- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 267: Không được vào là không được vào
Tác giả: Cơ Công Tử
Diêu Tuấn Kiệt không hỏi thêm gì, Tần Hằng vừa mới nhắc đến, ông lập tức đồng ý, để Tần Hằng và Đới Tiền Bách đứng gác ở khu nhân viên kia.
Dù sao Tần Hằng có khả năng có quan hệ với nhà họ Chung, bối cảnh lớn đến thế, Diêu Tuấn Kiệt không dám nói một chữ “không”.
Sau này, công việc của Tần Hằng là mỗi ngày leo lên xe bảo vệ tuần tra khắp sân vườn, thời gian còn lại đều đứng gác ở khu nhân viên của đại học Yên Kinh
Công việc rất đơn giản, đương nhiên nói là đứng gác, thật ra phần lớn thời gian vẫn ngồi trong phòng trực, có vấn đề gì, mấy người Tần Hằng cần phải giải quyết ngay lập tức.
Tối hôm đó, Tần Hằng lập tức thây đồng phục bảo vệ, cùng Đới Tiền Bách đến khu nhân viên đứng gác.
Mười giờ tối, Chung Khiết từ xa đi đến, Tần Hằng mừng thầm trong lòng, đứng thẳng tắp, nhìn Chung Khiết bước từng bước đến gần.
“Anh đứng gác ở đây à, hèn gì em không thấy anh ở đau hết.” Chung Khiết nhìn Tần Hằng mặc đồng phục bảo vệ, giống như cảnh sát, cực kỳ đẹp trai, thích vô cùng.
Chín giờ tối, cô ra khỏi phòng học lập tức đi dạo loanh quanh trong đại học Yên Kinh một mình tìm kiếm bóng dáng của Tần Hằng, nhưng lại không thấy anh đâu, vốn cô còn đang thất vọng, không ngờ Tần Hằng lại ở khu nhân viên này.
“Ừ, em ăn cơm chưa? Sao đến giờ này mới về?” Tần Hằng quan tâm hỏi.
Hôm nay là ngày đầu tiên Chung Khiết đến đại học Yên Kinh, anh còn tưởng cô sẽ về sớm chứ.
“Em ăn rồi, giáo viên ở đại học tk hiểu rất nhiều, buổi tối em ở trong phòng tự học ôn tập lại nội dụng thầy dạy, sinh viên ở đây đều rất cố gắng, nếu em không cố gắng sẽ bị đào thải ngay.” Chung Khiết cười khẽ nói.
Nghe Chung Khiết nói thế, trong lòng Tần Hằng hơi đau lòng cho cô gái ngoan ngoan này, anh rất muốn ở bên cạnh Chung Khiết chăm sóc cho cô, nhưng người nhà họ Chung đã dặn, bây giờ nhiệm vụ chính của anh là bảo vệ Chung Khiết, nếu thân phận của Chung Khiết bị lộ ra ngoài, sẽ không tốt đối với cô.
Nhưng trong lòng có nghĩ như thế nào thì cũng chỉ phải nhịn xuống.
“Được rồi, em díp hết cả mắt rồi, mau về ngủ đi.” Tần Hằng nói.
“Anh cũng vậy nha.” Chung Khiết nói xong, cười cười nhìn Tần Hằng, đi vào trong khu nhân viên.
Đới Tiền Bách đi đến trước mặt Tần Hằng, cười nói: “Tần Hằng, tôi thấy cô gái kia hình như thích cậu rồi đó, cô ấy đứng ở đây năm phút, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cậu, cũng không thèm nhìn anh đẹp trai tôi đây lần nào cả.”
Lúc này, hình tượng đầu trâu mặt ngựa của Đới Tiền Bách cũng có chút đáng yêu.
“Anh Đới, anh đừng chọc tôi, tôi là người đã có vợ!”
Tần Hằng quơ quơ chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út.
“Hơn nữa, tuy tôi là bạn của Chung Khiết, nhưng cô ấy là sinh viên của đại học Yên Kinh, tương lại không thể nói trước được, anh nói xem sao người ta lại thích mấy tên bảo vệ như chúng ta được chứ?”
“Cậu nói cũng đúng, mấy người bảo vệ như chúng ta chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không có tương lai để phát triển, con gái người ta thích cậu mới là lạ đó!”
