- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 283: Mời tần hằng xuất chiến
Tác giả: Cơ Công Tử
Tối đó, 20 thuộc hạ nhà họ Tống bỗng tập kích “KTV XMAN” dưới trướng nhà họ Chung, đập phá tan hoang nơi này.
Làm các vị khách sợ hãi chật vật bỏ chạy, rất nhiều nhân viên trong KTV bị đánh trọng thương, ba thuộc hạ nhà họ Chung phụ trách sự an toàn cho XMAN cũng bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, trong đó có một người bị đánh đến ngất xỉu, phải đưa tới bệnh viện.
Tin tức này nhanh chóng truyền tới nhà họ Chung.
Chung Tuyết Sơn và mấy người anh em của ông ta gần như cùng tới nhà Chung Cửu Trân, để bàn bạc xem phải đối phó thế nào.
Trong phòng khách của Chung Cửu Trân, bảy tám người hoặc đứng hoặc ngồi, bọn họ đều là con trai hoặc người thân của Chung Cửu Trân, ai cũng nhíu chặt mày, một nửa người đang hút thuốc, làm cả căn phòng ngập tràn khói thuốc, đa số đều đang mắng nhiếc nhà họ Tống.
Chung Cửu Trân vẫn đang ở trong thư phòng, mọi người đều đợi ông ra ngoài chủ trì đại cục.
“Kẹt!”
Cửa thư phòng mở ra, Chung Cửu Trân bước ra ngoài, mọi người đều dổ dồn ánh mắt về phía ông.
“Ba, nhà họ Tống thật quá đáng, dám đánh lén địa bàn chúng ta, chúng ta phải xử bọn họ ngay.”
“Nhà họ Tống chỉ là gia tộc ngoại lai, chưa ở Yên Kinh tới 30 năm, mà cũng dám đụng vào nhà họ Chung chúng ta, tôi thấy bọn họ chán sống rồi.”
“Bọn họ không nói câu nào, đã đập phá địa bàn chúng ta, mẹ kiếp, đúng là đồ không hiểu quy tắc! Xem ra mấy năm nay, chúng ta phớt lờ nhà họ Tống, đã làm bọn họ cho rằng chúng ta là quả hồng mềm, để họ tùy ý bóp! Ba, chỉ cần ba nói một câu, con sẽ dẫn người tiêu diệt nhà họ Tống ngay.”
...
Mọi người đều bày tỏ lòng căm phẫn của mình, rất tức giận trước hành động “tấn công bất thình lình” của nhà họ Tống.
“Khụ khụ...” Chung Cửu Trân nhìn mấy người có mặt trong phòng, mùi thuốc lá ngập tràn làm cổ họng ông khó chịu, nên quát: “Mấy người dập hết điếu thuốc cho tôi!”
Chung Cửu Trân vừa dứt lời, mọi người đều dập hết điếu thuốc.
Chung Cửu Trân ngồi trên sofa, ánh mắt thâm trầm ní: “Mấy năm nay nhà họ Chung chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bọn họ thông qua phạm vi thế lực của người khác để từng bước xâm chiếm, rồi dần dần có thực lực đối đầu với chúng ta...”
Chung Cửu Trân vừa dứt lời, đã có người không vui ngay.
“Ba, ba quá xem trọng nhà họ Tống rồi, bọn họ chỉ là nhà có người làm quan chức nhà nước thôi, chứ có gì đáng ghê gớm đâu, một gia tộc ngoại lai như họ mà cũng muốn xưng bá ở thế giới ngầm Yên Kinh, thật vọng tưởng, theo con thấy, chỉ cần nhà họ Chung chúng ta búng ngón tay, cũng có thể diệt sạch nhà họ Tống.”
“Đúng vậy!”
“Phải để cho nhà họ Tống biết, trước mặt nhà họ Chung chúng ta, bọn họ chỉ là kẻ yếu ớt.”
...
“Câm mồm!” Chung Cửu Trân quát, rồi nhìn ba người mới tự biên tự diễn, tức giận nói: “Nếu ai cũng suốt ngày mạnh miệng như ba người, thì nhà họ Chung đã sớm bị người khác tiêu diệt biết bao nhiêu lần rồi.”
Ba người bị mắng vội cúi đầu, cảm thấy rất mất mặt.
Chung Cửu Trân tức giận như vậy, đã làm mọi người bình tĩnh lại, nghe ông giải giảng.
