- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 229: Quốc vương muốn gặp anh một lần
Tác giả: Cơ Công Tử
Khi nhìn thấy bốn cô gái nhỏ chưa tới hai mươi tuổi lại đánh gục ba người đàn ông ngoại quốc vạm vỡ, mọi người đều nhất thời không dám tin vào mắt mình, vài giây sau họ mới phản ứng lại, tiếng khen ngợi rung trời vang lên.
“ĐM, quá trâu bò!”
“Bốn cô bé này còn lợi hại hơn mấy người đàn ông ngoại quốc vạm vỡ, không thể tưởng tượng nổi!”
“Chuyện quái gì thế này, thật khó tin!”
...
Nhưng bốn cô gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt không để ý tới lời khen ngợi của những người khác dành cho mình, họ tiến về phía ba người nước ngoài một bước. Ba người nước ngoài đã sợ ngây người, họ cảm thấy bốn cô gái này không phải người bình thường mà giống như thần thánh vậy.
Ba người nước ngoài lập tức giơ tay lên, hoảng sợ nói: “Stop, surrender... (Dừng tay, đầu hàng)”
Những người đứng xem nhao nhao xông lên, lớn tiếng mắng chửi ba người nước ngoài, mọi người kích động vọt tới bên cạnh ba người họ như thủy triều, đánh đập chửi bới họ.
“Đánh nó!”
“Xử chúng nó!”
“Mẹ nó!”
Bốn cô gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt bị đám đông đẩy ra ngoài, sau một hồi đánh đập, có người hét lên: “Được rồi, mọi người tránh ra đi, đừng đánh chết ba thằng tây này!”
Lúc này mọi người mới chậm rãi tách ra, lại nhìn ba người nước ngoài, ai cũng ôm đầu nằm rạp dưới đất như chó mất chủ, quần áo họ dính vô số dấu chân, trên người có rất nhiều vết thương.
Gã nước ngoài bịt miệng Phó Ưu khi nãy bị đánh vỡ đầu, đầu bê bết máu.
Bốn cô gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt bước tới trước người họ quát: “Bốn người chúng mày bất kính với cậu Tần, bây giờ xin lỗi cậu Tần ngay! Xin cậu ấy tha thứ đi!”
Mọi người đưa mắt nhìn sang Tần Hằng, họ đã nghe thấy cuộc đối thoại của bốn cô gái và Tần Hằng, biết “Cậu Tần” trong lời họ là chỉ Tần Hằng, trong mắt mọi người vừa có sự kính trọng vừa có sợ hãi, trong mắt các chàng trai thì có thêm tia hâm mộ!
Bốn cô gái này vừa giỏi vừa xinh đẹp, không ngờ họ lại nghe lệnh của chàng trai trẻ này, rốt cuộc cậu ta có thân phận gì, hơn nữa có thực lực như thế nào mới có thể khiến họ sẵn sàng nghe theo sự chỉ huy của cậu ta?
Bốn cô gái này có quan hệ gì với cậu Tần? Là người yêu sao? Một mình cậu Tần lại có tận bốn người đẹp tâm giao, mọi người rất ghen tị!
Ba người nước ngoài nằm rạp dưới đất run lẩy bẩy như chó chết. Họ không hiểu bốn cô gái đang nói gì, một người biết tiếng Anh đứng gần đó bèn phiên dịch lời nói của bốn cô gái cho người nước ngoài nghe.
Sau khi nghe thấy lời phiên dịch, ba người nước ngoài lập tức bò dậy, quỳ xuống trước mặt Tần Hằng nói bằng tiếng Anh.
“Cậu cả Tần, xin lỗi vì đã xúc phạm cậu và bạn cậu, xin cậu hãy tha thứ cho chúng tôiT”
“Chúng tôi là lợn, xin cậu đừng so đo với chúng tôi...”
“Cậu cả Tần, chúng tôi đã sai rồi, hãy tha thứ cho chúng tôi!”
...
Tần Hằng đã nghe Phó Ưu kể lại ba người nước ngoài này đã làm gì, trong lòng anh cũng cực kỳ tức giận. Ba người này lại dám nói xấu quốc gia của anh, nhưng họ đã bị đánh vỡ đầu chảy máu, Tần Hằng cũng không nghĩ ra phải dạy cho họ một bài học nào khó quên.
