- Trang chủ
- Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
- Chương 47: Lấy cỏ heo
Tác giả: Đường Tô
Editor: Trâu lười
Tối qua Trình Dao Dao mơ một giấc mơ vừa ướt át vừa kì quái, khi tỉnh dậy thấy váy tuột xuống đến đùi, trên người đầy mồ hôi dinh dính.
Cô nằm lì ở trên giường, ngơ ngác một lúc lâu mới che kín mặt. Nhất định là do trên giường có hương vị của Tạ Tam…
Lá sen run rẩy lay động, công sức sau một đêm, nó cao lớn hơn nhiều, trước đó chỉ là lá cây đồng tiền nhỏ, bây giờ đã to bằng miệng bát lớn. Trình Dao Dao xoa thái dương, đứng dậy mặc váy màu xanh lam, đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng sáng loáng, trong phòng lớn Tạ gia rất mát, gió lùa quét lên mặt, Trình Dao Dao nhịn không được hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành.
Bà Tạ và Tạ Phi đều ngồi bên trong phòng lớn, vây quanh một cái khay đựng hạt châu.
Tạ Phi ngẩng đầu kêu lên: “Chị, chị dậy rồi?”
“Cháu chào bà, chào em.” Trình Dao Dao đỏ mặt lên, lấy đồng hồ ra nhìn, thế mà hơn 9 giờ sáng rồi.
Tạ Phi chạy tới kéo Trình Dao Dao đi phòng bếp: “Chị, sáng nay ăn cháo, em giữ lại một bát cho chị rồi.”
“Chờ một chút, chị đi đánh răng rửa mặt đã.” Trình Dao Dao ngượng ngùng nói.
“Em múc nước cho chị.” Tạ Phi chịu khó cầm chậu rửa mặt của Trình Dao Dao đi múc nước.
Trình Dao Dao ngồi xổm ở sân giếng rửa mặt, Tạ Phi ôm mặt ngồi xổm ở bên cạnh si mê nhìn cô.
Trình Dao Dao rửa mặt theo trình tự vô cùng chuẩn xác, đánh răng đủ 3 phút, rửa mặt không cần khăn mặt mà hất nước lên mặt, cuối cùng dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau khô nước. Tóc dùng lược sừng trâu chậm rãi chải đều, giống như tơ lụa xõa trên đầu vai.
Mười ngón tay nhỏ nhắn của Trình Dao Dao xuyên qua lại trong tóc, chậm rãi tết thành một bím tóc con rết, cuối cùng xử lý bản thân nhẹ nhàng khoan khoái, da trắng môi đỏ, khuôn mặt như vẽ.
“Chị, bím của chị thật đẹp.” Tạ Phi hâm mộ nhìn tóc Trình Dao Dao.
Dáng dấp Tạ Phi rất xinh, đáng tiếc không đủ dinh dưỡng, tóc vàng vàng thưa thớt tết thành hai bím tóc nhỏ, xứng với tên nhóc con.
Trình Dao Dao cười sờ lọn tóc của em ấy, nói: “Chờ tóc em dài hơn, chị tết cho em.”
“Được!” Tạ Phi cao hứng gật đầu.
Trình Dao Dao giương mắt nhìn quần áo của minh đã được giặt sạch phơi trong sân, có chút ngượng ngùng nói: “Anh giúp chị giặt quần áo à?”
“Xuỵt.” Tạ Phi giơ ngón trỏ lên ra hiệu với Trình Dao Dao, lôi kéo Trình Dao Dao chạy vào bếp mới nhỏ giọng nói: “Là anh trai giặt giúp chị.”
“Nói đùa gì thế?!” Trình Dao Dao suýt nữa nhảy dựng lên.
Những thứ kia có cả quần áo lót, Tạ Tam đều…đều giặt cho cô?
Tạ Phi nhìn sắc mặt đỏ bừng của Trình Dao Dao, vội vàng giải thích: “Không có không có, anh trai không động vào quần áo lót của chị. Chính là cái áo hồng kia, anh trai giặt giúp chị đó. Sáng nay em dậy đã phơi lên.”
