, có mấy tòa kiến trúc cổ kính, lúc này, một người đàn ông trung niên râu dài hơn 40 tuổi mặc trường bào màu đen, bước chân vững vàng, đang đi trong tòa kiến trúc màu đỏ thắm.
Ông ta bước đi trên con đường lát đá xanh và đá cuội, lúc đi qua rừng bạch dương, lá vàng rơi đầy dưới đất phát ra tiếng “xào xạc” khi bị ông giẫm lên.
Cuối cùng, người đàn ông trung niên đi tới bên hồ nước xanh thẳm, một thanh niên hơn 20 tuổi đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, ngồi thiền bên hồ nước.
Anh ta nhận ra có người đang tới, nên mí mắt hơi rung động, bắt đầu thu công. Hồ nước trước mặt nổi từng gợn sóng, tảng đá anh đang ngồi lên vang lên tiếng “rắc rắc”, rồi vỡ thành đôi.
Thanh niên làm động tác thu công, từ từ mở mắt ra.
Vì anh đang ngồi xếp bằng, nên phải chống tay mới đứng dậy được, nhưng anh không hề làm thế, mà chỉ duỗi thẳng chân, rồi cả người đứng dậy, trông rất nhẹ nhàng.
Nếu có người đứng bên cạnh nhìn thấy, chắc chắn sẽ dụi mắt, không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt là thật.
“Sư phụ.”
Thanh niên nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo bào đen, thấy ông ta đang đi tới, dù bước chân khá chậm, nhưng tốc độ lại nhanh lạ thường, nháy mắt đã đi tới trước mặt anh.
“Ngưỡng Thiên, công lực của con lại tăng lên rồi.” Trung niên mặc áo bào đen là Lệ Hải Sa – hộ pháp hàng đầu trong Bang Hoa Thanh, còn thanh niên là Ngưỡng Thiên – đệ tử mà ông tâm đắc nhất.
“Sư phụ quá khen, công lực của đệ tử vẫn chưa bằng một phần nghìn của sư phụ, sau này đệ tử vẫn phải khổ luyện thêm, mới có thể không phụ lòng bồi dưỡng của sư phụ.” Ngưỡng Thiên nhìn Lệ Hải Sa nói.
Từ nhỏ anh đã sống cùng Lệ Hải Sa, với anh, ông vừa là sư phụ vừa là cha.
“Tốt lắm.” Lệ Hải Sa vỗ nhẹ vai Ngưỡng Thiên.
“Bang chủ truyền tin tới, cần con đi làm một chuyện.” Lúc nãy, Lệ Hải Sa nhận được điện thoại của bang chủ Chiến Thiên Nhai, để nói cho ông biết chuyện nhà họ Tống ở Yên Kinh.
“Lần này bang chủ giao nhiệm vụ gì?” Ngưỡng Thiên hỏi, trong lòng anh hơi hưng phấn, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, đều là một lần kiểm nghiệm thực chiến để anh tu luyện.
Bình thường bang chủ sẽ không cho anh ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu ông ta bảo anh đi làm nhiệm vụ, thì cũng có nghĩa thực lực đối phương không hề tầm thường.
Đây là lý do làm Ngưỡng Thiên vui, thắng người yếu hơn không phải là tác phong của anh, mà anh muốn đánh với người có thực lực mạnh.
“Lần này con phải quay về tổ quốc của con, cũng chính là nước K – nơi con đã sinh ra, một gia tộc ở Yên Kinh muốn giành quyền khống chế thế giới ngầm.” Lệ Hải Sa nói.
Hơn 20 năm trước, Ngưỡng Thiên là cô nhi mà ông nhặt được bên đường tỉnh Quảng Tây, lúc ông tới nước K làm nhiệm vụ.
“Nước K...”
Nghe thấy hai chữ nước K, Ngưỡng Thiên hơi thất thần, tình cảm anh dành cho nước K rất phức tạp.
Một mặt, đó là tổ quốc của anh, nhưng từ khi anh có ký ức, thì anh đã lớn lên trên đất nước Z, người da đen, da trắng ở đây đều gọi anh là “thằng nhãi nước K”, nên nước K là nhãn mác luôn gắn trên người anh.
Mặt khác, anh lại hận nước K, vì anh bị ba mẹ nơi đó vứt bỏ, nếu Lệ Hải Sa không cứu anh, thì giờ anh đã thành bộ xương khô.
