Tác giả: Thời Tinh Thảo
Khi hắn dựa gần tới hơi thở ấm nóng phả vào bên tai cô. Hứa Tri Lục vô thức muốn lùi về phía sau nhưng chưa kịp đã bị Thẩm Tư Diên kéo tay về phía trước.
Cô mãnh liệt hoàn hồn.
Đèn đỏ đã chuyển xanh, mọi người bắt đầu đi sang bên kia đường.
Cô hạ mắt nhìn cánh tay nhỏ bé của mình đang bị Thẩm Tư Diên nắm lấy, lông mi run nhè nhẹ, cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền tới. Cô không giằng tay ra, không muốn cũng không nguyện ý làm điều đó.
Dắt tay cô qua đường xong hắn vẫn không buông, hai người tiếp tục nắm tay nhau đi về phía trước. Vẫn còn phải đi 10 phút nữa mới tới cổng tiểu khu. Hứa Tri Lục không nói, Thẩm Tư Diên cũng im lặng theo. Hai người cứ thế an tĩnh mà hài hòa đi bên nhau.
10 phút cảm giác trôi qua thực mau, một cái chớp mắt liền tới. Hứa Tri Lục vẫn có chút mơ màng Thẩm Tư Diên đã dừng bước.
"Đến nơi rồi"
Hứa Tri Lục nâng mắt nhìn cổng tiểu khu quen thuộc. Cô đáp một tiếng: "Vậy em vào đây, anh nhanh trở về đi"
Thẩm Tư Diên nghiêng đầu nhìn cô: "Chỉ vậy thôi?"
Hứa Tri Lục không rõ nhìn nhắn: "Anh còn có chuyện gì sao?"
Thẩm Tư Diên cười nhẹ, suy tư chốc lát nói: "Xem như thế đi"
"?" Hứa Tri Lục nhìn hắn không nói.
Thẩm Tư Diên cong miệng cười cười: "Anh hơi khát"
Hứa Tri Lục 'ồ' một tiếng, chỉ chỉ: "Bên kia có cửa hàng kìa"
Thẩm Tư Diên "......." Hắn nghẹn họng, tỏ vẻ đã biết gật đầu: "Anh không muốn uống nước suối"
Hứa Tri Lục "....." Cô im lặng vài giây, nhẹ giọng nói: "Nhà em cũng chỉ có nước lọc thôi"
Giây phút này, đột nhiên hai người đều không nói gì. Hứa Tri Lục bỗng dưng muốn thu hồi lại câu nói lúc nãy. Cô khổ não cắn cắn môi nói một câu trước khi Thẩm Tư Diên lên tiếng: "........còn có sữa chua"
Cô nhìn Thẩm Tư Diên: "Anh muốn uống không?"
Thẩm Tư Diên chỉ nhìn chằm chằm cô, duỗi tay vuốt tóc cô: "Em biết lời mình vừa nói có ý nghĩa gì không?"
Hứa Tri Lục vẫn cứ như vậy nhìn hắn.
Thẩm Tư Diên cười mỉm: "Thôi, anh không uống" Hắn nói: "Về nhà anh uống sau"
"Ồ" Hứa Tri Lục kéo kéo góc áo: "Vậy em đi nha"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Đi đi, nghỉ ngơi sớm chút"
Hứa Tri Lục gật đầu, bước đi hai bước lại quay đầu nhìn hắn: "Thẩm Tư Diên"
Thẩm Tư Diên nhìn cô.
Đôi mắt hạnh long lanh nhìn hắn: "Anh còn nhớ trước kia anh đã nói gì với em không?"
Thẩm Tư Diên ngẩn người.
Hứa Tri Lục nhẹ nhàng nói: "Anh nói, anh sẽ mãi yêu em. Anh nhớ không"
Thẩm Tư Diên gật đầu.
"Vậy bây giờ so với trước kia sớm hơn mấy năm, anh vẫn sẽ như vậy chứ."
Cô thấp giọng hỏi: "Kéo dài thời gian mấy năm, câu trả lời vẫn vậy chứ?"
Thẩm Tư Diên tiến về phía trước đứng trước mặt cô, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô. Đồng tử của hắn phản chiếu đều là hình bóng cô, nghiêm túc lại thâm tình nói: "Đúng"
Hắn nói: "Cuộc đời này dài bao lâu thì anh sẽ yêu em bấy lâu"
Hắn nghiêm túc hứa hẹn: "Vĩnh viễn không thay đổi"
Đôi mắt Hứa Tri Lục sáng lấp lánh, lông mi run run nhìn hắn. Câu này giống với lời cầu hôn đời trước hắn nói với cô. Ngay lập tức, mọi cảm xúc bị cô kìm nén đều phá kén chui ra không thể kiềm chế được nữa.
