- Trang chủ
- Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
- Chương 123: Một lời đã định
Tác giả: Mạc Nghiên Yên
Ngay cả ý định bác bỏ tin đồn cũng biến mất. . . . . . Diệp Linh Cẩm uống một ngụm nước, thở dài.
Nhan Nhiễm Y cười hỏi: "Làm sao vậy. . . . . ."
"Nghe sai đồn bậy thật là đáng sợ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm đã không giả bộ ngốc nữa, như vậy vừa có thể cùng Nhan Nhiễm Y ngang nhau, còn có thể che giấu tai mắt người khác, né tránh bọn người tìm bọn hắn một chút.
Nhan Nhiễm Y cười cười nói: "Có lẽ đúng như lời đồn đãi. . . . . . Ta nên xem xem trên người của ngươi, có Trường Sinh Dẫn hay không. . . . ."
Ngươi …. Ngươi …. Ngươi ….. ban ngày ban mặt, Diệp Linh Cẩm cứ như vậy bị hắn trêu ghẹo một chút. Hơn nữa đối phương mặt không đỏ, tim không đập mạnh, ôn tồn nho nhã cười giống như hằng ngày. Xem ra cho dù nàng không giả bộ ngốc nữa, vẫn bị hắn bắt nạt.
Thật là quá đáng. . . . . .
"Ngươi …. Ngươi trêu chọc ta …" Diệp Linh Cẩm hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Nhan Nhiễm Y đổi tư thế, chống cằm nhìn nàng, ôn nhu nói: "Ngươi có thể trêu chọc lại. . . . . ."
"………" Nhan Nhiễm Y thật là điển hình vạn năm không khí tiết … sói trong sói … Thượng Đế a. . . . . . bắt con yêu nghiệt này đi . . . . . .
"Ngoan. . . . . . Ăn thịt. . . . . ." Dường như người gây ra họa không phải là mình, vẻ mặt Nhan Nhiễm Y vẫn dịu dàng, gắp khối thịt cho Diệp Linh Cẩm.
"…….." không còn sức chống đỡ. Nàng vẫn ngoan ngoãn ăn cơm là được …
"Ăn xong dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một chút. . . . . . Mua vài món đồ. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm lúc này mới nhớ tới lúc bọn họ đi quá tự nhiên, căn bản cái gì cũng không mang theo. Hai ngày nay, ăn mặc đều là dùng tiền của Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm thật tò mò, ruốt cuộc tiền của hắn đủ chống đỡ được bao lâu.
"Phản đối" Diệp Linh Cẩm lắc lắc ngón tay, "Gia sản của ngươi có bao nhiêu? Ta còn không biết ngươi có tiền hay không đây ….." sau khi Diệp Linh Cẩm đến thế giới này, nàng không phải lo lắng về tiền bạc.
Nhan Nhiễm Y nhìn nàng, mặt vui vẻ nói: "Nếu như. . . . . . Ta nói trên người ta tiền không đủ để trả bữa cơm này cho ngươi . . . . ."
Không phải đâu. . . . . . Diệp Linh Cẩm kinh ngạc, nàng vẫn theo bản năng cho là Nhan Nhiễm Y là không có gì không làm được . . . . . . Đây chẳng lẽ là tình cảm sùng bái của chim non đối với chim mẹ?
Trước đây, bốn người bọn họ đi chung với nhau, ở nhà họ Quan, tốn hao đều là tiền của Quan Hoán Chi, Diệp Linh Cẩm biết người như Quan Hoán Chi vậy sẽ không thiếu tiền, sau đó, lại vừa ăn vừa ở tại Bùi gia.
Địch Tinh là thần thâu, tự nhiên sẽ không thiếu tiền xài.
Lúc trước Nhan Nhiễm Y mang theo Vi Đăng, Vi Đăng gọi hắn là "Công tử" , Nhan Nhiễm Y cũng không giống như là không có tiền ….. Hơn nữa hắn mặc toàn thân y phục màu tím, hắn cũng không hiểu vải vóc gì, nhưng có mùi hôi như vậy, khẳng định là rất bất tiện, ngay cả ngày thường, đối với việc ăn mặc hắn cũng rất đòi hỏi.
Nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của Diệp Linh Cẩm, Nhan Nhiễm Y buồn cười nói: "Ta không nuôi nổi ngươi sao. . . . . . Đoán mò cái gì. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, ở trong mắt nàng, mẹ kế của nàng không có gì không làm được. "Cha ta là Lí Cương thì tính là gì? ở thế giới này, trong võ lâm này, "Mẹ kế Nhan Nhiễm Y của ta" mới là Hoàng Đế a (vua).
Lí Cương: ám chỉ người nhà của quan chức chính phủ, dựa hơi để làm càn.
Sau khi cơm nước xong, Nhan Nhiễm Y đưa Diệp Linh Cẩm đi dạo trên đường phố Lăng Thành. Lăng Thành không được phồn hoa như Đan Thành, nhưng không khác nhau lắm so với Lịch Thành.
Nhan Nhiễm Y nắm tay Diệp Linh Cẩm đi dạo phố xá náo nhiệt, hưởng thụ yên tĩnh khó có được .. chắc là. . . . . . Khó có được một ngày bình thường như thế, bởi vì Diệp Linh Cẩm không còn giả bộ ngốc nữa, không còn có bộ dạng đáng thương đi theo phía sau Nhan Nhiễm Y.
Vẻ mặt Diệp Linh Cẩm rất cao hứng khi nhìn người bán hàng rong hai bên trái, phải gào to chào mời, trong lòng nghĩ, nếu như Nhan Nhiễm Y đứng ở đó thì sẽ tạo nên cảnh tượng gì.
