- Trang chủ
- [Ngôn Tình] Người Thừa Kế
- Chương 117: Ngồi lên xe chính là kết cục chết
Tác giả: Cơ Công Tử
“Ha hả, Tống Tư Vũ, cô vẫn còn nhớ ông đây à?” Mã Cách cười dữ tợn nhìn Tống Tư Vũ.
“Anh muốn làm gì? Mở cửa xe ra nhanh lên!” Tống Tư Vũ cau mày, cố sức mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa rồi, cô tức giận nói với Mã Cách.
Lúc trước hội trưởng hiệp hội Thương Mại Kim Lăng Trì Nhậm Trọng giúp nhà cô giải quyết phiền phức nhà Mã Cách mang đến, khiến Tống Tư Vũ vô cùng có tự tin, cho nên cô ta cũng luôn hung hăng với Mã Cách.
“Chát!”
Mã Cách tát một cái lên mặt Tống Tư Vũ, anh ta giữ cằm Tống Tư Vũ, cắn răng tàn bạo nói: “Con mẹ nó, bây giờ mà cô vẫn còn giả vờ trước mặt tôi à! Cô nghĩ mình là ai, dù tôi ném cô xuống sông Hoài Dương, thì cô có thể làm gì chứ?”
Đọc truyện Người Thừa Kế tại đây.
Mã Cách hung hăng ném Tống Tư Vũ một cái, Tống Tư Vũ vẹo cổ, khóe miệng có máu tươi chảy ra.
“Tư Vũ.” Châu Ý lập tức ôm lấy Tống Tư Vũ, lúc này cô lo lắng muốn chết, cứ cảm thấy Mã Cách muốn làm gì đó với bọn họ.
“Anh không sợ hội trưởng Trì lại làm khó dễ cả nhà các anh nữa ư!” Tống Tư Vũ cũng thấy sợ hãi, nhưng bây giờ cô không thể tỏ vẻ mình quá sợ, như thế sẽ càng bất lợi cho bọn họ hơn, Tống Tư Vũ chỉ muốn dùng hội trưởng Trì để hù dọa Mã Cách, bảo đảm sự an toàn cho bọn họ trước.
“Hừ.” Mã Cách hừ khẽ một tiếng, anh ta ung dung nhìn Tống Tư Vũ: “Xem ra nhà các cô cũng không thân thiết với với Trì Nhậm Trọng cho lắm nhỉ.”
“Hả… Anh có ý gì?” Tống Tư Vũ ngạc nhiên hỏi.
Mã Cách lắc đầu cười khẽ, mặc dù lần trước nhà bọn họ đã xin lỗi nhà Tống Tư Vũ, nhưng Trì Nhậm Trọng cũng không bỏ qua cho nhà bọn họ, khoảng thời gian này, Hội trưởng Trì liên tục tạo áp lực cho tập đoàn Thiên Sư, có thể nói là khiến doanh nghiệp nhà anh ta rơi vào đầm lầy, lợi nhuận liên tục giảm xuống, nếu tình trạng trước mắt liên tục kéo dài, chắc chắn công ty của nhà anh ta sẽ không thể tồn tại được nữa.
Thật ra là Trì Nhậm Trọng hiểu sai ý của Khổng Quý Quân, cho nên mới liên tục tấn công doanh nghiệp của Mã Cách như thế.
Ba của Mã Cách là Mã Vạn Đường thấy khó mà xoay chuyển tình thế suy tàn, cho nên nhanh chóng quyết định rút toàn bộ tài sản của gia tộc ra khỏi Kim Lăng, đến nơi khác kiếm sống.
Mã Cách cười là vì anh ta và cha vẫn luôn suy đoán Trì Nhậm Trọng ra tay cửa nhà Tống Tư Vũ chỉ là ngẫu nhiên, bây giờ thấy dường như Tống Tư Vũ không biết gì về chuyện Trì Nhậm Trọng còn tấn công doanh nghiệp của bọn họ, nếu quan hệ của nhà Tống Tư Vũ và Trì Nhậm Trọng thân thiết thì chuyện quan trọng như thế sao ông ta có thể không nói được? Điều này chứng tỏ suy đoán của bọn họ là chính xác.
