- Trang chủ
- Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
- Chương 95
Tác giả: Nguyệt Chiếu Khê
Edit: Qing Yun
Thôn Người Cá cũng không phồn hoa náo nhiệt, thậm chí còn có vài phần tiêu điều, phòng ốc của dân cư mang vẻ cũ xưa, nhưng như vậy lại đúng là có vẻ đặc biệt, sân của mỗi gia đình đều treo lưới đánh cá, các loại hải sản treo đầy sân. Bởi vì ngay cạnh biển, mùi tanh của biển bao trùm cả thôn, tiếng sóng biển cuồn cuồn không dứt.
Hiện tại đúng lúc chạng vạng, ráng vàng dừng lại trên mặt biển, lấp lánh ánh vàng, cả làng chài nhỏ đều được ánh vàng bao trùm, đẹp không sao tả xiết.
“Đẹp quá đi…”
Tuy nói chỗ ở trọ không hợp ý, nhưng cảnh đẹp trước mắt này thật sự đáng để xem, hơn nữa làng chài này tương đối xa xôi, nước biển xung quanh rất sạch sẽ, có thể nhìn thấy đám trẻ nhỏ đi nhặt cá tôm được sóng cuốn vào trên bãi biển.
Sau khi vào thôn, mấy người vừa rồi còn uể oải lại lập tức như được tiêm máu gà, trở nên hứng thú bừng bừng. Các thôn dân biết bọn họ muốn tới, đã đưa họ đến nơi ở trọ sắp xếp một lần, hình thức có phần giống nông gia nhạc, bọn họ ở trong nhà người dân, ăn cũng ăn cùng người dân.
Nếu bản thân bắt được tôm cá gì đó thì có thể mang về, nhờ người dân trong thôn nấu giúp.
“Người dân trong thôn bọn anh có bí quyết chế biến hải sản, đặc biệt là mẹ anh, bà ấy có thể xử lý cá tôm không còn chút mùi tanh nào, chỉ còn lại hương vị thơm ngon đặc trưng của hải sản, tối hôm nay mọi người sẽ biết!”
Nhóm Việt Khê ở tại một nhà dân trong thôn, chủ nhà họ Ngư, nhà họ Ngư có ba người, ba mẹ và một con trai năm nay 25 tuổi, là một thanh niên khỏe mạnh, tên là Ngư Chu.
Hai tay Ngư Chu xách hai valy của Việt Khê và Triệu Lộ nhưng dáng vẻ vẫn rất thoải mái.
Nhà anh ta có hai tầng, nhà Ngư Chu ở tầng một, tầng trên dọn dẹp lại cho khách du lịch ở trọ, tổng cộng có ba phòng. Tuy rằng là phòng gỗ nhưng trong phòng không có cảm giác ngột ngạt mà lại có mùi gỗ đàn hương, chân dẫm lên bậc thang bằng gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Ba người Việt Khê, Triệu Lộ và Từ Vi ở trong nhà họ Ngư, Hàn Húc và Hà Kiến Nhất ở nhà khác, hai nhà ở cạnh nhau.
Ngư Chu mang valy của bọn họ lên phòng, thuận tiện mở cửa sổ phòng ra giúp bọn họ, tiếng sóng biển bên ngoài lập tức truyền vào.
“Hai em yên tâm, căn phòng này cách âm không tệ lắm, đóng cửa sổ lại thì sẽ không nghe rõ tiếng sóng biển nửa, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai em.” Ngư Chu cười nói, cơ thể anh ta rất cường tráng, da màu lúa mạch, các cảm giác sang sảng của ngư dân.
Mấy người Việt Khê sắp xếp lại đồ đạc của mình, tầm nhìn của nhà họ Ngư rất tốt, từ nơi đây chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy biển rộng xanh thẳm ở bên ngoài, mặt trời sắp sửa chìm vào đường chân trời.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, tớ vừa mới nhìn thoáng qua, biển ở đây đẹp thật đấy…” Triệu Lộ sắp xếp xong đồ đạc của mình, hứng thú bừng bừng lên tiếng đề nghị.
Mẹ Ngư nhìn rất hóa ái, bà ấy mỉm cười nói: “Còn đoạn thời gian nữa mới đến giờ cơm tối, các cháu có thể đi dạo quanh thôn trước… Buổi tối bác chưng cá mặc cho các cháu, hương vị cá mặn trong thôn bác rất ngon, bán trên mạng chạy lắm!”
Thì ra trong thôn còn có cửa hàng trên mạng, các hộ gia đình có thể bán đồ nhà mình trên đó, kinh doanh cũng không tệ lắm.