Đới Tiền Bách cảm khái nói, anh lấy một thuốc lá Hồng Song Hỉ hai mươi bốn nghìn ra, rút hai điếu, đưa cho Tần Hằng một điếu nói: “Thuốc không ngon lắm, đừng chê!”
“Anh nói gì thế, mọi người đều là bảo vệ, tôi có gì mà chê chứ?” Tần Hằng cười nói, bình thường anh không hút thuốc lá, nhưng tình huống này, anh không thể không hút.
Tần Hằng nhận thuốc, Đới Tiền Bách đốt thuốc lá cho Tần Hằng.
Đới Tiền Bách kéo Tần Hằng, đi đến một góc chết, bây giờ đã sắp mười giờ, trong trường cũng không xảy ra chuyện gì nữa, hai người ngồi ở lề đường.
“Tôi sống hơn ba mươi năm, từ nhỏ đã bị người ta cười nhạo, khinh thường, lúc còn trẻ trong lòng cũng từng có hoài bão, nhất định phải gầy dựng sự nghiệp, ha, lăn lộn đến tận bây giờ mẹ nó vẫn là một thằng bảo vệ quèn, vợ cũng cưới không nổi, đúng là cực kỳ buồn cười!”
“Ha ha.” Đới Tiền Bách tự cười, nhưng nụ cười của anh lại vô cùng chua xót.
“Anh Đới, anh đừng nghĩ như thế, anh mới ba mươi hai tuổi, còn đang tuổi tráng niên, chỉ cần anh giữ vững hoài bão của anh, chắc chắn ông trời sẽ không phụ lòng anh.” Tần Hằng khuyên nhủ, nhìn một người thanh niên ba mươi tuổi sa sút tinh thần như thế, Tần Hằng cũng rất buồn.
“Ha.”
Đới Tiền Bách lại cười khổ, anh nhìn ngôi sao xa xôi, trong ánh mắt nho nhỏ lóe lên một ít ánh sáng sáng ngời.
“Thôi, đời này của tôi đã không còn hy vọng gì, cho dù là độc thân cả đời, bị người ta cười nhạo đến chết cũng không sao cả, tôi chỉ có một hy vọng, chính là em gái của tôi, chỉ cần đời này con bé bình an, vui vui vẻ vẻ là tôi đã rất vui và mãn nguyện rồi.
Đới Tiền Bách nói xong, điếu thuốc trong tay anh cũng đốt đến phần đầu lọc.
Đới Tiền Bách dẫm tàn thuốc, ném lên mặt cỏ, vỗ bụi dính trên mông, đứng lên: “Nói vài câu với cậu, trong lòng tôi cũng thoải mái hơn nhiều, tôi đi ngủ trước một lúc, mười hai giờ gọi tôi dạy thay ca.”
Nói xong, Đới Tiền Bách đứng dậy đi về phía phòng nghỉ của bọn họ.
Nhìn bóng lưng gầy ốm cô đơn của anh, trong lòng Tần Hằng có rất nhiều cảm xúc, một bảo vệ quèn như Đới Tiền Bách cũng phải chịu đựng nhiều áp lực như vậy, thế giới rộng lớn như thế, có được bao nhiêu người thật sự không buồn không lo chứ?
Tần Hằng rít thuốc lá, nhắm mặt lại cẩn thận thưởng thức mùi nicotin, lúc này, anh mới cảm nhận được cảm giác được giải phóng nhẹ nhàng mà thuốc lá mang đến.
Ngày hôm sau, Tần Hằng dậy từ sớm, anh chay dọc theo đường vành đai trường học hai kilômet, quay về nhà ăn nhanh chóng ăn sấng, đến bảy giờ hai mươi đã đứng trước cửa khu nhân viên.
Thấy Chung Khiết đi ra, Tần Hằng vẫy tay chào Chung Khiết.
“Hôm nay em phải học ba tiết, đều rất quan trọng, không nói chuyện nữa, em phải đến phòng học cướp chỗ ngồi trước.” Chung Khiết nói xong, lập tức phất tay với Tần Hằng, giáo trình cao cấp của đại học Yên Kinh đã chinh phục Chung Khiết, bây giờ cô cực kỳ khao khát tri thức.
Bốn giờ chiều, Tần Hằng đang đứng trong trạm canh gác, thấy Chung Khiết quay về, cô cầm laptop, vừa đi vừa nhìn, vẻ mặt có chút hoang mang.