“…” Lúc này tim Trình Dao Dao mới dần dần trở về chỗ cũ, có chút kỳ quái nói: “Tay chân anh ấy vụng về, giặt quần áo thay chị làm gì?”
“Anh trai tốt với chị.” Tạ Phi cười nói : « Sáng nay em muốn gọi chị dậy, anh trai không cho, nói chị mới tới ngày đầu, để chị ngủ thêm một lát. »
Trình Dao Dao bẹp miệng, có chút bận tâm nói: “Ai muốn ngủ nướng. Chị mới tới ngày đầu đã dậy trễ như vậy, bà nội khẳng định cảm thấy chị quá lười. »
Tạ Phi lấy một bát cháo, màn thầu và rau trộn từ trong tủ ra cho Trình Dao Dao, cười nói : « Sẽ không. Bà nội nói đại tiểu thư các chị đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy. »
Trình Dao Dao: “…” Xem ra Tạ Phi nghe không hiểu cái gì gọi là trào phúng.
Trên bàn để một bát cháo gạo, nấu rất loãng. Ngoài ra còn một cái bánh màn thầu, một đĩa rau cát cánh trộn.
Trình Dao Dao bê bát cháo lên uống một ngụm, gạo kê có mùi thơm tinh khiết nồng đậm, rau cát cánh trộn thơm thơm cay cay, cô cùng kích thích dạ dày.
Trình Dao Dao cầm bánh màn thầu bẻ một nửa cho Tạ Phi.
Tạ Phi vội vàng khoát tay : « Chị, em ăn rồi. »
Trình Dao Dao nói: “Cầm đi. Buổi sáng chị ăn ít, ăn không vô. »
Thấy Trình Dao Dao kiên trì, lúc này Tạ Phi mới nhận bánh, ăn từng ngụm nhỏ hết rất nhanh.
Đôi mắt Trình Dao Dao dạo qua ngăn tủ, hỏi: “Sáng nay mọi người ăn gì?”
Tạ Phi hiểu ý Trình Dao Dao, vội nói : « Sáng nay mọi người ăn giống chị. Anh trai nói, về sau chị ở nhà chúng ta, không tách ra nấu cơm nữa. »
Tạ Phi thỏa mãn sờ sờ cái bụng. Bánh màn thầu như này trước kia một tháng không ăn được mấy lần, từ khi chị đến nhà, đồ ăn mỗi ngày đều tốt a.
Trình Dao Dao hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Anh trai em đâu?”
« Anh trai vào huyện học lái máy kéo, không nói với chị sao ? »
« Nhanh vậy sao ! » Trình Dao Dao nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hai ngày trước Tạ Tam nói qua hôm nay phải vào huyện, chỉ là cô nghe xong quên mất.
Đồ ăn bên trong miệng lập tức mất hương vị, Trình Dao Dao ỉu xìu : « Anh ấy đi mấy ngày vậy ? »
« Không biết. » Tạ Phi lắc đầu.
Trình Dao Dao ăn hết thức ăn, rửa bát đũa xong, liền không có việc gì làm. Dứt khoát cùng Tạ Phi ngồi hạt châu cỏ giúp bà Tạ.
Hạt châu cỏ cũng gọi là hạt Bồ Đề, kích thước giống hạt đậu nành, màu sắc đen như mực, ở giữa có một cái lỗ thông suốt tự nhiên, có thể xuyên vào dùng làm màn cửa. Nông thôn mỗi nhà đều có rèm cửa bằng hạt châu cỏ, treo trên cửa vừa mát mẻ vừa đẹp mắt.
Bà Tạ vẫn không nói nhiều, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm chậm rãi xuyên hạt châu cỏ. Trình Dao Dao và Tạ Phi học một lúc, rất nhanh nắm giữ mấu chốt, cô tuổi còn trẻ, ánh mắt nhìn dễ, bắt đầu xuyên vừa nhanh vừa tốt.