Tần Hằng nhìn Phó Ưu hỏi: “Phó Ưu, cậu nói xem nên xử lý ba người này thế nào?”
Tâm trạng Phó Ưu đã bình tĩnh trở lại, cô ta trả lời: “Họ đã bị đánh thê thảm rồi, không cần khiến họ phải chịu nỗi đau về da thịt nữa đâu. Nếu tư tưởng của họ có vấn đề, chúng ta bắt họ quỳ dưới đất, học hát quốc ca của nước ta, để họ quét dọn sạch sẽ rác rưởi trong đầu họ đi.”
Phó Ưu vừa nói xong, người chung quanh lập tức hùa theo.
“Ý kiến này hay đấy, bắt ba con lợn da trắng này học hát quốc ca đi.”
“Không hát được thì không cho chúng về nước, làm tức chết ba thằng tây này đi!”
“Đúng, để họ cả đời cũng không quên được.”
...
Ngay sau đó có người dùng điện thoại mở quốc ca, để sát vào tai ba người nước ngoài để họ học hát.
Lúc này lại nghe thấy có người la lên: “Bên kia lại có người muốn đánh nhau với người nước ngoài!”
Tần Hằng và đám người Phó Ưu xoay người lại thì nhìn thấy ở một bên khác của quảng trường, một nhóm người đang bao vây đánh ai đó, họ bèn đi qua.
Sau đó họ thấy ở giữa vòng tròn, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt của người nước K đang đối mặt với năm người nước ngoài, năm người này đều cao hơn một mét chín.
Tần Hằng nghe người đứng xem xung quanh bàn tán, năm người này là tuyển thủ bóng rổ của Ô Quốc, khi nãy họ đã quấy rối bốn cô lễ tân!
Sau đó họ bị hai người đàn ông nước K phát hiện, một người trong đó muốn dạy cho năm người nước ngoài này một bài học.
Tần Hằng nhìn thấy người đàn ông trung niên đang đứng trong đám đông, ung dung nhìn mọi việc diễn ra trung tâm đám động, chắc hẳn đây là người đàn ông nước K còn lại. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Năm người nước ngoài tức giận nhìn người đàn ông trung niên, miệng thì tới tấp mắng chửi nước họ là rác rưởi.
Người đàn ông trung niên hoàn toàn không sợ hãi khi đối mặt với năm người nước ngoài, ông ta đứng trước mặt năm người, mỉm cười nhìn họ, khinh bỉ nói: “Mấy thằng tây thối muốn tìm chết à? Hôm nay không khiến chúng mày quỳ xuống đất gọi ba, ông đây không phải họ Tôn!”
Năm người nước ngoài biết người đàn ông trung niên đang mắng họ nên trong lòng vô cùng tức giận. Họ bao vây người đàn ông trung niên, sau đó nghiến răng nhào vào đánh ông ta. Cả năm người đều là tuyển thủ bóng rổ, nắm đấm như túi cát, mọi người xung quanh đều sợ hãi, lo lắng người đàn ông trung niên sẽ bị đánh chết.
Người đàn ông trung niên khuỵu xuống rồi đột nhiên nhảy lên cao hai mét, làm cú đấm của năm người nước ngoài đánh trật! Người đàn ông trung niên dang ra ngay trên không trung, mỗi chân đá văng một người nước ngoài!
Tần Hằng không thể không thầm khen ngợi: “Người đàn ông này có võ công thật lợi hại!”
Người đàn ông trung niên xông tới trước mặt một người nước ngoài khiến gã sợ giật mình, ông ta nhấc đầu gối đụng trúng của quý của người nước ngoài, gã lập tức cảm thấy đau thấu tim, che của quý, đau đớn ngã xuống đất!
Mặc dù năm người nước ngoài này cao to, nhưng không có chút chống cự khi đối mặt với người đàn ông trung niên. Ông ta chỉ dùng những chiêu thức bình thường nhất để xuyên qua giữa năm người, chỉ trong vòng ba phút, họ đã bị ông ta đánh ngã ra đất.
