Tác giả: Thời Tinh Thảo
Sáu con mắt nhìn nhau.
Tân An An né tránh ánh mắt, ấp úng giải thích: "....Cái kia, không phải không thích, là không dám thích á, anh Diên đừng nghĩ nhiều."
Thẩm Tư Diên "..."
Hứa Tri Lục đối với biểu tình của cô câm lặng, đây là sợ hãi thái quá rồi.
Cô liếc nhìn cái người đột nhiên xuất hiện kia, thì thầm: "Có cái gì mà không dám, hắn dù có là ngọc hoàng đại đế cũng vẫn có thể dám thích"
Tân An An "..."
Cô không nghĩ muốn tham gia chủ đề này nữa, rụt rè nói: "Ách, tôi đi vệ sinh"
Nhìn bóng dạng chạy trốn của Tân An An, Hứa Tri Lục bất lực. Cô liếc nhìn người đứng im bất động kia một cái rồi quay đầu lại.
Thẩm Tư Diên nhìn dáng vẻ không nghe không thấy của cô, mím môi kéo ghế ngồi xuống.
Trong lớp yên tĩnh, không vì sự xuất hiện của Thẩm Tư Diên mà kinh ngạc. Đến khi Cao Trì đánh bóng rổ quay về nhìn thấy Thẩm Tư Diên thì gào lên: "Anh Diên! Sao anh lại tới vậy?"
Hắn ném bóng về phía Thẩm Tư Diên, vui vẻ hỏi: "Anh quay lại đi học rồi sao?"
"Không phải"
Cao Trì nhướn mày: "Vậy đến đánh bóng sao?" Hắn nhìn thời gian: "Còn nửa tiếng mới đến giờ vào lớp, làm một trận không anh?"
Thẩm Tư Diên vất bóng về phía sau một góc lớp, quét mắt nhìn hắn: "Không đi"
Cao Trì "..."
Hắn nhìn Thẩm Tư Diên như vậy, không tự chủ hỏi: "Vậy anh đến làm gì vậy?"
Thẩm Tư Diên nhìn hắn không trả lời. Ánh mắt đó rõ ràng là cảnh cáo, Cao Trì liền im bặt, hướng mắt nhìn Hứa Tri Lục đang nhoài người ra bàn dường như hiểu ra cái gì đó.
Thẩm Tư Diên không nhìn hắn nữa, ngồi hơi tựa hướng cửa sổ, lấy điện thoại ra chơi game.
Phía sau không có phát ra âm thanh gì nhưng Hứa Tri Lục biết hắn vẫn chưa đi. Trên người hắn có mùi bạc hà nhè nhẹ, không gay mũi, chính là khiến cho người ta cảm giác thư thái.
Gió ngoài cửa sổ thôi vào, đưa mùi hương ấy vương vấn mũi cô. Còn nửa tiếng nữa mới vào lớp, Hứa Tri Lục vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát. Nhưng lúc nằm xuống lại ngủ không được.
Cô chuyển tư thế mấy lần, như thế nào cũng không cảm thấy thoải mái. Hứa Tri Lục có chút cáu kỉnh nói không nên lời.
Cô vùi đầu hít sâu, đột nhiên phía sau truyền tới âm thanh huyên náo.
"Tư Diên ca ca" Hứa Tri Giai không biết lấy tin tức ở đâu chạy qua đây.
Cô ta sắc mặt vui mừng: "Sao anh lại đến trường vậy?"
Hỏi xong liền đến bên cạnh Thẩm Tư Diên, cũng không chú ý Hứa Tri Lục người đang vùi đầu cố ngủ.
Thẩm Tư Diên chau mày, nhìn người đang nằm nhoài phía trước, lạnh nhạt quay nhìn cô ta.
Hứa Tri Giai từ trước đến giờ đều không sợ ánh mắt của hắn, sáp lại gần, giọng ngọt ngào: "Tư Diên ca ca, anh đang chơi game sao, em cũng muốn chơi"
Thẩm Tư Diên vẫn nhíu mày, hiển nhiên sắc mặt dần có chút tức giận. Hắn đang muốn nói, người phía trước kéo ghế ra, động thái rất lớn không thể không khiến người khác chú ý.