Thời gian bên trong ngôi nhà cổ xưa dường ngưng trệ, trôi qua vô cùng chậm, tro bụi bên trong ánh nắng giống cát vàng di chuyển cuồn cuộn. Trình Dao Dao cúi mặt, nghiêm túc xuyên hạt châu cỏ trong tay, gương mắt dưới ánh nắng nổi lên ánh sáng bóng loáng như đồ sứ.
Mắt bà Tạ vẩn đục, sâu xa nhìn mặt cô, hơi có chút ngoài ý muốn.
Trình Dao Dao đẹp như vậy, còn trẻ như vậy, nhìn qua cũng không phải là người có tính tình an tĩnh, làm khó cô chịu được tính tình bồi bà lão như mình.
Bà nghĩ như vậy, bên trong miệng liền dò xét hai câu.
Trình Dao Dao để xâu hạt châu cổ ở một bên, cầm một sợi dây khác, cười nói: “Khi còn bé cháu ở cùng ông bà ngoại lớn lên, đã quen bồi trưởng bối. »
Bà Tạ nghe vậy càng thấy ngoài ý muốn, không khỏi hỏi nhiều hai câu chuyện trong nhà Trình Dao Dao : « Cháu sống với ông bà ngoại từ nhỏ đến lớn ? Bố mẹ cháu đâu ? »
Trình Dao Dao cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Mẹ cháu sinh cháu ra liền qua đời. Trong nhà cháu còn một mẹ kế và em kế. »
Tạ Phi nhỏ giọng kinh hô, ánh mắt đồng tình quan tâm nhìn Trình Dao Dao.
Bà Tạ có chút kinh ngạc, đánh giá Trình Dao Dao. Thấy cô xinh đẹp mềm mại, bên trong gương mặt thấy được nuông chiều mới ngây thơ như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới cô có thân thế như này.
Lòng bà Tạ lập tức mềm nhũn, thở dài nói : « Đáng thương. Tuổi còn nhỏ… »
Lúc này, cửa bỗng nhiên bị đập vang lên.
Ánh mặt bà Tạ run lên, Tạ Phi sợ hãi nhảy dựng lên, suýt nữa đổ hạt châu cỏ.
Trình Dao Dao kỳ quái nói: “Em sao vậy? Sao lại sợ như vậy ? »
Bà Tạ trầm giọng nói : « Tiểu Phi, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải bình tĩnh. »
Đôi mắt nai con của Tạ Phi lóe ra sự sợ hãi, lôi kéo Trình Dao Dao nhỏ giọng nói : « Có phải bọn họ biết anh trai không ở nhà, lại muốn tới lục soát nhà chúng ta không ? »
Trong lòng Trình Dao Dao chua xót. Tạ gia đến cùng bị quấy rồi bao nhiêu lần, mới có thể làm Tạ Phi bị dọa đến sợ bóng sợ gió như này?
Trình Dao Dao vỗ mu bàn tay Tạ Phi: “Em đừng sợ, chị đi nhìn xem.”
Cửa càng đập càng nhanh.
Trình Dao Dao nhanh chân đi đến cạnh cửa, rống lên một câu qua khe cửa: “Ai vậy? Đập cái gì?!”
Bên ngoài đột nhiên an tĩnh xuống, sau một lát, tiếng nói của một đứa bé vang lên: “Em là Cẩu Đản, bí thư chi bộ bảo em đến gọi chị đi lấy cỏ heo với nhau!”
“Cẩu Đản? Cẩu Đản là ai? »
« Cẩu Đản là em. »
« Em là ai ? »
Đứa bé bên ngoài oa nha hô lên, giống như là điên mất : « Chị rốt cuộc có đi lấy cỏ heo không ? Chị không đi em đi một mình ! »
Tiếng nói bà Tạ vang lên : ‘Đừng trêu đứa bé, nó là Cẩu Đản ở nhà bên cạnh. »
Trình Dao Dao nhịn cười, Tạ Phi cũng yên tâm, chạy ra mở cửa. Cô bỏ cái gài cửa ra, mở cửa ra, bên ngoài có một thằng bé tầm 8,9 tuổi, mặc áo cộc bạc màu, phơi đen như mực, khỏe mạnh kháu khỉnh.
