- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 269: Xem anh có đến kịp lúc hay không
Tác giả: Cơ Công Tử
Đường Thanh Phong quận Phong Đài, nơi này có rất nhiều phòng ở cho thuê, giá cả từ một triệu rưỡi đến mười lăm triệu, ở thành phố Yên Kinh này, rất khó tìm được phòng thuê nào có giá thuê thấp hơn nói này.
Đới Tiền Bách và em gái Đới Tiền Liễu của anh sống ở một tầng hầm trong căn hẻm nhỏ này, diện tích phòng ở chỉ có hai mươi lăm mét vuông, bày một cái giường tầng, tiền thuê mỗi tháng là ba triệu.
Đới Tiền Bách ra khỏi trạm tàu ngầm, đi về nhà của anh.
Trước khi rời khỏi đại học Yên Kinh, anh vào nhà ăn của đại học Yên Kinh ăn một chén mì ba mươi nghìn, ở thành phố phát triển như Yên Kinh, ra ngoài ăn một chén mì ít nhất cũng phải tốn bốn mươi lăm nghìn, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó.
Còn hai con hẻm nữa là Đới Tiền Bách về đến nhà.
Người ở nơi này đều là những người làm công việc cấp thấp, có người làm bảo vệ giống Đới Tiền Bách, có người làm lắp ráp, cũng có người làm thợ cắt tóc.
Đàn ông đương nhiên cũng có nhu cầu về phương diện kia, cho nên gái đứng đường ăn nên làm ra ở khu vực này.
Lúc này có một người phụ nữ trang điểm cực đậm ngồi ở đầu hẻm, tuy là vì thời tiết bắt đầu lạnh, bọn họ cũng không còn ăn mặc mát mẻ như mùa hè nữa.
Nhưng cặp đùi mang tất chân xinh đẹp vẫn thường lộ ra bên ngoài, hơn nữa còn mang giày cao gót màu đen, trông cũng rất quyến rũ.
Mỗi khi có đàn ông bước qua, các cô sẽ chủ động đến gần, giống như bây giờ Đới Tiền Bách đi ngang qua người các cô vậy.
“Anh đẹp trai, đi không, chỉ cần chín trăm, bảo đảm tối nay làm anh sướng phê.” Một cô gái đứng đường cản đường Đới Tiền Bách, cô đi đến trước mặt Đới Tiền Bách, nhẹ nhàng hỏi.
Gái đứng đường cố ý kéo cổ áo khoác xuống thấp, để Đới Tiền Bách nhìn thấy được bộ ngực trắng nõn và khe ngực sâu thẳm của cô.
“Không được, đợi khi nào có lương lại đến tìm cô chơi sau!” Đới Tiền Bách nhẹ nhàng mỉm cười, đẩy gái đứng đường ra.
Lúc hơn hai mươi tuổi, Đới Tiền Bách còn sẽ vào một căn phòng làm một trận với mấy cô gái đứng đường này, nhưng anh của bây giờ thì không, tiền của anh phải để dành cho em gái đi học, không thể lãng phí trên người mấy cô gái này.
Gái đứng đường thấy không dụ được Đới Tiền Bách, xoay người quay về ghế, khinh thường nhìn Đới Tiền Bách, khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Quỷ nghèo, cho dù anh có tiền bà đây cũng không làm ăn với anh.”
Đới Tiền Bách đi về đến trước cánh cửa tầng hầm nơi anh ở, gõ cửa phòng.
Rất nhanh, cửa đã được mở ra, người mở cửa là một cô gái mặc đồng phục học sinh, chỉ thấy cô gái cột tóc đuôi ngựa, trên mặt không trang điểm gì, trông rất giản dị và ngây thơ, cô ấy chính là em gái của Đới Tiền Bách – Đới Tiền Liễu.
“Anh! Anh về rồi!” Thấy là anh hai, sắc mặt Đới Tiền Liễu vốn còn đang đề phòng lập tức trở nên vô cùng vui mừng.
Cô vội vàng mở cửa để anh hai vào phòng.
“Hì, bé con, nhớ anh của em không?”
Đới Tiền Bách nựng mặt em gái, cười nói, thấy em gái, tất cả phiền não và buồn bực của anh đều biến mất tăm.