Hứa Tri Lục không thèm nhìn hai người, thuận tay cầm cốc nước đi ra.
Tân An An từ nhà vệ sinh quay lại vừa hay gặp cô ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt cô liền hiếu kỳ hỏi: "Tri Lục, đi đâu đấy?"
Hứa Tri Lục không có tâm tình chỉ nói hai từ: "Lấy nước"
Tân An An a một tiếng, vừa muốn nói là không phải lúc nãy họ ăn cơm xong đã lấy nước rồi sao, nhưng lời chưa thốt ra, Tân An An nhìn vào trong lớp.
"Vậy cùng đi đi"
Hứa Tri Lục không đáp, đi sang một bên.
Nhìn thấy thân ảnh kia đã đi xa, lông mày Thẩm Tư Diên càng nhíu chặt, sắc mặt ngày càng khó coi. Hứa Tri Giai dường như vẫn chưa phát hiện ra điều gì, tiếp tục làm nũng: "Tư Diên ca ca, em...."
Tay cô ta đang muốn kéo áo của Thẩm Tư Diên thì bị hắn tránh đi. Toàn thân Thẩm Tư Diên toát ra sự giận dữ, nhưng lại nghĩ đến đối phương là con gái nên cố gắng nhịn xuống.
Hắn lạnh nhạt nhìn cô ta, lấy điện thoại ra ngoài. Thẩm Tư Diên vừa đi, sắc mặt Hứa Tri Giai liền khó coi. Cô ta không nhịn được đá góc bàn.
Một bên là Cao Trì, bàn rung rung, hắn nâng mắt lên nhìn Hứa Tri Giai. Đối diện với ánh mắt của hắn, Hứa Tri Giai không có nửa điểm lúng túng.
Cao Trì trào phúng: "Tiểu công chúa, đến lớp chúng tôi làm dáng sao?"
Hứa Tri Giai trừng mắt nhìn hắn: "Tôi không hiểu anh nói gì hết"
Cao Trì cười thầm, lạnh giọng: "Anh Diên nể mặt cô là con gái không thèm chấp nhưng chúng tôi không như thế"
Hắn hếch cằm: "Có phải cô nên xin lỗi cái bàn của tôi không?"
"Anh...." Hứa Tri Giai bị sốc bởi vẻ mặt khinh thường của hắn : "Anh nói gì?"
Cao Trì cười lạnh: "Xem ra cô không những mù mắt, tai lại còn bị điếc nữa"
Ngay lập tức, Hứa Tri Giai bị hắn làm cho tức giận: "Cao Trì, anh có bệnh à?"
Cao Trì hừ lạnh, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Ai có bệnh?"
Dáng vẻ hắn hung dữ, đôi mắt đen như mực nhìn rất dọa người. Hắn cười khẩy: "Tôi khuyên cô, về sau không có việc đừng bén mảng đến lớp tôi, chúng tôi không hoan nghênh cô"
Hắn ngưng một lúc, cố ý nói: "Đặc biệt là Tư Diên ca ca của cô đấy"
-
Đợi đến khi Hứa Tri Lục cùng Tân An An về lớp, sự việc Cao Trì nạt Hứa Tri Giai được truyền tai nhau. Cô cũng nghe thấy nhưng chẳng cảm thấy gì.
Trần Thanh Hàm kích động thì thầm với hai người họ: "Cậu không biết lúc đó sắc mặt cô ta có bao nhiêu khó coi đâu"
Cô liếc nhìn Hứa Tri Lục : "Cậu cũng quá nhẫn nại rồi"
Hứa Tri Lục cười cười, lắc đầu: "Không đâu"
Cô chỉ là không thèm chấp Hứa Tri Giai, suy cho cùng nãy Hứa Tri Giai cũng không cùng cô nói gì này nọ.
Tân An An nghe Trần Thanh Hàm nói tới mức mặt mày hớn hở, nắm chặt tay: "Tớ hối hận rồi! Tại sao lúc đó không ở lại trong lớp, như vậy liền có thể thưởng thức vẻ mặt đó rồi"
Trần Thanh Hàm phì cười: "Tớ đoán cô ta sẽ không qua lớp mình trong một thời gian ngắn đó."