Nói chuyện với bác Dương, mẹ Ngư Chu vài câu, mấy người Việt Khê bèn đi gọi Hàn Húc và Hà Kiến Nhất, năm người đi dạo quanh thôn, người có ý tưởng giống bọn họ cũng không ít, lúc này đúng lúc mặt trời ngả về đây, không khí trong thôn khiến người ta cảm thấy rất yên bình.
Hơn nữa nơi này giống như hoàn toàn không có khí nóng, chỉ có gió biển, thổi qua một cái, ai nấy cũng cảm thấy rất thoải mái.
Tuy rằng làng chài nhỏ này có hơi cũ nát, nhưng chung quanh rất sạch sẽ, chỉ là có mùi cá rất nồng, kèm theo đó là mùi tanh mặn của nước biển, đại khái là vì trước cửa nhà ai cũng treo cá mặn. Hơn nữa người dân trong thôn không có nhiều, cũng chỉ có mười mấy hộ gia đình, rất nhỏ. Lúc mấy người Việt Khê dạo quanh thôn, có thể nhìn thấy trẻ nhỏ để chân trần chạy quanh, cả người bị phơi đen như mực, bộ phận trắng nhất trên người có lẽ chính là hàm răng, cười lên thực sự sáng long lanh.
“Có lẽ cái này chính là đối lập, mặt không đen như vậy thì sao mọi người có thể phát hiện răng chúng nó trắng được?” Việt Khê cảm thán nói.
Những người khác nghe cô nói thế, phát hiện đúng là đạo lý này, nếu làn da đủ trắng thì ai còn để ý răng trắng hay không. So với làn da đen đến phát sáng thì hàm răng của bọn nhỏ không phải trắng đến phát sáng à?
Bờ biển yên ả, sóng biển đổ vào, cuốn theo cá tôm trào vào bờ, cá tôm tự giữ lại trên bè cát. Mấy đứa trẻ xách thùng ra nhặt tôm cá, bàn chân để lại những dấu chân rất đáng yêu trên cát. Tuy nhiên nước biển vừa xông tới, lập tức xóa sạch những dấu chân kia.
Triệu Lộ cảm thấy thú vị, bèn cầm dép lê lên, để chân trần đạp trên nền cát, chạy đến chỗ bọn trẻ mượn một cái xô, nhìn xem có thể sờ được cái gì trên bờ cát không.
Trên bờ cái có rất nhiều vỏ rò, Việt Khê duỗi tay nhặt một cái lên đặt bên tai. Nghe nói vỏ sò có khả năng lưu giữ âm thanh, đặt nó lên tai là có thể nghe được tiếng sóng biển, đương nhiên, khoa học đã chứng minh đây là giả.
Việt Khê cười khẽ, cô đặt vỏ sò bên tai, khi nghe được âm thanh vô cùng dễ nghe từ vỏ sò truyền đến, cô lập tức sửng sốt, thế mà trong này thật sự có âm thanh?
Hàn Húc đứng trước biển rộng, mắt khép hờ, cảm giác bên trong biển rộng này có gì đó không tốt.
“Việt Khê, cậu đang nghe gì vậy, vỏ sò có thể nghe thấy tiếng gì à?” Từ Vi thấy Việt Khê đặt vỏ sò bên tai, nửa ngày không có động tĩnh thì không khỏi tò mò ghé đến hỏi.
Việt Khê đưa vỏ sò cho cô ấy, còn cô thì nhặt một cái vỏ sò khác đặt bên tai.
Từ Vi ngạc nhiên cầm vỏ sò, cô ấy học theo Việt Khê, đặt vỏ sò bên tai, sau đó cũng nghe thấy âm thanh bên trong vỏ sò: “… Sao trong vỏ sò lại có tiếng hát…”
Loại giọng hát này dễ nghe cùng động lòng người vô cùng, bạn không thể nào hình dung được tiếng ca này đẹp tới mức nào, giây phút bạn nghe được, trong lòng bạn sẽ nảy sinh một suy nghĩ, tiếng ca này, có lẽ chính là âm thanh xinh đẹp nhất thế gian.
“Thật bi thương…”
Nghe âm thanh trong vỏ sò, nước mắt Từ Vi vô thức chảy xuống. Tiếng ca này giống như có thể đi vào lòng người, làm người bị cảm xúc trong tiếng ca cảm nhiễm.
Việt Khê lại tìm thêm vỏ sò, phát hiện có vỏ sò có tiếng ca, có vỏ sò không có, tiếng ca này là một người hát, tiếng hát xinh đẹp động lòng người, nhưng bi thương bên trong lại khiến người không khỏi rơi lệ.