Đới Tiền Bách ngửi ngửi, thấy trên bàn trà có đặt một cái chén, hơi nhíu mày nói:
“Tiền Liễu, em lại ăn mì gói nữa, không phải anh đã nói thứ này không có dinh dưởng gì, bây giờ em đang học cấp ba, là lúc quan trọng nhất để phát triển cơ thể, sao ăn thứ này được?”
“Anh, vì hôm nay có nhiều bài tập quá, em muốn tiện nên mới ăn mì gói thôi, bình thường em đều ăn trong nhà ăn của trường.” Đới Tiền Liễu nói.
Cô cũng biết anh hai kiếm tiền không dễ gì, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ có mười lăm triệu, không đủ để hai người chi tiêu ở Yên Kinh.
Buổi tối Đới Tiền Liễu ăn món rẻ nhất trong nhà ăn của trường cũng tốn mười tám nghìn, mà một gói mì chỉ có sáu nghìn, cho nên nếu cô không quá đói bụng thì mỗi tối đều ăn một gói mì.
Cô không ngờ hôm nay anh sẽ về, cho nên đành phải nói dối.
“Tl, em đừng có lừa anh, anh không kiếm được nhiều tiền, nhưng vẫn có thể làm em mỗi ngày được ăn no, sau này phải nghe lời anh, không được ăn mì gói nữa, bữa nào cũng phải đến nhà ăn ăn cơm, có được không?” Đới Tiền Bách sống nương tựa cùng với em gái bao nhiêu năm qua, sao lại không hiểu được suy nghĩ của em gái chứ.
“Được rồi, em biết rồi anh, anh yên tâm, sau này mỗi ngày em chắc chắn sẽ đến nhà ăn ăn cơm!” Đới Tiền Liễu nói, cô kéo tay anh ngồi xuống mép giường nói: “Anh, ký túc xá trường em sắp xây xong rồi, đến lúc đó em có thể dọn đến ký túc xá ở, anh cũng có phòng ký túc xá ở đại học Yên Kinh, chúng ta có thể trả căn phòng thuê này rồi.
Đới Tiền Liễu đang học ở một trường cấp ba dân lập do một người đồng hương tỉnh Hà Nam thành lập, mới thành lập được ba năm, năm này thành phố Yên Kinh yêu cầu phải nhận thêm ba trăm học sinh là con của các người lao động nhập cư.
Đới Tiền Liễu mới có cơ hội vào học ngôi trường này, bởi vì ký túc xá cũ không đủ, dẫn đến Đới Tiền Bách chỉ có thể thuê căn phòng ở bên ngoài này cho em gái.
“Ừ, đến lúc đó thì tốt rồi.” Đới Tiền Bách vui mừng nói: “Làm bài tập xong chưa? Sắp mười giờ rồi, làm xong rồi thì mau đi ngủ, anh rửa chén giúp em, ngày mai anh gọi em dậy đi học.”
“Cảm ơn anh!” Đới Tiền Liễu cười nói, có anh hai ở đây, cô cảm thấy rất yên tâm. Đới Tiền Liễu cởi dép, chui vào chăn.
Đới Tiền Bách cầm chén và đũa ném vào một cái thau chuyên dùng để rửa chén, định mở nước rửa chén.
“Đùng đùng đùng.”
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng động.
Đới Tiền Bách thầm hoảng sợ, anh gần như không có người quen nào ở này, sao lại có người gõ cửa nhà anh vào giờ này chứ? Không lẽ là...
Ngay lúc Đới Tiền Bách còn đang khó hiểu, chỉ nghe một tiếng “Đùng”, cửa bị đá văng ra.
Hai anh em Đới Tiền Bách đều kinh hoảng, trong lòng căng chặt đến tột độ, Đới Tiền Liễu sơ đến mức hét to lên.
Một người đàn ông chừng ba mươi lăm tuổi, thân thể cao to đi đến, anh ta mặc áo khoác màu đen, mặt mày hơi vàng vọt, trên gương mặt gầy gò lộ ra ý cười nhìn chằm chằm Đới Tiền Bách, trên mặt anh ta đầy vẻ sắc bén.
Người đàn ông này chính là Trình Mãnh.
“Đới Tiền Bách, anh cũng gan lắm! Ai cũng dám chọc, hôm nay tôi sẽ để anh biết, có một vài người anh chỉ có thể vẫy đuôi lấy lòng, anh chỉ cần sủa bậy với người đó một tiếng, hậu quả của anh chỉ có chết!”
