- Trang chủ
- Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi
- Chương 37: Phóng Đãng
Tác giả: Bần Tăng Ái Hát Tửu
Edit: Mị Mê Mều
Anh gần như không chạm nhiều vào cô, cô gái nhỏ như bị ngâm trong nước, đã ướt đẫm hết, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mắt hoa đào híp thành vầng trăng non, cơ bắp cả người hoàn toàn thả lỏng.
Quy đầu khổng lồ hình nấm chen mở lối giữa chập hẹp.
Lúc chiếm giữ nơi sâu trong âm đ*o mềm mại, cô không kêu đau nữa, không kìm được bật tiếng thở dài thỏa mãn.
Mà sau khi Trần Thù Quan cắm côn th*t nóng rực cứng chắc vào trong cơ thế cô gái, anh lại không tiếp tục động tác di chuyển nữa.
Mạnh Sơ yếu đuối ôm lấy cổ anh, giống như một con gấu túi bám víu trong lòng anh, rầm rì rên rỉ, mềm mại cầu xin: "Trần Thù Quan, anh di chuyển đi mà...!anh di chuyển đi, được không...? Trần Thù Quan, em...!em muốn anh!"
Được cô kêu gọi từng tiếng như vậy, nhìn lại đáy mắt Trần Thù Quan đã hiện ra thần sắc khác thường.
Anh hận không thể thỏa mãn nguyện vọng của cô, hung ác cắm dương v*t giận dữ kêu gào dưới háng mình vào trong khe thịt của cô ngay lập tức.
"Làm" cô, "làm" chết cô!
Nhưng lòng tham của anh muốn có được nhiều hơn.
Mặc dù anh biết rõ nguyên nhân cô khác thường như vậy hơn so với bất kỳ ai.
Anh biết dáng vẻ dâm đãng và mê hoặc này của cô không phải mong muốn thực sự trong lòng cô.
Nhưng anh không để tâm, bởi vì đối với anh mà nói, trên bản chất nó cũng không khác gì nhau.
Chất dopamin tiết ra kiểm soát đại não con người, theo bản năng, con người không thể không khuất phục trước nó.
Mà sự khao khát cảm giác phấn khích do dopamin kích thích lên người nghiện không có bất kỳ đường chống cự nào, sa vào đó rồi thì không cách nào thoát khỏi.
Vừa gặp được sự tiếp xúc thì giống như tâm hồn bị đánh thức, ngay cả những chuyện trái với tâm nguyện của bản thân cũng sẽ trở nên mất trí.
Từ trước đến giờ, anh luôn có xu hướng tìm kiếm giải pháp tối ưu cho tác cả các vấn đề nan giải trong nghiên cứu, mà phương pháp này, rõ ràng là cách triệt để nhất.
Song, anh bất giác nghi ngờ, người trong giấc mơ kia, rõ ràng đã có phương pháp xử lý mọi chuyện tốt hơn, nhưng vì sao khăng khăng lựa chọn phương pháp tệ hại nhất.
Trần Thù Quan trước giờ chỉ nghe cô gái nhỏ hô mấy lời đại loại như "đừng mà" không kiềm được cảm giác thỏa mãn và thành công dâng lên từ đáy lòng.
Trần Thù Quan, em muốn anh.
Cơ thể đã hừng hừng từ lâu, lại phồng lên một vòng trong cơ thể cô, giơ cờ trắng về phía cô, chỉ có lý trí ngăn cản tiếng "được" anh sắp bật thốt lên.
Trên mặt anh vẫn cứ thờ ơ không chút động lòng, khàn giọng dụ dỗ cô: "Sơ Sơ ngoan, xin tôi đi...!xin đi tôi sẽ cho em..."
Cô gái nhỏ nhíu mày, tựa như đang suy tư về tính chân thật trong lời nói của anh.
Đôi mắt hút hồn rưng rưng muốn khóc, đùi cô vòng chặt lấy anh, vòng eo thon thả với độ mềm dẻo tuyệt vời vặn vẹo.
Cô gái đẹp đẽ như yêu nghiệt nở rộ trên thân người đàn ông, khe hở đùi gắn kết với xương mu anh, huyệt mềm kề sát nơi gậy th*t, chậm rãi cọ sát.
Nhưng nó càng khiến dục vọng cơ thể sâu thêm, cả người đều đang kêu gào, bởi vì khao khát mãnh liệt, huyệt thịt không ngừng tiết ra nhiều chất lỏng màu trắng sữa sền sệt, siết chặt lấy dị vật trong cơ thể.
Đau đớn quá, khó chịu quá.
Thái dương của cô gái dần toát đầy mồ hôi li ti, kêu khóc một cách mờ mịt mà bất lực, trong giọng nói ẩn chứa tiếng nức nở: "Xin anh mà, Trần Thù Quan..."
Người đàn ông khàn giọng chậm rãi hỏi: "Xin gì tôi? Hửm? Mạnh Sơ Sơ..."
"Xin anh di chuyển chút đi...!có được không, anh di chuyển phía dưới đi..." Cô gái nhỏ không cam lòng, tự nhún mông nhỏ vuốt ve nguồn gốc dục vọng của người đàn ông.
