- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 285: Tới hạ chiến thư cũng như khiêu khích
Tác giả: Cơ Công Tử
“Các cô đừng đánh nặng tay quá.” Tần Hằng nói.
“Vâng.”
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đồng thanh đáp.
Một mình Tiểu Phong đá ngã hai người, Tiểu Hoa, Tiểu Tuyết, Tiểu Nguyệt thì mỗi người đá vào ngực một người, nháy mắt năm nam sinh vừa mới đứng đó đã nằm dưới đất, ôm ngực, chỗ bị đá cực kỳ đau đớn.
Bọn họ hơi ngạc nhiên, hóa ra bốn người đẹp này là cao thủ võ lâm, với thân thủ mạnh mẽ.
Mấy người Tiểu Phong nhìn năm nam sinh nằm dưới sàn bằng ánh mắt khinh thường.
“Chúng tôi thích tiểu thịt tươi như các anh? Hừ, các anh thật sự có thể trát vàng lên mặt mình rồi, một người đàn ông cao 1m8, mà đi tô son trát phấn chẳng khác gì phụ nữ, chỉ nhìn các anh là tôi đã thấy buồn nôn rồi...”
“Đúng vậy, thật ghê tởm.”
“Dù trên đời này chỉ còn lại mấy người đàn ông như các anh, thì chúng tôi cũng sẽ không thích các anh.”
“Một lũ bê đê!”
...
Mạch Vĩnh bị mấy người Tiểu Phong nói đến mức trong lòng xấu hổ muốn chết, định phản bác lại nhưng sợ bị đánh tiếp.
“Tiểu Phong, các cô lên xe đi, tôi sẽ chở các cô đi hóng mát.” Tần Hằng gọi mấy người Tiểu Phong.
“Ồ, chúng tôi tới đây!” Mấy người Tiểu Phong khinh thường liếc nhìn Mạch Vĩnh, rồi xoay người sải bước ngồi lên xe tuần tra của Tần Hằng.
“Mọi người ngồi vững nhé!” Tần Hằng khởi động xe, bắt đầu chở bốn cô gái đi dạo trong sân trường.
Thấy Tần Hằng “ôm người đẹp về”, còn một lần bốn cô, trong lòng mấy người Mạch Vĩnh vừa ngưỡng mộ lại vừa tức giận, bọn họ liếc nhìn nhau, ai cũng cảm thấy quá xấu hổ, lần này bọn họ hoàn toàn thua một bảo vệ nhỏ nhoi, mất hết mặt mũi.
“Cậu Tần, tụi em đã vào khoa Âm Nhạc, cũng ở trong tòa ký túc xá như cô Chung, vậy thì ngày nào tụi em cũng có thể chăm sóc cho cô ấy rồi.” Tiểu Phong ngồi cạnh ghế lái nói.
Bọn họ cố ý để nhà trường sắp xếp, dù gì cũng tốn 12 tỷ mới có thể vào được, nên nhà trường vẫn đáp ứng chút yêu cầu này của bọn cô.
“Ừm, vậy thì tốt, có các cô rồi, tôi cũng yên tâm hơn, nhưng các cô phải nhớ, đừng tiết lộ thân phận của Chung Khiết, bằng không sẽ rất bất lợi cho cô ấy.” Tần Hằng vừa lái xe vừa căn dặn.
“Cậu Tần yên tâm, chúng tôi sẽ làm việc cẩn thận.” Tiểu Phong nói: “Đúng rồi, cậu Tần, giờ anh đang ở đâu? Để tụi em tới đó hầu hạ anh.”
“Tôi đang ở gần tòa ký túc xá, nhưng các cô chỉ cần trông chừng Chung Khiết là được, đừng để ý đến tôi, dù gì tôi cũng chỉ là một bảo vệ, các cô tới tìm tôi sẽ dễ thu hút chú ý từ người khác.”
