- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 167: Đừng gọi tôi l người đẹp
Tác giả: Cơ Công Tử
“Cô em, về khách sạn vui vẻ với anh nào.” Người đàn ông cao to vẫn đang nghiêm túc diễn theo nhiệm vụ Tống Tư Vũ giao cho, anh ta thấy Tần Hằng bỏ đi một mạch, còn chuyên nghiệp gào về phía Tần Hằng: “Này, tôi sắp dẫn cô em xinh đẹp này đến khách sạn, để cô ấy lăn lộn trên giường với tôi đấy…”
“Sao vậy, tôi diễn tốt lắm mà.” Người đàn ông cao to nhìn Tần Hằng đã khuất dạng, trong lòng rầu rĩ: “Tư Vũ, tôi đã bịt miệng cô đến thở không ra hơi, sao tên đó không bị lừa?”
“Bốp” Người đàn ông cao to vừa thả Tống Tư Vũ ra, đã ăn phải một cái tát, tên này chẳng biết ý chút nào, cô vừa định hỏi Tần Hằng cho rõ ràng, anh ta đã bịt chặt miệng cô, chặt cứng đến độ không cho cô phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Bốp” Tống Tư Vũ đánh người đàn ông cao to, người đàn ông cao to nhất thời bị chọc giận, anh ta chẳng nói chẳng rằng, vả cho Tống Tư Vũ một bạt tai, khiên cô loạng choạng, suýt chút té xuống đất.
“Con khốn, tưởng mình có chút tiền là ngon, ông đây chỉ giúp cô diễn một màn kịch thôi, cô ăn phải thuốc nổ hả, mẹ nó!” Người đàn ông cao to sán cho Tống Tư Vũ một bạt tai, tâm trạng khó chịu tựa như ăn cơm cắn phải sạn: “Như cô mà cũng muốn lừa cậu đẹp trai lúc này sao? Tôi đã rõ rồi, người ta thích cô gái tên là “Chung Khiết” kia, cô là cái thá gì chứ, còn không biết xấu hổ nói người ta yêu cô sâu đậm, cô không biết xấu hổ hả? Kiểu con gái ngu xuẩn như cô, chẳng ai thèm là đáng!”
Mắng một trận xong, người đàn ông cao to lầm bầm, bỏ đi.
Tống Tư Vũ sững sờ đứng tại chỗ, lúc này cô mới hiểu rõ, cô gái mà Tần Hằng nói là yêu sâu đậm, hoàn toàn không phải Tống Tư Vũ, mà là một cô gái tên là “Chung Khiết”, hai mắt Tống Tư Vũ đờ đẫn, thất hồn lạc phách rời khỏi hồ Nhuận Khê.
Mọi chuyện xảy ra với Tống Tư Vũ, Bành Mộng đều không quan tâm.
Lúc bóng Tần Hằng khuất khỏi tầm mắt cô ta, nước mắt Bành Mộng cố nén đều đồng thời tuôn rơi lã chã, từng giọt từng giọt lăn từ cằm cô ta xuống thảm cỏ, Cổ Tuyết ở cạnh ôm lấy cô ta, Bành Mộng càng không cầm được, bật khóc thút thít, mặt mày đau khổ, thân thể run rẩy.
Thấy Bành Mộng khóc đứt ruột đứt gan, Cổ Tuyết chỉ có thể vỗ vai cô ta, nhỏ giọng an ủi, chỉ mong Bành Mộng sau khi thấy Tần Hằng như vậy, sẽ hoàn toàn quên đi người này.
Mười một giờ, Tần Hằng lên tàu siêu tốc đến Lâm An. Hai tiếng sau, Tần Hằng đã đến nơi.
Ra khỏi trạm tàu siêu tốc tấp nập, Tần Hằng làm một cái thẻ đi lại trong thành phố Lâm An, một cái thẻ này, có thể đi được cả tàu điện ngầm và xe buýt, lý do anh làm thẻ giao thông là vì Tần Hằng cảm thấy lượng người dùng phương tiện công cộng rất đông, anh sẽ có càng nhiều cơ hội hơn để tìm thấy Chung Khiết.
