- Trang chủ
- Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em
- Chương 8: 8: Chờ Một Tương Lai Hão Huyền
Tác giả: Mộng Tiêu Nhị
Dịch: Anh Đào????
Beta: Cá nhỏ????
Khi Bùi Ninh về đến nhà thì mặt trời vẫn chưa lặn, dì giúp việc đang nấu cơm.
Cô đặt vali xuống và đi ra sân trước: "Ông bà."
Hai chú chó labrador nghe thấy động tĩnh liền chạy đến cọ vào chân cô.
Bà đang chống gậy tưới hoa, "Lần này về sớm vậy à, bà còn cho rằng tối mịt còn mới về." Bà nhìn cô một lượt, "Sao lại gầy đi rồi?"
"Ngày nào con cũng nghĩ làm sao để gầy đi, thế này không phải tốt rồi sao." Cô bước tới bên cạnh ông, ông nằm nửa người trên xe lăn phơi nắng, trước mặt có mấy tấm báo.
Ông bị liệt, cả người đã không còn cảm giác gì, có điều khí sắc không tệ.
Mấy năm gần đây tai của ông không còn tốt nữa, hầu hết những gì cô nói ông không còn nghe rõ.
Ông mỉm cười, "Ngồi tàu lửa về sao?"
"Tàu cao tốc ạ." Bùi Ninh ngồi xổm xuống, bắt đầu xoa chân cho ông.
Ông nội không để cô xoa: "Không có cảm giác, xoa cũng vô ích."
Bùi Ninh: "Ai nói vô ích chứ, con xoa như này ông sẽ thoải mái."
Ông hỏi cô: "Thật sự quay về Bắc Kinh làm việc sao?" Vẫn không dám tin.
Bùi Ninh gật đầu lia lịa, nói lớn: "Sau này con sẽ thường xuyên trở về thăm ông bà.
Ngồi tàu cao tốc rất tiện."
Ông không nghe được hết, cũng không hiểu ý cô nói, chỉ cười gật đầu.
Bà tưới hoa xong rồi đi tới, "Không cần chạy đi chạy lại như vậy, ngày nào cũng có thể nhìn thấy trên video máy tính, lãng phí tiền."
Kể từ khi ra nước ngoài, cho dù bận đến đâu ngày nào cô cũng video call cho ông bà, nó đã trở thành một thói quen.
Bùi Ninh nói: "Video sao giống được ạ."
Bà cười: "Giống nhau cả, cho dù con làm việc ở thị trấn của chúng ta thì mỗi ngày cũng không có thời gian nói chuyện với chúng ta, bây giờ không tốt bằng ở nhà sao? Đến tối chúng ta có thể nói chuyện với nhau rồi.
Bùi Ninh thương lượng với bà: "Bà ơi, đợi cháu ổn định ở Bắc Kinh, ông và bà cùng qua đó với cháu nhé?"
Bà nội: "Đi Bắc Kinh làm gì chứ.
Ở đây rất tốt."
Bùi Ninh cười: "Cảnh đêm ở Bắc Kinh đẹp hơn nhiều so với chỗ của chúng ta, nếu như không có việc gì có thể đưa ông bà đi dạo nha."
Bà nội: "Bà già rồi, không muốn rời khỏi nơi này." Cơ thể của mình như nào bà là người hiểu rõ nhất, hiện tại cũng không mong muốn gì, chỉ có thể chịu đựng thêm một năm rưỡi nữa.
Bà chỉ tay vào khu vườn trong sân: "Con nhìn khu vườn này đi, đến Bắc Kinh phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được nó chứ?"
Bùi Ninh cười: "Con sẽ làm việc chăm chỉ hơn, qua mấy năm nữa có thể vay mua." Cô nói tiếp: "Tiền lương bây giờ của con cao hơn nhiều so với lúc ở nước ngoài ạ."
Bà nội mừng rỡ: "Tốt như vậy sao?"
Bùi Ninh gật đầu: "Vâng ạ, chú Diệp mời con với mức lương rất cao, cuối năm còn được chia hoa hồng." Bà cũng không hiểu tiền hoa hồng là gì, cô lại nói: "Tiền thưởng Tết cũng không ít ạ."
Bà nội: "Đấy cũng là do chú Diệp chiếu cố nhà chúng ta." Sau đó bà lại bắt đầu khuyên nhủ: "Đợi bọn họ già rồi, con phải hiếu thảo với họ đấy."