“Lần này, nếu nhà họ Tống dám đột ngột phát động công kích với chúng ta, thì cũng có nghĩa bọn họ đang ‘khiêu chiến’, bọn họ cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nên muốn giành lấy quyền khống chế thế giới ngầm Yên Kinh từ tay chúng ta.”
Ánh mắt Chung Cửu Trân thâm trầm phân tích.
Mấy năm nay, Chung Cửu Trân cũng nhìn ra, dã tâm ngày càng lớn của nhà họ Tống, nhưng ông đã hết cách khống chế sự phát triển của họ.
Chung Cửu Trân biết, sau này chắc chắn nhà họ Tống sẽ có một cuộc chiến kịch liệt với nhà họ Chung.
Nên giờ ông không cảm thấy quá bất ngờ khi cuộc chiến kịch liệt này tới.
Giờ ông phải suy nghĩ làm thế nào để giành chiến thắng trong cuộc chiến kịch liệt này.
Đúng lúc này, điện thoại bàn trong phòng khách đổ chuông.
Người ngoài muốn gọi tới số điện thoại bàn này, phải được trợ lý Chung Cửu Trân sàng lọc trước, nếu không phải nhân vật quan trọng, chắc chắn trợ lý sẽ không để điện thoại đổ chuông.
Xác suất để gọi được số điện thoại bàn này còn chưa tới 10%.
Giờ điện thoại bàn bỗng đổ chuông, Chung Cửu Trân đã đoán ra ai đang gọi tới rồi.
Chung Cửu Trân nhìn Chung Tuyết Sơn, Chung Tuyết Sơn liền hiểu ý, đi nghe điện thoại.
“Tôi là Chung Tuyết Sơn đây.” Chung Tuyết Sơn cầm ống nghe lên lạnh lùng nói một câu.
“Chào ông Chung, tôi là thư ký của cậu Tống Dực, cậu ấy hy vọng tối mai cậu ấy có thể tới quý phủ để chào hỏi ông cụ Chung – lệnh tôn Chung Cửu Trân, mong ông đồng ý lời mời của chúng tôi.” Trong ống nghe truyền tới một giọng nữ mềm mại.
Chung Tuyết Sơn nhìn Chung Cửu Trân, Chung Cửu Trân không cần nghe, mà chỉ dựa vào ánh mắt của Chung Tuyết Sơn, cũng biết đầu bên kia đang nói gì, nên chậm rãi gật đầu.
“Ngày mai Tống Dực có thể tới đây chào hỏi ba tôi.” Chung Tuyết Sơn nói theo ẩn ý của ba mình.
“Vâng, cảm ơn ông, cậu Tống Dực sẽ tới đó chào hỏi đúng giờ, tạm biệt ông Chung.” Thư ký Tống Dực vừa dứt lời, Chung Tuyết Sơn đã ngắt máy.
“Ba, tối mai Tống Dực muốn tới đây chào hỏi ba.” Chung Tuyết Sơn đi tới trước mặt Chung Cửu Trân nói.
Vừa nghe thấy Tống Dực vẫn còn mặt mũi tới thăm ba mình, mấy người khác đều hiện rõ vẻ tức giận, nhưng không dám nói ra, sợ bị ba dạy dỗ lần nữa.
Chung Cửu Trân thở dài, nhanh chóng vận não, rốt cuộc tại sao nhà họ Tống lại có đủ sức lực ngả bài với ông chứ?
“Tuyết Sơn, con có ý kiến gì không?” Chung Cửu Trân hỏi.
“Lần này nhà họ Tống hành động quyết đoán, rõ ràng bọn họ đã có chỗ dựa, hiện nay trong bản đồ thế giới ngầm Yên Kinh, nhà họ Tống thông qua thế lực người khác từng bước xâm chiếm, truy đuổi nhà họ Chung chúng ta, nhưng chúng ta đã làm ăn ở đây gần trăm năm rồi, tất nhiên sẽ có thực lực mạnh hơn họ, một khi bọn họ muốn sống chết với chúng ta, thì phạm vi ảnh hưởng sẽ rất rộng, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của chính quyền, nên con nghĩ bọn họ sẽ không cân nhắc đến phương án này.”
Chung Tuyết Sơn phân tích.
