- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 227: Chúng tôi là hầu nữ bên cạnh anh
Tác giả: Cơ Công Tử
Đêm đó, Tần Hằng và Phong Hoa Tuyết Nguyệt đã vào ở trong biệt thự của Ức Vạn Hào Đình, Tần Hằng gọi sáu trăm nghìn thức ăn ngoài, năm người cùng ăn.
Tần Hằng hỏi: “Bốn người tên là gì?”
Tiểu Phong nhìn ba cô gái khác, giới thiệu với Tần Hằng; “Bốn người chúng tôi gọi chung là Phong Hoa Tuyết Nguyệt, tôi là Tiểu Phong, đây là Tiểu Hoa, Tiểu Tuyết, Tiểu Nguyệt, khi lão tôn chủ còn sống, chúng tôi thường hầu hạ bên cạnh bà!”
Tần Hằng gật đầu nói: “Ừm, sau này tôi sẽ gọi các cô là Tiểu Phong, Tiểu Hoa, Tiểu Tuyết, Tiểu Nguyệt, như vậy nghe thân thiết hơn! Còn nữa, sau này các cô đừng gọi tôi là tôn chủ, tôi tên Tần Hằng, các cô cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Tiểu Phong lắc đầu nói: “Như vậy sao được, tôn chủ, anh là thủ lĩnh của Yêu Nguyệt Cung, dưới trướng có mấy trăm người, chúng tôi chỉ là hầu nữ nho nhỏ bên cạnh anh, sau có thể gọi thẳng tên anh được?”
Tần Hằng cười nói: “Không sao, người bên ngoài đều gọi tôi như thế, không phải các cô nói tôi là tôn chủ của các cô à? Lời của tôn chủ các cô cũng không nghe sao?”
Tiểu Phong vội vàng nói: “Không phải, chỉ là như thế không hợp với quy tắc lắm, tôi không gọi được.”
Tiểu Hoa Tiểu Tuyết Tiểu Nguyệt cũng nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không gọi được.”
Tần Hằng im lặng mấy giây, sau đó nói: “Vậy như thế đi, các cô cứ gọi tôi là cậu Tần, cách gọi này rất ổn, tôi rất thích, các cô thấy thế nào?”
Bốn cô gái nhìn nhau, cảm thấy cách gọi này rất ổn, gật đầu cười nói: “Được, tôn chủ, sau này chúng tôi sẽ gọi anh là cậu Tần!”
“Được!” Tần Hằng vỗ tay cười nói: “Đúng rồi, Yêu Nguyệt Cung các cô là tổ chức thế nào vậy? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói tới?”
Tiểu Phong nói: “Yêu Nguyệt Cung không phải tổ chức, mà là môn phái lão tôn chủ tự sáng lập! Trong môn phái đều là những cô gái không nơi nương tựa, bốn người chúng tôi là đứa trẻ được lão tôn chủ cứu về lúc sáng lập Yêu Nguyệt Cung, xem như đệ tử nhập môn đầu tiên, cho nên chúng tôi có thể hầu hạ lão tôn chủ, ở Yêu Nguyệt Cung, lão tôn chủ cũng sẽ dạy cho chúng tôi chút võ công!”
Tần Hằng giật mình: “Cái gì? Trong Yêu Nguyệt Cung đều là nữ ư!”
Tiểu Phong nói: “Đúng thế, sao vậy, tôn chủ không thích à? Lão tôn chủ còn quy định, cô gái nào thích người đàn ông khác cũng có thể ra ngoài, nhưng sẽ không còn là người của Yêu Nguyệt Cung nữ!”
Tần Hằng bình tĩnh hơn một chút: “Vậy các cô ở bên trong Yêu Nguyệt Cung có phải sống rất không vui vẻ không?”
Bốn cô gái cùng lắc đầu, Tiểu Phong nói: “Không, Yêu Nguyệt Cung ở trong Thiên Sơn, phong cảnh rất đẹp, như tiên cảnh vậy, ở nơi đó chúng tôi có thể nô đùa trong suối, có thể hái hoa làm thuốc, thả diều, đánh đàn, ca hát, nấu món ăn ngon, còn có thể tu luyện võ công lão tôn chủ dạy chúng tôi, chúng tôi thân như người một nhà, không nhàm chán chút nào!”