"Nhìn thấy cái gì mà cười ngây ngô như vậy …." Nhan Nhiễm Y mắt nhìn về phía trước, miệng nói.
Trong nháy mắt Diệp Linh Cẩm tắt ngay nụ cười. Hắn còn có thể nói ra lời ác độc như vậy. . . . . . đúng là vẫn còn ghi hận chuyện mình giả bộ ngốc mà. . . . . .
"Phản đối ……" Diệp Linh Cẩm giọng nói hết sức không tốt, thúc cùi chỏ vào người hắn, nói: "Nhìn ngươi có tiền cũng là dựa vào cha mẹ thôi. . . . . . Ngươi có thể tự dựa vào chính mình sao. . . . . ."
Vẻ mặt Nhan Nhiễm Y đầy hứng thú, quay đầu nhìn nàng nói: "Như thế nào mới tính là tự dựa vào mình chứ. . . . . ."
"Có thể tự mình kiếm tiền nuôi ta a ….". Bây giờ, Y Nhan Nhiễm Y cái gì cũng không ổn định, Công Tử Ca bảnh bao thì có thể làm gì. . . . . . Trừ phi hắn đi bán thân ….. Diệp linh Cẩm nói.
"Làm được rồi, ta có chỗ gì tốt?"
Diệp Linh Cẩm bĩu môi, nói: "Ngươi còn chỗ tốt hơn? cuối cùng ta phải xem ngươi làm sao dựa vào chính mình a. . . . . . Mẹ kế, ngươi dù sao cũng phải nuôi ta đúng không. . . . . ." Chỉ là, Diệp Linh Cẩm suy nghĩ một chút, nói: "Nếu trong vòng một tháng mà ngươi không xài tiền bạc trên người mình, có thể để cho hai chúng ta sinh hoạt thật tốt ….......... Ta liền đồng ý ngươi một điều kiện …."
"Một lời đã định. . . . . ." Diệp Linh Cẩm không nhìn thấy được dáng vẻ của Đại sói xám đã thực hiện thành công gian kế.
"Được. . . . . . Chúng ta hôm nay ở đâu?" Diệp Linh Cẩm giả bộ vẻ mặt ngây ngô, giống như chỉ hỏi một vấn đề đơn giản. Nếu có chủ trương bắt đầu không dùng tiền của mình, vấn đề chỗ ở tối nay, hắn phải nghĩ biện pháp rồi.
Nhan Nhiễm Y không nói gì, chỉ là dắt Diệp Linh Cẩm đi chợ với dáng vẻ điềm đạm, tao nhã, hoàn toàn không giống như người cần phải nghĩ cách giải quyết tối nay dừng chân ở đâu.
Diệp Linh Cẩm có chút hối hận về quyết định của mình. Tục ngữ nói không sai, “không lo việc nhà, không biết gạo củi đắt”. Nhan Nhiễm Y như vậy, căn bản cũng không giống như loại người sẽ vì kế sinh nhai mà đau buồn.
Nàng đi theo Nhan Nhiễm Y vòng vo cả một buổi chiều ở Lăng Thành, dần dần đến hoàng hôn.
Lúc hoàng hôn, rất nhiều người bán hàng rong thu xếp đồ đạc, một ngày làm việc mệt nhọc, chuẩn bị trở về nhà với vợ con và người nhà cùng chung ăn cơm tối, hưởng thụ thân tình. Diệp Linh Cẩm nhìn trên mặt người bán hàng rong tràn đầy vui vẻ chất phác, trong lòng có chút hâm mộ.
"Thế nào. . . . . . Chẳng lẽ là sợ ta không nuôi nổi ngươi, muốn cùng người ta về nhà?" Lúc Diệp Linh Cẩm có chút thất thần, Nhan Nhiễm Y nói.
"….." Không phải là xem người khác một chút, cái này cũng không được sao …. Diệp Linh Cẩm có cảm giác mình sắp hết sức.
"Hoàng hôn rồi, mau suy nghĩ một chút chúng ta làm thế nào chứ. . . . .. Còn nữa . . . . . Ta đi không nổi, muốn nghỉ ngơi một chút. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cố ý nói.
Nhan Nhiễm Y cũng không nóng nảy, nhìn nàng cười cười, nói: "Nương tử nếu mệt mỏi thì đến bên cạnh ngồi một chút đi. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm vừa kêu mệt mỏi, vừa hướng bên cạnh đi, thật ra nàng cũng không phải thật mệt mỏi, chỉ là muốn phá đám thôi.
"Thế nào, không ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. . . . . ." Đến bên cạnh, Nhan Nhiễm Y nhìn Diệp Linh Cẩm đứng đó, nói.
Diệp Linh Cẩm rất muốn liếc hắn một cái, trong lòng nàng cũng biết, một chút nhỏ mọn căn bản không thể gạt được Nhan Nhiễm Y, con sói xám lớn này.
Nàng vừa định châm biếm hắn vài câu, lại bị một âm thanh giòn giã cắt đứt.
"Ca Ca, Tỷ Tỷ. . . . . . Có tiền a. . . . . ."
Đây là một cô bé khoảng 5, 6 tuổi, y phục trên người có vài chỗ vá nhưng rất sạch sẽ, buộc hai bím tóc, một đôi mắt to nhìn bọn họ khẩn cầu.
Vừa nhìn nhất định là đứa trẻ của một gia đình nghèo khổ.
Diệp Linh Cẩm thấy có chút đau lòng, lại nghĩ đến mình bây giờ cũng không có tiền, liền nhìn Nhan Nhiễm Y.