Trong tay Cẩu Đản còn cầm một cái giỏ rách, vừa nhìn thấy Trình Dao Dao mặt liền đỏ lên, cúi đầu nhìn chằm chằm giày cỏ rách lộ chân của mình : « Chị có đi lấy cỏ heo không ? »
Được Tạ Phi nhắc nhở, Trình Dao Dao mới biết bí thư chi bộ thôn an bài công tác mới cho mình là lấy cỏ heo.
Trình Dao Dao không hiểu ra sao: “Tại sao không ai nói cho chị biết?”
Tạ Phi nói : « Mấy ngày trước anh trai giúp chị lấy về. Hôm nay anh trai vào huyện, liền bảo Cẩu Đản tới gọi chị. »
Mắt Trình Dao Dao nhìn mặt trời bên ngoài, nói: “Chị đi. Em chờ chị, chị phải thay bộ quần khác. »
« Thật phiền phức ! » Giọng nói Cẩu Đản dữ dằn, mặt không kiên nhẫn : « Em không đợi chị, em đi trước ! »
Tuy nói thế, nhưng vẫn chắp tay sau lưng đợi ở cửa ra vào.
Trình Dao Dao gấp gáp, vội vàng cuống cuồng chạy về phòng, thay áo dài và quần dài, đi giày bộ đội. Sau đó lại lục tung tìm cái nón tre nhỏ Tạ Tam cho cô.
Trước khi ra cửa, cô lại kêu lên : « Chị không có giỏ, làm sao bây giờ ? »
Tạ Phi đi theo phía sau cô chạy loạn, vội vàng lấy một cái giỏ ra : « Tối qua anh trai bện cho chị rồi, chị cầm cái này đi. »
Tạ Tam suốt đêm bện cái giỏ mới cho cô, vừa xinh đẹp vừa nhẹ nhàng, linh hoạt, Trình Dao Dao thỏa mãn đeo lên người, gật gật đầu : « Chị đi đây. »
Mới ra tới cửa, Tạ Phi lại đuổi theo đưa bình nước cho cô : « Chị, bình nước bình nước ! »
Cẩu Đản không kiên nhẫn đi tới đầu ngõ rồi, học dáng vẻ bố hắn gật gù đắc ý, con gái thật phiền phức !
Tạ Phi đứng ở cửa lưu luyến không rời phất tay với Trình Dao Dao. Trình Dao Dao khoát khoát tay với cô : « Chị sẽ về sớm một chút, đợi lát nữa về nấu cơm tối ! »
Tạ Phi hâm mộ nhìn Trình Dao Dao rời đi, rất lâu mới quay lại sân, đóng cửa lại.
Bà Tạ một bên vùi đầu xuyên hạt châu cỏ, một bên lắc đầu. Mới nói cô chịu ngồi yên một chỗ, bây giờ lại gấp gáp, vội vàng cuống cuồng như vậy, làm người đau đầu.
Mặt trời bên ngoài rất lớn, Trình Dao Dao đội nón tre yêu thích, đi theo Cẩu Đản qua ngõ nhỏ đi về hướng vùng ngoại ô, đầu óc phơi nắng choáng váng.
Cẩu Đản mới 7,8 tuổi, hai chân vừa nhỏ vừa ngắn đi còn nhanh hơn Trình Dao Dao, những con đường nhỏ, bờ ruộng khó đi, nó đi như giẫm trên đất bằng, bỏ rơi Trình Dao Dao ở xa xa phía sau.
Cẩu Đản cũng không phải Tạ Tam, sẽ không quan tâm đến Trình Dao Dao, thấy đường khó đi cũng không có cách nào đỡ Trình Dao Dao. Trình Dao Dao sắp khóc rồi.
Đúng lúc Trình Dao Dao sắp sụp đổ, cuối cùng cũng đến.