Tần Hằng vui mừng cười nói: “Đúng rồi, các cô kiếm tiền bằng cach nào?”
Tiểu Phong cười nói: “Trong Yêu Nguyệt Cung cần xây nhà, mua gạo mua mì mua quần áo, chúng tôi vẫn cần tiền, nhưng chúng tôi muốn kiếm tiền rất dễ, chỉ cần đi nhận mấy nhiệm vụ cho người giàu có, giết mấy người, người giàu có sẽ chuyển tiền vào trong tài khoản ngân hàng của chúng tôi! Chuyện tiền bạc lão tôn chủ sẽ không hỏi đến, đều do bốn chúng tôi phụ trách, bây giờ trong tài khoản ngân hàng của Yêu Nguyệt Cung có gần mười hai nghìn tỷ, đủ để mấy trăm người của Yêu Nguyệt Cung sinh hoạt!”
Tần Hằng gật đầu, nói: “Tôi có việc riêng của mình, không thể quản ly chuyện của Yêu Nguyệt Cung, tôi nghĩ không bằng bốn người các cô về Yêu Nguyệt Cung, quản lý sự vụ trước đi.”
Bốn cô gái cùng lắc đầu, Tiểu Phong nói: “Cậu Tần, bình thường Yêu Nguyệt Cung sẽ không có chuyện gì hết, bốn người chúng tôi là hầu nữ bên cạnh anh, phải ở bên cạnh anh mới đúng!”
“Ồ… Được thôi.” Tần Hằng cười khổ nói. Ăn cơm xong, Tần Hằng vốn dĩ muốn dọn rác, lại bị Tiểu Tuyết giành việc.
Tần Hằng thấy đã hơn mười một giờ bèn chúc bốn cô gái ngủ ngon, anh định đi vào phòng tắm, nhưng không ngờ Tiểu Phong và Tiểu Hoa lại đi theo sau lưng anh.
Tần Hằng sợ hết hồn nói: “Các cô tắm ở phòng tắm này, tôi lên phòng tắm trên lầu hai.”
Tiểu Phong và Tiểu Hoa nhìn nhau, lại nhìn về phía Tần Hằng: “Cậu Tần, để hai chúng tôi hầu hạ anh tắm rửa, lúc trước chúng tôi cũng tắm rửa giúp lão tôn chủ!”
Mặt Tần Hằng đỏ lên, vội vàng nói: “Không cần, tôi tự tắm được, tôi là nam, các cô là nữ, việc này không thích hợp.”
Tiểu Phong và Tiểu Hoa lắc đầu: “Cậu Tần, nhiệm vụ của chúng tôi là hầu hạ anh, anh đừng để ý đến những điều này, ở trong mắt chúng tôi, anh chính là tôn chủ, chúng tôi không dám có ý đồ không yên phận nào cả.”
Tần Hằng vẫn lắc đầu: “Thế cũng không được.”
Tiểu Phong và Tiểu Hoa cảm thấy Tần Hằng ghét mình, bĩu môi, uất ức đến mức muốn rơi nước mắt.
Tần Hằng vội nói: “Hai người đừng khóc, không phải tôi ghét hai người, thế này đi, ngoài việc tắm rửa, những việc khác đều tùy các cô.”
Tiểu Phong và Tiểu Hoa nín khóc mỉm cười: “Vâng, cảm ơn cậu Tần!”
Lúc này Tần Hằng mới đi vào phòng tắm tắm một lúc, mặc quần áo đàng hoàng đi ra.
Tiểu Phong và Tiểu Hoa dẫn Tần Hằng đi tới một căn phòng, Tần Hằng nhìn vào, Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ chỉnh tề, hai cô gái mềm mại đứng trong phòng, cười khẽ nhìn Tần Hằng.
“Cảm ơn các cô.” Tần Hằng mất tự nhiên đi vào phòng.
Bốn cô gái nói: “Đây là việc chúng tôi phải làm.”
“Các cô có thể đi nghỉ ngơi rồi.” Tần Hằng nói với bọn họ.
