- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 286: Hai bên hẹn võ chiến
Tác giả: Cơ Công Tử
“Tôi nghĩ ông Chung và ông cụ Chung cũng đã biết rõ, tối qua chúng tôi làm vậy là có ý gì?” Tống Dực nhìn Chung Cửu Trân nói.
“Giờ tôi cũng sẽ nói rõ.”
Tống Dực đi thẳng vào vấn đề: “Nhà họ Tống chúng tôi muốn giành quyền khống chế thế giới ngầm Yên Kinh, tất nhiên phải nảy sinh cuộc chiến với nhà họ Chung các ông, giờ chúng tôi cho rằng, thời cơ đã tới, nên quyết định xem rốt cuộc ai mới là vua thế giới ngầm Yên Kinh.”
Chung Cửu Trân khẽ cười gằn hỏi: “Cậu cảm thấy nhà họ Tống các cậu có thực lực đó?”
“Tất nhiên rồi.”
Tống Dực nhún vai, nhẹ nhàng nói:
“Nếu không có thực lực, chúng tôi sẽ không chọn thời cơ này để ngả bài, nếu ông cụ Chung cảm thấy chúng tôi không đủ thực lực, cũng được thôi, chúng ta cứ chiến một trận thật sự, đến lúc đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.”
Rõ ràng thái độ nói chuyện của Tống Dực hoàn toàn xem thường Chung Cửu Trân.
“Cậu Tống, mạnh miệng quá sẽ không tốt đâu!” Chung Tuyết Sơn nói, có những lời ba ông không thích hợp để nói, nên cần người làm con như ông nói thay.
Giờ ông không cần phải giữ lễ tiết với Tống Dực nữa.
“Ông cụ Chung, ông định triển khai tình thế gì trong cuộc chiến ác liệt giữa nhà họ Tống với nhà họ Chung?” Tống Dực không hề để tâm đến lời mỉa mai của Chung Tuyết Sơn, hôm nay anh tới là để đàm phán.
“Ba cậu đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi đúng không? Cậu nói ra thử xem.” Chung Cửu Trân nói.
Ông biết nếu Tống Trung Bình không cân nhắc chu toàn, sẽ không mạo hiểm cử con trai mình tới đây trở mặt với ông như vậy.
Chung Cửu Trân không hổ là người lão luyện trong giang hồ, như thể ông đã đoán ra được ba anh đã làm gì, Tống Dực thầm khen ngợi ông.
“Quả thật chúng tôi đã nghĩ ra ba phương án để giải quyết, tôi sẽ nói cho ông cụ Chung nghe, để xem ông định dùng cách nào để giải quyết?” Tống Dực nói.
“Cách thứ nhất, nhà họ Tống và nhà họ Chung dứt khoát triển khai trận chiến đẫm máu trong thế giới ngầm Yên Kinh, đến khi nào bên kia đầu hàng từ bỏ thì thôi, bằng không sẽ không chết không buông.” Tống Dực nói.
Chung Cửu Trân cũng nghĩ tới phương án này rồi.
Nhưng một khi hai thế lực mạnh nhất trong thế giới ngầm Yên Kinh, bắt đầu liều mạng đến mức không chết không buông, thì chắc chắn rất nhiều địa bàn trong tay hai bên sẽ bị phá hủy, không thể thoát khỏi cái chết, lúc đó, phạm vi ảnh hưởng sẽ rất rộng, dù là gia tộc lớn như nhà họ Chung và nhà họ Tống, cũng không thể nào đè tin tức xuống.
Yên Kinh là thủ đô, một khi thu hút sự chú ý của bên trên, rất có thể nhà họ Chung và nhà họ Tống sẽ bị tiêu diệt.
Còn nếu không thu hút sự chú ý của bên trên, thì dù ai thắng cũng sẽ tổn thất rất lớn.
Nói tóm lại, phương án này cực kỳ nguy hiểm, làm hai bên đều thua. “Còn phương án thứ hai?” Chung Cửu Trân hỏi, là “lãnh đạo” từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, chắc chắn Chung Cửu Trân sẽ không chọn cách này.
