- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 270: Dẫn tôi đến gặp hai người bọn họ
Tác giả: Cơ Công Tử
Tần Hằng nhận được điện thoại, lòng nóng như lửa đốt, anh không hề nghi ngờ, nếu anh đến trễ một chút, Đới Tiền Bách sẽ lập tức bị đối phương giết chết.
Tần Hằng lập tức chạy ra khỏi trường đại học Yên Kinh, gọi một chiếc taxi chạy thẳng đến nhà của Đới Tiền Bách. Trước khi đi, Tần Hằng còn cố ý hỏi Đới Tiền Bách xem nhà anh ở đâu.
“Bác tài, lái nhanh lên!” Tần Hằng cảm thấy bác tài lái quá chậm.
“Anh bạn, tôi đã chạy 35km/h, là tốc độ nhanh nhất trong thành phố rồi cậu đừng có sốt ruột, sốt ruột sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, khoảng hơn bốn mươi phút nữa là tôi chở cậu đến nơi, đúng rồi cậu nhóc, cậu làm bảo vệ ở đại học Yên Kinh, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền thế...”
Bác tài vẫn giữ nguyên truyền thống tốt đẹp của các bác tài trong thành phố, hay nói lảm nhảm, bình thường Tần Hằng còn có thời gian nói nhảm với người ta, nhưng bây giờ mạng sống của Đới Tiền Bách đang trong tay anh, sao Tần Hằng lại dám lơ là khinh thường được?
“Bác tài dừng xe!” Tần Hằng khẽ kêu.
“Sao nào, cậu định xuống xe ở đây sao, giá chạy cây số đầu tiên là bốn mươi hai nghìn, cậu chuyển khoản hay là lấy tiền mặt?” Bác tài hỏi.
Tần Hằng đi xuống xe, vòng thẳng qua ghế điều khiển, kéo bác tài ra ngoài, bác tài còn tưởng Tần Hằng là ăn cướp, ngây ra như phỗng nhìn Tần Hằng.
“Lên xe!” Tần Hằng thắt dây an toàn, quát to với bác tài, lúc này bác tài mới lấy lại tinh thần, ảo não leo lên xe.
“Brừm”, động cơ gầm rú, taxi lao nhanh ra ngoài, Tần Hằng nâng tốc độ xe lên đến 80km/h, xe taxi như một con cá đao trong biển, nhanh chóng lao về phía trước!
Đoạn đường vốn cần bốn mươi phút, Tần Hằng chỉ tốn gần mười tám phút đã đến được nơi Đới Tiền Bách ỏ, nếu không phải trên đường đi không thể vượt đèn đỏ, Tần Hằng còn sẽ đến nhanh hơn.
“Ọe!”
Bác tài vừa xuống xe đã lập tức nôn sạch cơm ra đất, ông lái xe suốt hai mươi năm, chưa bao giờ thử lái xe với tốc độ nhanh như Tần Hằng, lúc nãy ông từng thấy suýt chút nữa đã đụng trúng xe khác rất nhiều lần, nhưng cuối cùng Tần Hằng vẫn bình an chạy đến địa điểm.
Tần Hằng không để ý đến anh, chuyển xong sáu trăm nghìn xong lập tức rời đi.
Tầng hầm mà Đới Tiền Bách ở rất dễ tìm, Tần Hằng nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng Đới Tiền Bách.
“Đùng đùng đùng.”
Tần Hằng thử mở cửa, cửa đã bị khóa trái từ bên trong, anh điều chỉnh lại nhịp thở, gõ lên cửa ba lần.
“Vào đi!”
Bên trong đầu tiên là vang lên tiếng mở khóa cài cửa, sau đó là một giọng của một người đàn ông cao to.
Tần Hằng mở cửa đi vào, anh thấy Đới Tiền Bách bị trói chặt hai tay, ngã trên đất, mặt anh toàn là máu, sắc mặt đầy đau đớn, bên cạnh có có một cô gái vô cùng ngây thơ.
“Anh Đới!” Tần Hằng kêu, anh đã đặt toàn bộ lực chú ý lên trên người Đới Tiền Bách, hoàn toàn quên mất trong phòng còn có người khác.
“Rột roạt”, tiếng quần áo ma sát vào nhau, Tần Hằng nhanh chóng tập trung lực chú ý, anh liếc nhìn, có một người đàn ông cao to đang đứng phía sau cửa, lúc này anh ta đang đấm một quyền thật mạnh về phía mặt anh!
