- Trang chủ
- Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
- Chương 63: Ăn dưa
Tác giả: Đường Tô
Editor: Trâu lười
Gió nông thôn gần tối mang theo mùi hương cỏ tươi bị hong khô. Ráng mây đỏ chậm rãi bao phủ từ phía chân trời, đem bầu trời nhuộm thành màu đỏ nhàn nhạt, cũng bao phủ một lớp lụa mỏng êm dịu xung quanh sân nhỏ.
Lưng Tạ Chiêu rộng lớn, phía sau cổ phơi nắng chuyển thành màu lúa mì, cả người to lớn như vậy nhất định phải ngồi trên bậc thang ăn gì đó, đôi chân dài duỗi ra thật xa.
“Cứng đầu cứng cổ.” Trình Dao Dao nhớ tới lời đánh giá Tạ Chiêu của bà Tạ, không ngừng cười trộm, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá sau lưng Tạ Chiêu: “Này.”
Tạ Chiêu thờ ơ.
Mắt Trình Dao Dao nhìn mặt đất, gạch đá xanh bóng loáng như gương, mỗi ngày Tạ Phi quét dọn rất sạch, cô ngồi xuống. Cô ngồi rất gần Tạ Chiêu, gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Tạ Chiêu.
Trình Dao Dao nghiêng đầu nhìn hắn, vết thương trên gương mặt Tạ Chiêu đỏ lên, một dấu tay như ẩn như hiện, nhìn rõ nhất là mấy vết thương trên cánh tay, chổi lông gà quất xuống, từng cái từng cái lằn lên, có thể thấy bà Tạ không lưu tình chút nào.
Tạ Chiêu bê bát đến cạnh miệng, uống mấy ngụm hết bát cháo đậu xanh. Trình Dao Dao nhân cơ hội ngọt ngào nói: “Em không uống hết được, chia một nửa cho anh.”
“Không cần.” Tạ Chiêu lau miệng, cắn một miếng bánh cao lương, lúc nhai nuốt gân cổ nhô lên, hầu kết động động, dùng sức nuốt lương thực khô khan.
Trình Dao Dao híp mắt: “Tạ Chiêu, anh nhìn em.”
Tạ Chiêu ngừng ăn, ngước mắt lên nhìn Trình Dao Dao. Đối diện với đôi mắt hoa đào câu hồn của cô, bên trong đôi mắt chứa nước long lanh, phản chiếu hình ảnh hắn.
Trình Dao Dao hất cằm lên, chậm rãi nói: “Em đếm tới ba… Ba!”
Tạ Chiêu giơ bát lên.
Trình Dao Dao thỏa mãn hừ một tiếng, đổ cháo đậu xanh trong bát mình vào bát Tạ Chiêu.
Trình Dao Dao bỗng nhiên cao giọng: “Anh đang nghe em nói không?”
“Ừm?” Tạ Chiêu thoáng cái bình tĩnh lại, đối diện với vẻ mặt hung dữ của Trình Dao Dao, vô thức gật đầu.
“Em không biết bà nội đánh anh ác như vậy…” Trình Dao Dao thấy vết thương trên mặt hắn, không tức giận nổi, mềm nhũn lẩm bẩm nói: “Ăn xong cháo đậu xanh của em không được tức giận nữa, chính anh cũng có lỗi…”
Nhiệt độ nóng hổi trên lòng bàn tay Tạ Chiêu giống như còn lưu lại, câu nói sau cùng của Trình Dao Dao thấp xuống, trên mặt hơi ửng đỏ, được ánh sáng che giấu đi.
Trên mặt Tạ Chiêu cũng hơi mất tự nhiên, mạnh mẽ uống mấy ngụm cháo đậu xanh, mắt nhìn chằm chằm dưới đất, giống như chỗ đó nở ra một đóa hoa, càng xinh đẹp hơn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao lẩm bẩm. Hiếm khi cô bày ra yếu đuối trước mặt người khác, hơn nữa còn là Tạ Chiêu luôn đối với mình muốn gì được đó, Trình Dao Dao trừng mắt nhìn Tạ Chiêu bắt đầu tức giận.