Thẩm Tư Diên nhìn thấy nước mắt của cô liền trở nên lúng túng. "Em đừng khóc"
Giọng nói dỗ dành cô: "Tại anh"
"không phải" Hứa Tri Lục vừa khóc vừa nói: "Tại em"
Nếu không phải do tính cách quái dị của cô thì mọi chuyện làm sao có thể thành như này.
Cô nâng tay đấm nhẹ lên ngực Thẩm Tư Diên, khóc lóc nói: "Anh phải tuân thủ lời hứa đó"
Toàn thân Thẩm Tư Diên cứng lại, đem cô ôm chặt vào lòng, dịu dàng giọng nói: "Anh sẽ" Hắn nói từng câu từng chữ: "Hứa Tri Lục, từng lời nói với em anh đều nhớ kỹ, cũng sẽ làm được. Em yên tâm"
Hứa Tri Lục không đáp nhưng đôi tay đang ôm hắn khẽ siết chặt hơn. Thẩm Tư Diên cũng ôm chặt cô không muốn buông. Hai người cứ thế đứng ở cổng tiểu khu ôm nhau rất lâu.
Sau khi đứng lâu có chút mệt, Hứa Tri Lục chôn đầu trên vai hắn quệt nước mắt, nhỏ giọng nói: "Em phải về đây"
Thẩm Tư Diên cười nhẹ: "Có muốn anh đưa về không?"
"....." Hứa Tri Lục mím môi: "Cũng được"
Thẩm Tư Diên 'ừm' một tiếng: "Vậy đưa em đến tận cửa nhà"
"Vâng" Hứa Tri Lục ngượng ngùng ngẩng đầu, dáng vẻ khóc lóc của cô chắc chắn trông rất xấu.
Hai người chầm chập bước vào tiểu khu, đi về hướng tầng lầu quen thuộc. Lúc vào thang máy, bên trong cũng có người khác, Hứa Tri Lục trốn sau lưng Thẩm Tư Diên. Hắn vô thức cong miệng cười.
Đến tầng 25, Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Tới nhà rồi"
Hứa Tri Lục: "Ồ" Cô nhìn về phía hắn: "Vậy anh---"
Lời chưa nói xong, Thẩm Tư Diên liền hỏi: "Lời mời uống sữa chua lúc nãy còn tính không?"
"........" Hứa Tri Lục nghẹn họng, gật đầu quay lại ấn mật khẩu: "Tính, anh vào đi". Cô nghiêng người sang một bên để Thẩm Tư Diên đi vào.
Sau khi tiến vào, hai người đổi giày. Hứa Tri Lục đi tới phòng bếp: "Còn hai lọ sữa chua vị khác nhau, anh muốn uống vị gì......."
Vế sau chưa kịp nói, cộ bị Thẩm Tư Diên kéo vào lồng ngực ấm áp. Hứa Tri Lục sững người, vẫn chưa kịp phản ứng lại hắn đã cúi đầu xuống hôn cô.
Môi của hắn giống như trong ký ức của cô, vẫn mềm như vậy, dịu dàng mơn trớn khóe môi cô, không tiến vào chỉ ở bên ngoài trằn trọc. Cảm giác được Hứa Tri Lục ngầm cho phép hắn mới chầm chậm cạy mở vào bên trong.
..........
Đợi đến khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Tư Diên vuốt nhẹ trên mặt cô, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, thanh âm khàn khàn: "Thật ngọt"
"........" Hứa Tri Lục vô thức liếm liếm môi: "Sữa chua làm gì có vị ngọt"
Thẩm Tư Diên cười nhẹ, ngón tay ma sát má cô, giọng nói trầm thấp: "Anh vừa uống rồi"
Hứa Tri Lục "......"
Thẩm Tư Diên nhìn đôi tai đang đỏ lên của cô, tiếng cười bật nhẹ ra, không nhịn được lại hôn lên đó.
"Hứa Tri Lục"
Hứa Tri Lục tròn mắt nhìn hắn.
Thẩm Tư Diên nói: "Chúng ta đành phải yêu đương lâu dài rồi"
Hứa Tri Lục ngốc lăng.
Hắn lại nói tiếp: "Trọng sinh lại có chút phiền phức, chưa đến tuổi kết hôn"
"......"
