- Trang chủ
- Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
- Chương 13: Bánh cao lương chấm canh thịt
Tác giả: Đường Tô
Một chậu thịt chuột tre kho tàu lên bàn, mỗi người được phát hai cái bánh cao lương. Thanh niên trí thức cao hứng như ăn Tết.
Không có người nói chuyện, trên bàn chỉ có thanh âm bát đũa đụng chạm, đám người đều vùi đầu ăn hết sức.
Thịt chuột tre mặn, cay cay, cho vào miệng hương vị mê người không nói được, bánh cao lương chấm nước canh nóng, bánh ngô cứng cũng thành mỹ vị nhân gian, ra sức nhai mấy lần liền nuốt thẳng xuống, gân xanh trên trán đều nổi lên.
Kỳ diệu nhất là, mấy miếng thịt chuột tre vào bụng, người lập tức toát ra một đầu mồ hôi, nóng bức ban ngày mang tới khô nóng rã rời đều được quét sạch sành sanh, toàn thân khoan khoái.
Đám người khen Trình Nặc Nặc không dứt miệng: “Trình Nặc Nặc làm thịt chuột tre thật là thơm!”
Ngay cả thái độ của Hàn Nhân đối với Trình Nặc Nặc cũng hòa hoãn rất nhiều: “Đúng, mỗi lần ăn đồ ăn Trình Nặc Nặc làm liền ra một thân mồ hôi, thật là sảng khoái!”
Trình Nặc Nặc nhếch môi, khiêm tốn nói: “Tôi thấy trời nóng như vậy, thả nhiều ớt bên trong thức ăn, mọi người ăn mồ hôi đổ ra, trên người sẽ nhẹ nhàng rất nhiều, còn có thể tránh bệnh thấp (các triệu chứng lên nấm ở chân tay, ngứa mẩn).”
“Hóa ra là vậy, Nặc Nặc thật cẩn thận.” Thịt chuột tre nhai ở trong miệng, thái độ của đám người đối với Trình Nặc Nặc đều tốt lên rất nhiều.
Giống như chuột tre kia là do cô lấy được. Trong lòng Trình Dao Dao buồn cười, tách một cái bánh cao lương chấm canh thịt chuột tre kho tàu ăn.
Thịt chuột tre kho tàu này nấu không ngon miệng, thịt chưa hầm nhừ, Trình Dao Dao nhai một miếng quai hàm đều đau, còn phải duỗi thẳng cổ mới nuốt xuống được. Còn hương vị nha… Trình Dao Dao đã đem tất cả gia vị rửa sạch cắt gọn, Trình Nặc Nặc ngay cả gia vị cơ bản cũng không biết, bước đầu tiên làm như nào, bước sau cho gia vị như nào, bước cuối làm thế nào đều không chú ý. Trình Nặc Nặc toàn bộ chỉ cho thịt vào nồi rồi đảo lên hấp.
Nấu ra hương vị thường thường mà thôi nhưng lại có một chỗ cực kỳ dễ chịu, để cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được, giống như canh gừng trước.
Trình Dao Dao nếm thử một miếng thịt, lại nếm chút nước canh, phát hiện hương bị thoải mái kia càng nhiều, đều ở bên trong nước canh. Cô dùng bánh cao lương chấm nước canh ăn, hôm nay lên núi mệt mỏi, bắp chân đau nhức cũng đang từ từ được an ủi.
Trình Nặc Nặc hưởng thụ khích lệ của mọi người, bỗng nhiên nhìn thấy động tác của Trình Dao Dao, trong lòng căng thẳng: Chị Dao Dao, chị ăn thịt nhiều một chút, canh này rất cay.”
Trình Dao Dao lười biếng nhíu mày: “Thật sao? Tôi cảm thấy canh này hương vị rất tốt.”
Trong lòng Trình Nặc Nặc lo lắng, công hiệu linh tuyền mình rõ ràng nhất, cô tuyệt không muốn cho Trình Dao Dao đạt được chỗ tốt.
