- Trang chủ
- Nam Chính Câu Dẫn Ta
- Chương 34: 34: Giải Độc
Tác giả: Tử Quỳnh
Sở Nghiêu Nghiêu cau mày, kỳ thật trên người Tạ Lâm Nghiễn chẳng có hương vị gì, trừ một loại hơi thở lạnh băng bên ngoài thì không còn gì cả.
Nhưng Sở Nghiêu Nghiêu lại cảm thấy rất thơm, loại cảm giác này rất dị thường, khiến nàng nhịn không được muốn chui vào lòng Tạ Lâm Nghiễn.
Lúc này ý thức của nàng rất mỏng manh, có chút không khống chế được hành vi của mình.
May mà nàng không có chút sức lực nào, không thể làm ra hành vi quá khác người được.
Tạ Lâm Nghiễn hơi ngẩn ra một chút, hắn không được tự nhiên mà lấy một bộ y phục quấn chặt lên người Sở Nghiêu Nghiêu, sau đó ngước mắt nhìn người ở trên giường, ánh mắt của hắn lạnh đi, ánh mắt không che giấu được sát khí.
Nam tử tóc trắng thấy Tạ Lâm Nghiễn đến, cơ thể hắn rõ ràng vô cùng yếu, hắn miễn cưỡng chống lên khung giường ngồi dậy, một mái tóc trắng nhẹ nhàng buông xuống, sắc mặt trắng bệch, cả người không có chút huyết sắc nào.
Tay hắn nắm lại thành quyền tỳ ở mép giường ho nhẹ vài tiếng, suy yếu mà nói: "Tiểu Tạ, ta thay Lưu Vân bồi tội với ngươi."
"Tiểu Tạ?" Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Khâu Nguyệt Đường, ngươi có tư cách gì mà gọi ta như vậy?"
Hắn chậm rãi đặt Sở Nghiêu Nghiêu xuống đất, nhảy về phía trước, thân kiếm vung nhẹ, màn sa buông xuống chia năm xẻ bảy bay khắp không trung.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, mũi kiếm chỉ vào cổ nam tử tóc trắng, chỉ thiếu một tấc sẽ đâm vào.
Mái tóc bạc của Khâu Nguyệt Đường bị kiếm kèm theo sát khí thổi bay ra sau, hắn khẽ nâng mắt nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn: "Ngươi muốn giết ta?"
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày: "Điều này có gì đáng để kinh ngạc sao?"
Khâu Nguyệt Đường mím môi nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt: "Ta là tỷ phu của ngươi."
"Tỷ phu?" Tạ Lâm Nghiễn giống như là nghe được cách xưng hô buồn cười, cười vài tiếng: "Ta lấy đâu ra tỷ phu?"
Đúng lúc này, từ cửa truyền đến một tiếng quát chói tai: "Dừng tay."
Tạ Lâm Nghiễn quay đầu nhìn lại, Mộc Lưu Vân chẳng biết lúc nào đã đứng ở cửa, nàng một tay giữ eo Sở Nghiêu Nghiêu, tay còn lại cầm một thanh đoản kiếm, ngang ngược đặt ở trên cổ Sở Nghiêu Nghiêu.
Thần trí Sở Nghiêu Nghiêu hiện tại có chút mơ hồ, trong đầu mê man, toàn thân khô nóng giống như uống rượu, khó chịu cực kỳ.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn trầm xuống: "Buông nàng ra."
Thần sắc Mộc Lưu Vân có chút căng thẳng: "Ngươi thả trước."
Tạ Lâm Nghiễn do dự một chút, cuối cùng thu kiếm.
Một tay Mộc Lưu Vân đặt sau lưng Sở Nghiêu Nghiêu đẩy nàng về phía trước.
Tạ Lâm Nghiễn bước lên vài bước kéo nàng vào trong ngực, lạnh lùng nhìn Mộc Lưu Vân che trước người Khâu Nguyệt Đường mặt đầy đề phòng nhìn hắn.
"Tỷ tỷ, ngươi khẩn trương cái gì?" Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh như băng, giọng nói không mang một chút tình cảm.