Cầm thẻ giao thông trên tay, Tần Hằng lập tức bắt đầu tìm chuyến, anh theo tuyến đường đã vẽ xong lúc ở trên tàu siêu tốc, bắt đầu ngồi tàu điện ngầm, từ tuyến số 1 đến tuyến số 4, từ xe buýt số 179 đến xe buýt số 77, từ quận Giang Can đến quận Thượng Thành…
Tần Hằng tốn ba tiếng đồng hồ, mấy quận trong Lâm An anh đều đã đi qua, trên xe, trên tàu điện ngầm, thậm chí đi từ trạm xe buýt này đến trạm xe buýt khác, Tần Hằng đều chăm chú để ý người ở cạnh, sợ vì bản thân lơ đãng mà sượt qua Chung Khiết.
Tần Hằng lại xuống xe ở một trạm tàu điện ngầm tại quận Tây Hồ, cứ mù quáng đi lâu như vậy, Tần Hằng đã hơi đói, anh mới nhớ ra, đến giờ mà mình vẫn chưa ăn trưa.
Đứng bên con đường thênh thang ở Lâm An, Tần Hằng định tìm một tiệm cơm ăn lót dạ, đang đi thì ngửi thấy một mùi rất thơm, vừa nhìn thì thấy dưới cao ốc gần đó có một xe đồ ăn vặt “bánh rán ngũ cốc”, bên cạnh còn có một chiếc ba gác, trên xe chất đầy rau.
Tần Hằng nhớ lúc ban đầu, khi anh và Chung Khiết còn ở bên nhau, họ cũng thường ăn bánh rán ngũ cốc, trong lòng hơi xúc động, anh đi về phía xe đồ ăn vặt, rất nhanh đã đến, Tần Hằng thấy một cô gái thân hình cân đối đứng sau xe, đang cãi nhau với một ông lão.
Càng đến gần, Tần Hằng càng nghe rõ trận cãi vã giữa hai người.
“Đã đưa tiền cho ông rồi, sao ông còn chưa đi? Còn định cướp tiền hả?” Cô gái quấn tạp dề mắng ông lão.
“Không phải vậy, trứng gà này mười nghìn rưỡi, tổng cộng mười lăm gram, cô phải đưa tôi hai trăm hai mươi lăm nghìn, cô mới đưa có một trăm năm mươi nghìn, còn thiếu bảy mươi lăm nghìn nữa!” Ông lão bán ra kéo tay áo cô đòi tiền.
“Con khỉ, tôi mua trứng của ông lúc nào cũng có mười nghìn đồng, giờ ông bán cho tôi mười lăm nghìn, không phải lừa tôi chứ, cầm tiền rồi biến đi, đừng ở cản trở tôi buôn bán.” Cô gái miệng lưỡi sắc bén, nói.
“Cái gì mà mười nghìn đồng, cô tưởng giờ còn so được với một tháng trước sao, nếu cô mua không nổi thì trả trứng cho tôi, tôi bán cho người khác!” Ông lão định giật lại giỏ trứng mà cô gái đã chọn.
“Ê, trứng này đã thuộc về tôi rồi, mau cầm tiền đi!” Cô gái gữ rịt lấy trứng gà, không cho ông lão giật lại.
“Trời ạ, con nhóc này thật vô lý quá mà? Hôm nay tôi bỏ thí mười lăm gram trứng gà này cũng không cho cô.” Ông lão cũng gấp, có vẻ định mặc kệ tất cả mà giành lại giỏ trứng.
Lúc này Tần Hằng cũng vừa đến, vội vàng giữ ông lão lại.
“Ông à, ông đừng manh động.” Tần Hằng kéo ông lão cách xa chút.