“Cách thứ hai, là thông qua ‘võ chiến’ để quyết định thắng thua. Nhà họ Chung và nhà họ Tống sẽ cử người của mình ra, ai thắng thì người đó làm vua thế giới ngầm Yên Kinh.” Tống Dực nói.
Cái gọi là “võ chiến” là hai bên cử võ giả ra tiến hành cuộc chiến sinh tử, bên nào bị đánh chết hoặc thua, thì coi như thua, việc thắng bại của võ giả sẽ đại diện cho sự thắng bại của gia tộc.
Đây là cách thường sử dụng nhất trong thế giới ngầm, khi phân chia địa bàn với quy mô lớn.
Vì Chung Cửu Trân cũng nghĩ tới, chắc chắn nhà họ Tống sẽ dùng cách này, nên mới mời Tần Hằng tới giúp.
“Các cậu vẫn còn phương án thứ ba?” Chung Cửu Trân hỏi, theo suy nghĩ của ông, thì chỉ có hai cách này, nên ông hơi tò mò về cách thứ ba của nhà họ Tống.
“Tất nhiên rồi, hơn nữa tôi cảm thấy, có lẽ đây là cách tốt nhất cho nhà họ Chung.” Tống Dực khẽ cười nói.
Chung Cửu Trân nhìn Tống Dực, đợi anh ta nói tiếp.
“Cách thứ ba là...”
Tống Dực hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm vào mắt Chung Cửu Trân, rồi khẽ nói: “Nhà họ Chung chủ động nhận thua, chắp tay dâng phạm vi thế lực trong tay cho nhà họ Tống chúng tôi.”
“Khụ khụ!”
Chung Cửu Trân nhất thời nổi giận, ho dữ dội, Tống Dực đang khiêu khích ông.
“Ba, ba sao thế?” Chung Tuyết Sơn vội cúi người kiểm tra tình huống của ba, nhưng Chung Cửu Trân lại lắc đầu.
“Tống Dực, cậu cút ra ngoài cho tôi!” Chung Tuyết Sơn tức giận nói, ông định đi tới đuổi Tống Dực đi, nhưng Chung Cửu Trân lại nhấc tay ngăn cản ông. Tống Dực là người bề dưới, nên vô lễ là điều đáng trách, nhưng là vương giả thống trị thế giới ngầm Yên Kinh trong nhiều năm qua, ông buộc phải bao dung cho cậu ta.
“Chung tổng đừng kích động, nhà họ Tống chúng tôi chỉ đang nghĩ thay cho nhà họ Chung, nếu các ông chủ động nhường thế giới ngầm Yên Kinh ra, thì nhà họ Tống sẽ chuyển vào thẻ nhà họ Chung 3000 tỷ, như vậy các ông vừa được tiền, vừa không bị tổn hại danh dự, chẳng phải là chuyện tốt à?” Tống Dực nói.
“Nhà họ Tống đang cảm thấy, nếu tiến hành ‘võ chiến’ thì nhà họ Chung sẽ thua chắc à?” Chung Cửu Trân hỏi.
“Không, tất nhiên là chúng tôi không có ý đó, nhưng xác suất nhà họ Chung thua hơi cao, có lẽ phải tới 90%.”
Tống Dực nhẹ nhàng nói.
“Tôi có thể tiết lộ với ông cụ Chung một tý, Chiến Thiên Nhai – bang chủ Bang Hoa Thanh nước Z đã chính miệng đồng ý, sẽ ra sức ủng hộ nhà họ Tống chúng tôi giành quyền trong thế giới ngầm Yên Kinh, tôi nghĩ chắc ông cụ Chung cũng đã nghe qua Bang Hoa Thanh mạnh đến cỡ nào rồi đúng không?”
Chung Cửu Trân thầm nghĩ, quả nhiên là được Bang Hoa Thanh giúp đỡ.
“Tất nhiên Bang Hoa Thanh có năng lực rất lớn, nhân tài xuất hiện lớp lớp, nếu có thể giao đấu, dù thua cũng là chuyện tốt trong đời, huống hồ thế sự vô thường, chưa biết ai thắng ai thua.” Chung Cửu Trân nói sâu xa.