Tiểu Phong đi tới trước mặt Tần Hằng, mỉm cười: “Cậu Tần, hôm nay chắc anh mệt mỏi lắm, mời anh nằm lên giường, bốn người chúng tôi sẽ cùng xoa bóp cho anh.”
“Ấy… Không cần không cần, các cô mau đi ngủ đi…” Tần Hằng khoát tay nói.
“Cậu Tần, khi nãy anh còn nói ngoài tắm rửa, những việc còn lại đều theo chúng tôi, hôm nay anh làm nhiều chuyện như vậy chắc chắn rất mệt mỏi, anh không cho chúng tôi xoa bóp giúp anh, chúng tôi làm hầu gái có thể ngủ được sao?” Tiểu Phong nói.
Ba người còn lại cũng nghiêm túc nhìn Tần Hằng, phụ họa: “Cậu Tần nghỉ ngơi không khỏe thì chúng tôi cũng thế.”
“Để chúng tôi xoa bóp cho anh đi.”
“Trước đó lão tôn chủ mệt mỏi đều là bốn người chúng tôi xoa bóp, bà rất thích.”
…
Tần Hằng nhìn dáng vẻ kiên trì của bốn cô gái, không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy được thôi, nhờ các cô xoa bóp giúp tôi nhé.”
“Vâng!” Bốn nữ sinh thấy vui vẻ, đồng thanh đáp.
Tần Hằng cởi áo ra theo lời bọn họ, nằm nhoài trên giường, bốn cô gái ngồi bốn góc, mỗi người phụ trách một phần tư khu vực, xoa bóp cho Tần Hằng.
Tần Hằng cảm giác được mấy đôi tay mềm mại lúc nhẹ lúc nặng, lúc xoa lúc nắn trên người. Bên tay là tiếng dò hỏi dịu dàng:
“Cậu Thiếu, mạnh như thế được chưa?”
“Tôi ấn có đau không.”
“Bắp thịt chỗ này của anh khá cứng, tôi xoa bóp thêm cho anh.”
…
Tần Hằng quay đầu nhìn thoáng qua, bốn cô gái đều đang tập trung xoa bóp, dáng vẻ nghiêm túc đó thật sự rất dịu dàng đáng yêu.
Bốn cô gái xoa bóp cho Tần Hằng nửa tiếng mới dừng lại, Tần Hằng cảm thấy cơ thể rất thoải mái, rất nhẹ nhàng.
Tần Hằng thấy trên trán bốn cô gái đều thấm ướt mồ hôi, trong ánh mắt nhìn mình lộ ý vui mừng thỏa mãn!
Tần Hằng cảm ơn: “Cảm ơn mọi người, thời gian không còn sớm nữa, mọi người đi nghỉ ngơi đi.”
Bốn cô gái đều nở nụ cười hài lòng: “Vâng, cậu Tần nghỉ ngơi cho khỏe, bốn chúng tôi đi đây, có chuyện gọi chúng tôi là được.”
Nói xong, bốn cô gái ra khỏi phòng Tần Hằng.
Sáng sớm hôm sau, Tần Hằng thức dậy từ sớm, mấy người Tiểu Phong đã làm xong bữa sáng cho anh.
Tần Hằng nói với bọn họ: “Tôi là sinh viên, hôm nào cũng phải đi học, các cô không tiện đi theo tôi, cho nên sau này không có việc gì các cô cũng không cần đi theo tôi, cứ ở lại trong biệt thự, hoặc ra ngoài đi dạo đều được, đợi tôi về nhà, các cô hầu hạ tôi sau.”
Bốn cô gái gật đầu đáp: “Vâng, cậu Tần.”
Tần Hằng ăn bữa sáng xong thì đi tới trường đại học Giang Nam, mười giờ sáng tan học, Tần Hằng muốn đến lớp của Long Linh thăm cô, giải thích với cô chuyện ở khách sạn Thiên Tín hôm đó, nhưng khi đến lớp của Long Linh, Tần Hằng lại không thấy cô đâu.
Tần Hằng thầm nghĩ: “Sắp đến ngày mười lăm tháng chín, Long Nghiên sẽ kết hôn, Long Linh làm chị, có lẽ là ở nhà giúp đỡ chuyện kết hôn của em gái.”