“Hai năm nay nhà họ Tống luôn liên lạc với Bang Hoa Thanh ở nước ngoài, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của họ, con đoán lần này bọn họ dám phát động công kích quả quyết như thế, nhất định là đã nhận được thái độ rõ ràng của Bang Hoa Thanh, trong Bang Hoa Thanh có rất nhiều cao thủ, nếu đúng như những gì con suy đoán, thì chuyện này rất bất lợi cho nhà họ Chung.”
“Anh cả, anh đừng tâng bốc chí khí người khác, rồi dập tắt uy phong của mình! Dù Bang Hoa Thanh lợi hại, nhưng nhà họ Chung chúng ta cũng không phải dạng vừa, chúng ta luôn chiêu mộ mấy cao thủ võ lâm, ví dụ như ‘Tất Quốc Quần’, ‘Bào Ấn Phú’, ‘Trương Tuyết Phi’, đây đều là người nổi tiếng trong giới võ đạo nước K, dù bọn họ không được, thì chẳng phải chúng ta vẫn còn đại sư Phó Khai à? Có ông ta ở đây rồi, để xem ai dám làm càn trong nhà họ Chung?”
“Đúng vậy, đại sư Phó Khai đang có uy danh lẫy lừng trong giới võ đạo, ông ta sẽ giết sạch từng người trong Bang Hoa Thanh.”
...
Đa số bọn họ đều đã gặp Phó Khai, nên rất có lòng tin vào võ công của ông ta.
Chỉ có Chung Cửu Trân và Chung Tuyết Sơn là vẫn rầu rĩ như trước, bởi vì bọn họ biết, cách đây không lâu, Phó Khai đã bị Tần Hằng đánh bại.
Điều này đã làm bọn họ không dám tin tưởng vào võ công của Phó Khai.
“Được rồi, mọi người cứ về nghỉ ngơi trước đi! Tuyết Sơn, con ở lại đây với ba!” Giờ trong đầu Chung Cửu Trân rất hỗn loạn.
Mấy người khác chào tạm biệt Chung Cửu Trân, rồi lần lượt rời đi, nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Chung Cửu Trân và Chung Tuyết Sơn.
“Con cảm thấy nếu Bang Hoa Thanh thật sự phái cao thủ tới, thì Phó Khai có nắm chắc phần thắng không?” Chung Cửu Trân hỏi.
“Nếu là một tháng trước, chắc chắn con sẽ không do dự mà nói ‘có’, nhưng giờ con cũng không dám chắc, dù gì trước đây khi đi tới Lâm An, con đã cực kỳ tự tin vào Phó Khai, nhưng ông ta lại bị đánh bại, con sợ lịch sử lại lặp lại.” Chung Tuyết Sơn nói.
Chung Cửu Trân lại thở dài, ông cũng nghĩ giống Chung Tuyết Sơn.
“Lần trước thua không hề ảnh hưởng gì đến nhà họ Chung chúng ta, nhưng lần này thì khác, một khi chúng ta thua, thì nhà họ Chung với gia nghiệp mà chúng ta đã vất vả kinh doanh gần 100 năm ở Yên Kinh sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.” Chung Cửu Trân than thở.
Chung Cửu Trân không sợ mất đi gia tài bạc tỷ, mà ông sợ mình sẽ trở thành tội đồ của gia tộc, không còn mặt mũi để gặp liệt tổ liệt tông.
“Ba, thật ra chúng ta vẫn còn một người có thể xuất chiến giúp chúng ta.” Chung Tuyết Sơn nhìn Chung Cửu Trân nói.
Chung Cửu Trân khẽ ngước mắt lên, ông nhanh chóng hiểu ra người mà Chung Tuyết Sơn đang nói đến là Tần Hằng, nhưng ông chưa tỏ rõ thái độ.
Trong lòng ông, Tần Hằng chỉ dùng để bảo vệ Chung Khiết, nếu giờ anh xuất chiến giúp nhà họ Chung, thì rất có thể, thân phận “bảo vệ Yên Đại” của anh sẽ bị bại lộ, một số người không ngờ sẽ tiến hành điều tra thân phận của Tần Hằng, vậy thì rất có thể thân phận của Chung Khiết cũng sẽ bị bại lộ.
Một khi Chung Khiết bại lộ thân phận, thì đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm với Chung Cửu Trân.
Chung Cửu Trân vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện ép chết Chung Tuyết Nhạn năm đó, ông không thể nào chấp nhận việc để cốt nhục duy nhất của con gái ông rơi vào nguy hiểm.