Hắn gõ nhẹ mũi cô, thấp giọng hỏi: "Được không?"
Hứa Tri Lục: "Chuyện tương lai thì tương lai hãng tính"
Thẩm Tư Diên cong miệng cười, lại kéo cô ôm vào lòng mình: "Được"
Hắn trầm mặc một lúc: "Từ giờ, em là người đã có bạn trai, đừng có chuyện gì cũng một mình ôm đồm, biết chưa"
"........" Hứa Tri Lục nghĩ nghĩ, vẫn có chút miễn cưỡng đáp ứng với hắn: "Biết rồi"
Nghe được lời cô nói, Thẩm Tư Diên mới thực sự yên tâm.
Hai người ôm nhau mãi cho đến khi Thẩm Mạn gọi điện thoại tới, hắn mới rời khỏi đó trong sự tiếc nuối.
-
Người đi rồi, Hứa Tri Lục mới đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy gương, cô tiến lại gần, soi mình trong đó, lấy tay chạm vào đôi môi lúc nãy bị Thẩm Tư Diên hôn. Cô liếm nhẹ, vô thức dựa lên bên cạnh tường. Chắc là cô điên rồi, cũng có thể do bị Tân An An kích thích.
Đã cùng nhau trọng sinh trở lại rồi, đều thích đối phương, tại sao còn muốn lãng phí thời gian.
Hứa Tri Lục nghĩ đến đó rốt cuộc cũng thông suốt. Tân An An nói đúng, nên nắm chặt từng phút từng giây, một chút cũng không nên lãng phí.
Trong lúc nghĩ ngợi, tin nhắn của Thẩm Tư Diên gửi tới.
Thẩm Tư Diên: anh lên xe rồi
Hứa Tri Lục: Vâng
Thẩm Tư Diên: lúc này cảm thấy khát thật
Hứa Tri Lục: .......vậy về nhà nhớ uống nước
Thẩm Tư Diên cầm điện thoại cười: được
Tài xế ở một bên nhìn thấy cười hỏi: " cùng bạn gái nhỏ nói chuyện sao?"
Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Rõ như vậy ạ?"
Tài xế gật đầu: "chắc đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt "
Thẩm Tư Diên nghĩ nghĩ: "vâng"
Người nào mới bắt đầu yêu thì đều trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Nhưng hắn với Hứa Tri Lục sẽ luôn ở trong giai đoạn đó.
Tài xế cười cười cũng không nói nữa.
Thẩm Tư Diên nhìn điện thoại không có chút động tĩnh gì nữa, dặn dò hai câu mới nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Hắn trầm tư, không còn cách nào để tìm được chứng cứ cho vụ tai nạn đời trước, chỉ có thể để nó tự nhiên qua đi. Trọng sinh lại một đời, hắn sẽ không dẫm lại vết xe đổ nữa.
-
Lúc Thẩm Tư Diên về tới nhà, Thẩm Mạn đang ngồi ở phòng khách, có vẻ như đang đợi hắn. Hai mẹ con nhìn nhau, Thẩm Tư Diên lên tiếng: "Mẹ, muộn thế này rồi mẹ vẫn chưa ngủ sao?"
Thẩm Mạn liếc hắn: "Con trai mẹ tối muộn chưa về nhà, làm mẹ sao có thể ngủ được?"
Thẩm Tư Diên "......." Trước kia hắn đi qua đêm không phải vẫn ngủ ngon lành sao.
Thẩm Mạn nhìn biểu tình trên mặt hắn liền biết hắn đang nghĩ cái gì, bà hừ lạnh nói: "Muốn nói chuyện nghiêm túc với con"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Mẹ nói đi ạ". Hắn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạn, bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Thẩm Mạn kéo áo hắn: "Tri Lục dạo này thế nào?"
"Rất tốt ạ"
"Đi làm có mệt không?" Thẩm Mạn thở dài: "Đứa trẻ này làm sao lại quật cường như vậy, đã nói là đến công ty nhà mình cũng không sao mà....." Bà cứ vậy dông dài nhắc mãi là thật tâm đau lòng cho Hứa Tri Lục.
Thẩm Tư Diên nghe vậy, cong khóe miệng: "Mẹ đừng lo". Hắn nhẹ giọng đáp: "Vẫn tốt lắm, không có vấn đề gì đâu"
Thẩm Mạn nhìn hắn: "Bây giờ con tính sao?"
"Gì ạ?"