Trình Mãnh không có kiên nhẫn, anh muốn đấm một phát làm Tần Hằng hôn mê, sau đó nhanh chóng giải quyết hai ten bảo vệ này, lại điên cuồng làm một trận với cô em gái ngây thơ trên cái giường tầng này. Cuối cùng ném xác của hai tên bảo vệ này vào trong núi sâu, làm thú hoang trong núi chia nhau ăn sạch xác của hai người, không có ai sẽ ý thức được trong thành phố Yên Kinh thiếu đi hai tên bảo vệ.
Nhưng nghĩ thì hay lắm, hiện thực lại rất tàn khốc, bước đầu tiên trong kế hoạch của Trình Mãnh đã lệch khỏi tưởng tượng của anh.
Nắm đấm của anh không thể đánh Tần Hằng ngất đi, thậm chí còn không chạm được vào da của Tần Hằng.
Tần Hằng đột ngột ra chiêu “Dục cự còn nghê”, hai tay đột nhiên đặt trên cánh tay Trình Mãnh, kéo đẩy, lực của Trình Mãnh cộng thêm lực của Tần Hằng, đã không phải thứ mà anh ta có thể khống chế.
Một tiếng “đông” nặng nề, Trình Mãnh đụng vào vách tường, cảm giác như cả căn tầng hầm này cũng đang hơi đong đưa.
“Anh là ai!” Trình Mãnh kinh hoảng nói, chỉ một chiêu này, Trình Mãnh đã biết người thanh niên trước mặt không đơn giản.
“Tôi là ai, hừ, bây giờ anh không nên quan tâm đến chuyện này!” Tần Hằng cười lạnh nói, anh ta lại dám đánh Đới Tiền Bách ra nông nỗi này, Tần Hằng sẽ không thể nào dễ dàng buông tha cho anh ta.
“Đi chết đi!”
Trình Mãnh đã ý thức được Tần Hằng cũng không yếu như trong tưởng tượng của anh, nhưng anh cảm thấy anh cũng không kém, vẫn có tám mươi phần trăm có thể đối phó được với Tần Hằng.
Trình Mãnh lại tung nắm đấm về phía Tần Hằng! Anh muốn đánh cho đầu Tần Hằng đổ máu!
“Hừ...” Tần Hằng hừ lạnh, không hề xem Trình Mãnh vào mắt, anh cũng tung nắm đấm về phía Trình Mãnh, nắm đấm của hai người đụng vào nhau.
Chỉ nghe mấy tiếng “rắc rắc rắc” của khớp xương gãy vang lên, hai người lui lại, tay Tần Hằng vẫn bình thường không bị gì, mà tay của Trình Mãnh, từ ngón giữa đến ngón út đều đã bị gãy xương.
“A...”
Trình Mãnh kêu thảm thiết, chuyện này hoàn toàn không giống với kịch bản anh tưởng tượng ra, người thanh niên này rất mạnh, mạnh hơn gấp mấy lần bất cứ đối thủ nào mà anh từng gặp được ở đài đấu quyền ngầm, Trình Mãnh hoảng sợ nhìn Tần Hằng:
“Rốt cuộc anh là sao? Sao lại có nội lực mạnh đến thế...”
“Tôi đã nói, đây không phải là chuyện mà anh cần để ý đến.” Tần Hằng lạnh lùng nhìn Trình Mãnh, anh bước từng bước về phía Trình Mãnh, lần đầu tiên trong đời Trình Mãnh cảm giác được như thế nào gọi là sợ hãi.
Đột nhiên, Trình Mãnh nhấc tay lên, trong tay anh ta đã cầm một cây súng lục bóng loáng, họng súng nhắm thẳng vào đầu Tần Hằng.
Trong tình huống bình thường, Trình Mãnh sẽ không sử dụng súng, anh cảm thấy nắm đấm của anh càng trực tiếp, nhanh hơn so với súng lục.
Nhưng lần này Trình Mãnh dùng súng, anh cảm thấy nếu anh không dùng súng thì sẽ không nhìn thấy được ánh mặt trời của ngày mai.
Tần Hằng dừng bước, nhìn chằm chằm cây súng trong tay Trình Mãnh.
“Ha ha!”
Trình Mãnh cười lạnh, vẻ mặt anh đã nhẹ nhàng hơn:
“Anh có nội lực cao hơn tôi, sức lực mạnh hơn tôi thì sao chứ, anh cho rằng trong xã hội hiện đại này, võ công cao cường thì sẽ vô địch sao? Ha, nực cười, hôm nay cho dù anh có là Hạng Võ thì cũng phải chết!”
Tần Hằng không hề để ý mấy lời nói của Trình Mãnh, anh lại nhấc chân bước về phía Trình Mãnh.