“Ba, con hiểu trong lòng ba rất lo lắng cho sự an toàn của Chung Khiết, nhưng giờ có thể nói là thời điểm sống còn của nhà họ Chung, một khi nhà họ Chung có cơ nghiệp gần trăm năm bị phá hủy, thì con nghĩ ba sẽ càng đau lòng hơn.”
Chung Tuyết Sơn khuyên nhủ, ông cảm thấy giờ ba ông không thể đưa ra sự lựa chọn chính xác.
“Con nghĩ nếu Tuyết Nhạn còn sống, hay để Chung Khiết biết tình cảnh hiện tại của nhà họ Chung, thì chắc chắn hai mẹ con sẽ đồng ý việc ba mời Tần Hằng tới để tạm thời giải trừ nguy cơ cho nhà họ Chung.”
Chung Cửu Trân ngồi im như tượng trên sofa, nhưng trong lòng ông thật sự đang dao động, vì ông không thể gánh nổi hậu quả khi mình phá hủy cơ nghiệp gần trăm năm của nhà họ Chung.
“Huống hồ, dù Tần Hằng xuất chiến cho nhà họ Chung, cũng chưa chắc đã kinh động đến tổ chức đó, ba, ba đừng nhạy cảm quá, làm gia chủ nhà họ Chung, ba nhất định phải đưa ra quyết định đúng đắn vào thời khắc mấu chốt này.”
Chung Tuyết Sơn chân thành khuyên nhủ.
Chung Cửu Trân hơi tựa đầu vào lưng ghế, trong đầu ông đang đưa ra quyết định khó khăn, một bên là cơ nghiệp trăm năm nhà họ Chung và cuộc sống của mấy trăm nhân khẩu, một bên là sự an toàn của con con gái yêu mà ông đã vô tình ép chết 20 năm trước.
Hai bên đều rất quan trọng với ông.
“Được, vậy con mời Tần Hằng tới đi, nếu cậu ấy đồng ý, thì mời cậu ấy xuất chiến thay chúng ta, còn nếu cậu ấy từ chối, thì chúng ta cũng đừng cưỡng ép.” Chung Cửu Trân thở dài, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Vâng!” Rõ ràng Chung Tuyết Sơn hơi kích động.
“Được rồi, con đi liên lạc với Tần Hằng đi, bảo cậu ấy tối mai tới chỗ chúng ta ăn cơm, ba hơi mệt rồi.” Chung Cửu Trân tựa vào sofa, nhắm mắt lại, trước giờ ông luôn là người không giận mà uy, nhưng giờ lại như già đi mấy tuổi.
“Vâng.” Chung Tuyết Sơn nói xong, thì rời đi.
Vừa về tới nhà của mình, Chung Tuyết Sơn liền gọi cho Tần Hằng.
“Chào ông Chung!” Lúc này, Tần Hằng mới đứng gác trước tòa ký túc xá xong, giờ đang đi vào ký túc xá của mình.
“Cậu Tần, Chung Khiết có ở bên cậu không?” Chung Tuyết Sơn thận trọng hỏi.
“Không, ông yên tâm, tôi thấy Chung Khiết đã về ký túc xá của mình nghỉ ngơi rồi, ông Chung tìm tôi có chuyện gì thế?” Tần Hằng hỏi.
“Vậy thì tốt, là thế này, tối mai cậu tới dinh thự nhà họ Chung một chuyến, tôi và ba tôi muốn mời cậu ăn cơm.” Chung Tuyết Sơn lịch sự nói.
“Hai người định hỏi thăm tình hình của Chung Khiết à?” Tần Hằng suy đoán.
“Nói qua điện thoại hơi bất tiện, đợi cậu tới đây rồi sẽ biết thôi, cậu Tần, tối mai mong cậu hãy tới dinh thự nhà họ Chung, đúng rồi, lúc cậu tới, hãy chú ý đừng để người khác nhìn thấy, thế này đi, đến lúc đó, tôi sẽ cử xe riêng tới đón cậu...” Nói xong, Chung Tuyết Sơn liền cúp điện thoại.
Trong lòng Tần Hằng hơi nghi ngờ, anh và Chung Khiết mới tới Yên Đại được mấy ngày, mà nhà họ Chung đã muốn hỏi anh về tình hình của cô rồi? Chuyện này cũng quá nhanh rồi đó? Hay nhà họ Chung có chuyện gì khác?
Tần Hằng vừa nghĩ vừa quay về ký túc xá của mình.