Có thể do đã lớn tuổi, bà lại bắt đầu nói dông dài: "Chú Diệp và dì Diệp đối với con còn tận tâm hơn một số bố mẹ đối với con chính mình đẻ ra, quần áo con mặc đồ ăn con ăn đều tốt hơn những đứa trẻ ở trong thôn chúng ta.
Trong thôn chúng ta nhà có tiền cũng không ít, nhưng có đứa trẻ nào giống như con chứ, mười tuổi đã được đi du lịch nhiều nước như vậy, con phải hiếu thảo với bọn họ, không được quên đâu đấy."
Bùi Ninh: "Sao con quên được ạ."
Bà lại hỏi: "Tây Thành khi nào kết hôn? Đợi khi nào thằng bé kết hôn con phải nói với bà đấy, bà cùng ông con sẽ gửi cho thằng bé một bao lì xì lớn."
Bùi Ninh bất giác cắn môi dưới, bà không biết rằng trước đây cô và Diệp Tây Thành từng yêu nhau.
Cô lắc đầu, "Con không biết ạ."
Diệp Tây Thành cũng ba mươi tuổi rồi, chắc cũng nhanh thôi.
Gia đình giống như anh, nếu như thật sự muốn kết hôn, rất nhanh sẽ tìm ra một gia đình môn đăng hộ đối, đính hôn kết hôn, nói không chắc thì mấy tháng là có thể xong rồi.
Bà nội không chú ý đến biểu cảm của Bùi Ninh, sau đó hỏi cô ở nhà mấy ngày.
Bùi Ninh: "Sáng thứ bảy con đi rồi ạ."
"Vậy được, thứ sáu bà lại ướp chân gà để con mang cho Dịch Lâm ăn."
Nói rồi đôi mắt đầy nếp nhăn của bà lộ ra một nụ cười: "Bà biết con trở lại Bắc Kinh làm việc, vui đến mấy đêm liền không ngủ được, như vậy con cùng Dịch Lâm không phải xa nhau nữa rồi, hai người yêu nhau ấy à, sợ nhất chính là một người trời Nam một người biển Bắc, thời gian dài sớm muộn cũng sẽ nảy sinh vấn đề."
Sắc mặt Bùi Ninh thay đổi không trả lời.
Bà vẫn cho rằng cô cùng Hạng Dịch Lâm ở bên nhau, thật ra năm ngoái hai người đã chia tay rồi.
Cô vẫn luôn giấu bà chuyện này, lúc đó không dám nói với bà chuyện này vì sợ bà khó chịu rồi tự trách, bà luôn nghĩ rằng do ông và bà như vậy nên gia đình đình đối phương mới coi thường.
Cô muốn đợi sau khi tìm được bạn trai rồi mới nói chuyện này với bà.
Bà nội nói tiếp: "Đứa nhỏ Dịch Lâm đó đối với con thực sự rất tốt, sau này con phải đối xử tốt với người ta đấy, nếu không bà không cần con nữa."
Bùi Ninh không phản bác, bất kể bà nội nói gì cô đều yên lặng lắng nghe.
Bà vẫn tiếp tục: "Thực ra bà vẫn luôn giấu con."
Bùi Ninh dừng động tác trên tay: "Bà giấu con cái gì ạ?"
Bà nội: "Dịch Lâm nói con bận, không có thời gian về thăm ông bà.
Thằng bé vẫn thường xuyên đến thăm ông bà, cùng ông bà nói chuyện, khoảng một tháng tới một lần, tháng trước còn ở lại đây một ngày."
Bùi Ninh sững sờ, Hạng Dịch Lâm đến nhà cô.
Lúc trước khi chưa chia tay, anh ta chưa từng đến.
Có lúc cô cùng bà video call, anh ta ở bên cạnh sẽ nói với bà hai câu, số lần cũng không nhiều.
Bà nhìn cô: "Dịch Lâm không cho bà nói với con, sợ trong lòng con tự trách, con xem bây giờ đứa trẻ hiểu chuyện như vậy có bao nhiêu chứ?"
Bùi Ninh vẫn trầm mặc, từ đầu đến cuối không lên tiếng.
Bà nội không nghĩ nhiều: "Dịch Lâm đứa trẻ này, mỗi lần đến là thằng bé mua rất nhiều đồ lại còn đắt nữa, bà nói mà nó không chịu nghe, tụi con đừng tiêu tiền phung phí, tích góp tiền mua nhà, ngày tháng sau này trải qua sẽ nhẹ nhàng hơn."
Bùi Ninh đáp cho có lệ: "Con sẽ bảo anh ấy."