Người xem chung quanh lớn tiếng reo hò, rối rít vỗ tay bảo hay lắm.
Người đàn ông trung niên không để ý, ông ta nhẹ nhàng phủi tay, bắt năm người nước ngoài quỳ xuống đất gọi ba.
Bốn cô lễ tân được cứu bước tới cảm ơn ông ta, người đàn ông trung niên chỉ gật đầu, trông ông ta không để ý chút nào.
Người đàn ông trung niên đi về phía người đàn ông bên cạnh, khinh thường nói: “Sư ca, năm người nước ngoài này thật vô dụng, em cứ tưởng họ có thể giữ chân em thêm một lúc nữa chứ.”
Sư ca khoanh tay trước ngực, thản nhiên đáp: “Sư đệ, dù sao năm người nước ngoài này cũng chỉ biết đánh bóng rổ, sao có thể đánh đồng với võ giả chúng ta chứ? Cậu cũng vậy đó, lần này chúng ta tới Lâm An để tham dự hôn lễ của nhà họ Du, vừa tới nơi cậu đã đánh nhau với người ta. Hầy, cái tính nóng nảy của cậu cần phải sửa lại đi.”
Hai người đàn ông này, sư ca tên là Điền Quang, sư đệ là Tôn Kính, họ khá nổi tiếng trong giới võ đạo ở nước K.
Tôn Kính khinh thường bảo: “Nếu không phải vì sau này nhà họ Du có thể sẽ thuê chúng ta làm việc, chúng ta cũng không có hứng thú tới tham dự hôn lễ rách nát này đâu! Sư ca, dù sao nhà họ Du cũng là gia tộc đứng đầu Lâm An, nếu họ muốn mời chúng ta làm việc mà không trả lương năm là một trăm năm mươi tỷ, thì chẳng có thành ý chút nào, chúng ta cũng khỏi làm việc cho nhà họ!”
Điền Quang trầm ngâm nói: “Một trăm năm mươi tỷ thì có hơi nhiều, dù sao lần này Khổ Huyền đạo nhân cũng tới tham dự hôn lễ, không biết nhà họ Du có chiêu mộ ông ta làm cấp dưới của mình không?”
Tôn Kính hừ một tiếng: “Tuy công lực của chúng ta yếu hơn Khổ Huyền đạo nhân, nhưng suy cho cùng vẫn mạnh hơn vệ sĩ bình thường gấp trăm lần. Nếu họ bạc đãi chúng ta, chúng ta cũng không cần quan tâm họ có phải nhà họ Du gì không, cứ bỏ đi ngay trong hôn lễ, làm xấu mặt họ mới được!”
Điền Quang cười khổ lắc đầu: “Cậu đấy, đừng ở đây nhìn năm người nước ngoài này gọi ba nữa! Nghe nói bên phố Thiệu Hưng có một quán bar rất nổi tiếng, giờ chúng ta qua đó chơi chút đi.”
Nói xong, Tôn Kính đấm một phát vào đầu năm người nước ngoài, họ choáng váng, mềm nhũn ngã ra đất, anh ta với Điền Quang mới bỏ đi.
Tiểu Phong nói: “Võ công của hai người đàn ông này rất được, gần như ngang ngửa với bốn người chúng ta. Em rất muốn đánh nhau với họ để xem họ hay chúng ta lợi hại hơn!”
Tiểu Tuyết khoác tay lên vai Tiểu Phong, cười nói: “Đương nhiên là chúng ta lợi hại hơn rồi! En nhìn họ đã ba, bốn mươi tuổi, còn là đàn ông nữa mà chỉ mới có công lực ngang ngửa chúng ta. Chúng ta mới mười tám, mười chín tuổi, không gian phát triển lớn hơn họ nhiều!”
Tiểu Hoa và Tiểu Nguyệt gật đầu bảo đúng vậy.
Tiểu Phong nói với Tần Hằng: “Dù họ có lợi hại hơn nữa cũng không bằng cậu Tần! Cậu Tần dùng một tay cũng có thể đánh thắng họ!”
Tần Hằng lắc đầu cười khổ: “Ở trong mắt cô, tôi là người lợi hại nhất, những người khác gộp lại cũng không đánh thắng tôi!”