"Ta không phải tỷ tỷ ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn cười giễu cợt: "Nhưng trượng phu của ngươi vừa mới nói hắn là tỷ phu của ta."
Sở Nghiêu Nghiêu cố nén khó chịu, quan sát tình cảnh trước mặt, quan hệ giữa Tạ Lâm Nghiễn cùng vị tỷ tỷ đột nhiên xuất hiện này của hắn đến cùng là như thế nào.
Rõ ràng trước đó khi Mộc Lưu Vân ở riêng với nàng chỗ nào cũng thấy một loại quan tâm đối với Tạ Lâm Nghiễn, nhưng hiện tại thật sự gặp mặt rồi sao lại giương cung bạt kiếm như thế.
Hơn nữa Tạ Lâm Nghiễn vừa rồi còn xém chút giết tỷ phu của hắn.
Đầu Sở Nghiêu Nghiêu đau vô cùng, nàng dùng sức cắn môi một cái mới miễn cưỡng duy trì được một chút ý thức.
Nàng rất hiểu Tạ Lâm Nghiễn, đương nhiên nhìn ra sát ý của Tạ Lâm Nghiễn là thật hay giả.
Vừa nãy nếy như Mộc Lưu Vân tới chậm một bước, Khâu Nguyệt Đường nói không chừng đã thật sự chết ở dưới kiếm của Tạ Lâm Nghiễn.
Dù sao cũng là địa bàn của người ta, hắn lớn lối như vậy thật sự ổn không? Sở Nghiêu Nghiêu hơi lo lắng, nếu thật sự đánh nhau hai người họ có thể sẽ chịu thiệt.
Ánh mắt Mộc Lưu Vân dừng trên mặt Tạ Lâm Nghiễn một lát, cuối cùng nhìn sang Sở Nghiêu Nghiêu, giọng nói bất thiện: "Tạ Lâm Nghiễn, ngươi nhất định muốn vì nàng ta mà gây chuyện với ta sao?"
Tạ Lâm Nghiễn cười ra tiếng: "Mộc Lưu Vân, ngươi vậy mà học ác nhân cáo trạng trước, ta vốn không muốn tiếp túc với ngươi, là ngươi bắt người của ta tới đây!"
Khâu Nguyệt Đường ngồi ở trên giường nhẹ nhàng kéo tay áo Mộc Lưu Vân, nhỏ giọng nói: "Lưu Vân, việc này là nàng không đúng rồi, vị cô nương kia là người trong lòng tiểu Tạ, là đệ muội tươg lai của chúng ta, sao nàng lại làm ra chuyện như vậy?"
Vẻ mặt của Mộc Lưu Vân không hề thả lỏng, nàng nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn, ánh mắt châm chọc: "Tạ Lâm Nghiễn, người trong lòng này của ngươi một chút cũng không thích ngươi, ngươi vì nàng ta làm nhiều như thế, trong lòng nàng ta có ngươi có chút địa vị nào không?"
Sở Nghiêu Nghiêu chóng mặt nghe Mộc Lưu Vân nói như vậy, nàng theo bản năng cảm thấy không đúng lắm, trực tiếp lên tiếng phản bác: "Ngươi không nên nói bậy nói bạ, ta thích Tạ Lâm Nghiễn, ta rất thích hắn."
Nàng vừa lên tiếng, ánh mắt mọi người đều nhìn sang, ngay cả Tạ Lâm Nghiễn cũng rũ mi nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút khác thường.
Mộc Lưu Vân lại không tin: "Ngươi nói năng ngọt xớt, chẳng qua là lý do thoái thác để thoát thân mà thôi!"
"Ta không có nói sai, trước đó ta sợ ngươi mất hứng sẽ bắt nạt ta nên mới không dám nói." Sở Nghiêu Nghiêu cau mày, nàng lên tinh thần, nhìn về phía Mộc Lưu Vân, hằn từng chữ một: "Ta chính là vì thích hắn mới đến bên người hắn, ta hy vọng hắn có thể sống tốt hơn bất kỳ ai."
Tạ Lâm Nghiễn lẳng lặng nghe nàng nói xong, lại không lên tiếng.
