- Trang chủ
- Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
- Chương 125: Phu xướng, phụ tùy
Tác giả: Mạc Nghiên Yên
Chỉ thấy trên giường nam tử sắc mặt tái nhợt đang nằm, đôi môi khô khốc, hết sức yếu ớt. . . . .
"Xem ra là bệnh không nhẹ a. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y nói.
Trên mặt Nhan Nhiễm Y nở nụ cười, nhìn Diệp Linh Cẩm nói: "Ngươi lại biết khám bệnh khi nào. . . . . ."
". . . . . ." Chỉ nói không được sao. Nhan Nhiễm Y nhìn nàng cười cười, sau đó nhìn nam tử trên giường, chậm rãi nói: "Hắn bị bệnh mới nửa tháng thôi. . . ."
Trương tẩu vui mừng gật đầu một cái.
"Bệnh thương hàn. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn xuống một chút, kết luận.
Diệp Linh Cẩm hiểu ngày xưa nếu mắc bệnh cảm mạo có thể sẽ phải chết …mà rất nhiều khi, có loại bệnh lây qua đường sinh dục, hoặc là bệnh thương hàn.
Nhan Nhiễm Y ngồi bên giường, cầm lấy cổ tay của nam tử trên giường, bắt mạch. Diệp Linh Cẩm nhìn sửng sốt.
"Ngươi cho rằng ta chỉ nhìn thôi sao. . . . . ." Nhan Nhiễm Y giống như có con mắt phía sau lưng, nói. Thật ra Diệp Linh Cẩm cho Nhan Nhiễm Y là loại sinh vật nghịch thiên, chỉ cần nhìn một chút là có thể cho ra kết quả.
"Nóng sốt bên ngoài thừa lúc cơ thể suy yếu, tấn công vào bên trong, làm cho trong ngực bị nghẹn uất, khó chịu, phát ban, vàng da, người bị bệnh nhẹ có thể bị nguy hiểm, nếu bệnh nặng sẽ dẫn đến tử vong”.
Diệp Linh Cẩm căn bản nghe không hiểu hắn nói gì, đại khái chỉ hiểu là nếu nguy hiểm nhất định sẽ chết.
Trương tẩu có lẽ hiểu không tốt như Diệp linh Cẩm, nhưng nghe thấy một chữ "Chết", trong nháy mắt mặt trắng bệch.
"Trương tẩu chớ hoảng sợ, ta chưa nói là không có cách nào. . . . . ."
Trương tẩu vừa nghe, vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.
"Hắn như vậy …. Nếu là dùng châm và dược liệu điều trị tốt, trong vòng một tháng liền có thể khôi phục như lúc ban đầu …" Nhan Nhiễm Y đứng dậy, nhìn Trương tẩu nói "Có thể vợ chồng chúng ta tạm thời phải ở lại nơi đây. . . ."
Trương tẩu vừa nghe chồng mình có thể cứu chữa, đâu còn trông nom chuyện khác, liền đồng ý ngay, nói: "Nếu hai vị không chê bai chỗ này thì ở lại thôi …. Ta, ta đi chuẩn bị cơm tối. . . . . ."
Vì vậy, Nhan Nhiễm Y thuận lợi giải quyết vấn đề ăn ở của hai người bọn họ.
"Cơm rau dưa không nên ghét bỏ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm thấy Trương tẩu đã lấy ra thứ tốt nhất trong nhà chiêu đãi bọn hắn.
"Trương tẩu khách sáo rồi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y cười cười.
Sau khi cơm nước xong, Trương tẩu dọn dẹp một gian phòng dành cho bọn hắn. Tổng cộng có ba gian phòng, cha của Hương Nhi chiếm một gian, hai mẹ con Hương Nhi một gian, Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm một gian. Thật ra Diệp Linh Cẩm rất không muốn …. nhưng không đủ phòng, hơn nữa hai người còn lấy danh nghĩa vợ chồng.
Lúc này, Diệp Linh Cẩm đã ngồi trên giường, nhìn Nhan Nhiễm Y đang ngồi ở bàn bên cạnh, nói: "Ngươi xác định là ở nơi này?"
Nhan Nhiễm Y liếc mắt, cười một cái, cây nến trước mặt ánh sáng chập chờn.
"Nhưng mà chúng ta ăn không, ở không như vậy, cả nhà Trương tẩu bọn họ cũng không nuôi nổi chúng ta …….." Diệp Linh Cẩm nói. Nơi này mặc dù điều kiện không tốt, nhưng nàng cảm thấy thật thoải mái, chỉ là nhìn trong nhà có thêm hai cái người, vốn là nhà túng quẫn thì làm sao sống đây. . . . . .
Nhan Nhiễm Y cong cong môi, nhìn nàng, nói: "Nương tử. . . . . . Ngày mai chúng ta đi ra ngoài kiếm tiền, thế nào. . . . . ."
"Kiếm tiền?" Hắn? vẻ mặt Diệp Linh Cẩm nghi ngờ.
Nhan Nhiễm Y đứng dậy, cầm cây nến trên bàn, đi tới đặt trên bàn nhỏ bên mép giường, sau đó chậm rãi nói: "Chồng của ngươi không phải còn có thể giúp người khác xem bệnh sao ….. Kiếm một ít tiền. . . . . . Còn có thể giúp chi phí trong nhà cho Trương tẩu. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm lui về phía sau, co lại, trong lòng cảm thấy Nhan Nhiễm Y nói có lý. Chỉ là, Nhan Nhiễm Y giống như bày một gian hàng xem bói để xem bệnh cho người ta? cái này có chút khó có thể tưởng tượng.