Trình Mãnh cười khẩy nói, anh đóng cửa lại, nói với hai anh em Đới Tiền Bách ở trong phòng, lúc này anh chính là ác ma trong địa ngục.
Trình Mãnh bước từng bước về phía Đới Tiền Bách.
“Anh, anh...” Đới Tiền Liễu sợ hãi khẽ kêu, cô có dự cảm người đàn ông này sẽ làm hại hai anh em bọn họ.
“Bốp!”
Trình Mãnh giơ bàn tay to như cái quạt lá, từ trên cao đánh xuống, tát thẳng vào đầu Đới Tiền Bách, cái thau trong tay Đới Tiền Bách rơi xuống đất, chén bị bẻ, anh cảm giác não của anh bị đánh đến run lên, giống như bị điện giật.
Cam giác đau chỉ là thứ yếu, bây giờ thứ Đới Tiền Bách cảm nhận được nhiều nhất chính là sợ hãi.
“Anh!” Đới Tiền Liễu thấy anh bị đánh, cô lập tức đi chân trần từ trên giường nhảy xuống, chạy về phía Trình Mãnh, ai dám đánh anh của cô thì cô sẽ đánh người đaáy.
Nhưng Đới Tiền Liễu vừa mới xông đến trước mặt Trình Mãnh, Trình Mãnh đã đẩy cô, Đới Tiền Liễu lại ngã nhào lên giường.
“Cô bé này cũng khá non đấy, chờ tôi xử anh cô xong, anh đây sẽ để cô trải nghiệm thử cảm giác cô chưa từng trải nghiệm, tuy cái giường tầng này có hơi nhỏ, những anh có kỹ thuật tốt lắm, bảo đảm sẽ không làm em rơi xuống giường...” Trình Mãnh nói.
Nghe Trình Mãnh nói thế, Đới Tiền Bách sốt ruột muốn chết, cho dù anh có chết cũng không sao cả, anh chỉ cần em gái anh không sao.
Đới Tiền Bách thừa dịp Trình Mãnh đang quan sát em gái anh, đột nhiên ôm chặt lấy chân Trình Mãnh, nhìn em gái hô to: “Chạy mau! Đừng để ý đến anh! Chạy mau.”
“Tìm chết!” Trình Mãnh ngồi xổm xuống, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào sống lưng Đới Tiền Bách.
Đới Tiền Bách ngã phịch xuống đất, miệng nôn ra nước chua, từ vị trí bị Trình Mãnh đánh trúng, cơ thể giống như đang tan vỡ dần ra ngoài.
“Nếu anh muốn chết đến như thế, vậy ông đây cũng chiều theo ý anh!” Trình Mãnh hung ác nói.
Nói xong, Trình Mãnh nhấc chân phải lên, dậm chân lên người Đới Tiền Bách, bởi vì tốc độ rát nhanh, quần còn phát ra tiếng “roẹt roẹt”.
“A...” Đới Tiền Bách kêu thảm, bở vì quá đau đớn, ngẩng cổ lên cao, gân xanh trên cổ nổi lên, mặt đỏ như một tấm ván sắt bị nung nóng, hai mắt anh trồi ra ngoài, bên ngoài trong đen cũng phủ đầy tơ máu đỏ và xanh.
“Hừ.” Trình Mãnh hừ lạnh, cười khẩy, Đới Tiền Bách làm anh nhớ đến những trải nghiệm khi hạ đo ván giết chết mấy tay đấu quyền khác trên sân đấu quyền, anh mê mệt cái cảm giác sung sướng đầy máu tanh sau khi giết người.
“Vào đây cho ông!” Trình Mãnh vươn tay nhấc Đới Tiền Bách lên, lúc này Đới Tiền Bách đã hơi mềm nhũn như bông, gần như không còn sức phản kháng gì nữa.
“Tôi đánh chết anh!” Trình Mãnh tức giận mắng, đấm thẳng vào mặt Đới Tiền Bách.
Đới Tiền Bách đụng vào tủ quần áo, “răng rắc”, ngăn tủ lủng một lỗ.
Trình Mãnh lại túm lấy quần áo của Đới Tiền Bách, kéo anh đến trước người anh ta, chỉ thấy mặt Đới Tiền Bách đã sưng vù thành một quả táo, trên mặt còn chảy máu me bê bết.