“Anh cười cái gì!”, Tống Tư Vũ thấy rất khó hiểu, mình nhắc đến Trì Nhậm Trọng, sao Mã Cách lại xem nó như một câu chuyện cười vậy.
“Bớt nói nhảm đi, dù Trì Nhậm Trọng có tự mình đến đây thì cũng chẳng có gì phải sợ cả”, bây giờ Mã Cách còn sợ Trì Nhậm Trọng làm gì, ba anh ta đã quyết định rời khỏi thành phố Kim Lăng phát triện, Trì Nhậm Trọng là hội trưởng hiệp hội Thương Mại thì thế nào? Chẳng lẽ ông ta có thể duỗi tay đến nơi khác ư?
“Trả điện thoại lại cho tôi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi, kêu ông ấy tìm Hội trưởng Trì phong sát nhà các anh luôn…” Tống Tư Vũ vẫn không hiểu rõ tình huống.
Mã Cách lại tát một cái lên mặt Tống Tư Vũ, không hề nể tình chút nào, Tống Tư Vũ bị đánh ngã xuống ghế, Châu Ý vội vã đỡ lấy cô.
“Đồ ngu ngốc, nếu còn nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ lập tức đánh chết cô.” Mã Các hung ác mắng Tống Tư Vũ một câu.
Lần này Tống Tư Vũ không dám nói tiếp nữa, Châu Ý cũng cảm nhận được sự nguy hiểm vô cùng to lớn, trái tim cô treo lên cao, luôn cảm thấy mình như đang ngồi trên một chiếc xe đã định sẵn là sẽ chết vậy.
“Hừ.” Thấy cuối cùng Tống Tư Vũ cũng chịu yên, Mã Cách nở nụ cười đắc ý, anh ta không chút kiêng dè đảo mắt nhìn trên người Tống Tư Vũ, và Châu Ý, trong mắt lộ ra ánh sáng xấu xa, xoay người khởi động xe…
“A lô… A lô, Tống Tư Vũ…” Tần Hằng la lớn với điện thoại, nhưng trong điện thoại chỉ vang lên tiếng máy bận.
“Mã Cách.” Tần Hằng không nhịn được nhíu mày, Tống Tư Vũ và Châu Ý rơi vào tay Mã Cách, hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Anh lập tức đi tới phòng giám sát khu vực chợ đêm, kiểm tra camera theo dõi, người phụ trách nghe nói bạn anh bị mất tích thì lập tức mở hình ảnh theo dõi lúc xảy ra chuyện cho Tần Hằng.
Tần Hằng nhìn thấy hình ảnh hoàn chỉnh, thấy Tống Tư Vũ và Châu Ý đang đỡ một người mù là người mình đụng trúng trước đó, Tần Hằng thầm thấy giật mình. Rất rõ ràng đây là âm mưu từ trước của Mã Cách, nhìn từ việc này, mục đích anh ta làm như vậy chắc chắn không đơn giản, nếu không nhanh chóng cứu hai người, rất có thể kết quả sẽ vô cùng tồi tệ.
Nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, Tần Hằng đi ra khỏi phòng giám sát, lập tức gọi điện thoại cho Khổng Quý Quân, để Khổng Quý Quân xử lý là cách nhanh chóng hiệu quả nhất.
“Cậu chủ, cậu đừng sốt ruột, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Mã Vạn Đường, chắc chắn ông ta không dám động vào bạn của cậu đâu…” Khổng Quý Quân nghe Tần Hằng sốt ruột như vậy thì lập tức trấn an anh.
“Được.” Nếu Khổng Quý Quân đã nói thế thì chứng tỏ không phải vấn đề nghiêm trọng, ông ta nhất định có thể sắp xếp ổn thỏa, Tần Hằng cũng yên tâm hơn, tạm thời cúp máy.
Chưa được mười phút, Khổng Quý Quân lại gọi điện thoại đến.
“Cậu chủ, không gọi điện thoại cho Mã Vạn Đường được, hơn nữa tôi hỏi thăm biết ông ta đã chuyển tất cả tài sản đến nơi khác rồi, lần trước chúng ta kêu Hội trưởng Trì Nhậm Trọng của Hiệp hội Thương mại Kim Lăng cảnh cáo ông ta, hành động của ông ta trong khoảng thời gian này rất bất thường, rất có lẽ là muốn trả thù Tống Tư Vũ trước khi rời khỏi Kim Lăng, nếu vậy, có lẽ chuyện này sẽ rất phiền phức…” Khổng Quý Quân nặng nề nói.