Đúng là Sở Nghiêu Nghiêu không nói dối, nàng fan trung thành của nguyên tác, là fan sự nghiệp của Tạ Lâm Nghiễn, nàng thích Tạ Lâm Nghiễn không phải rất bình thường sao? Thêm đồng sinh cộng tử chú cùng nhiệm vụ hệ thống nữa, Sở Nghiêu Nghiêu là thật lòng hy vọng Tạ Lâm Nghiễn có thể sống tốt.
Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mộc Lưu Vân, giọng điệu uy hiếp: "Ngươi bắt nạt nàng ấy?"
Dáng vẻ kia giống như viêc chống lưng cho nàng là đương nhiên.
"Không có." Mộc Lưu Vân một mực phủ nhận.
Sở Nghiêu Nghiêu sợ hắn lại làm ra cái gì, nàng nhanh chóng giữ chặt tay áo Tạ Lâm Nghiễn nói: "Ngươi đừng giết nàng."
Nàng chậm rãi nhìn thoáng qua Mộc Lưu Vân, sau vẻ mặt lãnh đạm kia không biết đang suy tư điều gì.
Nơi này là Vân Trung Thành, người này lại là tỷ tỷ của Tạ Lâm Nghiễn, những điều chưa từng xuất hiện trong nguyên tác nhưng lại khiến Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ cảm thấy là nhân vật rất quan trọng.
Tuy rằng nàng không biết rõ tình huống, nhưng có thể khẳng định đánh nhau tuyệt đối sẽ bất lợi với bọn họ.
Huống chi, hệ thống muốn cho thế giới này tràn ngập năng lượng tích cực, nếu nàng giật giây Tạ Lâm Nghiễn giết tỷ tỷ của hắn thì cảm thấy không ổn lắm.
Mặc kệ giữa tỷ đệ họ có ân oán gì cũng không thể thông qua phương thức này để giải quyết, ít nhất Sở Nghiêu Nghiêu không muốn làm người làm ngòi nổ.
Loại thời điểm này nên nói gì để đánh vỡ cục diện bế tắc.
Đầu óc nàng không quá tỉnh táo, nàng phải cố nén đau đầu và cảm giác thiêu đốt toàn thân chậm rãi siết chặt tay áo Tạ Lâm Nghiễn, nhẹ giọng nói: "Nàng rất quan tâm ngươi, ngươi đừng giết nàng."
Lời này vừa nói ra, trong phòng liền rơi vào một loại an tĩnh quỷ dị, Tạ Lâm Nghiễn không nói tiếp, hắn rõ ràng bị giật mình, ánh mắt có chút phức tạp, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì?"
Ngay cả Mộc Lưu Vân cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu.
"Lưu Vân..." Lại là Khâu Nguyệt Đường đột nhiên lên tiếng, hắn muốn nói lại thôi, nhưng Mộc Lưu Vân rõ ràng hiểu ý của hắn, cuối cùng thở dài nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Sau núi có băng phách trì, ta cho nàng ta dùng thực cốt đan, không nhanh lên sẽ làm tổn hại đến căn cơ của nàng."
"Ngươi nói cái gì?!" Tạ Lâm Nghiễn nghe vậy thì biến sắc.
"Nếu để ý như thế thì đừng trì hoãn thời gian."
Tạ Lâm Nghiễn vậy mà không tiếp tục cùng Mộc Lưu Vân dây dưa, hắn thu kiếm vào vỏ, cúi người bế bổng Sở Nghiêu Nghiêu lên.
Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng khó chịu, đầu đau như muốn nổ tung, người nàng đột nhiên bay lên không, nàng còn chưa phản ứng kịp, theo bản năng giãy giụa liền bị hơi thở mát lạnh trên người hắn hấp dẫn, không kìm được vào nhào vào trong lòng hắn.
Tạ Lâm Nghiễn không quay đầu lại bước nhanh ra ngoài, Mộc Lưu Vân do dự một chút nhưng vẫn gọi hắn lại: "Tạ Lâm Nghiễn."
Bước chân hắn cực kì không tình nguyện mà ngừng lại, nhưng không hề quay đầu.
"Ngươi đừng quên khóa tình cổ."