“Đi chết đi!” Trình Mãnh giận dữ hét lên, đồng thoià ngón tay phải cũng bóp cò, trong phòng vang lên tiếng súng nổ “đùng”.
Nghe thấy tiếng súng, trong lòng Trình Mãnh cũng hoàn toàn thả lỏng, phát súng này chắc chắn sẽ làm Tần Hằng chết ngay tại chỗ, đầu óc của hai anh em Đới Tiền Bách cũng “ong” lên, sợ đến ngây người, bọn họ cũng cảm thấy Tần Hằng dữ nhiều lành ít.
Đây chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, bọn họ không chú ý đến, ngay lúc Trình Mãnh bóp cò, Tần Hằng giơ tay lên, ánh sáng sắt lạnh lóe lên.
“Keng”, một tia lửa lóe lên ở khoảng không giữa Trình Mãnh và Tần Hằng, sau đó lại vang lên tiếng “phụt”, trên vách tường bên cạnh Tần Hằng xuất hiện một cái lỗ nhỏ, một viên đạn đồng khảm lên trên đó.
Viên đạn từ từ rớt xuống, “leng keng” rơi xuống đất.
Lúc nãy Tần Hằng vẫn luôn tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm vào họng súng của Trình Mãnh, ngay lúc nhìn thấy Trình Mãnh nổ súng, Tần Hằng phóng ra một lưỡi đao, đánh trúng viên đạn, thay đổi quỹ đạo bắn của viên đạn.
“Anh...” Trình Mãnh ngây người, rốt cuộc khi nãy Tần Hằng đã làm gì, sao có thể làm viên đạn chệch đi được chứ? Trong mắt Trình Mãnh, Tần Hằng đã biến thành một đối thủ vô cùng đáng sợ, nếu không nhanh chóng giết chết anh, Trình Mãnh chắc chắn sẽ chết!
“Đi chết đi!” Trình Mãnh hét to, đồng thời liên tục bắn bảy phát đạn về phía Tần Hằng, những mỗi một phát súng đều giống như lần bắn đầu tiên, viên đạn nào cũng đều bị đánh chệch đi hết.
Trình Mãnh điên cuồng bóp cò súng, nhưng không còn viên đạn nào bắn ra nữa, anh đã bắn hết tám phát đạn rồi.
“Bốp.”
Tần Hằng đột nhiên tát mạnh lên mạnh Trình Mãnh, Trình Mãnh bị lực lương mạnh mẽ này kéo đập mạnh vào tường, lại ngã xuống đấy.
Tần Hằng đã dùng năm phần nội lực vào trong cái tát này, nếu anh dồn hết toàn bộ nội lực đánh vào đầu Trình Mãnh, Trình Mãnh sẽ bị gãy cổ ngay lập tức.
“Đùng!”
Tần Hằng không cho Trình Mãnh có cơ hội thở dốc, anh nâng chân lên, lại đá vào ba sườn củ Trình Mãnh.
“Rẹt rẹt!” Sau khi Trình Mãnh bị đá trúng, cơ thể trượt dài trên đất, đụng lên vách tườn.
Xương sườn của Trình Mãnh suýt chút nữa đã bị đá gãy, không bị gãy cũng chỉ là vì Tần Hằng không có ý định làm thế, nếu Tần Hằng muốn, có thể dễ dàng đá gãy hai mươi bốn cọng sươn xương của anh.
“Đứng lên!”
Tần Hằng cong lưng, hai tay túm lấy eo của Trình Mãnh, cơ bắp căng chặt, nhấc Trình Mãnh lên trên đỉnh đầu, lại quăng mạnh xuống dưới đất, lưng của Trình Mãnh tiếp xúc thân mật với mặt đất, trong phòng phát ra tiếng vang thật lớn.
“A... A...” Trình Mãnh lăn lộn trên mặt đất, anh đỡ eo, bởi vì cơn đau đớn kịch liệt, anh nhăn mặt thành một đóa hoa cúc, anh cắn răng, cố chịu đưng cơn đau đớn bén nhọn khắp cơ thể.
Lúc này nếu như để Trình Mãnh chết ngay lập tức, không cần phải cảm nhận cơn đau đớn khủng khiếp này, Trình Mãnh sẽ đồng ý ngay lập tức.
Tần Hằng đi đến trước mặt Đới Tiền Bách, đỡ Đới Tiền Bách lên.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Đới Tiền Liễu nói với Tần Hằng, trong mắt cô, Tần Hằng đã là chúa cứu thế.
“Cô dẫn anh của cô đến bệnh viện kiểm tra vết thương trước đi, đi bệnh viện lớn, đừng lo lắng vấn đề tiền bạc, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện thăm hai người sau!” Tần Hằng nói với Đới Tiền Liễu.
