- Trang chủ
- Nắm Trong Tay
- Chương 2
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Cứ như vậy, Dư Duyệt vui vẻ trở thành một người chờ việc làm. Đương nhiên, cô là một người không giống người bình thường, vui vẻ, là người mỗi ngày nằm mơ cũng sẽ bật cười chờ xắp xếp việc làm.
Phùng Vũ Thần không biết chuyện tốt cô làm, còn an ủi cô, “Công việc dư thừa, việc cần người còn có rất nhiều! Cậu muốn bằng cấp có bằng cấp, muốn vóc người có vóc người, muốn đầu óc có đầu óc, đừng lo lắng, chỗ này không cần thì còn chỗ khác!”
“Đúng vậy! Vì chúc mừng tớ thuận lợi nghỉ việc, cuối tuần chúng ta cùng đi suối nước nóng ở làng du lịch đã nói lúc trước chúc mừng một phen đi!”
Dư Duyệt răng rắc cắn một ngụm dưa chuột trong tay, lau nước dưa chuột nơi khóe môi, cười tủm tỉm nói.
Trước kia cô đã muốn đi ra ngoài du lịch rồi, nhưng ngại bình thường bận quá, đến cuối tuần cũng chỉ muốn nghỉ ngơi, căn bản không muốn nhúc nhích, cho nên không thể thực hiện.
Lần này nghỉ việc xong, mặc dù có hơn nửa tháng tiền lương, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản tâm trạng của cô.
Cô lên mạng xem xét nửa ngày, rốt cục phát hiện một nơi rất tốt!
Đó là một làng du lịch, xung quanh được đủ loại cây hoa quả vây quanh, chẳng những có thể miễn phí hái trái vải, long nhãn, thậm chí thanh long trong vườn quả, cũng có thể tùy ý chọn mang về.
Quan trọng hơn là, bên trong làng du lịch này còn có suối nước nóng tự nhiên!
Dư Duyệt cố tình xem bình luận trên mạng về suối nước nóng ở làng du lịch, gần như tất cả đều khen ngợi. Vì thế lần trước gọi điện thoại liền nói với Phùng Vũ Thần, hẹn cô ấy cùng đi.
“Không phải nói sớm rồi sao, áo tắm tớ đã chuẩn bị xong rồi.” Phùng Vũ Thần cười hắc hắc, kéo dài giọng, “Bikini đó.”
“Phi! Táo bạo!” Dư Duyệt cười mắng một tiếng, ngừng vài giây, cắn hết miếng dưa chuột cuối cùng trong tay, chậm chạp nói: “Vũ Thần ơi...”
“Có chuyện nói mau!” Phùng Vũ Thần là người nóng nảy, chịu không nổi cô chậm chạp nói như vậy, trừng mắt thúc giục cô.
“Thực ra ngày đó tớ đã gọi điện cho quản lý của Hoa Vũ,“ Dư Duyệt cố ý dừng một chút mới tiếp tục nói: “Anh ta bảo tớ thứ hai đi Hoa Vũ phỏng vấn! Vũ Thần, mau thét chói tai nói cậu sùng bái tớ đi!”
Nhưng phản ứng của Phùng Vũ Thần hoàn toàn khác với dự đoán của cô.
“Cái gì? Cậu thật sự gọi cho số điện thoại đấy?” Giọng Phùng Vũ Thần không tự chủ được đề cao vài đê-xi-ben, mang theo mười phần khiếp sợ, thậm chí cách điện thoại Dư Duyệt cong có thể đoán được, hiện tại cô ấy nhất định đi tới đi lui, đấm ngực dậm chân.
Dư Duyệt lấy làm lạ hỏi: “Sao thế? Cậu cho tớ số điện thoại không phải để tớ gọi ư?”
“Tớ cho cậu dũng khí, thêm can đảm thôi, cậu biết không?!” Phùng Vũ Thần ở đầu dây bên kia mạnh mẽ bứt tóc.
“Không sao mà.” Dư Duyệt dũng cảm cười, “Người quản lý kia rất tốt, còn bảo tớ đi phỏng vấn đấy, nói không chừng sau này tớ...”
“Phỏng vấn cái rắm!” Phùng Vũ Thần nôn nóng đánh gãy Dư Duyệt mơ mộng hão huyền, “Đó không phải là số điện thoại của quản lý phòng nhân sự Hoa Vũ!”
“Cái gì?” Dư Duyệt sợ hãi, “Vậy, đó là ai?” Nói rồi, quản lý phòng nhân sự Hoa Vũ sao có thể dễ dàng đồng ý cho cô phỏng vấn chứ, hóa ra không phải.