Tạ Lâm Nghiễn "hừ" một tiếng: "Tỷ tỷ đúng là rất quan tâm ta."
Lời này mang theo vài phần châm chọc, cũng không biết là đơn thuần châm chọc lời nói của Mộc Lưu Vân hay là bất mãn với lời Sở Nghiêu Nghiêu mới nói vừa nãy.
Dứt lời, hắn lập tức ôm Sở Nghiêu Nghiêu đi ra ngoài, rõ ràng không có ý muốn cùng Mộc Lưu Vân trò chuyện.
Sở Nghiêu Nghiêu cơ hồ đã hoàn toàn mất đi lý trí, đầu nàng đau muốn nứt, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ Tạ Lâm Nghiễn cùng Mộc Lưu Vân đối thoại gì, toàn thân giống như lửa, cảm giác nóng bức từ đan điền nổi lên lan rộng theo kinh mạch.
Trong nháy mắt Sở Nghiêu Nghiêu thậm chí sinh ra ảo giác, nàng cho rằng mình đang ở trong địa ngục liệt hỏa, cả người chỗ nào cũng có cảm giác đau đớn khó nhịn.
Nàng muốn thét chói tai, yết hầu lại giống như bị cái gì ngăn chặn không phát ra được âm thanh.
Nàng bất giác chui vào lòng Tạ Lâm Nghiễn, thống khổ cắn môi.
Tạ Lâm Nghiễn nhăn mày, duỗi tay đè nàng xuống.
Sở Nghiêu Nghiêu lại không an phận, nàng dán hai má nóng lên cổ Tạ Lâm Nghiễn, thậm chí còn nhẹ nhàng cọ vài cái.
Chân mày Tạ Lâm Nghiễn nhíu chặt hơn, cuối cùng cũng không nói gì.
Sở Nghiêu Nghiêu ôm cổ hắn, nhỏ giọng kêu tên hắn, trong mắt khẩn cầu: "Tạ Lâm Nghiễn, ta thật sự khó chịu, ngươi giúp ta đi..."
Hắn rũ mắt nặng nề nhìn nàng, thanh âm khàn khàn: "Muốn ta giúp ngươi thế nào?"
Giúp thế nào? Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt nhìn Tạ Lâm Nghiễn, hắn đang cúi đầu, lọn tóc buông xuống, sống mũi cao thẳng nhuộm ánh trăng kiều diễm, ở góc độ này vậy mà hiện ra vài phần ôn nhu, nàng theo bản năng ngửa đầu muốn hôn môi hắn.
Tạ Lâm Nghiễn nghiêng đầu né tránh, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng trượt qua cằm hắn.
"Sở Nghiêu Nghiêu, thích gì ở ta?" Hắn giống như đang cười, lại hiện rõ vẻ khinh miệt cùng khinh thường.
Ngay sau đó, cánh tay ôm nàng đột nhiên buông lỏng ra.
Sở Nghiêu Nghiêu chỉ thấy quanh người nhẹ bổng, cả người bị rớt xuống, rơi không lâu lắm thì "bùm" một tiếng, cảm giác lạnh băng hít thở không thông từ bốn phương tám hướng tràn tới.
Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời chưa chuẩn bị, sặc một ngụm nước lớn, nàng vùng vẫu giãy dụa từ trong nước ngoi lên, nhô đầu ra thì đại não thanh tỉnh ngắn ngủi được một lát.
Nước nơi này cực lạnh, từng chút băng hàn từ lỗ chân lông đi vào, đối lập rõ ràng với cả giác thiêu đốt đau đớn trong đan điền và kinh mạch.
Hóa ra đây chính là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Sở Nghiêu Nghiêu nâng tay lau nước trên mặt, nhịn đau đớn ngẩng đầu lên nhìn, Tạ Lâm Nghiễn đứng ngược ánh trăng ở trên bờ, ánh trăng chiếu lên người hắn.
Hắn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu ở trong nước, toàn thân nàng đều ướt sũng, vải mỏng nửa trong suốt dính sát ở trên người, tóc ướt sũng rũ xuống hai má, lông mi nhỏ nước, ánh mắt nhìn hắn mơ màng xen đau đớn.
Hắn chậm rãi cúi người, ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng.