Hứa Tri Lục ngạc nhiên: "Hả?"
Trần Thanh Hàm nhìn cô: "Cậu giả ngốc hay ngốc thật thế?" – "Thực ra Thẩm Tư Diên cũng không ưa cô ta, Thẩm Tư Diên trước giờ đều không chấp con gái"
Đây là sự thật.
Thẩm Tư Diên xấu tính, cũng đánh người. Nhưng với nữ sinh luôn nương tay, ngẫu nhiên có nữ sinh đụng tới hắn, hoặc là làm hỏng đồ của hắn, hắn cũng không giống với người khác trách mắng bạn học nữ hay bắt họ bồi thường. Thẩm Tư Diên người này, cảm giác có cốt khí thân sĩ, đối với phái nữ đủ tôn trọng.
Tất nhiên nếu gây chuyện với hắn thì hắn cũng sẽ cáu kỉnh bực bội. Thế nhưng hắn sẽ không nói lời gây tổn thương người khác, trừ phi không thể chịu đựng được nữa.
Hứa Tri Lục hạ tầm mắt, lấy bút dưới ngăn bàn: "Việc này với tớ có liên quan?"
Tân An An liếc cô: "Bà chính là giả ngốc", chống cằm: " Thanh Hàm, cậu có cảm thấy... Thẩm Tư Diên đối với Hứa Tri Lục vẫn luôn rất tốt"
Trần Thanh Hàm gật đầu: "Đúng vậy"
Hai người kẻ hát người xướng bên tai Hứa Tri Lục. Hứa Tri Lục cũng không quản hai người họ, tập trung làm bài tập.
Tiết một của buổi chiều là môn vật lý, Hứa Tri Lục nghe giảng nhưng tâm trí lại xuất thần.
Cô nghiêng đầu, nhìn hàng cây to rậm rạp bên ngoài cửa sổ. Ngày xuân đâm chồi nảy lộc, lá cây sắc xanh càng rực rỡ nhìn rất bắt mắt.
Đột nhiên cô nhớ lại lời nói của Tân An An và Trần Thanh Hàm. Thẩm Tư Diên đối với cô rất tốt.
Nếu như Thẩm Tư Diên không cho cô ăn thịt thỏ, cô cũng sẽ không đối với Thẩm Tư Diên như vậy.
Có thể đơn thuần duy trì quan hệ bạn học, không đến nỗi giận chó đánh mèo.
Nhưng do cái lần bị lỡ hẹn kia, Hứa Tri Lục thật sự không thể đối với hắn giống như những bạn học khác.
-
Đời trước.
Thẩm Tư Diên đối với cô và Hứa Tri Giai cũng không khác nhau là mấy. Hai nhà là hàng xóm, thêm vào nhiều nguyên nhân khác, tổng hội liền như vậy.
Thẩm Tư Diên quen Hứa Tri Giai sớm hơn cô rất nhiều, hai người so với cô càng giống thanh mai trúc mã hơn.
Tình huống bình thường sẽ là, Thẩm mẹ nói với Thẩm Tư Diên nên đối xử tốt với hai cô một chút.
Thẩm Tư Diên cũng không quá đáp ứng, nhưng đối xử vẫn công bằng. Suy cho cùng tính theo thời gian, Hứa Tri Lục mới là người đến sau.
Cô ấn tượng rất sâu một lần kia, khi cô vừa mới được đón nhà. Hứa Tri Giai đối với cô địch ý rất sâu, không thừa nhận người chị là cô, một mặt kháng cự, thậm chí còn muốn cô ra ngoài.
Hứa Tri Lục lúc đó còn nhỏ, ôm túi trong tay không nói gì đứng ở phòng khách, mím chặt môi.
Về sau, Hứa cha mắng Hứa Tri Giai, cô ta tức giận rất không tình nguyện để cô ở nhà, nhưng đối với cô vẫn là không tốt.
Lúc đó, Hứa Tri Lục cũng cảm thấy bản thân là người ngoài, không thuộc về căn nhà này.
Khi đó Thẩm Tư Diên cùng gia đình đi du lịch, lúc quay về, hai nhà cùng nhau ăn cơm, thuận tiện giới thiệu Hứa Tri Lục với họ.