Bốn cô gái lè lưỡi, che miệng cười khúc khích.
Nhìn Tần Hằng trò chuyện vui vẻ với bốn người Tiểu Phong, Phó Ưu cảm thấy hơi đố kị, cô ta đứng bên cạnh Tần Hằng, im lặng không nói gì.
Tần Hằng thầm nghĩ: “Nhà họ Du không hổ là gia tộc đứng đầu Lâm An, cậu Du kết hôn còn mời nhân vật trong giới võ đạo! Võ công của hai sư huynh đệ này không phải dạng vừa, Khổ Huyền đạo nhân trong lời họ nghe có vẻ còn mạnh hơn họ! Không biết ông ta có mạnh hơn Bích Ngọc bà bà và Chử sư phó hay không. Ngoài những người này ra thì chắc cũng sẽ có người trong giới kinh doanh tới tham dự. Hôn lễ của Du Minh và Long Nghiên đúng là một sự kiện lớn ở Lâm An!”
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã đến, mấy người nước ngoài bị cảnh sát bắt đi, chuyện này mới tới hồi kết thúc. Tối hôm đó, Tần Hằng mời Phó Ưu và bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” ăn đồ nướng, sau đó nhà ai nấy về.
Tối hôm sau, ở trong phòng, sau nửa tiếng Tần Hằng được “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” xoa bóp, anh đang định đi ngủ thì nhận được cuộc gọi Weixin từ Lâm Châu. Tần Hằng mừng rỡ, vội vàng nghe máy.
“Tần Hằng, sáng nay em đã đi cùng quốc vương hỏa táng thi thể của vương hậu rồi. Ngày mốt quốc vương sẽ lên đường về nước. Trước khi về, ông ấy muốn gặp anh một lần. Ngày mai quốc vương sẽ mở tiệc chiêu đãi các gia tộc lớn ở Lâm An tại khách sạn Thế Gia, anh cũng tới đi!”
Hôm nay khi hỏa táng Chử Xuân Thủy, Lâm Châu đã khóc cả ngày nên giọng cô ta lúc này hơi khàn.
Lòng Tần Hằng đau nhói, anh hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không sao...” Lâm Châu trả lời, nhưng vừa nói xong, cô ta đã không nhịn được khóc nức nở, nghẹn ngào bảo: “Vương hậu... đối xử với em... tốt như thế, bây giờ... không còn nữa... em rất nhớ bà ấy, em rất muốn... bà ấy sờ... sờ đầu em, gọi em một tiếng ‘Châu Nhi’...”
Trong lòng Tần Hằng rất lo lắng cho Lâm Châu, anh an ủi: “Lâm Châu, sư phó đi rồi, anh biết em cảm thấy khổ sở hơn bất cứ ai, nhưng sư phó cũng không muốn nhìn thấy em trong bộ dạng này đâu. Em không chỉ có một mình, lúc gần đi sư phó đã dặn anh phải bảo vệ em, anh sẽ không để em chịu chút tổn thương nào...”
Lâm Châu nín khóc, nhẹ giọng hỏi: “Anh thật sự... sẽ bảo vệ em sao?”
Tần Hằng nghiêm túc trả lời: “Ừm, nếu ai muốn làm tổn thương em, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó trả giá đắt!”
####CHƯƠNG 230: ANH TA VÀO BỮA TIỆC NÀY BẰNG CÁCH NÀO
CHƯƠNG 230: ANH TA VÀO BỮA TIỆC NÀY BẰNG CÁCH NÀO
Sáu giờ chiều hôm sau, Tần Hằng để đám người Tiểu Phong ở lại trong biệt thự, một mình vẫy taxi chạy tới khách sạn Thế Gia.
Anh xuống xe, chỉ thấy trước khách sạn Thế Gia đỗ đủ loại siêu xe. Nhân viên qua lại trước cổng khách sạn đều mặc bộ vest, áo đuôi tôm trông rất chỉn chu.
Tần Hằng đi vào khách sạn, theo thang máy lên tầng tám. Anh vừa bước ra khỏi thang máy, một nhân viên phục vụ đã chặn anh lại. Anh ta nhìn lướt qua anh một lượt, hơi cúi người hỏi: "Thưa ngài, xin hỏi ngài có thư mời không?"