"Ngày kia có kết quả rồi, sau kỳ nghỉ hè thì sao?" Bà nói: "Tri Lục đang đi làm, mẹ cũng không phải muốn con làm cái gì, nhưng con cần có kế hoạch cho bản thân"
Thẩm Mạn không phải người mẹ thích ép con cái phải làm gì, nhưng hoàn cảnh gia đình bọn họ không giống. Cấp ba có thể để Thẩm Tư Diên muốn làm gì thì làm, muốn chơi gì thì chơi, nhưng bước sang tuổi thành niên rồi trách nhiệm trên vai hắn không hề nhẹ.
Hắn có thể làm việc mình thích, nhưng không phải việc phất phơ, phải có tinh thần trách nhiệm, phải trưởng thành hơn. Không có tư tưởng của chính mình, sớm muộn cũng bị xã hội đào thải.
Thẩm Tư Diên hiểu ý bà muốn nói, hắn ra chiều suy nghĩ, nhỏ giọng nói: "Đợi điền xong nguyện vọng, con muốn đến công ty thực tập"
Hắn nhìn Thẩm Mạn: "Không cần phải đi tổng công ty, cứ theo tình tự phỏng vấn của công ty con là được"
Thẩm Mạn hoài nghi nhìn hắn: "Con xác định?"
"Vâng" Thẩm Tư Diên cười cười: "trước làm nhân viên sale, mẹ thấy được không"
Thẩm Mạn ngẩn người, nghĩ nghĩ nói: "Tùy con, con cảm thấy ổn là được"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Bắt đầu từ nền tảng"
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Mạn cũng không muốn nói gì nhiều: "Con tự có kế hoạch là được"
"Con biết"
Thẩm Mạn nhìn hắn nửa ngày, thấp giọng nói: "Mẹ cảm thấy con thay đổi rồi, con trai"
Thẩm Tư Diên cười cười, ôm lấy bà: "Mẹ, cảm ơn mẹ"
Thẩm Mạn không chịu nổi hắn như vậy, vỗ vỗ tay hắn: "Được rồi, đừng có quấy, đi tắm rồi ngủ đi, bên Tri Lục mẹ xem xem, có chỗ nào không thích hợp không?"
Thẩm Tư Diên nghĩ nghĩ: "Con hỏi giúp mẹ nha?"
"Được"
-
Ngày kết quả công bố, Hứa Tri Lục vẫn như bình thường đi làm ở quán trà sữa. Cô vừa đến nơi, giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện tới.
"Hứa Tri Lục! có kết quả rồi"
Hứa Tri Lục giật mình nói: "Thầy nói đi ạ"
Chủ nhiệm: "..........Sao em không có chút nóng lòng nào sao"
Hứa Tri Lục cười: "Kết quả khả thi không ạ?"
Chủ nhiệm: "Cực kỳ tốt! ! Năm nay thủ khoa ban tự nhiên là em, em nói có tốt không!!"
Hứa Tri Lục sửng sốt: "Thật ạ?"
"Thật!" chủ nhiệm cực kỳ kích động: "Trường chúng ta bao lâu rồi không có thủ khoa, không ngờ năm nay lại có! Bây giờ hiệu trưởng bọn họ đều nói muốn khen thưởng em....."
Vế sau Hứa Tri Lục không còn nghe rõ nữa. Cô chỉ biết rằng giấc mộng đại học A của cô thành sự thật rồi.
Nghe xong, Hứa Tri Lục cong miệng cười: "Em cảm ơn thầy"
"Khách sáo cái gì, trước cứ như này đã, thầy còn phải báo tin vui cho các bạn khác nữa. Đúng rồi, Thẩm Tư Diên thi cũng không tệ". Mắt Hứa Tri Lục sáng lên: "Không tệ là mức nào ạ?"
"Cực kỳ không tệ" chủ nhiệm nói: "Hắn là người kém nhất lớp nhưng lần này thi chỉ đứng sau em, so với lần thi thử tháng hơn 100 điểm"
Hứa Tri Lục ngốc lăng: "Hơn 700 điểm ạ?"
"705 điểm, trường chúng ta em đứng nhất hắn đứng thứ hai, xếp thứ 5 toàn thành phố." Chủ nhiệm cực kỳ hưng phấn nói: "không ngờ rằng lớp chúng ta lại có học sinh ưu tú như các em......"
Sau khi ngắt điện thoại, Hứa Tri Lục gọi điện cho Thẩm Tư Diên. Điện thoại vừa thông, bên kia liền truyền tới giọng nói của Thẩm Tư Diên: "Giáo viên gọi điện cho em rồi?"