"Khó chịu sao?" Hắn hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, môi của nàng bị lạnh cứng có hơi tím tái, nhẹ nhàng run rẩy.
"Lại đây." Tạ Lâm Nghiễn vẫy tay.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn trong chốc lát, suy nghĩ của nàng cứng đờ, một chút phản kháng cũng không có, vậy mà thật sự ngoan ngoãn lại gần.
Sóng nước dao động, tiếng nước nhẹ nhàng bao lấy nàng, Sở Nghiêu Nghiêu lội nước đến sát bờ hồ.
Tạ Lâm Nghiễn cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy nàng có chút đáng thương, hắn nhịn không được nhẹ nhàng sờ tóc nàng, ướt sũng còn thật lạnh.
Lông mi nàng khẽ run một chút, một giọt nước rơi xuống.
"Lạnh không?" Hắn hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, thành thật đáp: "Lạnh."
Ở trong nước rất lạnh, giống như có lẫn băng, tay Tạ Lâm Nghiễn ngược lại có chút ấm áp, Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng túm tay hắn, cả người dựa lại gần, đặt hai má áp vào trong lòng bàn tay hắn, ánh mắt mê ly mà nhìn hắn.
Tạ Lâm Nghiễn không tránh, dáng vẻ của Sở Nghiêu Nghiêu bây giờ khiến đáy lòng hắn ngứa ngáy, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má lạnh băng của nàng, đột nhiên lại nhớ tới Sở Nghiêu Nghiêu lôi kéo không cho hắn giết Mộc Lưu Vân, không hiểu sao hắn có chút khó chịu: "Ngươi rốt cuộc thích gì ở ta?"
Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu nhìn hắn một hồi lâu mới hiểu hắn hỏi gì.
Thích gì ở hắn? Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy vấn đề này hỏi rất hay, nàng ngây ngô cười: "Chỉ là thích ngươi thôi."
Hắn là nhân vật chính trong nguyên tác, không có bất kỳ ai có thể bắt nạt hắn, càng không có bất kỳ cốt truyện nào có thể làm khó hắn, nhân vật chính lợi hại như vậy nên chỉ cần nhìn thấy hắn lên sàn liền cảm thấy an tâm, thích không phải rất bình thường sao?
Tạ Lâm Nghiễn mím môi nhìn nàng, ánh mắt có chút tối tăm không rõ, hắn không biết bị bệnh gì, kéo tay đang trên má Sở Nghiêu Nghiêu lại vòng qua gáy nàng, đột nhiên dùng lực ấn đầu nàng xuống nước.
Sở Nghiêu Nghiêu bất ngờ không kịp phòng bị trực tiếp sặc nước, nàng cố sức giãu giụa nhưng tay Tạ Lâm Nghiễn quá khỏe, nàng căn bản không thể tránh thoát.
Cảm giác hít thở không thông cùng đau đớn xé rách ý chí của nàng, sức giãy dụa cả nàng càng ngày càng nhỏ, cho đến khi trước mắt bắt đầu tối đi, Tạ Lâm Nghiễn mới thu tay lại.
Sở Nghiêu Nghiêu khó khăn ngẩng đầu khỏi mặt nước, nhanh chóng đứng lên ho khụ khụ.
Đầu nàng choáng váng vô cùng, cả người nghiêng ngả sắp đổ, muốn gục xuống ngay.
Nàng không hiểu vì sao đột nhiên Tạ Lâm Nghiễn lại tập kích nàng.
Rất nhanh, một cánh tay đỡ eo nàng, Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt lên thì mới phát hiện không biết từ khi nào Tạ Lâm Nghiễn cũng nhảy vào trong hồ.
Chỉ là sắc mặt tối tăm nhìn nàng khiến nàng vốn đã rất lạnh lại nhịn không được mà run rẩy.
Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu xuất hiện một suy đoán, không phải thời điểm nàng giãy giụa không cẩn thận đã lôi Tạ Lâm Nghiễn xuống hồ?
Sở Nghiêu Nghiêu thật sự sợ Tạ Lâm Nghiễn lại nhân cơ hội trả thù nàng, nàng nhẹ nhàng đẩy cánh tay của hắn ra, xoay người tới giữa hồ tránh né.