Thư mời? Đó là thứ gì vậy?
Tần Hằng lắc đầu.
Nhân viên phục vụ lập tức lộ vẻ xem thường, đứng thẳng người và nói: "Nếu ngài không có thư mời thì mong ngài hãy rời khỏi đây. Cảm ơn sự hợp tác của ngài "
Tần Hằng không vui nói: "Tôi được mời đến đây nhưng cô ấy chỉ gọi điện thoại cho tôi, cũng không nói còn cần có thư mời gì đó? Đây có phải là địa điểm bữa tiệc chiêu đãi của quốc vương Brunei đúng không?"
Nhân viên phục vụ cười lạnh nói: "Không sai, quốc vương Brunei đã bao cả tầng này, tối hôm nay sẽ mở tiệc chiêu đãi hầu hết các gia tộc lớn ở Lâm An đồng thời đã lần lượt phát thư mời. Người của quốc vương Brunei đã đặc biệt yêu cầu ai không có thư mời thì không được phép bước vào! Tôi không biết anh vào trong với mục đích gì, nhưng bây giờ mời anh lập tức rời khỏi đây! Bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ lên bắt anh đấy!"
Thang máy lại mở ra. Một người đàn ông béo phệ bước ra và đưa thư mời ra. Sau khi nhân viên phục vụ xem qua, lập tức tươi cười, cúi lưng chín mươi độ và nói:
"Mời tổng giám đốc Lưu! Hôm nay, trông ngài rất có tinh thần! Tôi tin chắc ngài có thể đạt được thỏa thuận với quốc vương Brunei!"
Người đàn ông đắc ý mỉm cười, khi thấy Tần Hằng thì khinh thường liếc qua người anh và nói: "Sao các cậu lại để tên rác rưởi này vào đây? Nếu để người của nước Brunei thấy được thì phải làm sao? Chẳng may bởi vì các cậu mà làm ảnh hưởng tới sự hợp tác giữa nước Brunei và chúng tôi, khách sạn các cậu có thể gánh vác nổi sao? Nhanh đuổi người này ra ngoài đi!"
"Vâng vâng..." Nhân viên phục vụ hoảng hốt và vội nói. Người đàn ông kia đã đi vào trong.
Nhân viên phục vụ ấn mở thang máy, thở hổn hển nhìn Tần Hằng nói: "Con người anh thật là. Anh đã thấy chưa? Anh chọc cho khách của chúng tôi giận rồi. Anh mau xuống đi! Tôi thấy anh trả được chi phí trong khách sạn chúng tôi hay không cũng là cả một vấn đề rồi, còn muốn trà trộn vào đây à? Hừ, mau xuống đi!"
Tần Hằng không vui liếc nhìn nhân viên phục vụ rồi đi tới hành lang bên cạnh, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Châu.
Nhân viên phục vụ thấy Tần Hằng chẳng những không mau chóng rời đi, trái lại còn gọi điện thoại thì càng tức hơn. Anh ta đi tới bên cạnh anh, tính kéo áo bắt anh rời đi.
Tần Hằng tùy ý giơ tay trái cản lại rồi đẩy một cái. Nhân viên phục vụ che ngực lùi lại hai bước, ngực bị đập đau. Anh ta chỉ vào anh mắng: "Anh giỏi lắm, còn dám đánh người à? Vậy tôi sẽ gọi bảo vệ tới bắt anh!"
Điện thoại được kết nối, Tần Hằng hỏi Lâm Châu: "Lâm Châu, các cô đang ở đâu? Tôi không có thư mời, bên khách sạn không cho vào!"
Lâm Châu nói: "Quốc vương còn đang ngủ ở trong nhà khách chính phủ, có lẽ lát nữa chúng tôi mới qua được. Thế này đi, tôi sẽ gọi điện cho phía khách sạn, nói rõ với giám đốc của bọn họ, bảo anh ta yên tâm để cho anh vào trong."
"Được, như vậy là tốt nhất." Tần Hằng nói xong thì cúp máy.