"Thế nào …. đau lòng cho ta sao?" Nhan Nhiễm Y buồn cười nhìn Diệp Linh Cẩm. Ngươi nghĩ nhiều rồi. . . . . . Diệp Linh Cẩm xấu hổ.
"Vậy ngươi ngày mai hỏi Trương tẩu một chút, tìm một bộ y phục cũ mặc ra ngoài thôi. . . . . ."
Hắn cứ như vậy ngồi xuống, giống như là nơi xem bệnh cho người ta . . . .không khác gì là đi dạo kỹ viện mà không mặc y phục …
Diệp Linh Cẩm ôm đầu gối, suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng vậy muốn cùng ngươi cùng đi. . . .". Cảnh tượng như thế, khó có được, tại sao có thể không đi để tận mắt nhìn?
Nhan Nhiễm Y cởi giày, lên giường, nói: "Phu xướng, phụ tùy cũng tốt. . . . . ."
". . . . . ." Đi chết đi, phu xướng phụ tùy. . . . . .
"Ngươi, ngươi lên đây làm gì. . . . . ." Nhìn Nhan Nhiễm Y bò lên giường, Diệp Linh Cẩm liền co rút lại.
Nhan Nhiễm Y trả lời tự nhiên. "Ngủ a. . . . . ."
"Ngươi có thể tìm nơi khác ngủ đi" Diệp Linh Cẩm cười thương lượng với hắn.
"Còn có cái giường khác?"
"Không có. . . . . ."
"Vậy là không được rồi . . . . ."
"Ngươi, ý của ngươi là muốn cùng ta ngủ?" Diệp linh Cẩm ngồi ở giữa giường tim đập nhanh, vẻ mặt không có tiền đồ, bắt đầu ửng hồng.
Trai đơn, gái chiếc ** . . . . . . Dễ dàng bị thiêu cháy. . . . . .
Nhan Nhiễm Y thản nhiên nhìn nàng một cái, hỏi: "Mặt của ngươi thế nào lại có chút hồng? Chẳng lẽ là mấy ngày nay quá cực khổ, bị bệnh?" Nói xong liền sờ sờ cái trán của nàng. Diệp Linh Cẩm tức giận chụp cánh tay của hắn. Hắn là biết rõ còn hỏi. . . . . .Rất khốn kiếp. . . . . .
Nhan Nhiễm Y tháo y phục, cởi áo ngoài ra, vẫn mặc y phục trong, nhìn về phía Diệp Linh Cẩm, hỏi: "Không ngủ sao. . . . . ."
Vẻ mặt kia, ánh mắt kia rất bình thường, giống như đang hỏi người ta không ăn cơm sao. . . .Nếu như Diệp Linh Cẩm biết Nhan Nhiễm Y mới có một ngày, nói không chừng sẽ cho rằng là mình suy nghĩ quá nhiều. . . . . .Đối mặt Nhan Nhiễm Y thản nhiên hỏi, nàng nhìn một chút, Diệp Linh Cẩm cố kìm nén, từ từ cởi y phục ra. . . . . . Tất cả đều là nàng suy nghĩ quá nhiều. . . . . .
Nhưng mà Diệp Linh Cẩm cũng nhớ đã có người từng nói một câu: Có mấy lời nam nhân nói, ngàn vạn lần không thể tin, trong đó một câu chính là "Ta chỉ ôm ngươi ngủ, cái gì đều không làm".
Nhan Nhiễm Y là thứ người như thế, lời nói. . . . . . Càng thêm không thể tin . . . Chỉ là, mình như thế xấu hổ, Nhan Nhiễm Y vẻ mặt thản nhiên, nói mình ra vẻ kiểu cách, suy nghĩ lung tung. . . . .
Diệp Linh Cẩm chậm rãi nằm xuống, co lại phía trong giường. Vào mùa hè, không đắp chăn, cũng không có sao. . . thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên. . . Diệp Linh Cẩm an ủi mình như thế.
"Rút lại xa như vậy làm gì. . . . ." Nhan Nhiễm Y đưa tay chụp tới, liền đem Diệp Linh Cẩm ôm vào trong lòng. Nhất thời lông mao toàn thân Diệp Linh Cẩm đều bị dựng lên, mở to mắt nhìn hắn.
"Trong đầu cả ngày đang suy nghĩ gì …" Nhan Nhiễm Y buồn cười sờ sờ đầu của nàng. Ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều . . . . . . Diệp linh Cẩm Trong lòng hết sức đè nén nói.
Nhan Nhiễm Y duỗi tới, hôn lên trán Diệp Linh Cẩm một cái, nói: "Ngủ đi. . ."
Nói xong, nhắm mắt lại. Lần này Diệp Linh Cẩm không thể bình tĩnh … Đây là lần đầu tiên Nhan Nhiễm Y trong tình huống bình thường hôn nàng …Vì vậy, hai má Diệp Linh Cẩm ửng đỏ nhìn mặt Nhan Nhiễm Y, trong lòng ngơ ngác rung động.
"Nhìn cái gì vậy. . . . . . Chẳng lẽ là chê ít?" Nhan Nhiễm Y nhắm hai mắt, ôm Diệp Linh Cẩm, môi cong lên, nói. Diệp Linh Cẩm ngoan ngoãn nhắm mắt lại. . . . . . Chỉ là hôn một cái lên trán, rốt cuộc là còn chưa đủ, chưa đủ đấy. . . . . .
Nhan Nhiễm Y mở mắt ra, nhìn Diệp Linh Cẩm nhắm hai mắt hết sức rối rắm, cưng chìu cười cười.