Nếu giờ anh tới nước K làm nhiệm vụ, thì trong lòng sẽ ngổn ngang cảm xúc.
“Ngưỡng Thiên, con có vấn đề gì à?” Lệ Hải Sa hỏi.
“Không ạ!” Ngưỡng Thiên lắc đầu nói: “Sư phụ cứ yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà bang chủ đã giao phó.”
“Tốt lắm!”
Lệ Hải Sa khen ngợi.
“Nhiệm vụ lần này liên quan đến tiền đồ Bang Hoa Thanh mở rộng đến nước K, một khi con giúp gia tộc đó giành được quyền khống chế thế giới ngầm Yên Kinh, thì Bang Hoa Thanh có thể đổ bộ vào nước K, kiếm được rất nhiều lợi ích thì miếng thịt béo bở này, nên con phải làm việc nghiêm túc.”
“Con biết rồi ạ!”
Ngưỡng Thiên gật đầu nói: “Lần này tới nước K, con không chỉ giúp gia tộc đó giành được thế giới ngầm Yên Kinh, mà còn giúp Bang Hoa Thanh dương danh, để mấy người trong giới võ đạo nước K biết, giờ Bang Hoa Thanh đã lớn mạnh và phồn thịnh đến cỡ nào.”
Trăm năm trước, người sáng lập ra Bang Hoa Thanh tên là “Hồ Nho Lập”, lúc đó ông là tiền bối có uy danh trong giới võ đạo nước K.
Lúc đó cường quốc nước ngoài đang hoành hành bá đạo ở nước K, trong khoảng thời gian nào đó, giới võ đạo bỗng lan truyền tin tức “Hồ Nho Lập bán nước cầu vinh”, sau đó tin tức này càng truyền càng thật, rồi giới võ đạo phát động cuộc chiến thảo phạt nhắm vào Hồ Nho Lập, thề phải giết ông mới an lòng.
Trong đêm thảo phạt, dinh thự nhà họ Hồ biến thành biển máu, máu thịt tung tóe, người hầu, người nhà, công nhân, nam nữ già trẻ, tổng cộng hơn 120 người trong nhà Hồ Nho Lập đều bị giết sạch.
Hồ Nho Lập cũng bị đánh trọng thương, lúc đó ông ông sắp bị giết, thì một nhóm quân đội Nga bỗng xông vào dinh thự nhà họ Hồ, chĩa súng vào nhân sĩ giới võ đạo nước K đang có mặt ở đó.
Cuối cùng, toàn bộ nhân sĩ giới võ đạo đều bị bắt vào tô giới, người nước ngoài đủ mọi thủ đoạn hèn hạ, để ép chết nhân sĩ giới võ đạo.
Còn Hồ Nho Lập thì không bị sao cả, lúc đó, càng chứng thực câu chuyện ông bán nước thông đồng với địch.
Lúc này Hồ Nho Lập mới hiểu, hóa ra ông và toàn bộ giới võ đạo bị người nước ngoài đùa bỡn.
Chắc chắn tin tức ông phản quốc cấu kết với địch là do người nước ngoài tung ra, mục đích là để gây ra sự hỗn loạn trong giới võ đạo nước K, rồi tóm gọn một mẻ.
Ha, nhưng giờ, Hồ Nho Lập đã không còn để tâm đến nữa, dù gì đây cũng là cạm bẫy do người nước ngoài thiết kế.
Người nhà ông đã bị giết sạch, giờ trong mắt ông không có nỗi hận nước, mà chỉ có nỗi hận nhà mãnh liệt.
Hồ Nho Lập lên máy bay trong tình trạng bị thương nặng, bay đến bờ bên kia đại dương, sinh sống ở nước Z, rồi thành lập hội Hoa Thanh, đến khi chết, trong lòng ông vẫn nhớ mãi không quên, sẽ có một ngà, ông trở về nước K, để thanh toán với giới võ đạo về nợ máu năm đó.
Lệ Hải Sa đưa tài liệu về nhà họ Tống Yên Kinh cho Ngưỡng Thiên, đến 8 giờ tối, anh lái chiếc Buick đến sân bay quốc tế California, rồi ngồi máy bay đến Yên Kinh nước K.
