- Trang chủ
- Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
- Chương 106: Còn muốn giả vờ đến lúc nào
Tác giả: Mạc Nghiên Yên
"Quan huynh. . . . . . Chẳng lẽ đang nghĩ diệt trừ phân đường này của Kinh Phong Lâu?" Nhan Nhiễm Y không nhìn Diệp Linh Cẩm, mà là trêu chọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quan Hoán Chi, vẫn giống như trước.
Quan Hoán Chi quét mắt nhìn Nhan Nhiễm Y khiến người ta có cảm giác áp bức, lại quét mắt nhìn Diệp Linh Cẩm, sau đó xoay người, nói: "Đi thôi. . . . . ." đi thẳng về phía trước, Địch Tinh đuổi theo sau.
"Đi thôi. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nắm tay Diệp Linh Cẩm, thản nhiên nói.
Cứ như vậy bọn họ rời khỏi phân đường của Kinh Phong Lâu tại Đan thành.
"Bách Hiểu. . . . . . Gặp ngươi lần thứ nhất thật là khó a. . . . . ." Lúc này, trong đại sảnh phân đường của Kinh Phong Lâu Đan thành chỉ còn lại Chung Sách và Bách Hiểu. Trong giọng nói của Chung Sách mang theo bất đắc dĩ và run rẩy.
"Chung Thiếu chủ. . . . . ."
"Ngươi cho rằng, ta thả Diệp Linh Cẩm, Lâu chủ sẽ không trách ta sao. . . . . ." Chung Sách ngồi dậy, một đôi mắt phượng phiếm hồng, tâm tình có chút kích động.
"Lâu chủ là cha ngươi. . . . . ."
"Vậy nên. . . . . . vậy nên ngươi thấy không có việc gì? Ngay cả một chút áy náy cũng không cho ta sao. . . . . . Ngươi biết rõ. . . . . . Ngươi biết rõ ta đối với ngươi. . . . . ." Chung Sách cúi mặt, quét mắt nhìn về phía bàn trà.
Đĩa đựng trái cây vỡ tan, phát ra tiếng vang thanh thuý, từng quả nho lăn đến bên chân Bách Hiểu.
"Chung Thiếu chủ. . . . . . Chúng ta chỉ có một vài lần giao dịch tình báo . . . . . Có một số việc. . . . . .không thể miễn cưỡng được. . . . . ." Bách Hiểu nói có chút bất đắc dĩ cùng sầu não. . . . . .
. . . . . .
Lại nói bốn người Nhan Nhiễm Y, lúc này ở Bùi trạch có vẻ rất trầm mặc. Thám thính rất nhiều vụ án liên quan đến phân đường của Kinh Phong Lâu, nhưng không có cách nào động đến hắn, điều này khiến cho Quan Hoán Chi luôn xem cái ác như thù phải thay đổi cách hành xử của mình. Nhan Nhiễm Y một đường dắt Diệp Linh Cẩm, nụ cười trên mặt vẫn nhàn nhạt như thường ngày, nhưng không hề lên tiếng. Trong lòng Diệp linh Cẩm cũng không được tự nhiên , cũng lười nói chuyện.
Khổ nhất chính là Địch Tinh không chịu được yên lặng, thích ồn ào. Dọc đường không có ai nói chuyện, không có ai để ý hắn, đành phải tự nhẫn nhịn vậy.
"Tỷ tỷ. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . . Ngươi đã về. . . . . ." Vừa tới cửa, Diệp Linh Đoạn tiến lên đón, vẻ mặt như trút được gánh nặng khiến Diệp Linh Cẩm cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Đoạn nhi. . . . . ."
Đứng bên cạnh Diệp Linh Đoạn, là Bùi Lâu Tuấn."Diệp cô nương bình yên vô sự trở về. . . . . ."
"Phải . . . . ." Nhan Nhiễm Y đáp."Ta có chút chuyện. . . . . . Đi trước. . . . . . Xin lỗi không tiếp chuyện được. . . . . ." Nói xong, nắm tay Diệp Linh Cẩm bước qua mọi người.
Diệp Linh Cẩm có chút sững sờ, lảo đảo một cái. Nhan Nhiễm Y cũng không bước chậm lại. Diệp Linh Cẩm thấy tay bị nắm rất chặt, phản kháng nhưng không dùng được.
"Đau. . . . . . Mẹ kế. . . . . . Đau. . . . . ."
Nhan Nhiễm Y không nói gì, vẫn dắt Diệp Linh Cẩm về phòng của nàng, sau đó buông lỏng tay, đưa lưng về phía nàng.
Diệp Linh Cẩm ngu nữa cũng biết Nhan Nhiễm Y đang tức giận. Nàng có chút lo lắng, cảm giác mình sắp bị hành hạ, lại còn đóng cửa nữa, không cho người khác nhìn thấy, thật không có mặt mũi.
Vì vậy Diệp Linh Cẩm rón rén xoay người, từ từ đóng cửa lại, cài chốt, cố gắng không phát ra âm thanh, sau đó xoay người chuẩn bị tự thú.
"Ngươi còn muốn giả vờ đến lúc nào?"
"A. . . . . ." Vừa mới xoay người, đã thấy màu tím loé lên, còn chưa phản ứng kịp, lưng của nàng liền hung hăng va vào cửa.