- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 180: Anh sẽ luôn chờ em
Tác giả: Cơ Công Tử
Long Linh kinh ngạc nhìn Tần Hằng, sau đó chậm rãi đứng dậy di về phía Tần Hằng, những người khác đều hơi hoảng hốt, nhất là Mã Dương, bàn tay anh ta bắt đầu siết chặt lại.
“Thế này là sao, không phải cô Long muốn chấp nhận anh ta đấy chứ.”
“Nhanh quá rồi, một bắp ngô là có thể giành được cô chủ nhà họ Long.”
“Tam quan của tôi sắp bị sụp đổ rồi.”
…
Tần Hằng cũng ngẩn ra, trong lòng anh vừa kích động lại vừa hơi lo lắng, Chung Khiết muốn chấp nhận mình sao? Cuối cùng cô cũng chịu tha thứ cho sai lầm của mình rồi sao?
“Cảm ơn anh, ngô của anh quả thật rất ngon, tôi thật sự có cảm giác muốn khóc, nhưng cũng chỉ là như vậy thôi, tôi biết anh rất yêu người bạn gái tên là ‘Chung Khiết’ kia, tôi cũng rất cảm động, cô ấy có thể có một người bạn trai si tình giống như anh cũng rất may mắn, nhưng tôi không phải cô ấy, tôi cũng không thích bị coi là người khác, tôi hi vọng từ giờ trở đi anh có thể hiểu rõ, người bạn gái anh muốn tìm và tôi là hai người khác nhau, đừng coi tôi thành cô ấy.”
Long Linh mỉm cười nhìn Tần Hằng nói. Cô ta cảm thấy Tần Hằng nhầm cô ta là ‘Chung Khiết’ là một chuyện rất không tốt, vì vậy Long Linh muốn để anh tỉnh táo lại.
Long Linh nói xong, liếc nhìn Tần Hằng đang ngẩn ra, lại đi về phía Mã Dương.
“Ôi, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cô Long muốn chấp nhận anh ta nữa, hóa ra là uyển chuyển từ chối.”
“Ha ha, xem dáng vẻ không thể tin nổi của thằng nhóc kia đi, anh ta sẽ không thật sự cảm thấy một bắp ngô là có thể có được cô chủ nhà giàu đấy chứ, đây chẳng phải là muốn tay không bắt cướp sao.”
“Thằng nhóc này thật quá phận, bị từ chối rồi, còn không rõ bản thân nặng nhẹ thế nào sao? Cô Long với cậu Mã mới là một đôi trời sinh.”
…
Mã Dương nhìn thấy Long Linh thật sự từ chối Tần Hằng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại vừa rồi mình cũng coi trọng Tần Hằng quá rồi, một tên thấp hèn ngồi lề đường mà thôi, sao cô Long có thể coi trọng mặt hàng này.
“Cô Long, không cần để ý đến anh ta, tôi thấy não anh ta có vấn đề rồi, cô vẫn chưa ăn no đâu nhỉ, ngồi xuống ăn cùng với tôi đi.” Mã Dương nhẹ nhàng nói.
“Tôi ăn no rồi, tôi muốn trở về.” Long Linh lạnh nhạt nói.
“Được, bây giờ tôi đưa cô về.” Mã Dương cầm chìa khóa xe trên bàn lên: “Cô Long, chúng ta đi thôi.”
“Anh không cần đưa, tự tôi về là được rồi.” Long Linh nói: “Cậu Mã, hôm nay ăn cơm với anh tôi thấy rất vui, nhưng tôi cảm thấy có lẽ chúng ta không thích hợp lắm, nếu như anh bằng lòng, sau này chúng ta có thể làm bạn bè.”
Long Linh nói xong, nụ cười trên mặt Mã Dương chợt tắt, anh ta lúng túng mỉm cười, muốn cứu vãn tình hình: “Là tôi có chỗ nào không tốt sao? Cô Long, cô nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa, thời gian tối nay ngắn quá, có lẽ cô còn chưa hiểu rõ tôi…”
“Không cần…” Long Linh cười với Mã Dương, lúc này một người đàn ông cao lớn từ bên ngoài đi vào, chính là vệ sĩ Thi Duy của Long Linh: “Cô chủ, xe ở bên ngoài.”