Thẩm Tư Diên vừa xuất hiện, Hứa Tri Giai liền chạy tới bên, nũng nịu hỏi hắn có mang quà về không.
Đều là bạn nhỏ, cứ coi như Thẩm Tư Diên không mua thì Thẩm mẹ cũng có sắp xếp.
Thẩm Tư Diên lấy quà ra đưa cô ta, là búp bê barbie mà cô ta thích. Hứa Tri Lục ngồi an tĩnh một bên, không động đậy. Nhưng trong mắt rất hâm mộ.
Khi Hứa Tri Giai đang hưng phấn bóc quà, trước mặt Hứa Tri Lục xuất hiện cánh tay vừa nhỏ vừa trắng.
Cô nâng mắt, đối diện với gương mặt non nớt của Thẩm Tư Diên. Hai người im lặng đối mắt một lúc, Hứa Tri Lục lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp trai như cậu, cũng không giỏi ẩn nhẫn cảm xúc, cứ nhìn hắn tròng trọc, mắt hạnh tràn đầy hiếu kỳ.
Thẩm Tư Diên cười nhẹ: "Em là Hứa Tri Lục ?"
Hứa Tri Lục vẫn nhìn hắn, gật đầu: "Ân"
Thẩm Tư Diên lúc đó vẫn chưa tròn 8 tuổi, lại có chút bộc lộ tính xấu: "Thế sao không biết chào hỏi người khác"
Hẵn vẫy vẫy hộp quà: "Gọi anh đi, quà này liền cho em"
Hứa Tri Lục mở to mắt nhìn hắn, miệng hơi dương lên, dường như không tin nổi: "Cái này cho em?"
Thẩm Tư Diên liếc cô: "Nếu không thì em nghĩ chuẩn bị cho ai?"
Hứa Tri Lục nhìn hắn, thành thật nói: "Cho em gái a"
Thẩm Tư Diên chỉ chỉ Hứa Tri Giai ở phía kia: "Em ấy có rồi"
Hứa Tri Lục chớp chớp mắt, có chút không dám tin: "Cái này thật sự cho em sao?"
Thẩm Tư Diên gật đầu.
Cô cười rộ lên, nhận lấy món quà từ tay Thẩm Tư Diên: "Cảm ơn anh"
Thẩm Tư Diên nhìn dáng vẻ rất vui của cô hỏi: "Vui đến thế sao? Chỉ là món quà không đáng tiền"
Hứa Tri Lục lắc đầu, ôm lấy: "Đây là lần đầu tiên em được nhận quà"
Thẩm Tư Diên có vẻ rất ngạc nhiên hỏi cô: "Chú dì chưa tặng qua sao?"
Hứa Tri Lục lắc đầu, cô lúc đó vẫn không hiểu thế nào là lời không nên nói, nói thẳng: "Mẹ sẽ không mua cho em, mẹ chỉ mua cho em gái thôi"
.......
Chuông hết tiết vang lên, kéo Hứa Tri Lục hoàn hồn.
Cô lại nằm xuống bàn, nhớ lại lúc đó Thẩm Tư Diên nói gì. Thẩm Tư Diên khi ấy nhìn cô một lúc, sau đó vuốt tóc cô: "Vậy sau này anh sẽ mua cho em"
Cô rất ngoan ngoãn gật đầu, cười thật tươi nhìn hắn: "Cảm ơn anh"
Sau đó...
Cứ lần nào Thẩm Tư Diên đi du lịch về, hoặc tham gia các loại hoạt động như trại hè, lúc về nhà đều mang quà cho cô.
Đương nhiên, là hai phần. Hứa Tri Giai có, cô cũng có.
Có lúc mở hộp quà, bên trong có hai phần luôn. Hứa Tri Lục cũng không dám thảo luận gì với Hứa Tri Giai, vì cô biết quà của Hứa Tri Giai không có hai phần giống cô.
Mỗi lần Thẩm Tư Diên tặng quà, Hứa Tri Giai đều mở quà trước, khoe khoang với cô.
Nhưng cô, lại thích giấu tất cả những gì có liên quan đến anh đi.
(tadaa, bất ngờ chính là chương 10 đó. Hôm nay đăng 2 chương luôn,hihihi)