Trình Nặc Nặc cắn cắn môi, mới muốn mở miệng, Hàn Nhân đã đem đĩa thịt kéo tới trước mặt Trình Dao Dao: “Dao Dao, chuột tre này cô bắt được, cô còn chưa ăn được hai miếng thịt! Còn dư lại thịt cùng canh, cô lại chỉ dùng bánh ngô chấm canh ăn, không cần làm như vậy.”
Đám người nghe vậy, lúc này mới phản ứng được bản thân chỉ mải ăn thịt, quến mất không để lại cho đại công thần Trình Dao Dao mấy miếng. Đều rối rít: “Đúng, Dao Dao cô mau ăn đi, tất cả chỗ này đều của cô.”
Ngay cả Thẩm yến cũng hỏi: “Khẩu vị hai ngày nay của cô không tốt?”
Trong lúc mọi người lo lắng, Trình Dao Dao tách bánh cao lương ra, từng chút từng chút chấm nước canh ăn. Tướng ăn của cô thanh tú, quai hàm nhúc nhíc, mọi người thấy cảnh đẹp ý vui, ngữ khí càng phát ra lo lắng nhu hòa, ai còn để ý tới Trình Nặc Nặc.
Trình Dao Dao hôm nay mệt muốn chết rồi, khẩu vị cũng lớn, thế mà ăn hết sạch hai cái bánh cao lương. Còn hai miếng thịt chuột tre trong mâm, cô ăn một miếng, một miếng khác cho Hàn Nhân.
Hàn Nhân mừng rỡ cười thấy răng không thấy mắt, hí ha hí hửng đứng lên: “Canh nấm trong nồi chín rồi, tôi đi bê!”
“Đúng, quên mất còn có canh nấm. Tôi đều ngửi thấy được mùi thơm, thật là thơm!”
Không có thịt chuột tre, đám người mới dần dần chú ý tới mùi thơm của canh nấm trong không khí, xắn tay áo lên chờ lấy.
Bên trong một mảnh vui mừng, chỉ có da mặt Trình Nặc Nặc cứng ngắc, nụ cười trên mặt sắp không duy trì nổi. Không biết có phải ảo giác hay không, cô phát hiện làn da trơn bóng của Trình Dao Dao giống như đang phát sáng, đôi mắt hoa đào chứa đầy nước mùa thu, vững vàng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Một người khác không cười nổi là Lưu Mẫn Hà. Lúc trước Trình Dao Dao cùng Hàn Nhân không bằng mặt cũng không bằng lòng, có chỗ tốt nào đều là cho mình. Nhưng bây giờ…
Bên trong lò đốt lửa nhỏ, đun canh nấm sôi sùng sục đến đỉnh nắp nồi. Hàn Nhân để lộ nắp nồi, mùi thơm nóng hổi đập vào mặt, cô bị mùi thơm kia hun đến suýt nữa chảy nước bọt.
Cô chưa từng thấy hương vị nào thơm như vậy!
Trước đó nhóm thanh niên trí thức cũng hái qua mấy lần nấm còn cho thêm mấy miếng thịt hầm, nhưng nào có thơm như vậy!
Hàn Nhân liều mạng nuốt nước bọt, đem canh nấm đổ vào bên trong một cái chậu lớn, hai tay bưng lên bàn.
Thơm quá! Suy nghĩ của tất cả mọi người đều chỉ có một.
Rõ ràng đã ăn một chậu thịt chuột tre cùng hai cái bánh cao lương, dạ dày đã thỏa mãn sơ bộ, lúc này ngũ tạng cũng thèm cùng nhau la ầm lên.
Một nồi nấm lớn nấu chín về sau, lượng nước dần dần bốc hơi, thể tích nấm cũng thu nhỏ không ít, chỉ còn lại một chậu lớn. Nước canh trở lên đậm đặc, ở dưới ánh đèn trơn như cây súng được bôi dầu.
Không cần chào hỏi, mười mấy đôi đũa đồng loạt duỗi ra, kẹp nấm lên không đợi kịp trực tiếp bỏ vào bên trong miệng.