Long Linh gật đầu chào với Mã Dương và Tần Hằng, sau đó được Thi Duy hộ tống rời khỏi Lâu Ngoại Lâu.
“Cô Long từ chối cậu Mã rồi.”
“Cảm thấy cậu Mã còn thảm hơn tên thấp hèn kia, dù sao cô Long từ chối tên thấp hèn rất uyển chuyển, mà khi từ chối cậu Mã thì lại rất dứt khoát.”
“Đừng nói nữa, cẩn thận cậu Mã nghe thấy, anh không thấy mặt cậu Mã xanh mét rồi sao.”
…
Mã Dương ngẩn ra tại chỗ, xuyên qua cửa kính nhìn bóng lưng rời đi của Long Linh, trong lòng cực kỳ không cam lòng và uất ức, vì gặp Long Linh anh ta đã chuẩn bị rất lâu, không ngờ còn chưa ăn xong một bữa cơm, anh ta đã bị Long Linh dứt khoát từ chối rồi, thậm chí anh ta cảm thấy, thái độ của Long Linh đối với mình còn lạnh nhạt hơn đối với tên thấp hèn kia.
Người vây xem xung quanh bàn tán xì xào càng khiến anh ta xấu hổ đỏ mặt đến mang tai, cảm giác như đang hứng chịu nhục nhã vậy, anh ta vội vàng đi thanh toán, trước đó còn trừng mắt lườm Tần Hằng rồi mới mau chóng rời đi.
Ngay sau đó Tần Hằng cũng bị người của nhà hàng đuổi ra bên ngoài.
Lúc này, tâm trạng Tần Hằng đã thản nhiên hơn nhiều, mặc dù hôm nay anh không thể khiến Long Linh thừa nhận cô là Chung Khiết và chấp nhận chính mình, nhưng dù sao cũng phá hỏng Mã Dương theo đuổi Long Linh.
Bây giờ đã tìm được Chung Khiết rồi, chỉ cần anh kiên trì theo đuổi Long Linh, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, Long Linh bị mình làm cho cảm động.
“Tần Hằng!” Bây giờ đã là tám rưỡi tối, Tần Hằng dắt chiếc xe đạp công cộng đi trên lối đi bộ, đối diện vang lên tiếng gọi, Tần Hằng ngẩng đầu nhìn, đúng là bạn học cấp ba - lớp trưởng Điền Tinh và Ngải Đào: “Cậu đi xe đạp đến Lâu Ngoại Lâu sao?”
“Honey, cậu ta chính người bị bảo vệ trong nhà hàng đuổi ra ngoài mà chúng ta vừa nhìn thấy!” Điền Tinh thích thú nói với Ngải Đào: “Cậu ta ăn mặc kiểu này mà cũng dám đến Lâu Ngoại Lâu, người ta không đuổi mới là lạ đó.”
Một chiếc BMW lái qua, chủ xe hạ cửa kính xuống, chỉ vào Tần Hằng cười nói: “Chỉ dựa vào anh mà cũng dám theo đuổi cô Long, buồn cười quá rồi, hôm nay trong nhà hàng bị cô Long từ chối trước mặt mọi người chắc cậu thoải mái lắm, ha ha ha, đồ thấp kém.”
“Anh đẹp trai, nhà họ Long mà anh nói là ông chủ Long của Long Đằng sao?” Điền Tinh ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, thằng nhóc này còn dám mơ tưởng vị trí con rể của nhà họ Long đấy, nhưng mà bị cô Long từ chối trước mặt mọi người, anh ta còn cãi nhau với cậu chủ Mã Mã Dương của công ty hữu hạn Lợi Thời, tên thấp hèn người ta cũng rất trâu bò đấy!” Chủ xe châm biếm Tần Hằng vài câu, lúc này mới nghênh ngang rời đi.
“Ha ha, Tần Hằng, cậu đúng là buồn cười chết được? Cậu ăn mặc như thế này mà cũng muốn theo đuổi cô Long, sao cậu không lên trời luôn đi?” Điền Tinh cười nghiêng ngả, khó khăn lắm mới nhịn cười được: “Đúng rồi, bây giờ cậu làm thêm ở đâu? Một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Hôm nay phóng khoáng đến Lâu Ngoại Lâu một lần, học phí cũng không đủ rồi chứ? Tớ thấy cậu dứt khoát nghỉ học đến nhà máy điện tử làm đi.”