Nhân viên phục vụ cười lạnh nói: "Giả vờ à? Anh còn muốn giả vờ à? Anh gọi điện thoại cho ai chứ? Quốc vương à? Chà, anh đúng là nực cười! Tôi đã gọi điện thoại cho đội trưởng đội bảo vệ rồi, bọn họ sẽ tới ngay thôi! Anh cứ chờ bị ném ra ngoài đi."
Lúc này, giám đốc Ngô chịu trách nhiệm về bữa tiệc chiêu đãi hôm nay đi tới. Anh ta vừa nhận được điện thoại của bên phía quốc vương Brunei, nói có một nhân vật rất quan trọng của bọn họ bị cản ở bên ngoài không vào được, bảo anh ta lập tức qua xem.
Giám đốc Ngô đi tới trước mặt Tần Hằng hỏi: "Ngài là ngài Tần Hằng ạ?"
Tần Hằng khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng là tôi."
Nhân viên phục vụ vội nói: "Giám đốc, người này không có thư mời, tôi bảo anh ta đi xuống nhưng anh ta không chịu đi còn đánh tôi! Tôi đã gọi bảo vệ rồi. Bọn họ sẽ lên dẫn người này đi ngay!"
Lúc nhân viên phục vụ nói chuyện còn nhìn Tần Hằng như nhìn một con rệp.
Giám đốc Ngô nghe vậy thì biến sắc. Đây chính là người được phía quốc vương Brunei tự mình gọi điện thoại qua dặn dò, đủ thấy trọng lượng của Tần Hằng.
Tên nhân viên phục vụ ngu ngốc này không ngờ nói chuyện với Tần Hằng với vẻ bất lịch sự như vậy, còn muốn gọi bảo vệ đưa ngài ấy đi. Ngôn Tình Nữ Phụ
Nếu để cho bên phía quốc vương Brunei biết khách sạn mình đối xử với khách quý của bọn họ như thế, nhỡ đánh tiếng với cán bộ nào đó của tỉnh Giang Nam, vậy chẳng phải khách sạn của mình sẽ bị tổn thất rất nghiêm trọng sao?
"Bốp!"
Giám đốc Ngô tát vào mặt nhân viên phục vụ, trầm giọng nói: "Ngài Tần là khách quý của quốc vương Brunei, cậu tính là gì mà dám gọi bảo vệ tới dẫn ngài Tần Hằng đi chứ?"
Nhân viên phục vụ che bên má đau rát, ngây người nhìn giám đốc Ngô. Khi nghe được Tần Hằng là khách quý của quốc vương Brunei, tim anh ta suýt vọt ra khỏi cổ họng.
"Bây giờ lập tức xin lỗi ngài Tần Hằng!" Giám đốc Ngô quát to.
"Vâng… vâng..." Nhân viên phục vụ như chợt tỉnh mộng, lập tức quay mặt về phía Tần Hằng và không ngừng cúi người xin lỗi: "Ngài Tần, xin lỗi, là tôi không đúng, mong ngài tha thứ..."
Mấy người bảo vệ cũng lên tới nơi. Giám đốc Ngô chỉ vào nhân viên phục vụ nói: "Các người dẫn cậu ta đi cho tôi. Đồ không có mắt. Bảo kế toán thanh toán tiền lương cho cậu ta rồi đuổi đi, đổi một người khác lên."
Cho dù nhân viên phục vụ phạm sai lầm là chuyện có thể hiểu được, nhưng để tránh phát sinh ảnh hưởng cho khách sạn, giám đốc Ngô cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Đừng mà, giám đốc hãy cho tôi một cơ hội đi." Nhân viên phục vụ suýt khóc. Trong lòng anh ta vô cùng hối hận. Nếu thái độ của mình tốt hơn, có lẽ đã không xảy ra vấn đề như vậy.
Tần Hằng mỉm cười nói với giám đốc Ngô: "Giám đốc Ngô, tôi thấy anh ta đã ăn năn rồi, thôi lần này bỏ qua đi."
"Dạ... Được, ngài Tần đã nói bỏ qua thì bỏ qua." Giám đốc Ngô nhận lời.
Nhân viên phục vụ mừng như điên, còn kích động cúi đầu cung kính cảm ơn Tần Hằng: "Cảm ơn ngài Tần, sau này tôi chắc chắn sẽ sửa sai, cảm ơn ngài Tần."