“Ha, nhìn anh bây giờ xem, còn đáng thương hơn mấy con chó hoa vẫy đuôi lấy lòng người khác nữa!” Trình Mãnh cười khẩy nói.
Anh lại co rụt đồng thử lại thành một mũi kim, gồng cơ bắp trên cánh tay lên, xách Đới Tiền Bách đập vào tấm gương trên tủ.
“Xoảng.”
Gương bể nát, cùng với đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Đới Tiền Bách!
“A!”
Đầu Đới Tiền Bách có một vết rách dài năm centimet, đổ máu tươi.
Nửa phần trên của cái gương đã vỡ tan nát, nửa phần dưới vẫn còn, phần góc cạnh sắc bén bị vỡ kia có thể cắt đứt cổ của người khác.
“Đi chết đi!” Trình Mãnh nghiến răng, túm cổ Đới Tiền Bách, ddâm mạnh vào phần cạnh bị vỡ của mặt gương, lần này nếu đâm trúng, cổ họng Đới Tiền Bách chắc chắn sẽ bị cắt đứt!
Trình Mãnh vừa mới dồn lực, trong phong lại vang lên tiếng nhạc chuông du dương của điện thoại, Trình Mãnh dừng chết, Đới Tiền Bách sợ muốn chết, há to miệng hít thở không khí, Đới Tiền Liễu cũng chạy đến trước người Đới Tiền Bách, ôm lấy đầu Đới Tiền Bách.
“Tắt điện thoại của anh đi!” Trình Mãnh nói, anh không thích có tiếng động khác trong lúc anh giết người.
Đới Tiền Bách run rẩy móc ra điện thoại Cool S1 đời cũ, anh căng thẳng đến mức không cầm nỏi điển thoại, Đới Tiền Bách nhìn thấy là Tần Hằng gọi điện thoại cho anh.
“Đưa cho tôi!” Trình Mãnh nói, cướp điện thoại của Đới Tiền Bách.
Ngay khoảnh khắc anh ta thấy cái tên “Tần Hằng”, trong đầu lập tức nảy ra một ý kiến hay, dụ Tần Hằng đến đây rồi giết chết anh, dù sao giết người ở nơi này cũng dễ hơn giết người ở đại học Yên Kinh nhiều.
Trình Mãnh nhấn nút nghe máy, điện thoại vang lên giọng nói của Tần Hằng: “Anh Đới, anh về nhà chứ?”
Tần Hằng kết thúc công việc của một ngày, ăn xong bữa khuya Chung Khiết mang đến cho anh, thấy đèn trong phòng Chung Khiết tắt rồi, anh có hơi lo lắng cho Đới Tiền Bách, nên mới gọi điện thoại hỏi thăm.
“Tần Hằng...” Trình Mãnh lạnh lùng kêu, Tần Hằng lập tức căng chặt thần kinh khi nghe thấy giọng của anh ta, Tần Hằng có dự cảm không may, anh lập tức hỏi: “Anh là ai?”
“Bây giờ Đới Tiền Bách đang trong tay tôi, nếu không muốn anh ta gặp chuyện thì anh lập tức đến nhà của anh ta! Nhớ cho kỹ, không được báo cảnh sát, dẫn người khác đến hay để lộ ra chuyện này, tôi có thể nói trước cho anh biết, mấy chiêu này không có tác dụng gì, chỉ đẩy nhanh tốc độ tôi giết chết Đới Tiền Bách thôi.”
Trình Mãnh cười khẩy nói.
“Tôi cảnh cáo anh không được đúng đến anh Đới!” Tần Hằng kích động nói.
“Ha, vậy phải xem anh có đến đúng lúc hay không!” Trình Mãnh vừa nghe thái độ của Tần Hằng là biết ngay anh sẽ đến.
“Tần Hằng, đừng đến đây, anh ta sẽ giết...” Đới Tiền Bách hét to, anh không muốn liên lụy đến bạn bè.
“Biến mẹ nó đi!” Trình Mãnh tát thẳng lên mặt Đới Tiền Bách.
“Anh Đới, anh Đới...” Tần Hằng nôn nóng nói.
“Tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, trong vòng nửa tiếng mà anh còn chưa đến, tôi sẽ giải quyết anh ta!” Nói xong, Trình Mãnh lập tức cúp máy.