Cô ngẩng đầu, tóc đen mềm mại xõa ở phía sau, cô liếm láp mặt anh không theo kết cấu nào, mùi thơm thoang thoảng quen thuộc của thiếu nữ lướt nhẹ qua chóp mũi không xua đi được.
Rốt cuộc anh cũng cảm thấy thỏa mãn, vật lớn giữa chân ẩn nấp trong cơ thể cô gái bắt đầu chầm chậm cắm rút.
Tuy sức nhấp eo của anh không mạnh nhưng so với việc cô gái nhỏ tự uốn éo, lắc lư lung tung thì đã vui sướng hơn nhiều rồi.
Vẻ dâm đãng trên mặt Mạnh Sơ dần dày đặc, hoa huy*t trơn nhẵn ướt át mà sít chặt, thịt mềm quấn nuốt vật nam tính bị cuốn ra, rồi lại chọc trở về chỗ cũ lần nữa theo động tác cắm vào của anh.
Cô gái rên rỉ, môi anh đào hé mở, tràn ra tiếng khóc yêu kiều.
Đùi đẹp thon dài quấn chặt eo người đàn ông, váy ngủ mỏng thấu phùng phình bao bọc, mông nhỏ được nâng giữ trong lòng bàn tay anh, theo mỗi lần đâm chọc của anh mà hơi lay động.
"Ưm...!nhanh lên...!Anh nhanh hơn chút nữa đi..." Cô cắn môi, ai oán mà gọi.
Ánh mắt Trần Thù Quan chưa từng rời khỏi mặt cô, anh nhìn cô gái nhỏ đánh mất thần trí, dáng vẻ dâm mị ham muốn, thậm chí anh bắt đầu nghi ngờ hay là chuyện này không liên quan đến dopamin hỗn loạn trong đầu cô, mà do bản tính cô vốn đã phóng đãng như thế?
Người đàn ông dùng sức đội bụng dưới của cô cao lên, nhìn gò má cô ửng hồng khác thường: "Sơ Sơ muốn thế này à? Vậy đừng hối hận..."
Cô há miệng, xen lẫn tiếng rên rỉ, ư ư a a không biết đang trả lời gì.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kitenctump*
Trần Thù Quan từ từ đẩy nhanh tốc độ đâm chọc, đến cả sức lực cũng mạnh hơn lần trước mấy lần, hung hăng va chạm hoa huy*t non mềm của cô gái.
Cô bám chặt lấy anh, nửa người trên lơ lửng chênh vênh bị xóc nảy đến nỗi run lên một cái, thừa nhận đụng chạm mãnh liệt dưới hông hết lần này đến lần khác.
Huyệt mềm nhỏ bé căng đến cực hạn, cổ tử cung sâu trong hoa tâm bị chọc mở, phun ra nuốt vào dục vọng dữ tợn của người đàn ông một cách đầy đáng thương.
Khoảnh khắc cơ thể chạm vào nhau không ngừng phát ra tiếng "bạch bạch bạch" xấu hổ.
Cô gái nhỏ bắt đầu cảm thấy khó chịu, gương mặt lộ vẻ đau đớn.
Bởi vì mấy trăm lần va đập mãnh liệt của anh, hai bên hoa thịt đỏ nhạt tê mỏi đến mức gần như mất đi tri giác, sợ hãi run rẩy, mà anh hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Hai chân đã sớm như nỏ mạnh hết đà vì thời gian dài duy trì cùng một tư thế, từ từ vô lực.
"Đừng mà...!ưm...!em không muốn nữa!" Cô híp mắt, không ngừng lắc đầu từ chối, không chịu ngoan ngoãn quấn lấy anh, trái lại thả chân xuống, khóc lóc om sòm, giãy dụa muốn xuống khỏi người anh.
Như đã sớm đoạn được sẽ thế này, Trần Thù Quan vỗ mấy phát vào cánh mông vểnh mềm mại của cô: "Vật nhỏ không biết cố gắng."
Lúc này, đâm lao thì phải theo leo nhưng anh cũng không tức giận, chỉ khó xử nhìn về phía chiếc giường hơi lộn xộn.
Do dự một lúc, anh nhấc cơ thể cô lên, "bóc" một tiếng, dục vọng dính đẫm nước mật rút ra từ trong cơ thể cô.
Trần Thù Quan ôm cô gái lên giường, lật cơ thể mềm mại của cô lại, bàn tay hơi tạo áp lực, khiến cả người cô bày ra tư thể hơi nằm bò trên giường.
Cái mông nhỏ vểnh cao cao nhếch lên, tư thể sỉ nhục của động vật giao phối khiến cô bất an lắc mông, lộ ra hai đóa hoa đẹp đẽ đã bị anh thu dùng.
Dịch đục dinh dính trong hoa huy*t chảy ồ ạt, mà vết thương phía trên đóa hoa cúc nhỏ bị anh xé rách mấy ngày trước đã lành từ lâu, nếp uốn tinh tế tập tụ ở lỗ hậu.
Có lẽ do lần trước để lại ám ảnh cho cô, lòng bàn tay anh chỉ vừa lướt nhẹ qua nếp uốn nơi này, cô gái nhỏ liền nức nở, rụt rè né tránh.
Anh đè đôi chân muốn trốn tránh của cô: "Bé ngoan, tôi không chạm vào đó."
Hết chương 37.