...
Tần Hằng gật đầu ra hiệu với giám đốc Ngô rồi đi vào sảnh tiệc.
Trong sảnh tiệc bày mười mấy cái bàn tròn. Phía trên cùng là một sân khấu.
Lúc này, bên trong đã có không ít người, tất cả đều là thành viên của hai mươi gia tộc hàng đầu ở Lâm An. Phần lớn đám người ăn chơi trác táng như Du Minh, Sở Giao đều ở trong này.
Tần Hằng tìm đại một chỗ ngồi xuống. Anh thấy Tào Ninh, Tôn Kiện cũng đang ở đây. Chẳng qua bọn họ không chú ý tới anh.
Chỉ thấy Tào Ninh, Tôn Kiện cầm ly rượu vang, đang đứng nói chuyện với mấy người cùng lứa, trông rất vui vẻ.
Tào Ninh uống một ngụm rượu vang và nói: "Cho dù Brunei là nước nhỏ nhưng giàu có. Lần này quốc vương Brunei vừa tới đã tính đầu tư dự án lên tới năm tỷ đô la, hơn nữa còn bao gồm rất nhiều phương diện. Mười mấy gia tộc chúng ta đều có cơ hội."
Hóa ra lần này quốc vương Brunei đến nước K tham dự Đại hội thể thao Châu Á còn mang theo năm tỷ đô la tới đầu tư! Bọn họ đang lựa chọn giữa đầu tư ở Lâm An hoặc Kim Lăng. Mười mấy ngày qua, đoàn của quốc vương Brunei đã trao đổi với chính quyền và hai mươi gia tộc lớn hàng đầu ở Lâm An. Ông ta sẽ rời khỏi nước K vào ngày mai, nên hôm nay quyết định đầu tư năm tỷ đô la này vào đâu.
Một tên mập con nhà giàu nói: "Quốc vương Brunei chuẩn bị ném năm tỷ đô la này vào Kim Lăng hoặc Lâm An, người ta còn chưa quyết định ném vào thành phố nào đâu! Chẳng may không phải ném vào Lâm An, vậy thì nguy rồi."
Tôn Kiện vỗ vai tên con nhà giàu đó, mỉm cười nói: "Cậu lo lắng làm quái gì. Nếu tối nay quốc vương Brunei đã mời chúng ta đến, vậy còn chưa nói rõ sự lựa chọn của ông ta sao? Nếu ông ta không tính đầu tư ở Lâm An, vậy tổ chức bữa tiệc này có ý nghĩa gì nữa?"
Đám con nhà giàu khác cũng cho rằng quốc vương Brunei chắc chắn sẽ ném năm tỷ đô la này cho Lâm An, ai nấy đều phụ họa:
"Không sai, nếu không hôm nay quốc vương Brunei đã đến Kim Lăng mở bữa tiệc này rồi."
"Năm tỷ đô la vừa được đầu tư qua, các gia tộc chúng ta đều có phần, ít nhất muốn kiếm được gấp hai, ba lần hẳn không thành vấn đề."
"Đúng vậy, đây là nhờ đại hội thể thao Châu Á đấy. Các thành phố khác cũng không có điều kiện tốt như Lâm An đâu.
...
Tào Ninh nhìn mọi người xung quanh và nghi ngờ nói: "Sao tôi không thấy bóng dáng của cậu Du nhỉ? Năm tỷ đô la này mà đầu tư xuống, nhà cậu Du ít nhất cũng có thể nhận được một tỷ. Sao anh ta không tới?"
Tôn Kiện nói: "Ba của cậu Du có tới. Tôi nghe nói cậu Du bị ốm nên không tới được."
Những người khác thoáng giật mình.
Thật ra Du Minh có ốm đau gì đâu? Rõ ràng lúc anh ta xúc phạm Chử Xuân Thủy trong khách sạn Thiên Tín, sợ quốc vương Brunei nhìn thấy anh ta sẽ truy cứu chuyện này nên mới không dám tới.
"Sao cậu vào được đây?"