“Anh không giận.” Tạ Chiêu bỗng nhiên giương mắt nhìn cô, thấp giọng nói.
Trình Dao Dao không kịp chuẩn bị, sững sờ nói: “A?”
Đôi mắt sáng ngời trên khuôn mặt của cô lộ ra vẻ ngu ngơ, giống như con mèo nhỏ lộ ra móng vuốt tự cho rằng rất hung dữ, Tạ Chiêu nghiêm túc lặp lại: “Dao Dao, anh sẽ không giận em.”
“ Vậy vậy vậy… Vậy vừa rồi anh còn không để ý đến em…” Trình Dao Dao bị ánh mắt Tạ Chiêu nhìn mặt nóng bừng không biết làm sao, giống như mèo nhỏ ngửa cái bụng, tiếng nói mềm nhũn, nói lộn xộn: “Em tức giận…”
“Ừm, là anh không tốt.” Tạ Chiêu nhìn Tạ Phi ở trong phòng bếp thò đầu ra nhìn, nhẫn nhịn kích động muốn sờ mặt Trình Dao Dao, nói : « Cháo đậu xanh rất ngon. »
Mèo nhỏ không chỉ ngửa cái bụng ra, còn vui vẻ lăn một vòng. Trình Dao Dao nhận bát của Tạ Chiêu vui vẻ nói: “Em đi lấy thêm cho anh!”
Khóe môi Tạ Chiêu nhếch lên, trái tim như bị móng vuốt nhỏ cào nhẹ, vừa mềm vừa ngứa.
Hai người hòa hợp như lúc đầu, Trình Dao Dao bắt đầu nói nhiều, nhân cơ hội nói chuyện trong thôn muốn Tạ gia chọn ra hai người đi trông dưa cho Tạ Chiêu biết. Tạ Chiêu nhăn lông mày, im lặng không nói.
Trình Dao Dao nhân tiện nói : « Bà nội lớn tuổi, Tiểu Phi nhát gan, để em đi. »
« Em ? » Tạ Chiêu nhìn Trình Dao Dao, vẻ mặt kỳ quái.
Trình Dao Dao ưỡn ngực: “Làm sao? Anh thấy em không được ? »
« Không phải. » Tạ Chiêu lắc đầu, ý cười dưới đáy mắt tăng thêm, nói : « Trông dưa rất vất vả, ngày mai anh đi thương lượng với đội trưởng, xem từ chối được không. »
Trình Dao Dao tính bản thân vào cùng người Tạ gia. Tạ Chiêu nghĩ đến, trong lòng nóng bỏng.
Một nồi cháo đậu xanh lớn và mấy đĩa thức ăn được quét sạch, Tạ Phi và Trình Dao Dao thu dọn phòng bếp. Trình Dao Dao còn tự ướp dưa chuột, tía tô và mơ chuẩn bị ngày mai ăn.
Tạ Chiều bổ một đống củi lớn trong sân, sửa lại giá đỡ dưa chuột — cây dưa chuột non lớn dài điên rồi, làm giá đỡ gãy mất hai cây. Tạ Chiêu làm mấy cây sào tre, cố định lần nữa trên giá đỡ, sau đó xới đất xung quanh vườn rau.
Không chỉ có dưa chuột, cái loại rau khác cũng vô cùng tươi tốt, lá tỏi mọc lên cao, từng quả cà chua lớn nhanh gãy cả cành. Còn có mấy quả bí non mập mạp, lan tràn bá đạo đến địa bàn rau xanh.
Đây là hạt giống của Trình Dao Dao . Lần trước Trình Dao Dao nấu canh bí đỏ, rồi xào hạt bí, còn mấy hạt bí đỏ được cô trồng trong vườn rau, Tạ Chiêu còn giúp cô chăm sóc béo tròn.