“Bây giờ ông đang ở Kim Lăng đúng không? Tôi sẽ đến chỗ ông.” Nghe thấy giọng điệu không chắc chắn của Khổng Quý Quân, Tần Hằng cũng thấy căng thẳng, cho nên anh muốn tự mình đi đến chỗ của Khổng Quý Quân, đêm nay là Hoàng Dụ nhờ mình đi dạo phố với Châu Ý, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì anh còn mặt mũi nào đi gặp Hoàng Dụ nữa chứ.
“Vâng, bây giờ thuộc hạ sẽ sai người đi đón cậu, tôi cũng sẽ cố gắng tìm thấy tung tích của bạn cậu bằng tốc độ nhanh nhất…”
Hai mươi phút sau, một chiếc Maserati Levante màu đen dừng lại trước mặt Tần Hằng, anh đi lên ngồi uống chỗ có Khổng Quý Quân.
Cùng lúc đo, Mã Cách đã lái xe đến trước một khách sạn loại nhỏ ở ngoại ô thành phố Kim Lăng. “Két” một tiếng, anh ta từng xe lại.
Mã Cách bước xuống, mở cửa xe, đầu tiên là kéo Tống Tư Vũ ra ngoài, dùng dây thừng trói tay cô ta, cũng trói luôn cả Châu Ý, đóng sập cửa xe lại. Anh ta túm lấy tóc hai người, đẩy bọn họ vào bên trong khách sạn.
Ông chủ khách sạn là người quen của bọn họ, đã nói trước một tiếng rồi, dù bị những người khác nhìn thấy cũng chẳng có ai dám xen vào.
“Đi vào!” Mã Cách đẩy hai người vào trong một căn phòng, Tống Tư Vũ và Châu Ý ngã lăn quay trên sàn nhà, Mã Cách đóng cửa lại.
Châu Ý và Tống Tư Vũ khó khăn đúng dậy, lúc này bọn họ nhìn thấy trong phòng còn có một ông già, trông giống như Mã Cách ba mươi năm sau vậy.
“Ba, hôm nay lời rồi, vốn dĩ chỉ bắt Tống Tư Vũ thôi, không ngờ còn được tặng kèm một người nữa, trông cũng không tệ hơn Tống Tư Vũ là bao.” Mã Cách đi tới bên cạnh Mã Vạn Đường, cười khẽ nhìn Châu Ý và Tống Tư Vũ.
“Vậy vừa khéo chúng ta mỗi người chơi một đứa, chơi chán rồi thì đổi, như vậy mới thoải mái!” Mã Vạn Đường xoa cằm, dáng vẻ háo sắc của hai cha con thật sự giống nhau như đúc.
Lúc này Mã Vạn Đường nào còn dáng vẻ của một doanh nhân nữa.
Nhìn hai cha con bọn họ, Tống Tư Vũ và Châu Ý sợ chết khiếp, bọn họ hoảng sợ trốn trong góc phòng, như hai con chuột đồng bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy.
“Cứu mạng, có ai không! Cứu chúng tôi với…” Châu Ý gào muốn rách cổ họng, Tống Tư Vũ cũng la lên theo.
“Lũ đàn ba thối tha! Kêu nữa đi!” Mã Cách kích động đi tới trước mặt hai người, tát Tống Tư Vũ một cái rồi tát Châu Ý một cái! Lúc này hai cô gái cũng không dám la nữa.
“Con trai, con đánh bọn họ làm gì, cứ để bọn họ kêu đi.” Còn Mã Vạn Đường thì cười híp mắt, ông ta hờ hững ngồi trên giường, hút thuốc lá, nhìn về phía Tống Tư Vũ và Châu Ý vừa giận vừa sợ: “Các người kêu thì sẽ có người đến cứu ư? Nếu thật sự là thế thì tôi thuê phòng ở trung tâm thành phố cho rồi, tốn sức đi đến đây làm gì?”
“Tôi cho các cô biết, dù tôi có mở cửa để người khác nhìn thấy các cô đang la ở trong phòng, bọn họ cũng không dám xen vào, cô tin không?” Mã Vạn Đường như đang nói đến một chuyện rất nhỏ bé vậy.
