- Trang chủ
- Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
- Chương 130: Thức tỉnh
Tác giả: Mạc Nghiên Yên
Ngày thứ hai, Diệp Linh Cẩm nghe lời Nhan Nhiễm Y liền không đi theo. Nàng đi cũng không có chuyện gì làm, nàng không đi thì còn có thể giúp Trương tẩu chăm sóc Hương Nhi hoặc là giúp làm một số việc vặt.
Sáng sớm Nhan Nhiễm Y ăn điểm tâm, giúp châm cứu cho chồng Trương tẩu xong, sau đó hai tay không thoải mái đi ra cửa, làm cho người ta có cảm giác hắn căn bản cũng không phải là đi ra ngoài kiếm sống.
"Muội tử nhìn cái gì chứ. . . . . . Người đi rồi. . . . . ." Trương tẩu đi tới bên cạnh Diệp Linh Cẩm nói.
Diệp Linh Cẩm cười nói: "Ta nào có nhìn. . . . . ." Nàng quay vào trong sân, nói: "Trương tẩu, ta giúp ngươi làm một chút việc . . . . Dù sao nhàn rỗi cũng không có chuyện gì. . . . . ."
Trương tẩu không muốn để cho Diệp Linh Cẩm làm việc, vì vậy nói: "Thật ra thì bây giờ cũng không có gì để làm. . . . Chỉ có giặt quần áo cho Hương Nhi xong rồi tắm rửa một chút. . . .. ."
"A. . . . . ." Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái. Chợt nhớ tới mình và Nhan Nhiễm Y thay quần áo cũng chưa có tắm, trở về phòng lấy, nói: "Vừa đúng, ta cũng có quần áo để giặt. . . . . . Ta và ngươi cùng giặt nhé. . . . . ."
Trương tẩu nhìn nàng một chút nói: "Muội tử còn phải giặt quần áo, hay là để ta đi........ Vừa lúc Hương nhi đi ngủ, ta cũng không có chuyện gì làm. . . ."
Diệp Linh Cẩm lắc đầu một cái: "Làm sao không biết xấu hổ vậy. . . . . . Hay là ta tự làm là được rồi . . . . . Vừa đúng ta cũng muốn học một ít". Không có bột giặt giặt quần áo, nàng thật tò mò, không biết người cổ đại làm thế nào để giặt quần áo sạch sẽ. Vì vậy, Diệp Linh Cẩm và Trương tẩu mỗi người một cái bồn, ngồi xổm ở trong sân giặt quần áo.
Mùa hè, lúc ánh mặt trời còn chưa gay gắt, Diệp Linh Cẩm ngồi trong sân giặt quần áo, cảm thụ nước rất mát mẻ. Nàng lấy quần áo của mình và Nhan Nhiễm Y ngâm trong nước, Trương tẩu thả bồ kết vào.
"Ha ha. . . . . . Lần đầu tiên giặt quần áo. . . . . ." Trương tẩu nhìn dáng vẻ Diệp Linh Cẩm tò mò nhìn chằm chằm bồ kết.
"Á.. . Ừ. . . ." Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, rốt cuộc cũng coi như đây là lần đầu tiên.. . . .Nàng và Trương tẩu vừa trò chuyện vừa giặt quần áo.
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."
"Hương Nhi đã tỉnh. . . . . . Ta đi xem một chút. . . . . ." Trương tẩu, xoa xoa tay.
Diệp Linh Cẩm cũng đứng lên, đi cùng Trương tẩu, vừa lúc Hương Nhi chớp mắt, vẻ mặt còn mơ màng. "Mẹ. . .. . Ta đói bụng. . . . . ." Hương Nhi dụi dụi mắt nói.
Nhìn Hương Nhi dáng vẻ ngây thơ, Diệp Linh Cẩm mỉm cười, nói: "Trương tẩu, đi chuẩn bị cơm trưa thôi. . . . . . Ta mang Hương Nhi đi chơi. . . . . ."
"Hương Nhi ngoan ngoãn nghe lời của tỷ tỷ. . . . . ." Trương tẩu dặn dò một câu. Hương Nhi gật đầu một cái, giọng ngây thơ trong vắt, nói: "Hương Nhi sẽ nghe lời. . . . . . Không nghe lời tỷ tỷ sẽ tức giận, không sinh đệ đệ chơi với Hương Nhi thì làm thế nào. . . . . ."
Trương tẩu che miệng mỉm cười, đi ra ngoài. …….Tại sao đứa nhỏ này ngủ một giấc vẫn còn nhớ rõ. . . . . . Diệp Linh Cẩm hết sức buồn bực. "Đi thôi. . . . . . Dẫn ngươi đi trong sân phơi nắng. . . . . ." Diệp Linh Cẩm dắt Hương Nhi.
Diệp Linh Cẩm tiếp tục ngồi xổm xuống giặt quần áo, Hương Nhi kéo cái băng ghế nhỏ ngồi chống cằm nhìn nàng.
Lúc Nhan Nhiễm Y trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Diệp Linh Cẩm đang cầm quần áo giắt trên sợi dây, sau treo xong, xoa xoa mồ hôi trên trán, thở một hơi, sau đó xoay người.
"Nhìn cái gì vậy. . . . . ." Diệp Linh Cẩm vừa quay đầu lại đã thấy Nhan Nhiễm Y cười như không cười đứng ở cửa nhìn nàng.