Lông mày Tạ Chiêu nhẹ nhàng nhíu lại. Thuộc tính của bí đỏ phải trồng ở nơi râm mát ẩm ướt, mùa hè gieo hạt vốn ngược với lẽ thường, hơn nữa bí đỏ ít nhất một tuần sau mới có thể ra mầm, hiện tại chứ đến 10 ngày, sao mầm bí đỏ lớn tốt như vậy ?
Vốn dĩ vườn rau xanh chia làm 3 dãy, hiện tại rau quả lớn quá nhanh mọc chen chúc nhau. Tạ Chiêu đào mầm bí đỏ trồng bên dưới cây hương thung, lại dựng giá đỡ để bí đỏ quấn vào, tránh dây bí đỏ quấn hỏng cây hương thung.
Trình Dao Dao bê chậu tưới nước cho bí đỏ, còn ít nước để Tạ Chiêu rửa tay, nói : « Bí đỏ non ăn ngon nhất. »
Tạ Chiêu vươn tay, dùng nước giếng mát lạnh rửa bùn đất trên tay, mỉm cười nói : « Trái bí đỏ không lớn nhanh như vậy. »
« Hừ, vậy lấy hoa bí nấu canh. » Trình Dao Dao nhét chậu vào ngực Tạ Chiêu, miệng vểnh lên.
Tạm thời không ăn được bí đỏ, dưa hấu lạnh ăn tốt. Buổi tối ngồi hóng mát, Tạ Chiêu lấy dưa hấu trong giếng ra, trên vỏ dưa có hoa văn xanh biếc dính đầy nước, sờ lên lạnh buốt.
Để dưa hấu lên trên cái thớt gỗ, một dao cắt ra. Vỏ dưa rất giòn, răng rắc chia thành hai nửa. VỊ ngọt của nước dưa hấu màu đỏ chảy ra ngoài, ruột dưa màu đỏ tươi ngon mọng nước, vừa nhìn liền biết là dưa hấu nhiều ruột.
Bà Tạ lớn tuổi, không ăn được dưa hấu, chỉ có ba người Trình Dao Dao, Tạ Chiêu và Tạ Phi ngồi trong sân ăn dưa.
« Nuốt xuống nóng nực biến mất, cho vào miệng nghe rõ tiếng nước buốt lạnh. » Buổi tối mùa hè, ngồi trong sân hóng gió mát, miệng lớn ăn dâu hấu mát lạnh, cách hưởng thụ mùa hè nhất cũng chỉ như thế này thôi.
Lúc này dưa hấu chưa lớn, hương vị lại vô cùng ngọt, ngọt mà không ngán, nước trôi xuống cổ họng cảm thấy giải khát, nhẹ nhàng dễ chịu. Cắt dưa hấu thành từng miếng hình vòng cung lớn, mỗi người ăn một miếng đến khi dính đầy nước dưa trên mặt, nước dưa hấu cũng chảy xuống cổ tay. Cũng không ai để ý, ăn xong rửa bằng nước lạnh, quá thoải mái !
Trước kia Trình Dao Dao ăn dưa hấu không hạt, tự nhiên có người cắt dưa hấu thành miếng nhỏ, dùng dĩa cắm vào đưa cô. Đây là lần đầu tiên cô ăn thoải mái như vậy, vô cùng mới mẻ.
Trình Dao Dao cầm một miếng dưa hấu, giống như con sóc bắt đầu gặm từ phần ngọt nhất ở giữa ruột dưa, mặt cô nhỏ, cả khuôn mặt vùi vào bên trong, ăn xong cả mặt dính một vòng nước dưa hấu, nhổ hạt dưa vào chậu. Dưa đầu năm nay rất ngon, nhưng hạt quá nhiều.
Trình Dao Dao ăn một miếng dưa hấu to, Tạ Phi ăn hai miếng, hiếm khi bắt được cơ hội trêu Trình Dao Dao : « Chị Dao Dao ăn dưa thật chậm, còn muốn nhổ hạt. »
« Chị ăn xong rồi ! » Trình Dao Dao nuốt dưa xuống, vứt vỏ dưa khó khăn lắm mới ăn xong xuống.