Trước đây cô cũng nghĩ gia đình Hạng Dịch Lâm cũng chỉ là nhà bình thường, ở bên nhau rất lâu cô mới biết, anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn Hạng Thị.
Dì giúp việc gọi họ vào ăn cơm, chủ đề về Hạng Dịch Lâm cũng dừng lại, sau đó trong bữa cơm cũng không nhắc đến anh ta nữa.
Hơn 12 giờ đêm khuya, xung quanh rất yên tĩnh.
Bùi Ninh trằn trọc không ngủ được, cô gửi tin nhắn cho bạn thân của mình, đem nội dung kể đơn giản,【Cậu giúp mình chuyển lời tới Hạng Dịch Lâm, đừng như vậy, không có nghĩa gì hết.】
Bạn thân sau khi xem tin nhắn cũng rất ngạc nhiên, anh ta đã kết hôn với người phụ nữ khác rồi, như vậy là muốn làm gì chứ.
Cô hoàn toàn không hiểu Hạng Dịch Lâm, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng thế.
Bùi Ninh là mối tình đầu của anh ta, Bùi Ninh đã từng là sinh mệnh của anh ta, một người đàn ông cao lãnh như anh ta mà theo đuổi Bùi Ninh những hai năm, vì Bùi Ninh anh ta còn học thêm một chuyên ngành khác.
Sau khi ở bên nhau, anh ta đối xử với Bùi Ninh rất tốt, là sự ngưỡng mộ của mọi cô gái.
Bùi Ninh thích leo núi, anh ta đưa Bùi Ninh đến Đức, Pháp, Ý, Thụy Sĩ, cũng từng leo lên rất nhiều ngọn núi nổi tiếng trên dãy Alpas, khi gặp phải bão tuyết nguy hiểm, anh luôn cho Bùi Ninh hy vọng sống.
Anh ta cũng đưa Bùi Ninh leo qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác của cuộc đời, đưa cô đi những con đường khác nhau để có thể ngắm được những phong cảnh khác nhau, khuôn mẫu cuộc sống của Bùi Ninh đã đạt tầm cao mà người thường không thể với tới.
Khi đó những người quen Hạng Dịch Lâm đều nói, anh ta như vậy không gọi là yêu thì có lẽ trên thế giới này tình yêu của người khác không được gọi là yêu.
Nhưng sau này, anh ta nói chia tay liền chia tay, thậm chí còn kết hôn với người phụ nữ môn đăng hộ đối mà anh ta không yêu.
Bạn thân xem lại tin nhắn, nhanh chóng gọi điện cho Bùi Ninh: "Cậu yên tâm đi, chuyện này cứ để mình lo." Trong lòng lại thầm mắng tên đàn ông cặn bã đó, sau đó chuyển sang chủ đề khác: "Ông bà gần đây thế nào rồi?"
Bùi Ninh lấy gối dựa vào đầu giường trả lời: "Vẫn tốt."
Bạn thân hỏi: "Lần này về nhà có bị thúc giục kết hôn không?"
Bùi Ninh bất đắc dĩ nói: "Giục chứ, bình thường ngày nào cũng giục, huống chi bây giờ mình trở về rồi."
Trong bữa ăn bà nội có đề cập đến vấn đề kết hôn, hỏi cô dự định khi nào cùng Hạng DỊch Lâm kết hôn, cô chỉ đáp mấy câu qua loa cho xong.
Sức khỏe của ông bà mỗi năm một giảm, bọn họ muốn cô kết hôn sớm, như vậy thì trong lòng họ không còn bận tâm nữa, điều ông bà sợ nhất chính là không đợi được đến ngày cô mặc váy cưới.
Mà cô cũng không còn nhỏ nữa.
Qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật tuổi 28 của cô rồi.
"Ninh Ninh à." Sau vài giây im lặng bạn thân mới nói: "Cậu có muốn thử yêu đương không, cùng một người bình thường, có thể không nhiều lãng mạn, nhưng là một cuộc sống bình thường."
Trầm mặc một lúc Bùi Ninh mới nói: "Duyên phận là chuyện khả ngộ bất khả cầu*"
(Khả ngộ bất khả cầu*: đối với bất cứ điều gì đẹp đẽ, ta chỉ có thể chờ đợi.)
Bạn thân nghiêm túc nói: "Mình có mấy người bạn, tất cả đều là người Bắc Kinh chính gốc.
Dù không phải giàu sang, quyền quý nhưng vẫn có thể lo cho cậu được một cuộc sống ổn định."