Nơi lấy cỏ heo ở bên cạnh một dòng sông, chỗ này nước chảy róc rách, cỏ dại và bụi cây xanh um tươi tốt. Bên bờ có mấy cây liễu rất lớn, có hai con trâu đang uống nước ở ven sông.
Đã có mấy đứa bé ở bờ sông, còn có đứa đang cưỡi trâu.
Vừa nhìn thấy mấy đứa bé kia, Cẩu Đản liền bỏ mặc Trình Dao Dao chạy tới, ồn ào với bọn hắn : « Mảnh đất là tao tìm được trước ! Lâm Vi Dân, mày không được chiếm địa bàn của tao ! »
« Dựa vào đâu ? Hôm nay chúng tao đến trước ! » Thằng bé tên Lâm Vi Dân mặc áo thủy thủ, nhìn gia cảnh cũng không tệ.
Hai, ba thằng bé mặc rách rưới chạy đến cạnh Cẩu Đản la lớn : « Anh Cẩu Đản, Lâm Vi Dân chiếm chỗ lấy cỏ heo của chúng ta rồi, quây lại không cho chúng ta lấy ! »
Bảy, tám thằng nhóc rách rưới đứng bên cạnh bờ sông lấy cỏ heo.
Trình Dao Dao mang giỏ đi qua, đi vào trở thành một nhóm trẻ con, nhìn một lùm cỏ bị cành liễu quây lại : « Cỏ heo có phải cái này không ? »
Hai thằng nhóc hung dữ đang đánh nhau lăn đến cạnh chân Trình Dao Dao, ngửa đầu thấy một gương mặt xinh đẹp như quả đào, đầu óc nhất thời trống rỗng, đần độn nhìn chằm chằm cô.
Trình Dao Dao mặc một bộ quần áo xinh đẹp sạch sẽ, ngay cả giày cũng không có vết bẩn nào, sạch sẽ đứng ở kia, nói chuyện cũng cực kỳ dễ nghe : « Các em ai có thể trả lời chị ? »
« Là… Là loại này. » Một bé trai phản ứng kịp, lộn một cái từ dưới đất bò dậy, chỉ vào cỏ heo ở bên cạnh cỏ răng cưa nói : «Loại này cho heo ăn. »
Trình Dao Dao nở nụ cười : « Cảm ơn em. »
Mấy đứa bé khác cũng không bẻ nữa, đều nhìn Trình Dao Dao sững sờ.Vừa rồi mải lấy cỏ heo không nhìn thấy Trình Dao Dao, lúc này mới nhìn rõ Quan Âm nổi tiếng trong thôn này.
Chị ấy thật xinh, xinh hơn quả phụ xinh đẹp đầu thôn và con gái út nhà Lâm Đại Phú !
Mấy đứa bé chen đẩy đứng bên cạnh cô, Trình Dao Dao không phải không biết, chỉ là không thèm để ý. Cô cau mày, nhìn một bụi cỏ heo kia, không biết xuống tay thế nào.
Cỏ heo vừa lớn vừa rậm rạp, bên cạnh còn có cỏ răng cưa. Trình Dao Dao thò tay ngắt một cây, thật khó khăn mới giật xuống được, mu bàn tay còn không cẩn thận để cỏ răng cưa bên cạnh cắt một phát, đau đến vung tay lên.
Thiết Đản nhỏ nhìn sốt ruột, nói : « Không phải hái như thế. Chị phải nhổ, dùng tay nhổ từ dưới lên ! »
« Như này ? » Trình Dao Dao thử nắm lấy một cây nhổ lên, không động đậy.
« Thực ngốc. » Lâm Vi Dân cười lên : « Mẹ tao nói, con gái trong thành phố không biết làm việc ! »
Mấy đứa trẻ khác cười theo, làm Trình Dao Dao tức điên lên. Cô cắn môi, đảo mắt qua mấy đứa bé kia, hầm hừ cúi đầu tiếp tục phân cao thấp với cỏ heo.