Dư Duyệt thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Hoa Vũ sẽ không dễ gần vậy, trong lòng lại có chút uể oải, bản thân quả nhiên không có mệnh tốt.
“Vậy chẳng lẽ là kẻ lừa đảo?” Cô nắm di động dè dặt hỏi.
“Kẻ lừa đảo cái rắm,“ Phùng Vũ Thần tức giận đáp, sau đó yếu ớt nói một câu thiếu chút làm Dư Duyệt ném di động ra cửa sổ.
“Đó là tổng giám đốc của Hoa Vũ.”
“Cái gì, cái gì?”
“Người cậu gọi là tổng giám đốc của Hoa Vũ.”
“!!!”
***
“Tớ không đi! Tớ không đi! Hiện tại tớ chỉ muốn đi chết...” Dư Duyệt vừa liều mạng bám khung cửa, vừa liều mạng phản kháng Phùng Vũ Thần.
Biết ngày đó số điện thoại cô gọi là của tổng giám đốc Hoa Vũ, Dư Duyệt cảm thấy cả người đều không tốt.
Vị tổng giám đốc đó là ai, có thể đùa sao? Phi! Không đúng, tổng giám đốc là chức vị to cỡ nào, còn là tổng giám đốc của Hoa Vũ nữa! Mình lại có thể lỗ mãng gọi điện cho người ta, còn cho mấy người chứng! Quả thực không thể tha thứ!
Mỗi khi nghĩ lại cảnh tượng đấy, cô đều có loại kích động muốn giết chết bản thân!
Tổng giám đốc là người mà ai cũng có thể gọi điện sao? Hơn nữa cô ngốc nghếch tự giới thiệu, nói không chừng tổng giám đốc người ta cúp máy xong liền ở trong văn phòng vụng trộm cười cô rồi!
Quả thực không có cách nào sống mà!
“Không đi cũng phải đi!” Phùng Vũ Thần dùng sức tách ngón tay cô bám trên khung cửara, vừa tận lực kéo cô ra ngoài, vừa hung ác nói: “Đã nói cùng đi tắm suối nước nóng, cậu dám cho tớ leo cây, không muốn sống chắc!”
“Chẳng phải cậu có Quý Vân Phong rồi sao? Dẫn tớ theo làm bóng đèn hả?” Cả người và áo tắm bị nhét vào trong xe, Dư Duyệt phản kháng không có hiệu quả, ỉu xìu dựa vào ghế sau kháng nghị.
“Bóng đèn con khỉ, vợ chồng già! Hơn nữa, lần trước sao cậu không nói cậu là bóng đèn đi!” Phùng Vũ Thần vừa thắt dây an toàn, vừa quay đầu nói với Dư Duyệt: “Được rồi, cậu đừng dùng vẻ mặt khóc tang đó nữa, chỗ này cũng do cậu đề nghị đi thôi, không phải chỉ là tổng giám đốc Hoa Vũ ư? Nói không chừng anh ta nhìn trúng cậu đấy!”
“Thật hả?” Ánh mắt Dư Duyệt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Phùng Vũ Thần, “Cậu thật sự cảm thấy anh ta sẽ muốn tớ?”
Phùng Vũ Thần lườm cô một cái, bình tĩnh nói: “Đừng nói mập mờ kiểu đó, cho dù vào Hoa Vũ, cậu cũng chỉ là một viên chức nhỏ thôi.”
Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Đương nhiên, xác suất cậu vào được Hoa Vũ chỉ bé thế này thôi.” Phùng Vũ Thần vươn ngón tay nhỏ, chỉ chỉ đầu ngón tay nói.
Dư Duyệt kêu rên một tiếng, cảm thấy trái tim mình bị tàn nhẫn đâm một đao, dọc đường đi luôn luôn ôm trái tim ồn ào muốn tuyệt giao với Phùng Vũ Thần, Quý Vân Phong xem rất vui vẻ.
Chẳng qua tâm trạng lại tốt hẳn lên, đối với chuyện du lịch suối nước nóng cũng có chút mong chờ.
Ba người xuất phát rất sớm, nhưng phải đến chạng vạng mới đến nơi, dọc đường đi lo lắng vui vẻ luân phiên, không chỉ đột nhiên gặp mưa to lúc ở trạm đổ xăng, thì tìm kiếm làng du lịch hơn một tiếng.
Cuối cùng lúc đến nơi, Quý Vân Phong vỗ chỗ ngồi không nhịn được cảm khái, “Nơi này tuyệt thật! Quỷ càn quét cũng tìm không thấy!”