"Ca ca về rồi. . . . . ." Hương Nhi chạy tới, ôm lấy Nhan Nhiễm Y. Nhan Nhiễm Y ôm lấy Hương Nhi, đi tới nói: "Vợ của ta hiền lành như vậy . . . . ."
Diệp Linh Cẩm biết hắn nhạo báng mình, liền trừng mắt liếc hắn một cái, vừa đem nước trong chậu nhắm chân hắn đổ, vừa nói: "Quần áo phải giặt sạch……"
Bằng công phu Nhan Nhiễm Y, tự nhiên thoải mái tránh thoát bị nước dính ướt, để Hương Nhi xuống, đi tới bên cạnh Diệp Linh Cẩm nói: "Phải như thế nào đây? Ta lấy thân báo đáp?"
Báo đáp Em gái ngươi….., Diệp Linh Cẩm cảm thấy hắn da mặt càng ngày càng dầy.
"Nhan huynh đệ trở về rồi? Vừa đúng lúc ăn cơm. . . . . . Mau tới đây. . . . . ."
Ăn cơm trưa xong, Nhan Nhiễm Y tiếp tục đi ra ngoài, đến tối, lúc hai người chuẩn bị ngủ, Diệp Linh Cẩm không nhịn được hỏi nói: "Hôm nay như thế nào? Có người xem bệnh sao?" Nhan Nhiễm Y vốn định xem nàng rốt cuộc có thể nín nhịn đến khi nào.
"Người cái này là biểu tình gì? Có hay không a. . . . . ." Diệp Linh Cẩm lại hỏi. Nhan Nhiễm Y gật đầu một cái. Diệp Linh Cẩm mặt không tin: "Thiệt hay giả?"
"Hôm nay không có ngươi, cuối cùng không người nào dám tới . . ." Nhan Nhiễm Y nói.
"Gì?" Mới vừa hỏi xong, Diệp Linh Cẩm lập tức phản ứng lại, Nhan Nhiễm Y lại đang trêu chọc nàng nhưng là nàng người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, lười phải so đo, tiếp tục hỏi: "Kiếm được bao nhiêu?"
Nhan Nhiễm Y lắc đầu một cái, nói: "Ngươi cũng cầm một ít? Ngày mai mua vài món đồ. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái cảm thấy có lý, cho Trương tẩu tiền, Trương tẩu chắc chắn sẽ không muốn, hay là mua chút thức ăn hoặc là mua vài món đồ về tốt nhất. Vài ngày sau đó, Nhan Nhiễm Y buổi sáng đều đi ra ngoài, tối nhớ quay lại, còn có thể mua chút rau, mua chút thịt về, mấy người ăn cũng khá hơn rất nhiều.
"Mẹ. .. . Mẹ. . . . Cha tỉnh. . . . . ." Hương Nhi vui sướng từ trong phòng chạy ra.
Lúc này, Trương tẩu đang cùng Diệp Linh Cẩm chuẩn bị cơm trưa, Trương tẩu vừa nghe, tay dừng lại, có chút không dám tin. Theo lý mà nói, phải là ngày mai mới tỉnh.
"Mẹ. . . Mẹ. . . Cha tìm ngươi đó. . . . . ." Hương Nhi lôi kéo vạt áo Trương tẩu. "Thật. . . . . . Thật không?" Trương tẩu có chút run rẩy hỏi.
Diệp Linh Cẩm mỉm cười, nói: "Thiệt hay giả đi xem một chút không phải là biết sao. . . . . . Huống chi Hương Nhi không giống nói dối".
"Này, vậy ta đi xem một chút. . . . . ." Trương tẩu buông cái đao nhỏ trong tay xuống, xoa xoa tay, đi theo Hương Nhi.
Diệp Linh Cẩm cong cong môi, trong lòng vui mừng thay bọn họ. Nếu là thật, sợ rằng buổi trưa hôm nay, bữa ăn này phải để nàng làm rồi, cũng may nàng vẫn phụ giúp.
Lúc Diệp Linh Cẩm loay hoay, xem chừng Nhan Nhiễm Y cũng mau trở về, liền đi ra sân chờ hắn. Quả nhiên, đợi không bao lâu, Nhan Nhiễm Y mình mặc quần áo màu xám tro thong dong trở lại.
"Ừ. . . . Trương đại ca đã tỉnh. . . ." Diệp Linh Cẩm vui mừng tiến lên nói.
"Ngược lại sớm một ngày so với dự tính của ta".
Diệp Linh Cẩm mỉm cười, vừa định thửa cơ hội trêu chọc hắn, lại thấy hắn đưa tay ra, dùng tay áo thay nàng lau mồ hôi trên trán. "Bên ngoài tất nóng, vào trong nhà thôi. . . . . ."
"A. . . . . ." Chỉ là một động tác, một câu nói, Diệp Linh Cẩm trong nháy mắt ngoan ngoãn giống như cừu non. Mình quá không có tiền đồ a. . . . . .
"Ôi. . . . . . Xem ta vui mừng quên mất cũng không nấu cơm, Nhan huynh đệ đã trở về. . . . . ." Trương tẩu ra khỏi gian phòng, trong mắt vẫn còn nước mắt vui sướng.
"Không có chuyện gì. . . . . . Ta đã nấu xong. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cười nói.
Trương tẩu vừa nghe, nói: "Thật không biết xấu hổ, còn khiến muội tử giúp một tay nấu cơm. . . xem ta thật rất vui mừng. . . . . ."