« Bọn mày đi nhanh ! Cút ! » Cẩu Đản nhặt đá ném Lâm Vi Dân và mấy đứa bé kia, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Trình Dao Dao : « Ai, sao chị ngay cả cỏ heo cũng không biết nhổ vậy ! »
« … » Trình Dao Dao lớn như vậy, thế mà lưu lạc tới nỗi bị một đứa trẻ con dạy dỗ, hầm hừ nói : «Mỗi người có chuyên môn riêng ! Chị không biết nhổ cỏ heo, nhưng chị biết chữ ! Em biết chữ không ? Biết viết tên mình không ? »
« …Em, mẹ em nói, sang năm để em đi học ! » Cẩu Đản đỏ mặt, khí thế không giảm phản bác.
Trình Dao Dao gật gật đầu : « Đó chính là không biết. Các em thì sao, các em đều biết chữ chứ ? »
Mấy đứa bé mày nhìn tao, tao nhìn mày, mắt choáng váng. Trẻ con nông thôn đi học muộn, bọn họ đều không biết chữ.
Trình Dao Dao phấn chấn, gật đầu : « Hóa ra đều không biết chữ. Còn không biết ngại dạy dỗ chị. »
Bọn nhỏ lập tức đỏ mặt. Người nông thôn mặc kệ lớn hay nhỏ, đều có một loại cảm giác sùng bái, kính trọng với người làm công tác văn hóa. Trình Dao Dao thế nhưng là thanh niên trí thức từ thành phố tới, vừa xinh đẹp vừa có văn hóa, người ta không biết nhổ cỏ heo thì sao ? Người ta biết chữ đó !
Trận chiến đầu tiên giữa Trình Dao Dao và đám trẻ, cô thắng suýt soát.
Những đứa trẻ này đến vùng ngoại ô cũng phải chơi đùa. Trẻ con nông thôn có thể kiếm công điểm, bọn nhỏ mỗi ngày giúp đại đội lấy cỏ heo, cỏ thỏ, cỏ khô cho trâu ăn, đều có thể kiếm nửa phân tiền. Bọn nhỏ nhàn rỗi, có thể kiếm nửa phân tiền cũng coi như công việc béo bở.
Trình Dao Dao xem như trường hợp đặc biệt : Cô lớn lên xinh đẹp cũng không làm việc nặng được, để cô mỗi ngày lấy cỏ heo cho đội sản xuất, miễn cưỡng hoàn thành.
Đáng tiếc Trình Dao Dao thật sự không biết làm việc này. Mắt thấy Cẩu Đản nhổ hai ba lần đã đầy giỏ cỏ heo, sau đó mang theo mấy đứa bé chạy tới chạy lui chơi trò chơi chiến tranh. Còn cô vẫn ngồi xổm ở bên cạnh bụi cỏ, liều mạng phân cao thấp với bụi cỏ heo.
Trong bụi cỏ còn có muỗi, đốt mấy cái trên cổ chân trắng như tuyết của Trình Dao Dao. Trình Dao Dao khóc thút thít nhổ cỏ, trong lòng chưa bao giờ nhớ Tạ Tam như lúc này.
Bỗng nhiên, một bé trai đến cạnh Trình Dao Dao, để một chút cỏ heo vào trong giỏ của cô.
Trình Dao Dao ngẩng đầu nhìn, là một bé trai vô cùng gầy yếu, mặc một cái áo nhỏ được sửa lại từ áo người lớn và quần, mặc dù rất gầy, nhưng mặt mũi thanh tú rất đáng yêu.
“Ừm?” Trình Dao Dao nhìn bé, hơi kinh ngạc.
Mặt bé trai ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Cho chị.”
“Cảm ơn em!” Trình Dao Dao cười khẽ, nhìn nửa giỏ cỏ heo vừa cảm động vừa buồn cười: “Em tên là gì?”
Bé trai nói: “Em tên là Minh Minh.”
“Lâm Minh Minh, mày lăn đi!” Cẩu Đản bỗng nhiên hung hăng chạy tới, đẩy Minh Minh ra.
Minh Minh bị nó đẩy ngã té phịch, ngồi dưới đất.