“Được.” Đới Tiền Liễu gật đầu, cô cũng muốn nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện chữa bệnh.
“Tần Hằng, cậu đi theo bọn tôi luôn đi?” Đới Tiền Bách nói.
Lúc này anh đã vô cùng kính trọng Tần Hằng. Tên Trình Mãnh này vừa nhìn là biết ngay côn đồ lăn lộn ngoài đường Tần Hằng ở lại nơi này, chờ lát nữa anh em của Trình Mãnh đến, vậy cho dù Tần Hằng có giỏi cách mấy cũng sẽ chịu thiệt.
“Tôi còn có vài việc, anh Đới, anh cứ để em cua anh dẫn anh đến bệnh viện trước đi, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện thăm anh sau.” Tần Hằng lắc đầu nói.
“Anh Tần, tôi và anh của tôi đi trước, anh cẩn thận một chút.” Đới Tiền Liễu nói xong, đỡ Đới Tiền Bách đi ra ngoài.
Lúc này, Trình Mãnh đang lăn lộn dưới đất cuối cùng cũng cảm thấy đỡ đau hơn một chút.
Thấy Tần Hằng lại dời mắt nhìn về phía anh, anh run lên, hai cánh tay thay phiên nhau bò lui ra sau, nhìn Tần Hằng như nhìn một con ác ma trong địa ngục.
“Bây giờ lập tức dẫn tôi đi gặp hai cậu ấm kia!” Tần Hằng lạnh lùng nói.
Không cần hỏi, Trình Mãnh chắc chắn là do hai tên cậu ấm anh đã đắc tội lúc chiều cử đến, bọn họ vậy mà lại muốn giết chết anh và Đới Tiền Bách, như vậy Tần Hằng cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.
“Vâng vâng...” Trình Mãnh không dám phản kháng chút nào, vội vàng đồng ý với lời đề nghị của Tần Hằng: “Bây giờ tôi cũng không biết hai người bọn họ ở đâu, tôi phải gọi điện thoại hỏi trước.”
“Gọi đi, tôi nghĩ chắc không cần tôi dạy cho anh phải nói những gì và nói như thế nào đâu nhỉ!” Tần Hằng nói, anh cũng không sợ Trình Mãnh chơi chiêu gì.
Trình Mãnh điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, để tránh để Tống Dực phát hiện ra được anh có gì không đúng, anh lấy điện thoại ra, nhấn số điện thoại của Tống Dực, nghe tiếng đổ chuông, tim của Trình Mãnh đập nhanh hơn.
Lúc này Tống Dực và Phương Chính đang ở trong biệt thự tư nhân của Phương Chính.
Trong biệt thự, trong một căn phòng ngủ rộng năm mươi mét vuông, ở giữa có bày một cái giường đôi siêu to, xung quanh còn có bàn làm việc, xích đu, thảm xốp vân vân, cửa phòng đang mở ra, cửa phòng tắm ở góc nghiêng đối diện cũng đang mở.
Đây là nơi Phương Chính chuyên dùng để chơi gái, ở nơi này, anh đã từng điên cuồng cùng hơn ba mươi người phụ nữ, còn từng mở party dâm loạn ở nơi này1
Hôm nay, Phương Chính tìm hai người phụ nữ cực kỳ đúng giờ, đến đây chơi cùng với anh họ Tống Dực.
Trong phòng, quần áo của Phương Chính, Tống Dực và hai người phụ nữ kia vương vãi khắp nơi. Phương Chính đang “điên cuồng tấn công” một người phụ nữ đang nằm dài trên bàn làm việc, mà Tống Dực đã mang theo người phụ nữ của anh đi vào phòng tắm.
Phương Chính đổ mồ hôi đầy người, trong phòng quanh quẩn tiếng rên rĩ mất hồn của người phụ nữ dưới thân anh, Phương Chính giống như muốn rơi vào trong đám mây.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên, là điện thoại của anh họ.
Quần áo của anh họ ở ngay trong tầm với của Phương Chính, Phương Chính nhìn về phía phòng tắm, nghĩ thầm anh họ đang chơi sung sướng, không nên gọi anh thì hơn.
Anh lấy điện thoại Tống Dực ra định cúp máy, nhìn thấy màn hình hiển thị hai chữ “Trình Mãnh”, trong lòng Phương Chính vui mừng, chắc chắn là Trình Mãnh gọi điện thoại đến báo tin vui, anh nghe máy hỏi: “Trình Mãnh, xử lý xong hai tên bảo vệ kia chưa?”