“Con nhỏ này bắt nạt người ta quá đáng, tôi không đập trứng của cô ta không được mà, còn phải lật cả cái xe này lên cho biết! Nhóc con, cậu bỏ tôi ra.” Ông lão tức đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tung tóe, nhất định muốn xông đến đánh nhau với cô gái.
“Hù ai vậy, có gan thì qua đây! Dám lật xe của tôi coi tôi có xử ông không, ông già chết giẫm…” Cô gái cũng không hoảng sợ, chỉ tay vào ông lão mà mắng mỏ.
Tần Hằng buông tiếng thở dài, có điều lúc anh cau mày nhìn cô gái, bỗng giật mình.
“Ông à, tiền cô ấy thiếu ông, cháu sẽ trả giúp.” Tần Hằng nghĩ, vì chút tiền mà ồn ào tới mức trở mặt, thật không đáng, tự anh bỏ tiền ra là xong.
“Con nhỏ này thật khiến tôi tức chết, tôi để ý chút tiền ấy sao, hôm nay không phá cái xe nhỏ của cô ta, tôi ăn cơm không ngon…” Ông lão có vẻ không bắt cô gái trả giá là không xong.
“Ông xem thế này được không, cháu đưa ông ba triệu đồng, ông bỏ qua cho cô ấy nhé…” Tần Hằng ngẫm nghĩ, nói.
“Bỏ tôi ra, cậu nói gì cũng vô ích… đợi chút, cậu nói bao nhiêu?” Ông lão lúc này mới phản ứng lại.
“Ba triệu.” Tần Hằng cười khẽ, nói.
“Cậu không đùa tôi chứ?” Ông lão dời sự chú ý khỏi cô gái, đợi Tần Hằng buông ông ra, ông khó tin nhìn anh.
Tần Hằng mỉm cười, lấy điện thoại ra, hướng vào bảng mã QR trên xe rau của ông: “Đây là tài khoản của ông đúng không? Cháu chuyển qua cho ông.” Tần Hằng nói xong, quét mã QR của ông, chuyển qua ba triệu đồng.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu, cậu thật tốt bụng.” Ông lão cúi người cảm ơn Tần Hằng, lại cầm cà rốt và rau diếp trên xe ba gác nhét vào lòng anh: “Cậu ăn ít này đi, đây đều là rau nhà trồng…”
Sau khi Tần Hằng lịch sự từ chối, ông lão mới lái xe ba gác vui vẻ bỏ đi, cũng không quan tâm cô gái chửi bới mình kia.
“Mắc gì anh giúp tôi!” Cô gái nhìn chằm chằm Tần Hằng, hỏi.
“Không có gì? Các người đều yếu, cô không nên ứ hiếp ông ấy…” Tần Hằng nghiêm túc nói.
Lúc này, Tần Hằng mới nhìn rõ gương mặt cô gái, tóc ngắn uốn, da dẻ không trắng trẻo lắm, mặt rỗ, không biết do nóng hay vì sao mà nổi vài cái mụn đỏ, có cái có thể nhìn ra đã bị vỡ, hơn nữa cô gái này có vẻ giống người Đông Nam Á, không giống người Hán chính gốc.
Tóm lại, cô gái này không xinh đẹp.
“Tôi thích ức hiếp ông ta thì sao, anh không phục à.” Vừa nghe Tần Hằng nói vậy, cô gái bỗng chốc nổi điên.
“Xem như tôi nói sai được rồi chứ.” Tần Hằng thở dài, xem ra tính tình cô gái này khá khó chịu, anh nên ít nói chuyện với cô ta thì hơn: “Cô rán cho tôi cái bánh với, thêm giăm bông và phô mai.”
“Không làm!” Cô gái từ chối thẳng thừng.
“Mắc gì không làm cho tôi, tôi có chọc gì cô.” Lúc này Tần Hằng đã thực sự tức giận, anh đã giúp cô ta, chỉ kêu cô ta rán cho cái bánh thôi, thái độ cô ta thật quá đáng mà.