Tạ Chiêu đưa một miếng mới cho cô, nói : « Dao Dao ăn rất sạch, ăn chậm thôi. »
Trình Dao Dao nằm trên phản tre, quơ chân : « Đúng vậy, chị ăn sạch hơn em. »
Tạ Phi mếu máo nói anh trai bất công, Tạ Chiêu lại đưa một miếng cho cô, lúc này mới trấn an được em gái nhà mình.
Trình Dao Dao đắc ý cầm dưa, ăn một miếng, dưa mát lạnh giòn giòn, chỉ là… Trình Dao Dao cúi đầu nhìn kỹ, dưa đỏ tươi, hạt dưa đều được lấy ra sạch sẽ.
Tạ Chiêu để tăm tre trong tay xuống, cầm một miếng dưa hấu ăn, bình tĩnh như không có việc gì.
Ăn dưa xong, dọn dẹp hạt dưa và vỏ dưa vứt đi. Tạ Chiêu đổ nước lên mặt đất quét sạch, tránh nước dưa và vỏ dưa thu hút muỗi. Còn thừa nửa quả cất lại trong giếng.
Tạ Phi tắm xong về phòng đi ngủ, nhiệm vụ bê nước tắm cho Trình Dao Dao một lần nữa rơi xuống người Tạ Tam.
Trình Dao Dao cầm đèn dầu đi bên cạnh Tạ Chiêu, làm nũng nói : « Mấy ngày trước Tiểu Phi trông để em tắm rửa, nhưng em ấy đi ngủ sớm, lần nào em cũng phải tắm vội vàng. »
« … » Tạ Chiêu ép mình không nghĩ đến hình ảnh Trình Dao Dao tắm rửa, đến bao giờ cô mới biết rõ nguy hiểm, loại chuyện quá riêng tư này không nên nói với mình.
Nhất là khi… đơn độc ở với mình.
Bê nước vào xong, ngọn đèn soi sáng trong phòng, Tạ Chiêu đóng cửa phòng nói với Trình Dao Dao : « Tắm rửa từ từ, anh ở ngay bên ngoài cửa. »
« Vâng. » Trình Dao Dao nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng dần dần vang lên tiếng nước, Tạ Chiêu dựa vào cửa kiên nhẫn chờ. Hắn tắm rửa chỉ cần lấy chậu nước lạnh tắm một lúc là xong, Trình Dao Dao lại vô cùng yếu ớt, mỗi lần tắm rửa có thể tắm hơn nửa tiếng. Bây giờ trời còn nóng, chờ đến lúc trời lạnh, cũng không biết cô chịu thế nào.
Tạ Chiêu nhíu nhíu mày, trong lòng có chủ ý. Cửa phòng bị đẩy ra, hơi nóng xen lẫn mùi hương hoa hồng truyền tới, Trình Dao Dao đi ra, mặc một cái váy ngủ màu trắng, càng lộ rõ môi hồng răng trắng, làn da dưới ánh trăng trắng nõn chảy ra nước.
« Tắm xong rồi. » Trình Dao Dao che miệng ngáp một cái, giọt nước vương trên lông mi.
Tạ Chiêu « Ừm », lấy tay Trình Dao Dao đang dụi mắt xuống : “Buồn ngủ?”
“Vâng.” Trình Dao Dao dùng sức gật đầu, hôm nay vì đi đón Tạ Chiêu, cô hiếm khi dậy thật sớm, lại chơi đến bây giờ, không buồn ngủ mới lạ.
Tạ Chiêu nói: “Về phòng ngủ đi, anh thu dọn chỗ này cho.”
“Vâng…” Trình Dao Dao đáp có chút chần chờ, chậm rãi đi về cửa phòng mình, lại quay đầu nhìn Tạ Chiêu, nhỏ giọng nói: “Trong phòng có muỗi.”
“Đợi tý nữa anh lấy lá ngải cứu cho em.” Tạ Chiêu cũng không quay đầu lại.
Trình Dao Dao : “…!!!”
Trình Dao Dao hầm hừ nhào lên giường, không muốn nói chuyện.
