- Trang chủ
- Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
- Chương 155: Thật sự là tự nguyện
Tác giả: Mạc Nghiên Yên
Ai ngờ, đột nhiên Nhan Nhiễm Y cực kỳ hợp tác đồng ý với nàng, nói một chữ "Được" rồi nghiêng người một cái, ngủ bên cạnh nàng. . . . . .
Diệp Linh Cẩm nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ............. nàng mới không thừa nhận . . . . . .
"Ngủ đi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y vung tay lên, trong phòng lại tối sầm.
Vừa kinh ngạc công phu thần kỳ của hắn nàng "Ừ. . . . . ." một tiếng, tìm một chỗ trong lòng hắn, ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt, trong lòng tính toán, đã đến lúc nói chuyện cùng Diệp Linh Đoạn rồi. . . . . .
Phòng bên kia, Diệp Linh Đoạn mang vẻ mặt khó xử chạy vể phòng, sau một hồi mới nhớ ra là tỷ tỷ mình còn ở bên trong nhưng mà.............Nàng không có dũng khí lại đi vào. . . . . . Thanh âm kia. . . . . . Thật sự là quá xấu hổ rồi. . . . . . Trong lúc này đã quên muốn hỏi gì đó rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Diệp Linh Cẩm tỉnh, Nhan Nhiễm Y đã sớm rời đi, nhìn một khối trống trơn bên người, nàng duỗi thắt lưng.
Đây là lần ngủ ngon nhất trong mấy ngày nay của nàng.
Đợi đến khi nàng ngồi trước gương trang điểm, mới phát hiện, cổ áo mình đang rộng mở nhìn xuống là thấy một đám ấn ký hồng hồng. Hoặc nhạt hoặc thâm, hình dáng lớn nhỏ không đồng nhất, có chỗ còn có dấu răng.
Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi vỗ xuống bàn, hung hăng nói: "Nhan. . . . . . Nhiễm. . . . . . Y. . . . . ."
"Oa. . . . . . Đồ ngốc, hôm nay thế nào mà người mặc nhiều như vậy?" Khi ăn điểm tâm, Địch Tinh nói.
Tuy rằng thời tiết đã không còn nóng bức như trước, nhưng mà mặc y phục cao cổ thật sự là có chút dầy.
Diệp Linh Cẩm cười ha ha muốn nói cho người khác biết: ta là ngốc tử. . . . . . Sau đó, không nói gì. Nhưng mà trong lòng nàng đã sớm đem cái tên Địch Tinh lắm miệng này mắng đến trăm ngàn lần, còn cái tên ngồi bên cạnh nàng, vẻ mặt của tên đầu sỏ mặt người dạ thú làm Diệp Linh Cẩm hận không thể hảo hảo mà ngược đãi hắn..........
đúng là cho đến giờ chỉ có nàng mới bị ngược đãi mà.
Quan Hoán Chi không nói gì, Diệp Linh Đoạn thì dường như còn nhớ đến chuyện hôm qua, không lòng có nhiều khúc mắc nên tâm thần cũng có chút bất định. Đến cả Bùi Lâu Tuấn, bình thường vẫn có dáng vẻ khéo đưa đẩy, nói chuyện khéo léo, vô cùng hoàn mỹ.
"Gần đây vất vả rồi. . . . . . Ăn nhiều một chút. . . . . ." Nhan Nhiễm Y gắp cái bánh bao thịt đưa cho Diệp Linh Cẩm, nhìn nàng cười có ý tứ.
là tối hôm qua vất vả thôi. . . . . . Diệp Linh Cẩm oán thầm. Nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm bánh bao thịt ăn, coi như là đang ăn Nhan Nhiễm Y.
Sau khi ăn xong, Quan Hoán Chi quyết định sẽ nói chuyện vào buổi chiều, buổi sáng thì đi chợ chuẩn bị lương thực tiếp viện, vì thế mấy người bọn họ đều rời khỏi khách điếm chỉ để lại tỷ muội Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm ngoan ngoãn trở về phòng, càng nhanh đến lúc mấu chốt thì nàng càng không dám đi lung tung, nếu xảy ra chuyện còn gây thêm phiền toái cho người khác.
Nàng vừa vào phòng không bao lâu thì cửa phòng bị gõ vang, Diệp Linh Đoạn đẩy cửa đi vào.
Nhìn dáng vẻ ăn cơm mất hồn mất vía của Diệp Linh Đoạn, nàng cũng đoán được là Diệp Linh Đoạn sẽ không nhịn được, quả nhiên, hiện tại đã đến hỏi. . . . . .
"Tỷ tỷ. . . . . ." Diệp Linh Đoạn ngồi ở trước mặt Diệp Linh Cẩm, muốn nói lại thôi.
Diệp Linh Cẩm thở dài, nói: "Đoạn nhi. . . . . . Trước là ta lừa gạt ngươi, kỳ thật ta thật sự không ngốc, nếu ngươi có trách thì trách đi. . . . . ." Giả ngốc để trốn tránh trách nhiệm, hại muội muội chính mình bị nhiều khổ sở như vậy, đây là lỗi của nàng.
Diệp Linh Đoạn trầm mặc một hồi rồi lắc lắc đầu, nói: "Không. . . . . . Ta không có trách tỷ. . . . . . Thật sự. . . . . ."