Bùi Ninh không có suy nghĩ, thản nhiên nói: "Bạn bè của cậu đều là người bản địa, điều kiện cũng không tệ, người ta khẳng định không vừa mắt mình rồi."
Bạn thân: "Cũng không coi trọng cái này lắm, bọn họ chỉ có một yêu cầu, con trai bọn họ cảm thấy tốt là được.
Hơn nữa, điều kiện bản thân cậu tốt như vậy, cần nhan sắc có nhan sắc, cần năng lực có năng lực, kém chỗ nào chứ?"
Bùi Ninh hỏi trực tiếp: "Có phải là cậu có ai phù hợp rồi nên muốn giới thiệu cho mình không?"
Bạn thân: "Không phải là mình dồn hết tâm trí giới thiệu bạn bè cho cậu à, thì mình có một người bạn, cũng đang học tài chính.
Như vậy là bọn cậu có chủ đề chung rồi, quan trọng nhất là cậu ấy cũng thích leo núi, cậu ta vừa tốt lại còn có nghĩa khí.
Hai người ra ngoài chơi vừa hay có người bầu bạn, nếu không thì một mình cậu đi leo núi mình không yên tâm."
Bùi Ninh không lên tiếng.
Điện thoại cũng không lên tiếng, bạn thân cứ lặng lẽ như vậy mà ở bên cô.
Bùi Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa vẫn chưa được kéo ra.
Đêm dài vô tận, không thể nhìn rõ mọi thứ.
Cô cùng Hạng Dịch Lâm chia tay được một năm hai tháng, mà anh ta kết kết hôn cũng sắp được gần một năm.
Ngày Hạng Dịch Lâm kết hôn, cô nhận được điện thoại của Diệp Tây Thành.
Anh cái gì cũng không nói, nhưng cô biết được đầu dây bên kia là anh, số điện thoại của anh cô còn cho rằng mình đã sớm quên rồi, lúc số điện thoại hiện trên màn hình, hóa ra từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ rõ.
Trong phút chốc tất cả hồi ức liên quan đến anh đều thức tỉnh, giống như đám dây leo đang bò xung quanh trái tim cô, nó như thể một con dao ngay lập tức đâm thẳng vào trái tim cô.
Điện thoại vẫn luôn im lặng.
Một lúc lâu sau, ý thức của cô mới quay trở lại, sau đó cô hiểu vì sao anh lại gọi điện thoại cho mình, ngày hôm đó Hạng Dịch Lâm kết hôn, anh sợ cô sẽ khó chịu.
Nếu như vòng tay của cô đủ dài, nếu có thể từ New York chạm tới Bắc Kinh, cô nhất định sẽ ôm người đàn ông này vào lòng, sau đó nói với anh, cảm ơn anh đã quan tâm cô, cô không sao hết, cũng không khó chịu, không cần đau lòng cho cô.
Sau đó, cái gì cô không nói gì, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn trầm mặc, có lẽ cũng không biết nên nói gì với cô.
Sau này, cô thỉnh thoảng có nghe được cấp trên Tề Cận Châu nói, sau khi Diệp Tây Thành cùng mối tình đầu chia tay vẫn luôn không yêu ai.
Ngày đó sau khi tan làm, cô không lái xe cũng không gọi xe, một mình đi bộ trên con đường vừa thân thuộc lại vừa xa lạ ở Manhattan, giống như một người lạc đường, vừa đi vừa rơi nước mắt.
Trở về chung cư, cô không nhịn được nữa khóc một trận thật lớn.
Cô cũng không biết mình đang khóc vì cái gì nữa, trong lòng đau nhói, không khác gì bị lăng trì*.
(Lăng trì*: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ chân tay, sau đó mới chặt đầu.)
Trong năm sáu năm qua, cô không có bất cứ liên lạc nào với Diệp Tây Thành.
Mấy năm đó, ngay cả khi chú Diệp và dì Diệp đến thăm cô, bọn họ cũng chưa từng nói bất kỳ điều gì liên quan đến Diệp Tây Thành, cô cũng không quan tâm đến tin tức trong nước, cố gắng tránh né thậm chí chạy trốn khỏi tất cả mọi thứ liên quan đến anh.
Cô cho rằng anh sớm đã quên cô rồi, sớm đã có cuộc sống thuộc về mình rồi, nhưng anh vẫn ở đó, còn cô thì lại đi xa như vậy...
Trong nửa năm này, ngoại trừ tỉnh táo trong khi làm việc ra, những lúc khác cô đều tự lừa dối mình.
Chờ đợi một tương lai hão huyền.
Nhớ về một người nào đó đang ẩn sâu trong trái tim cô.