Trái tim của Châu Ý và Tống Tư Vũ đều như chìm xuống đáy vực, lúc này bọn họ cảm thấy rất tuyệt vọng, chân Tống Tư Vũ mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
“Hừ!” Mã Vạn Đường hừ khẽ một tiếng, nhìn về phía Mã Cách: “Con còn ngây người cái gì, mau đi tắm rồi chúng ta bắt đầu.”
Mã Cách đáp một tiếng, cười khẩy nhìn thoáng qua Tống Tư Vũ, chạy vào phòng tắm, tiếng nước ào ào ào vang lên.
“Các người… Muốn làm gì?” Châu Ý run rẩy hỏi.
“Hả?” Mã Vạn Đường tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó hỏi ngược lại: “Nam nữ ở chung một phòng, cô nghĩ là làm gì, đánh mạt chược hả?”
Đầu óc Châu Ý trống rỗng, người như nhũn ra, tim Tống Tư Vũ đập “Thình thịch”… “Thình thịch”… “Thình thịch” như đang đếm ngược thời gian lấy mạng vậy.
Tiếng nước chảy đột nhiên dừng lại, nhịp tim của Châu Ý và Tống Tư Vũ rơi mất một nhịp.
Thân dưới Mã Cách quấn một cái khăn tắm, anh ta dùng khăn lau mái tóc ướt nhẹp bước ra, có giọt nước vươn trên cơ bắp rắn chắc.
Mã Vạn Đường cũng bắt đầu cởi quần áo.
“Đừng, tôi xin các người đừng mà…” Tống Tư Vũ biết rõ nếu thêm mười phút nữa trôi qua, rất có thể cô sẽ khó giữ được sự trong sạch, cô quỳ xuống đất dập đầu với Mã Cách: “Van xin các người thả tôi ra, trước đây là tôi sai, tôi không dám nữa, thả tôi ra đi…”
“Xin các người bỏ qua cho chúng tôi, trước đó có gì đắc tội, chúng tôi có thể bồi thường cho các người theo cách khác, làm thế này là phạm pháp đó…” Dù biết không có tác dụng, nhưng Châu Ý cũng cầu xin hai cha con Mã Cách.
“Ha, bây giờ thấy hối hận rồi hả, cô còn nhớ lúc trước cô sỉ nhục tôi ở bar U Nhã thế nào không? Lúc đó tôi đã thề trong lòng rằng mình sẽ trả lại nỗi nhục đó cho cô gấp mấy lần!” Nói xong, Mã Cách ném khăn xuống đất, đi về phía Tống Tư Vũ.
“Đừng tới đây, đừng tới đây…” Tống Tư Vũ lùi về phía sau, nhưng sau lưng cô là một bức tường kiên cổ.
Tay phải Mã Cách bóp lấy cằm Tống Tư Vũ, anh ta đè Tống Tư Vũ lên tường, khuôn mặt như rắn độc đang thè lưỡi ngửi mùi dần đến gần Tống Tư Vũ, nhếch miệng cười.
Tống Tư Vũ sợ đến mức nhắm hai mắt lại, lúc này cô đã trở thành một con cừu con đợi bị làm thích rồi.
Vào lúc Mã Vạn Đường cũng muốn đi đến chỗ Châu Ý, điện thoại trong phòng reo lên.
“Reng reng reng, reng reng reng…”
Mã Vạn Đường khó hiểu nhìn về phía điện thoại, ông ta đã thông báo với chủ khách sạn là đêm nay mình muốn làm chuyện kia rồi, chắc chắn bên khách sạn sẽ không gọi điện thoại cho mình, dù có chuyện muốn tìm ông ta cũng sẽ gõ cửa thẳng.
Cuộc điện thoại này không phải bên khách sạn gọi đến, vậy là ai gọi? Điện thoại này chỉ kết nối với đường dây nội bộ của khách sạn thôi mà…
Cuối cùng Mã Vạn Đường vẫn đi tới nhấc điện thoại lên, không nói gì, đầu tiên đối phương thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tôi là Khổng Quý Quân, dù bây giờ ông đang làm gì cô Châu Ý thì cũng phải dừng lại ngay lập tức.”