Dư Duyệt bị giày vò đến mức chẳng còn tâm trạng nào, ném túi xách lên chiếc giường nhỏ rồi bắt đầu ngủ bù. Đến khi ăn tối mới xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ rời giường, may mà hoạt động kế tiếp là tắm suối nước nóng thành công chữa khỏi tâm trạng Dư Duyệt.
Bể tắm nước nóng ở làng du lịch không phải loại to, mà chia thành từng bể nho nhỏ, có hình dáng xinh đẹp, một bể cùng lắm chỉ có thể tắm ba người, con suối kêu ùng ục bốc hơi nước lên, tại đây ban đêm thấp hơn ba mươi độ, vậy mà còn có thể nhìn thấy một tầng khí nóng lượn lờ trên mặt đất.
Dư Duyệt lau nước miếng nơi khóe miệng, vội vàng nhào vào bể nước nóng, thoải mái thở ra một tiếng, cảm thấy thỉnh thoảng cũng có thể chấp nhận được.
Bắt đầu ngâm mình trong suối nước nóng rất sảng khoái, toàn thân từng lỗ chân lông đều hoàn toàn thư giãn, thoải mái, tut không biết vì sao trong lòng có cảm giác buồn rầu, khó thở, nhưng Dư Duyệt cũng không để ý.
Đùa à, mất nhiều tiền vậy để đến tắm nước nóng, sao có thể bỏ dở nửa chừng chứ!
Vì thế, đợi đến khi cô phát hiện điều bất thường, thì muộn mất rồi.
Lòng khó chịu như bị tảng đá lớn đè ép, ngay cả hô hấp có chút khó khăn, Dư Duyệt hoảng hốt, đỡ thành bể muốn đứng lên.
Nhưng hai chân lại mềm nhũn như mì sợi, cho dù cô cố gắng thế nào cũng đứng không nổi. Đầu óc bởi vì thiếu khí mà trở nên mơ hồ, cảm giác được áp lực nước càng lúc càng lớn...
Trước mắt một mảnh mơ hồ, Dư Duyệt gần như có thể nghe được tiếng trái tim đập dồn dập, giống như nhịp trống của tử vong, từng chút từng chút tàn nhẫn đập vào ngực.
“Cứu... Cứu mạng...” Cô hé miệng, suy yếu la lên.
Nhưng vì nghĩ cho khách, làng du lịch thân thiết thiết kế khoảng cách từng bể tắm một cách thích hợp, nếu hai người đang tắm bỗng nhiên hăng hái lên, muốn làm chút chuyện gì đó không hài hòa, thì người khác trên cơ bản cũng không phát hiện được.
Do đó tiếng kêu như mèo kêu của Dư Duyệt vốn không làm người khác chú ý.
Chẳng lẽ mình chết ở chỗ này sao? Đến lúc đó nói không chừng còn lên báo Thâm Quyến ngày mai.
“Cô gái đầu tiên tắm nước nóng vì thân thể rất yếu mà bỏ mình!”
Dư Duyệt bội phục bản thân muốn chết, giờ phút này lại còn có thể nghĩ linh tinh.
Thân thể dần dần chống đỡ không nổi, bắt đầu chìm xuống, nước nóng tràn qua cằm... Dư Duyệt thở dài trong lòng, bản thân quả nhiên là người mệnh khổ, ngay cả chút phú quý cũng hưởng thụ không nổi!
May mà tiền vay học đại học đã trả xong, còn góp chút gửi ngân hàng, về sau bà của cô không cần vất vả lắm.
Đang miên man suy nghĩ, Dư Duyệt bỗng cảm thấy bả vai chợt lạnh, tiếp theo thân thể mình cũng lạnh, bị lực mạnh mẽ trực tiếp túm ra khỏi nước.
Lồng ngực không có nước ấm áp đè nén, hô hấp nhất thời tốt lên. Cô mở to miệng hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, muốn nhìn xem ân nhân cứu cô là ai, lại phát hiện làm sao cũng nhìn không được!
Ánh mắt chớp vài cái, mới ý thức được hóa ra người nọ vác cô lên vai!
Oa, đúng là anh chàng mạnh mẽ!
Dư Duyệt nuốt nước miếng một cái, vừa định mở miệng nói cám ơn, bỗng thấy sau gáy buông lỏng, giây tiếp theo, một trận mát gió thổi qua, nút thắt trên cổ cô, áo tắm ướt sũng đùng một cái quất thẳng vào mặt người ấy. Cho dù là Dư Duyệt, cũng thấy là khuôn mặt đẹp trai kia cực kỳ bi thảm!