“Chúng em cũng nghĩ qua rồi, chắc chắn ở trong trường học, tụi em không thể chăm sóc cho anh như lúc trước, nhưng đấm lưng, ngâm chân, bóp vai thì vẫn có thể, mấy sinh viên tụi em thích bảo vệ thì sao? Người khác cũng chẳng nói gì được.” Tiểu Phong nói. “Đúng vậy, giờ không ít sinh viên trong trường đang có quan hệ yêu đương với bảo vệ, nên sẽ không thu hút sự chú ý từ người khác.”
“Bảo vệ giữ gìn sự an toàn cho tụi em, nên tụi em phải quan tâm bảo vệ nhiều hơn.”
Ba cô gái khác cũng phụ họa.
“Được rồi, tùy tụi em.” Tần Hằng cảm nhận được tấm lòng chân thành của bốn cô gái dành cho mình, nên trong lòng ấm áp, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
“Đúng rồi, tối nay tôi phải tới nhà họ Chung một chuyến, đúng lúc các cô đã tới đây, các cô ở lại bảo vệ Chung Khiết nhé!” Tần Hằng nói.
“Vâng!” Bốn cô gái đồng thanh đáp, chỉ cần Tần Hằng căn dặn, chắc chắn bọn họ sẽ làm việc hết sức cẩn thận.
“Có các cô ở đây rồi tôi cũng bớt lo hơn, giờ các cô định tới tòa ký túc xá à? Để tôi chở các cô đi!” Tần Hằng khẽ cười nói.
“Cậu Tần, tụi em định ra ngoài mua ít đồ dùng hằng ngày trước.”
“Được, giờ tôi sẽ đưa các cô ra cổng trường, mọi người ngồi vững nhé!” Nói xong, Tần Hằng tăng tốc xe tuần tra, bốn cô gái “trở tay không kịp”, trong xe truyền ra bốn tiếng hét, rồi đến tiếng cười như chuông bạc, vang vọng khắp con đường vòng quanh Yên Đại.
Bảy rưỡi tối, Tần Hằng thấy Tiểu Phong và Tiểu Hoa ra khỏi tòa ký túc xá cùng Chung Khiết, bốn người “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đã được sắp xếp học cùng lớp với Chung Khiết, Tần Hằng sợ năm người bọn họ xuất hiện cùng một lúc sẽ quá bắt mắt, nên bảo “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” chia thành hai nhóm, luân phiên bảo vệ Chung Khiết.
Qua mấy ngày Tần Hằng quan sát người trong Yên Đại, thì bất kỳ người nào trong “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cũng có thể ứng phó được khi có chuyện xảy ra.
Buổi chiều Tần Hằng xin Diêu Tuấn Kiệt cho anh nghỉ phép, rồi về ký túc xá của mình, thay đồ thường ngày, sau đó đi ra từ cổng Tây Bắc Yên Đại.
Cách cổng trường khoảng 100m, đã có một chiếc BMW 5 đang đợi anh, đây là xe riêng mà nhà họ Chung cử tới để đón anh.
Anh ngồi vào BMW 5, hơn 20 phút sau, xe đã tới dinh thự nhà họ Chung, tài xế cố ý đi đường vòng, rồi bảo Tần Hằng xuống xe ở cổng phụ.
Tần Hằng vừa xuống xe, đã nhận ra Chung Tuyết Sơn đích thân ra cổng đón mình.
“Ông Chung.” Tần Hằng chào hỏi.
“Cậu Tần, cậu tới thì tốt rồi, ba tôi đã đợi cậu ở trong nhà rồi, mời cậu vào nhà nói chuyện.” Chung Tuyết Sơn làm động tác mời, rồi dẫn Tần Hằng đi vào từ cổng phụ.
Chỉ có hai cha con ông là biết tin ông và ba ông định mời Tần Hằng giúp đỡ nhà họ Chung, còn mấy con cháu khác trong nhà thì Chung Cửu Trân không cho biết.
Vì Tần Hằng liên quan đến sự an toàn của Chung Khiết, cộng với tổ chức tạo nên tính uy hiếp về sự an toàn của Chung Khiết, nên bí mật nhiều năm này càng ít người biết càng tốt.
“Mời!”