Nhưng đi chưa được mấy bước, cổ tay nàng đã bị kéo lại.
Tạ Lâm Nghiễn kéo nàng vào trong lòng, có điều hắn kéo quá mạnh làm Sở Nghiêu Nghiêu đập đầu vào trong ngực hắn, cú va khiến trán nàng đau nhức.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vừa khéo đối diện với ánh mắt sâu thẳm ủa hắn.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Sở Nghiêu Nghiêu sợ hãi kêu tên của hắn.
Tạ Lâm Nghiễn cười nhẹ, cạnh tay hắn ôm Sở Nghiêu Nghiêu siết chặt ép nàng vào trong ngực.
Tim Sở Nghiêu Nghiêu bỗng dưng đập nhanh, hoàn toàn là bị dọa, cảm giác khó chịu khi mới sặc nước vẫn chưa hoàn toàn mất đi, nàng không biết Tạ Lâm Nghiễn lại muốn làm cái gì.
Nàng cảm thấy một bàn tay lớn cách y phục mỏng manh vỗ về sau lưng nàng, làm lưng nàng nổi một tầng da gà, không giống như đang an ủi nàng, ngược lại mang theo một cảm giác nguy hiểm kỳ lạ.
Cằm của nàng đặt trên vai Tạ Lâm Nghiễn thở hổn hển, giống như cá mắc cạn, có lẽ là hưởng ứng bất an trong lòng nàng cái tay ở trên lưng nàng đột nhiên đặt trên đỉnh đầu nàng dùng sức ấn nàng vào trong nước.
Nước lạnh như băng đổ vào tai mũi, nàng nhắm chặt mắt lại, sặc nước khiến hít thở không thông làm cho nàng điên cuồng giãy giụa, nhưng tất cả giãy giụa đều bị Tạ Lâm Nghiễn đè ở trong lòng, không hề có tác dụng.
Sợ hãi, hoảng sợ, còn có cảm giác áp bách từ bốn phương tám hướng đè ép xoang mũi, buồng phổi của nàng giống như chết đuối.
Ở thời điểm Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác mình sẽ chết ở trong nước, Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra khỏi đầu nàng, một cánh tay nâng hông của nàng vớt nàng từ trong nước ra.
Sở Nghiêu Nghiêu ho kịch liệt, nước lạnh như băng theo lông mi, chóp mũi của nàng trượt xuống, nàng thở hổn hển hồi lâu mới mở lớn mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Sợ hãi trong nháy mắt khiến mắt nàng phiếm hồng.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không biết lấy sức lực ở đâu mà đẩy mạnh Tạ Lâm Nghiễn ra, quát hắn: "Đừng chạm vào ta!"
Thanh âm nghiễm nhiên tựa như khóc nức nở, còn vì sặc nước mà sinh ra giọng mũi.
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày, nhìn thoáng qua tay đang dang ra của mình, nhưng không định buông Sở Nghiêu Nghiêu ra, hắn từ phía sau ôm chặt eo Sở Nghiêu Nghiêu, lần nữa kéo nàng vào trong ngực.
Một giây sau, hắn lại giữ cổ Sở Nghiêu Nghiêu nhấn nàng vào trong nước.
Cho đến lúc Sở Nghiêu Nghiêu hoàn toàn không còn sức giãy giụa nữa, Tạ Lâm Nghiễn mới kéo nàng ra.
Lần này nàng không trốn nữa, không nói tiếng nào, trốn ở trong lòng run rẩy.
Tạ Lâm Nghiễn ôm nàng trong chốc lát mới phát hiện không thích hợp, hắn kéo nàng ôm chính diện vào trong ngực, nàng cằm nàng lên cau mày nhìn nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu đang khóc, nước mắt lăn xuống từng giọt lớn, Tạ Lâm Nghiễn có chút ngoài ý muốn, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Sở Nghiêu Nghiêu khóc thảm thiết như vậy.
Sở Nghiêu Nghiêu dời ánh mắt, căn bản không muốn nhìn hắn, giống như đang tức giận.