Anh xoay người rời khỏi lớp của Long Linh, lúc này, điện thoại của anh reo lên, là Phó Ưu, Tần Hằng lập tức nghe máy: “A lô, Tần Hằng, mấy ngày rồi không gặp cậu, cậu làm gì thế? Hôm nay bế mạc Á vận hội, cậu đi cùng tôi đi, xong rồi tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”
“Được, tối nay tôi đi qua tìm cậu.” Tần Hằng nói, lâu rồi không gặp Phó Ưu, anh thật sự hơi muốn gặp cô ta.
Buổi chiều học xong, Tần Hằng gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Phong, bảo bọn họ đến cổng trường đại học Giang Nam, Tần Hằng thầm nghĩ: “Dẫn bốn người bọn họ đến lễ bế mạc xem thử cũng được!”
Bốn cô gái nhanh chóng đi đến cổng trường, nhìn thấy Tần Hằng, bọn họ đều rất vui vẻ.
Tần Hằng nói: “Tôi dẫn các cô đi xem lễ bế mạc Á Vận hội, sau đó cùng nhau ăn cơm! Mau đi thôi, bạn tôi đã đợi ở sân vận động rồi.”
Nói xong, Tần Hằng bắt hai chiếc taxi đi tới sân vận động.
Chẳng mấy chốc mấy người Tần Hằng đã đến nơi, Tần Hằng nhìn một vòng trên quảng trường, không nhìn thấy xe bán đồ ăn của Lâm Châu, có lẽ cô ta còn đang đau lòng khổ sở vì cái chết của Chử Xuân Thủy.
Tần Hằng gọi điện thoại cho Phó Ưu, một lúc sau, Phó Ưu đã đi tới trước mặt Tần Hằng, Phó Ưu thấy bên cạnh anh đột nhiên có thêm bốn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thì rất khó hiểu.
Tần Hằng giới thiệu Phó Ưu và mấy người Tiểu Phong với nhau, chỉ nói mấy người Tiểu Phong là bạn của mình.
Phó Ưu nói: “Lần trước vì chúng ta giúp tổng đạo diễn giải quyết một vấn đề lớn, cho nên ông ấy cố ý cho tôi mấy tờ vé xem lễ bế mạc, mọi người đi xem đi! Tôi còn phải phục vụ người xem ở lối ra.”
Phó Ưu dẫn mấy người Tần Hằng đi vào sân vận động, lúc đi tới lối vào, một người đẹp mặc đồ sứ Thanh Hoa vừa khéo đi tới, không ngờ lại là Điền Tinh.
Điền Tinh nhìn thấy Tần Hằng và Phó Ưu thì dừng bước, Tần Hằng vừa nhìn cô ta, cô ta đã sợ đến mức cả người run rẩy, vội rẽ sang một lối đi khác.
Lần trước trong đại sảnh nghỉ ngơi, cô ta bị Tần Hằng dạy dỗ một trận, tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn! Cho nên nhìn thấy Tần Hằng và Phó Ưu bèn sợ hãi muốn trốn đi.
Tần Hằng hơi thở dài, dẫn mấy người Tiểu Phong vào trong, tìm tới chỗ ngồi của mình.
Lễ bế mạc bắt đầu lúc tám giờ, sau rất nhiều tiết mục xuất sắc, theo thánh hỏa của Á vận hội dần tắt, lễ khai mạc cũng kết thúc.
Công việc của Phó Ưu cũng hoàn thành, cô ta cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Cô ta bắt đầu chụp ảnh lưu niệm với nhân viên, lúc này, ba người nước ngoài vóc người cường tráng đứng gần đó xoa cằm, quan sát Phó Ưu bằng ánh mắt xấu xa.
Bọn họ nói chuyện bằng tiếng Anh:
“Vóc dáng của cô nàng này đẹp thật, mặt cũng xinh, tôi rất thích.”
“Đúng thế, trông chỉ mới hai mươi tuổi, cơ thể chắc chắn rất non.
“Chúng ta sắp rời khỏi nước K rồi, nên vẽ một dấu chấm tròn hoàn mỹ trên hành trình đến nước K của chúng ta đi nhỉ!”
…
Bọn họ nói chuyện một lát, sau đó đi về phía Phó Ưu.