"Đoạn nhi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm có chút cảm động cầm lấy tay Diệp Linh Đoạn.
Nàng từ một tiểu thư điêu ngoa biến thành như ngày nay thì tất nhiên phải trải qua rất nhiều khổ sở.
"Trước đều đều là lỗi của tỷ tỷ, từ hôm nay trở đi, toàn bộ mọi việc tỷ tỷ sẽ gánh vác. . . . . ." Diệp Linh Cẩm kiên định nắm tay nàng nói.
Nhưng mà Diệp Linh Đoạn lại có sắc mặt phức tạp lắc đầu, sau đó cắn cắn môi, thập phần vùng vẫy.
"Kỳ thật. . . . . . Còn không bằng tỷ tỷ vẫn tiếp tục giả ngốc. . . . . . Cái khác để ta làm cho. . . . . ." Diệp Linh Đoạn nói có chút thống khổ.
Điều này làm cho Diệp Linh Cẩm càng thêm áy náy."Không, làm sao có thể như vậy, toàn bộ việc này vốn nên do ta gánh vác. . . . . ."
Diệp Linh Đoạn nhìn xuống mặt bàn một hồi rồi quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Cẩm nói: "Vốn dĩ nên có người kết thúc, việc này để ta làm càng thêm thuận tiện............"
Diệp Linh Cẩm nghe có chút không hiểu."Cái gì?"
Diệp Linh Đoạn cắn môi, cười trừ nói: "Không. . . . . . Không có gì. . . . . . Chỉ là chân tướng sắp phơi trần khắp thiên hạ rồi. . . . . ."
"Không phải là ngươi biết cái gì đấy chứ?" Diệp Linh Cẩm dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ hỏi.
Diệp Linh Đoạn lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, tỷ tỷ suy nghĩ nhiều. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm cực kỳ tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, lại thêm vẻ mặt muốn che giấu gì đó của Diệp Linh Đoạn, nàng càng thêm khẳng định. "Rốt cuộc thì đã biết cái gì?" Thân thể Diệp Linh Cẩm nghiêng về phía trước.
"Thật sự không. . . . . . Tỷ tỷ, cổ của tỷ sao lại thế này?"
"A?" Diệp Linh Cẩm nhanh chóng rụt trở về, che che cổ."Không có gì. . . . . ."
"Làm sao có thể không có gì?" Tìm được cơ hội nói sang chuyện khác nên Diệp Linh Đoạn làm sao có thể buông tha?
"Thật sự không. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cũng biết dáng vẻ của mình hiện tại giống như là có tật giật mình. Phát hiện tầm mắt của Diệp Linh Đoạn dừng lại trên cổ mình, Diệp Linh Cẩm dùng tay che lại, vốn dĩ định che kín lại một chút, nhưng ai ngờ lại hủy đi bức tường đông tây, cố tình che một bên thì sẽ hở bên còn lại.
Diệp Linh Đoạn nghĩ cũng biết đại khái đây là cái gì, nghí đến đây, nàng đỏ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Linh Cẩm: "Tỷ tỷ. . . . . . Ngươi. . . . . ."
Giấu không được rồi. . . . . . Diệp Linh Cẩm thở dài danh tiết a. . . . . . Triệt để xem như không có rồi. . . . . .
"Cái kia. . . . . . Là. . . . . . Là Nhan Nhiễm Y . . . . ." Diệp Linh Cẩm thành thật khai báo, nàng vốn không định giấu diếm Diệp Linh Đoạn, nhưng cũng không nghĩ là sẽ nói cho nàng ý trong tình huống như thế này, thật sự.............Quá là quẫn bách rồi........
Dáng vẻ Diệp Linh Đoạn khi nghe xong dường như cũng không quá ngạc nhiên, chỉ hỏi: "Là do hắn bắt nạt tỷ hay là do tỷ tự nguyện?"
Nhớ đến khuôn mặt càn rỡ của người nào tối hôm qua nhưng lại nhớ đến mình đáp lại trước . . . . . . ài. . . . . ."Tự, tự nguyện "
"Tỷ đi theo hắn cũng được. . . . . ."
"Hả? Ngươi không phản đối sao?" Diệp Linh Cẩm kinh ngạc hỏi lại.
Diệp Linh Đoạn nhìn về phía nàng: "Phản đối cái gì?"
"Ví dụ như nói hắn không đáng tin? Cả ngày chỉ có một thái độ?"
Diệp Linh Đoạn lắc lắc đầu, cười với nàng, nói: "Trước lần đầu tiên gặp tỷ, phát hiện Nhan Nhiễm Y chỉ đối tốt với tỷ, lúc trước cảm thấy hắn có mưu đồ. . . . . . Cho nên ta cũng vẫn hoài nghi hắn."
Bỗng nhiên Diệp Linh Cẩm cảm thấy mắt nhìn của Diệp Linh Đoạn tốt hơn nàng nhiều, lúc trước Nhan Nhiễm Y đối nàng rất tốt, nàng cũng ngây ngô đi theo hắn.
"Về sau mới biết được. . . . . . Hắn là con trai của Nhan Tương, hắn phụng lệnh của cha mẹ tới cứu tỷ sau đó đưa tỷ đi cùng, nhưng mà hắn đối với tỷ rất tốt, hoàn toàn vượt qua những điều. . . . . ."