“Chung Khiết, em làm sao thế?” Chờ Chung Khiết đến gần, Tần Hằng hỏi.
“Không có gì, hôm nay giảng viên giảng rất nhiều kiến thức mới, em vẫn chưa tiêu hóa xong, em phải quay về ôn tập lại!” Chung Khiết mỉm cười nói, cô sợ Tần Hằng lo lắng cho cô.
“Ừ, em thông minh như thế, chắc chắn sẽ hiểu được thôi, đừng để bản thân quá mệt mỏi, phải biết kết hợp giữa làm việc và nghĩ ngơi, biết chưa?” Tần Hằng dịu dàng nói.
Chung Khiết gật đầu, đi vào trong khu nhân viên.
Mười phút sau, đến lúc Tần Hằng thay ca với Đới Tiền Bách.
Lúc này ở đằng xa có một chiếc BMW X7 chạy đến, từ chạy chạy trên đường vành đai của trường, tài xế thấy được khu nhân viên, lập tức lái xe sang bên này.
Tần Hằng khẽ nhíu mày, nhìn BMW X7 từ từ chạy đến.
“Nè, nâng thanh chắn lên!” BMW dừng ở bên cạnh Tần Hằng, cửa sổ xe hạ xuống, một người thanh niên nhìn Tần Hằng nói, cho dù là vẻ mặt hay là thái độ thì đều cực kỳ kiêu ngạo.
Người thanh niên tên là Phương Chính, là một cậu ấm ăn chơi đàng điếm nổi tiếng ở Yên Kinh, hôm nay anh và anh họ Tống Dực nhàm chán, đến đại học Yên Kinh đi dạo.
Tần Hằng nhìn thấy trong xe có hai người thanh niên, đều khoảng hai mươi tuổi, một người thanh niên Tống Dực khác ngồi trên ghế phụ, đang chơi điện thoại.
Hai người thanh niên này trông rất cao to, da dẻ trẳng trẻo, quần áo đều rất thời thường, vừa nhìn là biết ngay là con nhà giàu.
Lúc trước Đới Tiền Bách đã nói với Tần Hằng, khu nhân viên của đại học Yên Kinh chỉ có hộ gia đình bên trong mới được lái xe vào, những người khác thì không được phép.
“Xin hỏi anh là hộ gia đình sống ở đây sao?”
Tần Hằng nhìn Phương Chính ngồi trên ghế lái hỏi, anh chỉ hỏi theo trình tự mà thôi, bởi vì anh biết rất rõ, đa phần người sống trong khu nhân viên này đều là giảng viên của đại học Yên Kinh, công nhân viên chức trong trường học, hai cậu thanh niên này chắc chắn không phải.
“Anh nói nhảm gì đó, tôi bảo anh nâng thanh chắn lên, anh không hiểu hả!” Phương Chính tức giận nói.
Một tên bảo vệ quèn chỉ có thể làm theo những gì anh nói, làm gì có quyền hỏi tới hỏi lui chứ?
Tần Hằng thầm tức giận, người này ngang ngược thật.
Nghe Phương Chính tức giận mắng Tần Hằng, Đới Tiền Bách bước nhanh laiị đây, đã đi đến, Tần Hằng vẫn còn quá trẻ, nếu anh lại còn khoanh tay đứng nhìn, có khả năng sẽ lớn chuyện.
“Chuyện gì thế?”
Đới Tiền Bách kéo Tần Hằng ra sau, nhìn Phương Chính đang ngồi trên ghế lái, nịnh nọt yếu thế cười nói.
“Chào cậu, trường học có quy định, không phải người sống trong khu nhân viên thì không được lái xe vào, chúng tôi chỉ là mấy tên bảo vệ quèn, cũng chỉ có thể làm theo đúng nội quy, xin cậu thông cảm khó xử của chúng tôi, ha ha...”
“Mẹ nói, hai con chó cũng dám rề rà trước mặt tôi lâu như thế! Ai cho hai người lá gan này hả!” Phương Chính mắng.
Nói xong, Phương Chính mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, không nói tiếng nào, tát “Bốp” lên trên mặt Đới Tiền Bách, Đới Tiền Bách bị đánh nghiêng mặt sang một bên, đứng hình ngay tại chỗ.