Chung Tuyết Sơn mở cửa nhà Chung Cửu Trân, rồi mời Tần Hằng vào.
Trong nhà đang bày một bàn thức ăn thịnh soạn, Chung Cửu Trân ngồi bên bàn ăn, vừa thấy Tần Hằng đi vào đã đứng dậy: “Cậu Tần, cậu tới rồi!”
“Ông cụ Chung khách sáo rồi!” Tần Hằng cung kính nói.
Sau một hồi hàn huyên, ba người cùng ngồi bên bàn ăn, món ngon đầy bàn vẫn còn nóng hổi, tỏa mùi thơm nồng nàn, nhưng Tần Hằng nhìn thấy ba con nhà họ Chung không hề có khẩu vị, rõ ràng đang có tâm sự nặng nề.
“Ông cụ Chung, ông đang lo lắng tình huống của Chung Khiết à? Giờ cô ấy đang rất tốt...” Tần Hằng khẽ cười nói.
“Cậu Tần có lòng rồi.”
Lúc này Chung Cửu Trân mới nở nụ cười, nhưng lại ẩn chứa nỗi cay đắng, ông trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Thật ra lần này tôi mời cậu Tần tới đây không phải là để hỏi thăm tình hình của Chung Khiết, mà là có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ...”
“Ồ?” Tần Hằng bất ngờ hỏi: “Không biết là chuyện gì, nhưng Tần Hằng tôi sẽ dốc hết sức, quyết không chối từ!”
Nhà họ Chung là nhà mẹ đẻ của Chung Khiết, Tần Hằng là cháu rể, tất nhiên sẽ dốc hết sức.
Nghe Tần Hằng nói thế, trong lòng Chung Tuyết Sơn nhất thời vui mừng, càng nhìn Tần Hằng thuận mắt hơn, thầm gật đầu.
“Có câu nói này của cậu, tôi cảm thấy rất vui mừng, cậu Tần, tôi kính cậu một ly!” Chung Cửu Trân cũng vui mừng, bưng ly rượu lên, Tần Hằng cũng nâng ly, uống cạn một hơi.
“Rốt cuộc ông cụ Chung có chuyện gì vậy?” Tần Hằng hỏi, đường đường là nhà họ Chung mà cũng không giải quyết được, điều này đã làm Tần Hằng cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc nhà họ Chung đã gặp phải khó khăn gì.
“Là thế này...” Chung Cửu Trân đang định nói rõ với Tần Hằng.
Đúng lúc này, điện thoại Chung Tuyết Sơn đổ chuông, ông liếc nhìn số điện thoại, rồi lại nhìn Chung Cửu Trân và Tần Hằng, ánh mắt như có rất nhiều tâm sự, rồi mới nghe máy:
“A lô... tôi biết rồi... để cậu ta vào đi...” Nói xong, Chung Tuyết Sơn liền cúp máy, nhìn Chung Cửu Trân nói: “Cậu ta tới rồi!”
“Cậu ta tới rồi à...” Ánh mắt Chung Cửu Trân trở nên sâu xa, bàn tay cầm ly rượu dần trở nên trắng bệch.
“Cậu Tần, mời cậu vào trong thư phòng trước.” Chung Tuyết Sơn đứng dậy, lịch sự nói với Tần Hằng.
Xem ra người sắp đi vào là vấn đề nan giải mà nhà họ Chung đang đối mặt, Tần Hằng đứng dậy, đi theo Chung Tuyết Sơn vào thư phòng.
“Mời cậu vào phòng trước, đừng phát ra bất kỳ tiếng động nào!” Dặn dò Tần Hằng xong, Chung Tuyết Sơn liền đi ra ngoài, anh đứng sau cửa thư phòng, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh trong phòng khách.
Trong nhà tổ nhà họ Chung, một người giúp việc đang dẫn ba người đi vào nhà của Chung Cửu Trân.
Trong ba người này thì người đi trước là Tống Dực, còn phía sau là hai vệ sĩ của anh ta.