“Anh làm gì được tôi, tôi thích làm thì làm, không thích làm thì không làm.” Cô gái không hề cảm thấy mình có gì sai.
“Được, được…” Tần Hằng thật sự đã bị cô ta chọc điên, miệng nói được, thực tế lại mỉa mai cô gái lấy oán báo ân.
Tần Hằng cũng không nói chuyện với cô ta nữa, anh đi mãi cũng đã thấm mệt, bèn lấy ra một tờ giấy từ trong balo, trải bên vệ đường, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tần Hằng ngồi bên vệ đường hai mươi phút, giữa chừng cũng có năm, sáu người qua đường mua bánh của cô gái, anh quan sát được, mỗi lần cô ta lấy trứng gà, ánh mắt đều lóe lên, dường như nhớ đến trứng gà này là nhờ anh giúp đỡ mới giữ lại được.
Tần Hằng cảm thấy trong lòng cô ta chắc cũng hơi hối hận.
Lúc này anh cũng đã nghỉ ngơi đủ, chuẩn bị ngồi xe buýt đi đến chỗ khác xem thử, có điều bụng vẫn kêu òng ọc, Tần Hằng đứng dậy, đi đến trước mặt cô gái, lịch sự nói: “Người đẹp, bây giờ có thể làm cho tôi một cái banh rán không?”
“Cút!” Không ngờ cô gái giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, đột ngột xù lông: “Cái kiểu như anh sao lại không biết xấu hổ như vậy, mau biến đi, đừng để tôi gặp lại anh nữa, bánh rán này tôi cho chó ăn cũng không cho anh ăn!”
“Tôi chỉ muốn ăn một cái bánh rán mà thôi, sao cô lại mắng tôi như vậy?” Tượng đất cũng phải biết tức giận, Tần Hằng thấy cô gái ngày càng quá đáng, thật sự tức đến xì khói.
“Còn anh thì sao, tôi biết tôi không đẹp, anh châm chọc tôi hả, anh có tin không, anh còn nói một câu người đẹp, tôi sẽ cầm cái chảo này đập anh!” Cô gái tức giận bừng bừng mắng anh.
Tần Hằng sững người, ở trường, dù cho cô gái xấu hay đẹp, già hay trẻ, họ đều gọi “người đẹp”, Tần Hằng vừa nãy chỉ nhất thời quen miệng gọi.
Lúc này, thấy cô gái hiểu lầm anh đang châm chọc cô, bỗng chốc trong lòng anh vô cùng ngại ngùng.
“Xin lỗi, tôi không co ý giễu cợt cô, tôi là sinh viên đại học, trong trường, bọn tôi đều xưng hô như vậy…, haiz, tóm lị, tôi tuyệt đối không có ý như cô nghi…” Tần Hằng nhanh chóng xin lỗi cô gái.
“Thật không?” Cô gái nhìn Tần Hằng nói năng thành thật, tức giận trong lòng cũng nguôi ngoai.
“Bảo đảm là thật, tôi cũng ghét người bàn tán xỉa xói ngoại hình của người khác, ngoại hình của một người là bẩm sinh, mấy người xinh đẹp là do mấy người may mắn, có tư cách gì cười cợt người khác.” Trước kia Tần Hằng cũng luôn bị cười nhạo là tên thất bại, vô vùng thấu hiểu tâm trạng của cô gái: “Hơn nữa, cô thấy tôi ăn mặc thế này, tôi có tư cách gì cười nhạo cô chứ…”
Lần này ra ngoài, Tần Hằng ăn mặc rất bình thường, bản thân anh cũng chẳng có mấy bộ quần áo, hơn nữa, anh còn vội vội vàng vàng đi mất ba tiếng ở Lâm An, vừa mồ hôi mồ kê, vừa cả người bụi bặm, nhìn thật giống một tên thất bại nghèo rách.