Chờ Tạ Chiêu thu dọn phòng chứa đồ xong, cầm một nắm lá ngải cứu đã được đốt đi vào phòng Trình Dao Dao, Trình Dao Dao nằm sấp trên giường, sợi tóc đen nhánh xõa tung trên giường.
Tạ Chiêu lấy lá ngải cứu hun cẩn thận khắp nơi hẻo lánh trong phòng, cuối cùng đi đến bên giường, nhẹ giọng gọi: “Em Dao Dao?”
Trình Dao Dao không nhúc nhích, giống như ngủ thiếp đi. Tư thế như vậy…muốn ép hỏng rồi. Tạ Chiêu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lật người Trình Dao Dao lại, trong ngực cô còn ôm gối tre nhỏ, hai mắt nhắm lại, môi đỏ hơi dẹp, vẻ mặt ủy khuất.
Tạ Chiêu nhìn chăm chú cô thật lâu, lâu đến mức lông mi Trình Dao Dao run run, giống như bươm bướm bị sợ hãi. Tạ Chiêu thấp giọng nói: “Ngủ rồi sao?”
Đôi mắt hoa đào bỗng nhiên mở ra, đối diện với ánh mắt không kịp che dấu ý cười của Tạ Chiêu, cô trở mình ngồi dậy, tức hổn hển đẩy mặt hắn ra: “Anh đi ra!”
Tạ Chiêu không đề phòng Trình Dao Dao trở mặt như lật sách, một bên giữ cô khóc lóc om sòm, một bên thấp giọng dụ dỗ nói: “Đừng giận, sao vậy?”
Biết rõ còn cố hỏi! Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận: “Anh đi ra!”
…
Tạ Chiêu vào huyện nhiều ngày rồi, một giọt máu kia đã sớm không thỏa mãn được nhu cầu của lá sen. Hơn nữa Trình Dao Dao làm thanh mai khô tốn không ít linh tuyền, tối nay tắm rửa cũng dùng nốt nước linh tuyền còn lại. Đêm nay không hút được dương khí, ngày mai sợ mất mặt rồi.
Tạ Chiêu cố ý! Trình Dao Dao càng nghĩ càng ủy khuất, hung hăng cắn Tạ Chiêu, đến khi nếm được mùi máu mới bỏ qua.
Một trận dương khí này hút đủ rồi, Trình Dao Dao đã buồn ngủ lắm rồi, cũng mặc kệ Tạ Chiêu, mềm nhũn gắng gượng hai lần, vừa nhắm mắt ngủ luôn.
Một đem Trình Dao Dao mộng đẹp, để lại một mình Tạ Chiêu quay cuồng trong đêm không thể say giấc.
Ngày thứ hai Trình Dao Dao thoải mái rời giường, đi tới cửa thấy bóng lưng Tạ Chiêu đưa đội trưởng ra ngoài, vẻ mặt bà Tạ và Tiểu Phi đều nghiêm trọng.
“Làm sao vậy?” Trình Dao Dao đi đến sân rửa mặt.
Bà Tạ nói: “Không có gì. Người trong thôn xảy ra chút chuyện, gọi Chiêu ca nhi lái máy kéo vào huyện.”
“Vâng ạ.” Trình Dao Dao không hỏi nhiều.
Trong sân để một giỏ tre lớn dính hạt sương, bên trên một cái giỏ tre đầy dương xỉ, Trình Dao Dao xốc lên xem, bên trong đầy một giỏ thanh mai từ màu đỏ đến màu đen.
“Sáng sớm anh trai đi hái.” Tạ Phi nhân cơ hội khoe thành tích cho anh mình.
Trình Dao Dao cầm một quả thanh mai, cho vào bên trong miệng, cười nói: “Em nhiều lời.”
Hai người đang ồn ào, Tạ Chiêu chạy từ ngoài về, vội vã thay quần áo và giày, nói với bà Tạ: “Cháu phải đi vào huyện một chuyến, không biết bao giờ mới về, không cần chờ cháu ăn cơm.”