Thứ quan trọng nhất của đàn ông chính là tôn nghiêm, mà tôn nghiêm của anh đang bị Phương Chính chà đạp một cách vô tình!
“Bảo vệ quèn, trong mắt tôi, anh còn không phải là một người hạ đẳng, anh chỉ là một con chó! Hừ.” Phương Chính hừ lạnh, trong lòng anh lại cảm thấy rất sảng khoái, mỗi lần đánh người khác là anh lại cảm thấy sung sướng như hút ma túy vậy.
Nếu xung quanh có một ít người vây lại xem thì anh lại càng sướng.
Mấy sinh viên và giảng viên đi ngang qua đều đứng ở xa nhìn, không dám đến gần.
“Còn có con chó này nữa!” Phương Chính lại quay sang nhìn Tần Hằng, anh hung hăng đi đến trước mặt Tần Hằng, đã nâng tay lên: “Anh dám không nghe theo lời của tôi? Muốn chết!”
Phương Chính vung tay xuống, anh nhất định phải đánh đến Tần Hằng chảy máu mới thôi.
“Bốp”, một tiếng dứt khoát vang lên, đồng thời có một người ngã xuống đất, không phải Tần Hằng, mà là Phương Chính.
Tất cả mọi người đều nhìn ngẩn ngơ, bọn họ nhìn thấy, khi tay của Phương Chính sắp sửa đánh trúng Tần Hằng, tay Tần Hằng lại bắn nhanh ra ngoài như đạn pháo, đánh sau nhưng lại đến trước, đánh trúng mặt Phương Chính, đánh ngã anh ta xuống đất.
Môi Phương Chính chảy máu, miệng anh hơi mấp máy, “phụt” một tiếng phun ra hai cái răng trắng tinh, Phương Chính nâng tay lên, nhìn Tần Hằng, trong mắt toàn là vẻ khiếp sợ và hận thù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh dám đánh tôi?”
Tần Hằng thầm cười lạnh, anh không biết đã đánh qua bao nhiêu người, chỉ là một cậu ấm, anh có gì mà không dám đánh chứ.
Bình thường Tần Hằng cũng không thích xúc động, nhưng hôm nay Phương Chính thật sự rất quá đáng, nếu anh ta đã giẫm đạp tôn nghiêm của Đới Tiền Bách, vậy Tần Hằng cũng bắt anh phải trả giá đắt.
“Nơi này chỉ có người sống trong khu nhân viên mới có thể đi vào, mời anh hãy lái xe đi, đừng cản những xe khác ra vào.” Tần Hằng nhìn Phương Chính ngồi dưới đất nói.
“Tần Hằng, đừng nói nữa.”
Đới Tiền Bách đã lấy lại tinh thần, anh cực kỳ lo lắng, người này rõ ràng là người rất có thế lực, chọc phải loại người này cũng không phải chuyện giỡn chơi, Đới Tiền Bách đang chuẩn bị xin lỗi Phương Chính: “Cậu này, là chúng tôi xúc động, tôi nâng thanh chắn lên ngay...”
“Không cần! Anh Đới.” Tần Hằng giữ chặt Đới Tiền Bách, nhìn anh khẽ lắc đầu. Rõ ràng là người ta sai, ngược lại bọn họ lại phải xin lỗi, Tần Hằng không thể hiểu nổi đạo lý này.
“Hai người chán sống rồi đúng không!” Phương Chính bò từ dưới đất lên, anh bị mất mặt trước mặt mọi người, vẫn còn muốn lấy lại mặt mũi!
“Phương Chính!” Tống Dực ngồi trong xe khẽ quát Phương Chính: “Chúng ta đi!”
“Anh họ...” Phương Chính không nuốt trôi cục tức này, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ bị mấy người thấp kém như bảo vệ đánh bao giờ, đây là một sỉ nhục lớn đối với anh.
“Đi lên lái xe, chúng ta đi.” Tống Dực lại khẽ nói lần nữa. Phương Chính không còn cách nào khác, anh oán hận nhìn Tần Hằng và Đới Tiền Bách, chỉ vào bọn họ nói: “Mấy người chờ đó, tôi không chơi chết mấy người thì Phương Chính tôi không theo họ Phương!”
Uy hiếp xong, Phương Chính lên xe, lái xe ra khỏi đại học Yên Kinh.