“Nói vậy là ông cụ Chung muốn tiến hành võ chiến với nhà họ Tống chúng tôi?” Tống Dực xác nhận lại.
“Thái độ của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng à?” Chung Cửu Trân khẽ cười nói.
“Được, tôi biết rồi.”
Tống Dực đứng dậy nói tiếp: “Ba ngày sau, ở sàn quyền anh ngầm Hối Chúng Yên Kinh, tôi sẽ đợi ông cụ Chung đại giá quang lâm.”
“Tôi đã nói rõ những gì tôi nên nói rồi, chào ông cụ Chung, Chung tổng!” Dứt lời, Tống Dực liền xoay người rời đi.
“Ba...” Thấy dáng vẻ u sầu của ba, trong lòng Chung Tuyết Sơn rất khó chịu.
“Ba không sao, con mời cậu Tần ra đây đi.” Chung Cửu Trân ảm đạm nói.
“Vâng.” Chung Tuyết Sơn đáp, rồi mở cửa thư phòng, mời Tần Hằng ra ngoài: “Cậu Tần, mời.”
“Cậu Tần, lúc nãy cậu cũng nghe thấy rồi đúng không, nên tôi không nhắc lại nữa, tôi muốn mời cậu xuất chiến giúp nhà họ Chung, không biết ý cậu thế nào?” Chung Cửu Trân nhìn Tần Hằng hỏi.
“Xin hỏi ông cụ Chung, Bang Hoa Thanh này là gì, hơn nữa nếu tôi đánh thua sẽ thế nào?” Tần Hằng hỏi.
Anh biết giờ tình thế đang cấp bách, nhưng trong lòng anh thật sự tồn tại chút nghi vấn.
“Bang Hoa Thanh là một bang phái lớn của người nước H ở nước Z, trong bang có rất nhiều nhân tài, theo tôi biết mấy vị cao thủ như ‘Hùng Thiên Bá’, ‘Lệ Hải Sa’, ‘Cam Liệt Hỏa’, đều không hề thua kém những cao thủ hàng đầu giới võ đạo trong nước, mặt khác, bang chủ Chiến Thiên Nhai càng là cao thủ cấp truyền thuyết, nên rất khó để đánh bại họ.”
Chung Cửu Trân nghe xong lời phân tích của mình, thì chợt cảm thấy tiền đồ xa xăm:
“Một khi chúng ta thất bại trên sàn đấu, thì cũng đồng nghĩa với cái chết, tất nhiên cậu và tôi có thể nhận thua, để bảo toàn tính mạng, nếu cậu không đánh lại đối phương.”
Quả nhiên đây là lời khiêu chiến hung ác nguy hiểm.
“Ông cụ Chung, tôi đồng ý với ông.” Sau một hồi ngẫm nghĩ, Tần Hằng đã nói ra sự lựa chọn của mình.
“Tại sao? Nếu cậu không muốn đồng ý, thì tôi cũng không cưỡng ép.” Chung Cửu Trân nói, thật ra trong lòng ông vừa mong vừa không mong Tần Hằng đồng ý.
“Vì Chung Khiết, tôi biết, nếu nhà họ Chung xảy ra chuyện gì, Chung Khiết sẽ không chịu nổi, tôi đã từng hứa với cô ấy, sẽ không để cô ấy đau lòng, khổ sở, chảy nước mắt nữa, nên tôi phải bảo vệ nhà họ Chung, huống hồ, tôi đã trở thành người nhà họ Chung rồi.” Tần Hằng nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Nghe những lời chân thành của Tần Hằng, Chung Cửu Trân hơi cảm động, cháu gái ông đã không tìm lầm người.
“Được.” Chung Cửu Trân từ tốn nói: “Giờ cậu đã là người nhà họ Chung rồi, nên tôi sẽ gọi cậu là Tần Hằng, ăn cơm trước đi, rồi cả nhà chúng ta bàn bạc sau.”