Bà Tạ gật gật đầu: “Người trong thôn có việc, giúp được thì giúp một tay.”
Tạ Chiêu buộc dây giày quân đội lên, gật gật đầu.
Trình Dao Dao ở một bên nói: “Anh phải vào huyện sao? Em cũng muốn đi.”
“Hôm nay đừng đi.” Bà Tạ nói: “Suốt ngày ham chơi.”
Trình Dao Dao nâng mặt lên: “Sao cháu lại ham chơi rồi?”
Lần này Tạ Chiêu không nói chuyện giúp Trình Dao Dao, thấp giọng dỗ cô: “Trong nhà người khác có tang sự, em đừng đi. Em muốn mua gì anh mua cho em.”
“Em không muốn mua đồ, em…” Trình Dao Dao nháy mắt mấy cái với hắn.
Tạ Chiêu kịp phản ứng.
Trình Dao Dao chạy vào bếp lấy thanh mai khô và nấm tương đã làm xong để bên trong giỏ, dặn dò Tạ Chiêu: “Cứ dựa theo giá lần trước chúng ta nói nha, Hầu Tư kia rất cơ trí, anh đừng để hắn ép giá.”
Tạ Chiêu nín cười nhẹ gật đầu, nói: “Lần sau đưa em vào huyện chơi.”
Dừng một chút lại nói: “Chờ anh về, dẫn em đi nhặt xác ve. Cỏ heo cũng chờ anh về lấy giúp em.”
“…” Trình Dao Dao chớp đôi mắt hoa đào, cuối cùng cũng nuốt xuống câu “bọn Thiết Đản sẽ lấy giúp em”, gật gật đầu: “Vậy anh về sớm chút nha.”
Bà Tạ đứng trong sân hỏi: “Chiêu ca nhi thu thập xong chưa?”
Tạ Chiêu lên tiếng, nhấc cái giỏ nặng nề đi ra.
Trình Dao Dao từ phòng bếp đuổi theo ra, dùng giấy dầu cất hai cái màn thầu nhét vào tay Tạ Chiêu: “Anh mang theo trên đường ăn.”
“Ừm.” Tạ Chiêu nhận màn thầu nhét vào trong ngực, bên ngoài truyền đến thanh âm thúc giục của đại đội trưởng, Tạ Chiêu cõng giỏ không quay đầu lại đi ra, bà Tạ đứng ở ngưỡng cửa, nhìn bóng lưng cháu trai biến mất không thấy gì nữa mới quay đầu đóng cửa lại.
Trình Dao Dao nhặt 6 quả trứng trong ổ gà, vui mừng cười nhe răng không thấy mắt, giống như hiến vật quý đưa cho bà Tạ xem: “Hôm nay có 6 quả trứng, bà nhìn đi bà nhìn đi!”
Nhìn bộ dáng không tim không phổi của cô, bà Tạ lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười: “Đừng nghịch nữa. Cháu đến đây, bà có lời muốn nói với cháu.”
Bà Tạ nghiêm túc làm Trình Dao Dao hơi thấp thỏm. Đi vào trong phòng, bà Tạ ngồi xếp bằng trên giường, Trình Dao Dao ngồi cạnh mép giường.
“Dao Dao, hôm qua cháu chuyện thi đại học, cuối cùng là nghe được từ đâu? Có mấy phần thật?”
Hóa ra là hỏi chuyện này. Trình Dao Dao nhẹ nhàng thở ra, nói ra lý do thoái thác đã nghĩ kỹ tối qua.
Trình Dao Dao đẩy hết chuyện này lên người bạn đang làm ở bộ giáo dục của bố.
“Mặc dù không thể cam đoan 10 phần, nhưng cũng chắc 7,8 phần.” Trình Dao Dao chân thành nói.
Bà Tạ gật đầu, lại hỏi: “Cháu thật sự có ý định thi đại học với Chiêu ca nhi? Chiêu ca nhi mặc dù đã học qua, nhưng không giống bố hắn đã đi học ở trường. Chỉ sợ…”
Trình Dao Dao nói: “Bà nội bà đừng lo. Chỉ cần Tạ Chiêu ôn tập với cháu, còn hơn hai năm, nhất định anh ấy có thể thi đỗ.”