Tần Hằng đang nghe đám người Tào Ninh nói chuyện, chợt có người ở phía sau kêu lên. Anh quay lại nhìn, hóa ra là tổng giám đốc Lưu đã khinh thường mình ở cửa thang máy.
Tổng giám đốc Lưu vừa kêu lên, rất nhiều người lại nhìn sang Tần Hằng.
Tào Ninh và Tôn Kiện thấy Tần Hằng thì hơi kinh ngạc, cũng đi tới chỗ anh.
"Tần Hằng, anh vào bằng cách nào? Chỉ có hai mươi gia tộc hàng đầu Lâm An mới có thể tới đây tham dự. Anh lén vào sao?" Tào Ninh cười lạnh nói.
"Tôi đi vào một cách đường hoàng. Sao vậy?" Tần Hằng nói.
"Đi vào một cách đường hoàng? Ồ, tôi tin anh mới lạ đấy!" Tào Ninh cười lạnh nói.
"Anh ta là ai vậy? Nhìn cách ăn mặc của anh ta hoàn toàn không phải là là người cùng tầng lớp với chúng ta. Sao người như vậy có thể đến tham dự bữa tiệc do quốc vương Brunei tổ chức chứ?" Một con nhà giàu hỏi.
Những người khác đều nhíu mày nhìn Tần Hằng. Đây là bữa tiệc cao cấp. Chẳng may nó bị phá hỏng vì gã đàn ông chẳng khác nào rác rưởi này, vậy thì quá thiệt.
Tào Ninh nói với những người khác: "Tôi vừa khéo quen biết người này. Cho dù anh ta không phải người trong gia tộc lớn giống chúng ta nhưng cũng có tài sản không nhỏ đâu. Anh ta là sinh viên của đại học Giang Nam, một tháng trước còn quyên góp cho nhà trường giúp một triệu rưỡi Euro đấy!"
Những người khác đều kinh ngạc. Thằng nhóc này nhìn như một tên nghèo hèn giẻ rách, không ngờ có thể quyên góp được một triệu rưỡi Euro! Lẽ nào gã này không phải là kẻ rác rưởi mà là một tên con nhà giàu khiêm tốn.
Nhưng bọn họ vừa nhìn thấy Tào Ninh nhếch môi cười lạnh, đều biết chuyện không phải như vậy.
"Trên thực tế thì sao? Trong lúc nghỉ hè, anh ta bán bánh rán ngoài vỉa hè. Một người phụ nữ sang trọng thấy anh ta đáng thương mới cho anh ta một triệu rưỡi Euro. Anh ta không yên lòng, lại cúng một triệu rưỡi Euro này!" Tào Ninh nói với Tần Hằng.
Những người khác nghe xong đều cười:
"Ha ha, hóa ra anh ta là một gã bán bánh rán."
"Một triệu rưỡi Euro chính là ba mươi sáu tỷ đấy. Tên này đúng là ngu ngốc! Chẳng trách lại nghèo."
"Anh ta đến chỗ chúng ta, có phải cảm thấy chỗ chúng ta đều là con em nhà giàu, muốn chúng ta cũng bố thí cho anh ta mấy tỷ không? Thằng nhóc này mơ cũng đẹp đấy!"
...
Tôn Kiện lớn tiếng nói: "Các anh cảm thấy như vậy đã đủ kỳ lạ sao? Tôi cũng biết người này. Anh ta rất giỏi làm màu đấy!"
"Các anh nhớ chiếc Ferrari đắt tiền nhất thế giới đã lái tới Lâm An trước đại hội thể thao Châu Á được đăng trên tin tức không? Hôm đó tôi cũng có mặt ở hiện trường nên tận mắt nhìn thấy chiếc Ferrari kia. Thật không hổ danh là chiếc Ferrari đắt tiền nhất trên thế giới, tập trung công hệ tiên tiến nhất thế giới! Nhưng thằng nhóc này chẳng có chút đạo đức và tố chất nào. Không ngờ anh lại mở cửa chiếc Ferrari ra lái!"
Tôn Kiện cười lạnh trừng mắt với: "Rác rưởi đúng là rác rưởi. Lẽ nào từ nhỏ anh đã không được học qua, không phải đồ của mình thì không được động vào sao?"