“Ôi, Tinh Tinh, em nói gì vậy, người ta chính là sinh viên giỏi của đại học Kim Lăng đấy, sao có thể đến nơi cấp thấp như nhà máy điện tử làm được. Dù thế nào cũng phải là giám đốc của xí nghiệp nhà nước, Tổng giám đốc mới có thể thu nhận được vị đại thần này, tôi nói không sai chứ, học sinh giỏi đại học Kim Lăng?” Ngải Đào chế nhạo.
“Được rồi, đừng cãi nhau với cậu ta nữa, chúng ta mau đến Lâu Ngoại Lâu ăn cơm đi, nơi cấp cao như nơi này, cả đời này cậu ta cũng không đến nổi!” Điền Tinh đắc ý liếc nhìn Tần Hằng, ôm cánh tay Ngải Đào đi vào bên trong Lâu Ngoại Lâu.
Tần Hằng đi xe đạp về phòng thuê của mình.
Hai mươi ngày sau đó, Tần Hằng vẫn thực hiện kế hoạch của mình, mỗi ngày đều dành một tiếng ngồi đợi ở khu chung cư Danh Sĩ Uyển, nhưng anh không xúc động giống như trước đó, nhìn thấy Long Linh đi ra, chỉ bình tĩnh đứng bên rìa đường nhìn cô, nhìn thấy dáng vẻ khỏe mạnh của cô, Tần Hằng cũng rất thỏa mãn, đương nhiên trong lúc đó cũng có mấy cậu ấm giàu có đến hẹn Long Linh, nhưng đều không thành. Chỉ là Tần Hằng cảm thấy ánh mắt Long Linh nhìn mình có lo nghĩ không thể giải thích được, thậm chí anh còn cảm thấy Long Linh hơi chán ghét mình rồi.
“Anh đừng đợi ở chỗ này nữa, chị tôi thật sự không phải ‘Chung Khiết’ trong miệng anh nói, chờ đợi như vậy không có kết quả gì đâu.” Long Nghiên thấy Tần Hằng đợi ở nơi này hơn một tiếng mà chị cô ta vẫn phớt lờ Tần Hằng.
“Cảm ơn cô, cô ấy là ý nghĩa trong sinh mạng tôi, tôi không đợi cô ấy thì có thể làm gì đây chứ?” Tần Hằng thản nhiên cười nói, anh đã quen bị người khác phớt lờ.
“Như thế này thật sự đáng giá không? Chắc hẳn anh hiểu rõ, chị tôi không thể nào ở bên anh.” Long Nghiên khẽ nhíu mày nói, Tần Hằng không trả lời, anh chỉ lẳng lặng ngồi ở đối diện cửa lớn của Danh Sĩ Uyển.
“Chị tôi sắp khai giảng rồi, chị ấy học ở đại học Giang Nam, sau này sẽ rất ít trở về, anh đừng đợi ở đây nữa.” Long Nghiên nói.
“Được, cảm ơn cô, tôi biết rồi.” Tần Hằng nói, trong lòng anh lại hơi ấm áp, đôi mắt đẹp của Long Nghiên nhìn Tần Hằng mấy giây, thở dài một hơi rồi quay người bước vào khu chung cư.
Ngày hôm sau, Tần Hằng như thường lệ đi theo Lâm Châu đến khu vực gần sân vận động Hoàng Long buôn bán, Lâm Châu vô cùng bất mãn khi mấy ngày nay Tần Hằng đều đi tìm Long Linh, tuyên bố muốn trừ tiền của anh, tính toán, tiền lương tháng này của Tần Hằng đã bị trừ hết rồi.
Buôn bán ở sân vận động Hoàng Long khá tốt, đến giữa trưa, bọn họ đã kiếm được một triệu.
“Cô chủ, làm cho tôi hai cái bánh rán.” Một sinh viên nữ đi đến trước xe đồ ăn, khi cô ta nhìn thấy Tần Hằng, hô lên một tiếng: “Tần Hằng!”