Hứa Tri Lục: ".....ân, anh cũng thế hả?"
"Đúng, nhưng không phải giáo viên chủ nhiệm, là bạn của mẹ anh"
Hứa Tri Lục: "Có điểm rồi"
Thẩm Tư Diên cười cười: "Anh biết" Hắn thoáng ngưng, thấp giọng nói: "Chúc mừng em, Hứa Tri Lục"
Hứa Tri Lục mím môi: "Cảm ơn, cũng chúc mừng anh"
Thẩm Tư Diên nhìn quán trà sữa phía không xa, vừa cùng cô nói chuyện vừa đi tới: "Ừm, cảm ơn"
Hứa Tri Lục: ".........." Cô cười nhẹ: "Cảm ơn gì cơ?"
Thẩm Tư Diên: "Không biết, chỉ là muốn cảm ơn em" Hắn trầm mặc chốc lát, đẩy cửa quán trà sữa, cùng Hứa Tri Lục im lặng đối mắt.
Thẩm Tư Diên chậm rãi bỏ điện xuống, ngắt máy. Hắn nhìn người đang đứng bên trong, khóe miệng cong lên, đưa tay về phía cô: "Thật may mắn, chúng ta lại trở thành bạn học của nhau rồi". Cảm giác thật không nói nên lời.
Hứa Tri Lục rất thích hắn gọi cả họ tên cô, từng tiếng rành mạch rõ ràng. Khi hắn gọi tên cô, dường như bao hàm trong đó cả sự dịu dàng.
Hứa Tri Lục nhìn bàn tay hắn đưa ra, im lặng cười rộ lên: "Rất hân hạnh". Cô đưa tay ra nắm lấy.
Thẩm Tư Diên gãi nhẹ lòng bàn tay cô: "Hy vọng cuộc sống đại học lần này sẽ rất đặc sắc"
Hứa Tri Lục nhìn hắn, cả đôi mắt cũng cười theo. Cô không biết phải nói thế nào nhưng từ sâu trong tim đều tràn ngập sự vui vẻ, đây là sự thật.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, Hứa Tri Lục mới dời tầm mắt: "Bây giờ quán vẫn chưa có khách, anh có muốn ngồi một lát không?"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Em có được giải lao không?"
"Có thể" Hứa Tri Lục nói: "Không có khách mà"
"Vậy anh đứng đây nói chuyện với em"
Hứa Tri Lục nhìn hắn, không từ chối: "Được" – "Cũng không biết Tân An An bọn họ thế nào"
"Anh vào nhóm xem"
"Ừm"
Hai người cứ một người hỏi một người đáp, trong nhóm cực kỳ náo nhiệt. Nhóm lớp toàn là chúc mừng hai người Hứa Tri Lục và Thẩm Tư Diên. Ngoài hai người họ ra, có không ít bạn học khác có kết quả rất tốt. Cuối cùng những ngày tháng khổ cực của bọn họ đều được báo đáp xứng đáng.
Thẩm Tư Diên đọc một lúc, nhướn mày nhìn Hứa Tri Lục: "Bọn họ kêu em mời khách"
Hứa Tri Lục cười cười: "Được thôi"
Thẩm Tư Diên nghĩ nghĩ: "Không được"
"......" Hứa Tri Lục khó hiểu nhìn hắn: "Tại sao?"
Thẩm Tư Diên suy nghĩ, cong mày đáp: "Em cùng anh ăn cơm là được rồi, không cần cùng bọn họ, quá ồn ào phiền phức"
Hứa Tri Lục vô ngôn. Cô trừng mắt nhìn hắn: "Em không ngờ rằng anh lại so đo chút chuyện này đấy"
Thẩm Tư Diên cất điện thoại, lãnh đạm nói: "Trước kia không thế"
Hắn cười như không cười nhìn Hứa Tri Lục: "Không phải là do hai đời mới theo đuổi được một cô bạn gái sao, anh phải bảo vệ tốt chứ"
"......" Hứa Tri Lục bị hắn chọc cười, mặt nóng lên: "Nói gì vậy."
Thẩm Tư Diên: "Anh nói thật mà" Hắn im lặng một chút, mâu quang lấp lánh nhìn cô: "Anh nói nghiêm túc đó"
"Ân?"
Thẩm Tư Diên hắng giọng nói: "Bây giờ anh cảm thấy thật may mắn"
Hứa Tri Lục ngây người, gật đầu nói: "Em cũng vậy"