Trình Dao Dao bỗng nhiên đứng lên: “Cẩu Đản, sao em lại bắt nạt bạn?!”
Trình Dao Dao dù sao cũng là người lớn, lớn lên xinh đẹp, lúc tức giận rất dọa người.
Cẩu Đản hét lên: “Mẹ nó là người phụ nữ xấu, người trong thôn đều không để ý đến nó!”
“Đúng! Mẹ nó là người phụ nữ xấu!” Lâm Vi Dân và mấy đứa bé cũng chạy tới, lúc này có cùng ý tưởng đen tối với Cẩu Đản.
Minh Minh không nói gì đứng dậy, kéo giỏ im lặng đi ra, dáng vẻ bị bắt nạt đã quen.
Trình Dao Dao ghét nhất chuyện bắt nạt theo đám đông này, tức giận: “Tất cả im miệng! Theo chị thấy, các em mới xấu xa, ỷ vào nhiều người bắt nạt em ấy.”
Cẩu Đản mở to hai mắt nhìn: “Em… Em mới không xấu xa!”
“Chính em, các em nữa! Còn đóng vai quân giải phóng, có quân giải phóng nào bắt nạt người khác không?” Trình Dao Dao khinh bỉ nói.
Trình Dao Dao xinh đẹp như vậy, lại có văn hóa, bị cô phê bình như vậy, bọn nhỏ lập tức ỉu xìu. Thiết Đản nhỏ tuổi nhất kéo tay áo Trình Dao Dao, miệng nói không rõ: “Em… Em không bắt nạt người, em là người tốt.”
Trình Dao Dao phốc cười ra tiếng, nắm tay nhỏ của Thiết Đản: “Được, em là bé ngoan.”
Thiết Đản lập tức hấp dẫn thù hận! Tay nhỏ của Thiết Đản bẩn thế mà được Trình Dao Dao nắm lấy, Trình Dao Dao còn lấy khăn tay thơm ngào ngạt lau mặt cho nó, dẫn theo hắn nhổ cỏ cùng một chỗ. Minh Minh cũng đến, đi theo bên người Trình Dao Dao, giống như cái đuôi.
Một lát sau, Thiết Đản mặt đen lấy một bó cỏ heo lớn nhét vào trong giỏ Trình Dao Dao. Mấy đứa trẻ khác thấy thế, cũng không chịu yếu thế, nhao nhao giúp Trình Dao Dao nhổ cỏ heo.
Trình Dao Dao : “…” Bọn trẻ con này thích ngược?
Một giỏ cỏ heo đầy ự nhổ xong, thời gian còn chưa tới 11 giờ. Trình Dao Dao duỗi lưng, ngồi dưới bóng cây cạnh bờ sông nhìn bọn nhỏ chơi đùa.
Mấy đứa Cẩu Đản kéo ống quần, mò ốc nước ngọt trong sông. Hôm nay có Trình Dao Dao xinh đẹp trấn giữ, bọn nhỏ muốn biểu hiện hết sức, thỉnh thoảng mò được con tôm hùm hay ốc xoắn có hoa văn, liền giống như hiến vật quý nâng cho Trình Dao Dao xem.
Trình Dao Dao che miệng ngáo một cái: “Quá nhàm chán, các em bình thường nhổ cỏ heo xong sẽ chơi cái này à?”
Cẩu Đản gãi gãi đầu: “Chúng em còn chơi trò chiến tranh, bắt xe sầu, trời mưa còn có thể bắt cá trạch (con lươn), chạng vạng tối còn có thể bắt tôm hùm!”
Trình Dao Dao nói: “Bắt ve sầu? Các em biết xác ve không?”
Lâm Vi Dân cướp trả lời: “Biết! Chính là xác ve sầu, có người đến trong thôn thu, 2 lạng đổi được một khối kẹo mạch nha!”
Cuối cùng Trình Dao Dao cảm thấy hứng thú: “Các em đi bắt sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay anh Tạ Tam ở trong giấc mơ của Dao Dao.