9 giờ sáng hôm sau, máy bay Boeing 747 từ từ đáp xuống sân bay quốc tế thủ đô.
Các hành khách lần lượt đi xuống máy bay, cuối cùng một người đàn ông châu Á cao tầm 1m8, tóc vàng uốn xoăn, mặc áo khoác da màu nâu.
Mặc dù anh có khuôn mặt người nước K, nhưng dù là biểu hiện trên khuôn mặt hay quần áo của anh cũng trái ngược với người nước K.
Anh chính là Ngưỡng Thiên.
Ngưỡng Thiên từng bước đi xuống cầu thang máy bay.
“Chào cậu Ngưỡng Thiên, tôi là Tống Trung Bình!” Tống Trung Bình và Tống Dực đã sớm đợi ở sân bay rồi.
Tối qua, Chiến Thiên Nhai đã gửi ảnh Ngưỡng Thiên qua cho ông, để bày tỏ lòng cung kính với anh, Tống Trung Bình đã đích thân tới sân bay đón anh.
“Chào ông.” Ngưỡng Thiên lạnh nhạt nói.
Chỉ có lúc đối mặt với Lệ Hải Sa và bang chủ Chiến Thiên Nhai, anh mới lộ ra vẻ mặt khiêm tốn, còn mấy người khác, Ngưỡng Thiên đều xem thường.
Mặc dù trong lòng Tống Trung Bình bất mãn với thái độ của Ngưỡng Thiên, nhưng trên mặt ông vẫn tươi cười, anh tới giúp ông đánh bại nhà họ Chung, nên ông không thể đắc tội với anh.
Cha con Tống thị dẫn Ngưỡng Thiên ra ngoài sân bay, rồi ngồi vào chiếc Mercedes-Benz S-Class.
“Cậu Ngưỡng Thiên đã ngồi máy bay hơn 10 tiếng rồi, nhất định là rất mệt rồi, tôi đã đặt cho cậu một căn phòng ở khách sạn thủ đô Yên Kinh, cậu có thể tới đó nghỉ ngơi trước, rồi tôi sẽ sai người mang tài liệu tới cho cậu.” Tống Trung Bình ngồi cùng ghế sau với Ngưỡng Thiên, khách sáo nói.
“Đối thủ là ai?” Ngưỡng Thiên hỏi.
“Chắc chắn là Phó Khai – thuộc hạ mạnh nhất nhà họ Chung!” Tống Trung Bình nói: “Lát nữa tôi sẽ mang tài liệu về ông ta cho cậu.”
“Không cần đâu.”
Ngưỡng Thiên khẽ cười nói, theo anh thấy, anh hoàn toàn không cần phải hiểu rõ đối thủ, vì anh rất tự tin vào võ công của mình: “Giờ ông dẫn tôi đi gặp ông ta luôn đi!”
“Giờ ư?” Tống Trung Bình hơi sửng sốt, rồi cười xòa: “Ngày mốt mới bắt đầu võ chiến.”
“Chẳng phải sớm giải quyết sẽ tốt hơn à?” Ngưỡng Thiên cười khẩy: “Giờ ông dẫn tôi tới gặp ông ta đi.”
Ngưỡng Thiên cảm thấy, nếu không tuân theo lời hẹn, mà giải quyết đối phương trước, thì đó mới là sự sỉ nhục lớn nhất dành cho đối phương.
Tất nhiên, anh không chỉ muốn sỉ nhục nhà họ Chung, mà còn có cả giới võ đạo nước K, bởi vì trong hai mươi mấy năm anh lớn lên ở Bang Hoa Thanh, anh luôn ghi nhớ sứ mệnh của bang, nhất định phải đòi nợ giới võ đạo nước K, để bọn họ hổ thẹn.
“Cậu không chuẩn bị đã đi khiêu chiến với ông ta, cậu nắm chắc được bao nhiêu thế?” Tống Trung Bình nhìn ra, Ngưỡng Thiên không nói đùa, mà đang nghiêm túc.
“Tôi đã tới đây thì ông ta chỉ có một kết cục.” Lúc này Ngưỡng Thiên mới nhìn Tống Trung Bình, đôi mắt trẻ trung của anh hiện lên vẻ hưng phấn và chế giễu trước cuộc chiến, cười nói: “Đó là chết!”