Tần Hằng gật đầu, giờ anh lại cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình, làm anh không khỏi đau buồn khi nhớ đến nhà họ Tần đã đuổi anh ra khỏi gia tộc.
Anh ăn từng muỗng cơm vào miệng, cảm thấy hạt cơm rất thơm ngọt.
“Tần Hằng, hai ngày tới chúng ta sẽ nhanh chóng thu thập tư liệu về cao thủ mà nhà họ Tống tìm về, hôm đó, chúng ta sẽ cùng đi tới đấy, còn nữa, tôi không muốn Chung Khiết biết chuyện này.” Chung Cửu Trân nói.
“Tôi biết rồi.” Tần Hằng gật đầu đáp.
Anh cũng không định nói chuyện này cho Chung Khiết biết, nếu để cô biết anh gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, chắc chắn cô sẽ rất lo lắng, mà đây là điều anh không muốn nhìn thấy.
Nếu Tần Hằng thật sự chết trên võ đài, anh không dám nghĩ, đến lúc đó liệu trong lòng anh sẽ nuối tiếc, Chung Khiết sẽ đau lòng đến cỡ nào...
Tống Dực ngồi vào chiếc Mercedes-Benz S-Class, giờ tâm trạng anh hơi thả lỏng, anh khá hài lòng với biểu hiện của mình khi đối mặt với Chung Cửu Trân lúc nãy, tay anh đặt lên tay vịn, rồi gõ nhẹ.
Mercedes-Benz S-Class chạy tới biệt thự nằm cạnh đường núi quanh co ở núi Vụ Linh.
Tống Dực mở cửa đi vào biệt thự, Tống Trung Bình đầu trọc đang ngồi trên sofa, trong gạt tàn trên bàn trà có mười mấy tàn thuốc vương vãi, đây đều là điếu thuốc mà ông mới hút.
Không phải ông lo lắng cuộc đàm phán của Tống Dực sẽ xảy ra vấn đề gì, mà ông chỉ cảm thấy ngày ông tiếp quản thế giới ngầm Yên Kinh, đang ngày càng tới gần, chỉ cần tưởng tượng ra tình thế Chung Cửu Trân đàm phán với Tống Dực, Tống Trung Bình đã không khỏi phấn khích.
“Ba, con đàm phán xong rồi, đúng như ba dự đoán, Chung Cửu Trân đồng ý võ chiến!” Tống Dực đi tới trước mặt Tống Trung Bình, hiếm khi hưng phấn nói.
“Tốt lắm.” Tống Trung Bình nói: “Mọi chuyện đều đang nằm trong tầm kiểm soát của ba, dù nhà họ Chung chọn cách nào, cũng sẽ thất bại dưới tay nhà họ Tống chúng ta.”
“Con nghĩ đến ngày võ chiến, nhà họ Chung sẽ cử đại sư Phó Khai – người mạnh nhất trong tay bọn họ ra xuất chiến, trong tay chúng ta không hề có võ giả nào có thể đánh bại ông ta, liệu Bang Hoa Thanh sẽ cử ai tới?” Tống Dực hỏi, nhà họ Tống hiểu rất rõ nội bộ nhà họ Chung.
“Con đừng đa nghi, nếu Chiến Thiên Nhai đã đồng ý giúp chúng ta giành quyền trong thế giới ngầm Yên Kinh, thì chắc chắn sẽ làm được, bằng không, bảng hiệu vàng của họ sẽ bị tháo dỡ.” Tống Trung Bình nói.
Ông ngồi trên sofa trầm tư, rồi đi tới bên điện thoại bàn trong phòng khách, bấm số của Chiến Thiên Nhai – bang chủ Bang Hoa Thanh ở California.
Thông qua trợ lý của Chiến Thiên Nhai, đầu bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói của Chiến Thiên Nhai.
“Chào ông Tống, mời ông nói...”
Giọng nói của Chiến Thiên Nhai tràn đầy nam tính, làm người khác dễ dàng liên tưởng đến tảng đá trên vách đá cứng rắn sau cơn mưa.