Bi thương mà đau đớn!
Triệu Lộ thấy Từ Vi lệ rơi đầy mặt thì không khỏi kinh ngạc, cô ấy hỏi: “Cậu sao vậy?”
Từ Vi cảm thấy hơi xấu hổ, lau nước mắt rồi nói: “Không có gì, chỉ là tớ nghe được một bài hát rất bi thương.”
Khúc hát trong vỏ sò rất ngắn, có lẽ khoảng mười mấy giây, tiếng ca nghe như đang khóc, khóc làm người đau lòng.
“Sao trong vỏ sò lại có tiếng hát được?” Triệu Lộ cảm thấy hiếm lạ, cầm lên nghe một lúc, cảm xúc cũng hạ xuống, nói: “Người hát gặp phải chuyện gì à, sao lại bi thương như vậy, hại tớ cũng khổ sở theo.”
Việt Khê nhặt một lúc, chỉ có bốn năm cái có tiếng hát, những cái còn lại đều không có.
Xem ra chỉ có mấy cái vỏ sò này mới có tiếng hát.
“Có lẽ người hát này gặp phải chuyện đặc biệt tuyệt vọng, có lẽ là mất đi gì đó.” Cảm xúc của Từ Vi cũng không cao.
Cô ấy không rõ vì sao tiếng ca này lại có ma lực lớn như vậy, gần như chỉ là giọng hát mộc cũng làm người nghe không tránh khỏi bi thương.
Việt Khê nhìn thoáng qua sắc trời, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi, trời sắp tối rồi.”
Hàn Húc quay đầu nhìn phía sau, bóng đêm đã bao trùm, biển rộng mỹ lệ bị bóng tối cắn nuốt, dường như hơi thở ma quỷ nào đó đang dần lên men trong lòng biển.
***
Mấy người Việt Khê trở lại, nhà họ Ngư đã lên đèn, bác Dương vui tương hớn hở tiếp đón ba người, trên bàn đã bày biện bữa tiệc lớn phong phú. Nhờ có biển rộng, nhà họ Ngư căn bản không thiếu hải sản, trên bàn đầy cá tôm, còn có món cá chưng mặn mà bác Dương nói.
Cá mặn chưng ở mâm sức trắng, vị thịt thơm ngon, lại không có mùi tanh, chỉ có vị cá mặn, đồ ăn khác cũng không có nhiều mùi tanh của biển, chỉ có vị ngọt lành tươi ngon của hải sản, quả thật là đưa vị ngon của hải sản lên tới cực hạn.
Ăn cơm xong, bác Dương mang trà tiêu thực lên.
Việt Khê uống một ngụm, thoải mái híp mắt, nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở của bác Dương, cô đột ngột lên tiếng: “Cháu vừa mới nhặt được mấy cái vỏ sò trên bãi biển, một số vỏ sò thế mà lại có tiếng hát rất hay. Hơn nữa tiếng hát trong vỏ sò đặc biệt động lòng người, từ trước đến giờ cháu chưa từng nghe được tiếng hát nào dễ nghe như vậy. Không biết mấy vỏ sò này có gì đặc biệt không ạ?”
Nghe vậy, vẻ mặt ba người nhà họ Ngư hơi thay đổi.
Từ Vi thấp giọng cảm thán: “Không biết rốt cuộc người hát là ai, tiếng hát kia thật sự dễ nghe, chỉ là quá bi thương, cháu nghe đều không nhịn được rơi nước mắt… Cháu nghĩ người hát nhất định đánh mất thứ gì rất quan trọng, cho nên cô ấy mới có thể tuyệt vọng, bi thương như vậy.”
Ngư Chu nhếch môi cười: “Vì sao trong vỏ sò có tiếng hát, cái này…. Thật ra người trong thôn chúng anh cũng không biết rõ, chỉ là từ trước đã như vậy, vỏ sò gần thôn chúng anh có tiếng hát đặc biệt hay. Nếu muốn nói vì cái gì, có lẽ là thiên nhiên kỳ diệu đi.”
Việt Khê bừng tỉnh gật đầu, nói: “Cũng đúng, quả thật thiên nhiên có rất nhiều điều kỳ lạ.”
Lúc bọn họ thảo luận, Việt Khê chú ý tới biểu cảm trên mặt bác Dương có phần kỳ lạ, giống như sợ hại, lại giống như thành kính, vô cùng phức tạp.
Cô rũ mắt, như suy tư gì.
Buổi tối, Việt Khê mơ một giấc mơ.