Một lúc lâu sau, giọng của bạn thân lại truyền đến: "Ninh Ninh à, cậu tìm một người bạn đi, cho dù là một người bạn bình thường có thể ra ngoài chơi cùng cậu cũng được, sau đó trong lòng dần thả lỏng, đừng tự khép mình nữa, coi như là vì ông bà, được chứ?"
Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng Bùi Ninh mới nói: "Được."
...
Sáng thứ bảy Bùi Ninh ngồi tàu cao tốc trở về Bắc Kinh, đi mất khoảng bốn năm tiếng thì tới nơi.
Tưởng Vân Triệu sớm đã đợi cô ở nhà ga, anh giơ tay gọi cô: "Bùi Ninh, ở đây."
Sau khi đến gần, Bùi Ninh cười nói: "Làm phiền anh rồi."
Tưởng Vân Triệu cầm vali của cô: "Cô như này khách sáo quá rồi, là tôi làm phiền cô mới đúng."
Đang nói chuyện với Bùi Ninh, anh ấy vô tình liếc nhìn về phía sau cô, cau mày: "Diệp Tây Thành."
Bùi Ninh kinh ngạc, Diệp Tây Thành ở đây?
Cô nhanh chóng xoay người lại, trong đám người đi ra, chỉ cần một ánh mắt cô đã nhìn thấy Diệp Tây Thành, anh vừa đi vừa nói chuyện gì đó với trợ lý Vạn Đặc.
Trùng hợp như vậy?
Lối ra nhiều người, Bùi Ninh và Tưởng Vân Triệu liền đứng vào một bên đợi Diệp Tây Thành ra.
Tưởng Vân Triệu giả vờ ngạc nhiên: "Lạ thật đấy, sao hôm nay Diệp Tây Thành lại ngồi tàu cao tốc về chứ?"
Lý do duy nhất mà Bùi Ninh có thể nghĩ được chính là: "Có thể là do chỗ công tác ngồi tàu cao tốc thuận tiện hơn là đi máy bay."
"Chắc là vậy." Tưởng Vân Triệu nói theo lời cô.
Diệp Tây Thành đi ra, anh sớm đã nhìn thấy Bùi Ninh.
Vừa rồi Vạn Đặc chỉ chú ý bàn chuyện công việc với Diệp Tây Thành, không chú ý đến Bùi Ninh, nhìn thấy Bùi Ninh anh ta đột nhiên hiểu ra vì sao hôm nay từ Thượng Hải trở về Diệp Tây Thành lại muốn ngồi tàu cao tốc.
Chuyến công tác của bọn họ đã kết thúc vào tối qua, theo như thói quen của Diệp Tây Thành, tối qua bọn họ nên ngồi chuyến bay còn lại để quay về, sẽ không chậm trễ đến ngày hôm nay.
Nhưng Diệp Tây Thành lại bất ngờ nói rằng anh muốn nghỉ lại một đêm ở Thượng Hải, sáng mai ngồi tàu cao tốc trở về.
Lúc trước trong lòng anh cảm thấy khó hiểu, hóa ra là vì Bùi Ninh.
Chuyến đi đến Thượng Hải lần này của bọn họ là để kết nối dự án Community Support Agriculture.
Anh ta không thấy được sự phát triển của dự án này, vừa mất thời gian lại tốn sức, nói không chừng còn tốn tiền nữa.
Nhưng Diệp Tây Thành nhất quyết muốn làm.
Địa điểm của dự án được xây dựng ở quê hương của Bùi Ninh.
Sau khi chào hỏi xong, trợ lý Vạn nói không đi cùng bọn họ nữa, cuối tuần hiếm có thời gian nghỉ ngơi, anh ta muốn trở về đưa con trai ra ngoài chơi.
Tưởng Vân Triệu hỏi Diệp Tây Thành: "Cậu thì sao? Chiều nay có bận việc gì không?"
Diệp Tây Thành: "Về nhà nghỉ ngơi."
Tưởng Vân Triệu nghiêm túc tiếp lời anh: "Vậy thì cậu trở về nghỉ ngơi đi, gần đây cậu cũng bay tới bay lui, đủ mệt rồi." Sau đó ra hiệu với Bùi Ninh: "Chúng ta đi."
Cả hai rời đi, vừa đi vừa nói chuyện.
Diệp Tây Thành nhìn theo bóng lưng của hai người họ, anh: "..."
Lời của dịch giả: Ultrrrr có thằng bạn thân đúng kiểu thân ai người ấy lo =)))))))..