Tần Hằng tỉ mỉ quan sát sinh viên nữ này, nhận ra cô ta cũng là bạn học cấp ba của mình – Phó Ưu, hồi cấp ba vẫn thường coi mình là không khí, cũng không nói được mấy câu.
“Phó Ưu, trùng hợp quá, cậu cũng ở Lâm An.” Tần Hằng mỉm cười, dù sao cũng là bạn học cấp ba. Phó Ưu không trả lời Tần Hằng, mà quay đầu sang bên cạnh, ngoắc tay kêu lên: “Điền Tinh, mau đến đây.”
Lát sau, một sinh viên nữ đi đến, chính là Điền Tinh, nhìn thấy xe đồ ăn của Tần Hằng, trong mắt Điền Tinh lóe vẻ khinh thường.
“Điền Tinh, mấy ngày trước cậu nói với tớ là Tần Hằng cũng đến Lâm An rồi, tớ còn không tin, bây giờ tớ tin thật rồi.” Phó Ưu ôm cánh tay Điền Tinh cười nói.
“Hừ, tớ còn tự hỏi không biết cậu ta làm gì, hóa ra là bán bánh rán ở chỗ này, buồn cười.” Điền Tinh cười lạnh nói.
“Đúng vậy, Tần Hằng, cậu cũng thật không có tí chí tiến thủ, dù sao cũng là sinh viên đại học Kim Lăng, cho dù làm partime cũng nên tìm công việc có mặt mũi chút, làm công việc không có tí kỹ thuật gì, ôi…” Phó Ưu cũng đang theo học ở một trường đại học tại Lâm An, đại học đã sắp khai giảng rồi, cô ta cũng sắp phải trở về, mặc dù trường học của Điền Tinh không tốt, nhưng người ta tìm được một người bạn trai giàu có, Phó Ưu còn muốn nịnh bợ Điền Tinh, tương lai khi tìm việc nhờ bạn trai của Điền Tinh giúp đỡ một chút.
“Phó Ưu, nói với cậu ta làm gì, từ cấp ba tớ đã nhìn ra, cậu ta chính là loại người không ôm chí lớn, dù cho cậu ta đi học đại học một trong Ivy League, lại không khác gì với đi học trường phổ thông…” Điền Tinh châm chọc cười nói.
Điền Tinh đắc ý cười, chợt có một làn khói gay mũi phả vào khuôn mặt cô ta.
“Khụ khụ khụ…” Điền Tinh và Phó Ưu bị sặc lùi về sau mấy bước, cúi người ho khan, chờ hai người ho khan xong, Điền Tinh chỉ vào Lâm Châu tức giận nói: “Cậu làm gì thế!”
Cô ta nhìn thấy Lâm Châu rán cháy bánh rán, vừa rồi cô ta khẽ nghiêng chảo, cố tình để dầu khói phả về phía các cô.
“Không làm gì mà.” Lâm Châu mỉm cười nói: “Hai vị, ngại quá, bánh rán của hai cậu bị tôi làm cháy rồi, các cậu còn muốn ăn không? Cháy rồi nên mùi vị không ngon.”
“Cậu khiêu khích chúng tôi, bây giờ làm lại hai cái cho chúng tôi!” Điền Tinh tức giận nói.
“Ngại quá, tôi làm mệt rồi, không muốn làm nữa, các cậu muốn ăn, tôi cho các cậu hai cái bánh bị cháy này, không cần tiền.” Lâm Châu cười hì hì nói.
“Đồ xấu xí nhà cậu cố ý chọc giận chúng tôi!” Điền Tinh trừng mắt lườm Lâm Châu, chuẩn bị đi đến mắng chửi cô ta đôi câu, nhưng còn chưa đi đến trước mặt, Lâm Châu lại nghiêng chảo, một làn khói nóng rực nhiễm mùi dầu phả đến, Điền Tinh sợ hãi dừng bước lại.
“Được rồi, Điền Tinh, chúng ta đến phố ăn vặt khác mua.” Phó Ưu kéo Điền Tinh lại, nói một tiếng bye bye với Tần Hằng rồi rời đi cùng Điền Tinh.