Tạ Lâm Nghiễn dùng ngón cái lau nước mắt trên má nàng, hỏi: "Ngươi khóc cái gì?"
"Ngươi đừng có...!bắt nạt ta..." Nàng một thút thít đứt quãng lên án.
"Ta không bắt nạt ngươi." Tạ Lâm Nghiễn có chút bất đắc dĩ.
Sở Nghiêu Nghiêu vẫn đang khóc, nước mắt giống như không nhịn được mà rơi xuống.
Hắn thừa nhận, vừa nãy hắn xác thật có ý nghĩ trả thù nàng, nhưng mà nhìn dáng vẻ thê thảm này của Sở Nghiêu Nghiêu hắn lại có chút hối hận, loại trả thù không có chút ý nghĩa nào thế này hoàn toàn không khiến hắn vui vẻ hơn chút nào.
Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi dùng hai tay nâng mặt nàng lên, hắn cúi đầu trán nhẹ nhàng tựa lên, nhẹ giọng nói: "Độc còn chưa giải hết."
Mắt Sở Nghiêu Nghiêu đầy sợ hãi, mờ mịt nhìn về phía hắn, một giọt nước mắt đúng vào thời điểm này theo khóe mắt rỉ ra, trong mắt còn ngập nước mắt, nước mắt như thể là thế nào cũng không ngừng được.
"Sặc mấy ngụm nước đã sợ đến vậy?"
Sở Nghiêu Nghiêu nghe Tạ Lâm Nghiễn nói như vậy, ánh mắt lóe qua một tia cảnh giác, theo bản năng muốn lùi về phía sau mặt lại bị hắn giữ chặt lại.
Không đợi nàng kịp phản ứng, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên nghiêng đầu đè lên, nhẹ nhàng liếm môi nàng.
Cả người Sở Nghiêu Nghiêu đều cứng lại, đôi mắt cũng trừng lớn, một giọt nước mắt theo mặt nàng trượt xuống, tay đặt trên cánh tay Tạ Lâm Nghiễn cũng siết chặt, toàn thân run rẩy nhiều hơn.
Tay hắn nâng mặt nàng chậm rãi trượt tới gáy nàng, một tay hắn đỡ hông của nàng, một tay đè gáy nàng, cúi đầu ngậm lấy môi nàng.
Nước mắt trượt xuống môi, mằn mặn.
Toàn thân Sở Nghiêu Nghiêu đều căng thẳng, cũng không còn sức mà giãy giụa, càng không có khả năng thoát khỏi cái ôm của Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng không hiểu rốt cuộc Tạ Lâm Nghiễn đang làm cái gì, đột nhiên ấn nàng vào trong nước lại đột nhiên hôn nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu nhắm hai mắt lại, chỉ thấy cánh tay trên thắt lưng kia đột nhiên dùng chút lực kéo nàng vào trong nước.
Nàng lập tức khẩn trương, lại nghĩ tới vừa nãy hít thở không thông mà sợ hãi.
Nước lạnh như băng tràn qua đỉnh đầu, vì phòng ngừa nàng đột nhiên giãy dụa, Tạ Lâm Nghiễn ôm nàng thật chặt.
Nước trong băng phách trì tuy rất lạnh nhưng cũng rất trong.
Hắn nhìn thấy Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày, tóc đen nhánh theo dòng nước nhẹ nhàng dập dìu.
Ánh mắt nàng có vẻ đau đớn, cảm xúc lại ổn định hơn không ít.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc này kiên trì lâu hơn so với những lần trước.
Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nàng cau mày nghiêng đầu né tránh, Tạ Lâm Nghiễn lại giữ chặt gáy của nàng không cho nàng tránh thoát.
Chân mày Sở Nghiêu Nghiêu nhíu chặt hơn, bởi vì thiếu dưỡng khí, buồng phổi truyền đến từng đợt đau đớn, nàng giống như phát tiết mà cắn môi Tạ Lâm Nghiễn, cho đến khi đầu lưỡi truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt nàng mới giật mình tỉnh táo, trợn trừng mắt nhìn đôi mắt sáng quắc của Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng lập tức hoảng loạn, cũng không biết là vì xấu hổ hay là cảm xúc gì khác mà lại muốn tránh đi.