“Vạn nhất không đỗ?” Bà Tạ nhìn chăm chú vào mắt Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không hề lo lắng nói: “Thi không đỗ thì thì sao, cũng không phải chỉ có con đường đọc sách này.”
Bà Tạ cho rằng cô hiểu, nói rõ: “Nếu cháu thi đỗ mà Chiêu ca nhi không thi đỗ, hai người các cháu không thể đi trên một con đường.”
“Sao lại thế?” Trình Dao Dao nói: “Cùng lắm thì, cháu cũng không đi học.”
“Lời trẻ con!” Bà Tạ bị cô chọc cười, lắc đầu.
Trình Dao Dao ngây thơ như vậy, đành chờ Chiêu ca nhi tự mình tranh thủ.
Hiện tại quay lại chuyện chính, thảo luận một lúc với Trình Dao Dao về chuyện ôn tập, Trình Dao Dao ngược lại nói vô cùng rõ ràng.
Ông ngoại là nhóm sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học, Trình Dao Dao nghe chuyện thi đại học của ông ngoài mà lớn lên, còn nhớ rõ ông ngoại nói về tư liệu ôn tập sát đề. Đương nhiên, Trình Dao Dao không nói chuyện này ra, chỉ chọn một ít chuyện nói cho bà Tạ.
Bà Tạ là tiểu thư khuê các, cũng học chữ, nhưng không đi trường học, chỉ có thể dạy cháu trai cháu gái biết chữ, ôn tập thi đại đọc không thể giúp được gì, trách nhiệm phụ đạo Tạ Chiêu tự nhiên rơi vào người Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao tràn đầy tự tin với việc này, dù sao đời trước cô cũng là sinh viên đại học, phụ đạo Tạ Chiêu không thành vấn đề.
Bà Tạ nói Trình Dao Dao và Tạ Phi, về sau chuyện trong nhà không cần Trình Dao Dao làm, để cô yên tâm sắp xếp tư liệu, ôn tập.
Tạ Phi đương nhiên không có ý kiến gì, cầm một giỏ thanh mai đi rửa. Mấy ngày nay Tạ Phi và Trình Dao Dao cùng nhau làm thanh mai khô, đã biết làm.
Tạ Chiêu tìm thật nhiều sách trên chợ đen, nhưng tài liệu liên quan đến tư liệu ôn tập đại học vô cùng ít. Dù sao một cái huyện Lâm An nho nhỏ, học sinh cấp ba quý hiếm như lá mùa thu, đừng đề cấp đến một ít tài liều ôn tập trân quý.
Muốn đi đâu tìm tư liệu ôn tập đây? Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, mắt sáng lên: Bố của nguyên chủ nhất định có biện pháp! Trình Dao Dao lập tức viết thư cho bố nguyên chủ, chuẩn bị lần sau vào huyện sẽ gửi đi.
Tư liệu ôn tập thi đại học là phụ, Tạ Chiêu chưa từng đi học, phải bắt đầu học từ giáo trình tiểu học.
Trình Dao Dao tách sách giáo khoa theo thứ tự tiểu học, trung học và cấp ba. Cũng may ngành học đầu năm nay không nhiều: ngữ văn, toán, chính trị, tiếng anh. Hai cái bút, hai quyển vở, Trình Dao Dao còn đặc biệt chạy vào sân tìm một cây tre nhỏ còn thừa lúc Tạ Chiêu đan giỏ.
Cây tre có độ dài tầm 20 cm. Trình Dao Dao nắm ở trong tay quơ quơ, phát ra tiếng gió trong không khí.
Trình Dao Dao hài lòng để cây tre lên bàn. Thước dạy học đã có, mọi việc sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội!
Tạ Chiêu đang chăm chú lái máy kéo bỗng nhiên hắt xì, cảm thấy trên lưng có một cơn gió lạnh.