Giờ trong lòng Tống Dực hơi thấp thỏm, nhưng nghĩ tới tương lai anh sẽ tiếp quản thế giới ngầm Yên Kinh, anh lại ép mình mau chóng trưởng thành.
“Ông cụ, Tống Dực – cậu chủ nhà họ Tống muốn gặp ông.” Người giúp việc gõ nhẹ cửa nhà của Chung Cửu Trân, rồi nói vào bên trong.
“Ông để cậu ta vào đi.” Trong nhà truyền ra giọng nói của Chung Cửu Trân.
“Vâng.” Người giúp việc đáp, rồi mở cửa, làm động tác mời với Tống Dực: “Mời cậu!”
Tống Dực điều chỉnh hơi thở, từ tốn đi vào trong.
Tống Dực, là anh ta!
Trong thư phòng, Tần Hằng nghe người giúp việc nói tên Tống Dực, thì hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ lần này người tới gây rắc rối cho nhà họ Chung là nhà họ Tống?
Tống Dực đi vào trong, Chung Cửu Trân đang ngồi bên bàn ăn, chẳng thèm liếc nhìn anh ta, thậm chí còn cầm đũa lên gắp thức ăn.
Mấy chục năm qua, Chung Cửu Trân là người nắm giữ thế giới ngầm Yên Kinh, dù là Tống Trung Bình – ba Tống Dực cũng có vai vế nhỏ hơn khi đứng trước mặt ông, nên ông không cần phải nể mặt thế hệ sau.
Trong lòng Tống Dực hơi tức giận khi thấy thái độ “kiêu ngạo” của Chung Cửu Trân.
“Chào Chung tổng, ông cụ Chung!” Tống Dực chào hỏi Chung Tuyết Sơn và Chung Cửu Trân, dù gì giờ anh vẫn phải nể mặt nhà họ Chung.
“Chào cậu Tống!” Chung Tuyết Sơn cảnh giác nhìn Tống Dực, ánh mắt hiện rõ vẻ thù địch.
Còn Chung Cửu Trân thì hoàn toàn phớt lờ Tống Dực.
Tống Dực thầm nghĩ, lão già này thật kiêu ngạo, giờ nhà họ Tống đã đối đầu với nhà họ Chung rồi, mà ông chẳng thèm liếc nhìn anh, hoàn toàn xem nhẹ anh.
“Ông cụ Chung thật có khẩu vị, một bữa ăn nhiều như vậy. Đúng lúc tối nay tôi chưa ăn gì, không biết nhà họ Chung có muốn chiêu đãi một bữa không?” Tống Dực khẽ cười nói, dứt lời, anh cũng không đợi Chung Cửu Trân đồng ý, đã ngồi xuống bàn ăn.
Hơn nữa còn cầm đũa lên, gắp hai món, từ tốn nhai, rồi đặt đũa xuống nhíu mày nói: “Món này mặn quá, không hợp với khẩu vị của tôi, ông cụ Chung vẫn nên tự thưởng thức đi.”
Tống Dực chưa được cho phép đã ngồi xuống bàn, tự động gắp thức ăn, đây vốn là hành động rất vô lễ, xúc phạm, giờ anh lại chê món ăn nhà họ Chung khó ăn, còn bảo Chung Cửu Trân ăn đồ khó ăn, đây đã không còn là chuyện có lễ phép hay không nữa, mà rõ ràng đang khiêu khích.
Cuối cùng Chung Cửu Trân cũng ngừng đũa, nhìn chàng trai tầm 20 tuổi, mắt ông toát ra vẻ uy nghiêm như một con hổ, nhưng Tống Dực đang ngồi đối diện ông, chỉ nhìn ông mỉm cười.
Chung Cửu Trân càng tức, thì Tống Dực càng vui.
“Cậu Tống, có phải cậu nên giải thích chuyện xảy ra tối qua không?” Chung Tuyết Sơn nhíu mày hỏi, hôm nay Tống Dực tới để khiêu khích, hạ chiến thư, nếu dây dưa với cậu ta, chỉ làm mình tức thêm, không bằng cắt đứt đề tài này.