Tạ Lâm Nghiễn lại giống như trả thù mà cắn lại, vừa cắn vừa hôn khiến nàng không có chỗ né tránh.
Ý thức của Sở Nghiêu Nghiêu từ từ trở nên mơ hồ, thân thể ngâm mình ở trong nước bởi vì lạnh giá mà chết lặng, trừ cảm xúc trên môi, nàng dường như không còn cảm giác gì khác.
Trong thoáng chốc, nàng lại bị nâng eo kéo khỏi nước, Tạ Lâm Nghiễn đã bỏ môi nàng ra.
Sở Nghiêu Nghiêu thở gấp từng hơi, chân tay đều nặng nề như bị bệnh nặng, ý thức lại càng ngày càng thanh tỉnh.
Nàng ngước mắt nhìn Tạ Lâm Nghiễn ở rất gần nàng, hơi thở của hắn cũng có chút nặng nề, tóc đã ướt sũng dán sát mặt nhỏ từng giọt.
Sở Nghiêu Nghiêu lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn chật vật như vậy, nhưng lại mang một khí chất khác, nước trong suốt chảy dọc sống mũi xuống khóe môi rơi xuống, trong hồ giống nhân ngư mỹ lệ thần bí có dung nhan tuyệt thế, giấu mình ở trong nước cuồn cuộn sóng ngầm, mặt mày thanh lãnh mà nhìn phàm nhân.
Trên bờ môi của hắn còn có dấu vết Sở Nghiêu Nghiêu vừa cắn, máu rỉ ra ngoài là vệt đỏ duy nhất trong sắc lạnh này, trong bóng đêm nguy hiểm lộ ra một phần kiều diễm lãng mạn.
Tạ Lâm Nghiễn vươn tay ra, vuốt mái tóc ướt đẫm của nàng ra sau tai.
Không biết có phải vì dược hiệu chưa hoàn toàn bị tiêu trừ hay không, Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy hai má mình nóng vô cùng, thậm chí không dám đối mặt với Tạ Lâm Nghiễn.
Hắn nhìn nàng trong chốc lát lại cúi đầu hôn lên môi nàng.
Lần này Sở Nghiêu Nghiêu không trốn nữa, cũng không giãy giụa.
Nàng mở mắt tùy ý hắn kéo mình vào trong nước.
Ở dưới nước, mặt Tạ Lâm Nghiễn trắng trẻo thanh nhuận, càng giống như yêu tinh trong nước có sự mê hoặc nào đó khó tả.
Tạ Lâm Nghiễn đã nhận ra ánh mắt của nàng, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng đột nhiên cong mắt cười.
Lại một lần nữa rời nước, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn thở hổn hển, nàng cúi đầu cố gắng kìm nén tiếng thở dốc của mình, hoàn toàn không dám nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng hiện tại cuối cùng cũng hiểu, Tạ Lâm Nghiễn không phải mượn cơ hội trả thù nàng mới cố ý ấn nàng vào trong nước mà là giải độc cần cái trình tự này.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này Sở Nghiêu Nghiêu lại xấu hổ, nhưng không có lời gì để nói.
Vì sao thời điểm Tạ Lâm Nghiễn cứu nàng lại giống muốn giết nàng như vậy, chỉ cần hắn giải thích một chút nàng cũng không bị dọa thành như vậy.
Nghĩ như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu nhìn trộm Tạ Lâm Nghiễn lại bị hắn bắt quả tang.
"Nghỉ ngơi đủ chưa?"
Thấy hắn đến gần, Sở Nghiêu Nghiêu giật mình: "Ta có thể tự mình..."
Câu nói kế tiếp đã bị hắn ngăn lại, hắn bịt kín môi của nàng, không cho phép kháng cự ép nàng vào trong nước.
Tim Sở Nghiêu Nghiêu đập rộn lên, độc đố của thực cốt đan chậm rãi tan đi suy nghĩ của nàng càng ngày càng rõ ràng, cảm quan cũng càng ngày càng nhạy bén, có loại cảm giác như đột nhiên tỉnh rượu.
Tình cảnh này, thật sự là...!quá kinh dị!.