Bỏng! Bỏng đến miệng mở rộng liều mạng hấp khí, lại không nỡ phun ra ngoài.
Quá ngon! Bọn họ không hề biết nấm dại cũng ngon như vậy!
Nấm thông hút nước canh no đủ, cắn một cái liền bắn tung tóe ra, thơm ngon nóng hổi.
Nấm tạp trơn mượt, vừa giòn vừa trong veo. Nấm đỏ có mùi thơm đặc thù, răng cắn nhẹ liền vỡ toang ra. Còn có nấm vi khuẩn khô, có thể nghiền ngẫm ra mùi thơm của thịt bò.
Còn có canh nấm này! Đậm đặc trơn trượt, các loại nấm hỗn hợp lại cùng nhau, va chạm tạo ra hương vị tươi đẹp không nói lên lời. Một ngụm nuốt xuống bụng, còn có thể nếm được mùi tỏi cùng gạo trắng, từ đầu lưỡi đến mỗi tế bào thân thể đều chiếm được thỏa mãn to lớn.
Đây là hưởng thụ hai phương diện vị giác cùng khứu giác.
Mọi người ăn phần sau đều quên nhún nhường khiêm tốn, hai nam thanh niên trí thức vì tranh nửa chén canh cuối cùng suýt chút nữa đánh nhau.
Thẩm Yến cũng uống mấy chén canh, uống đến chóp mũi đổ mồ hôi, thở ra một hơi thật dài, không khỏi nhìn về phía Trình Dao Dao. Hắn không hề biết Trình Dao Dao làm được thức ăn ngon như này.
Trình Dao Dao chỉ uống hai bát liền ngừng, tay nâng cằm lên, bên môi nở nụ cười như cánh hoa. Cô ngồi giữa một đám người hò hét ầm ĩ, ngồi bên cạnh bàn cơm đơn sơ vô cùng, nhưng vẫn để cho người ta thấy một loại cao quý xa cách, có cảm giác khoảng cách cao cao tại thượng.
Trình Dao Dao xinh đẹp quá mức trân quý, nhất định không thuộc về nơi này.
Nhưng cô đã từng có thể thuộc về hắn, dễ như trở bàn tay.
Cái này “Đã từng” làm trong lòng Thẩm yến bỗng nhiên dâng lên một trận phiền muộn, mơ hồ cùng tiếc nuối khó nói lên lời, hắn phát giác mình giống như bỏ qua cái gì.
Ban đêm, Trình Dao Dao lại vì chuyện tắm rửa nhức đầu một lần. Hôm nay cô lên núi làm cả người vô cùng bẩn, càng đừng đề cập một con rắn rơi trên người cô, bộ quần áo kai cô đều không muốn.
Trương Hiểu Phong nhắc nhở Trình Dao Dao ký túc xá khí ẩm nặng, để cô ban đêm đừng gội đầu tắm rửa, Trình Dao Dao vẫn kiên trì tắm rửa.
Đầu năm nay không có dầu gội đầu, nguyên chủ chỉ có một khối xà bông thơm Thượng Hải, vị hoa đào, vừa làm dầu gội đầu vừa làm sữa tắm.
Trình Dao Dao tắm rửa xong, mặc váy ngủ sạch sẽ, thơm ngào ngạt ngồi bên mép giường lau tóc.
Hàn Nhân chế giễu cô: “Cô thật sự là tiểu thư nhà tư bản, không coi trọng nghèo khó, mỗi ngày đều như thế này, tốn rất nhiều xà bông thơm.”
Trình Dao Dao không để ý đến cô ấy, lau sạch mái tóc dài đen nhánh ở đầu vai, quơ đôi chân trắng muốt thon dài, thở dài: “Ký túc xá này quay cả cái phòng tắm đều không có, tôi thật sự không chịu nổi.”
Trương Hiểu Phong cười nói: “Cô đừng vội, nghe nói bên trong thôn đang họp, thương lượng đem chúng ta bố trí đến trong nhà thôn dân ở.”
Hàn Nhân vội vàng xoay người đứng lên: “Thật sự? Lúc nào? Chúng ta vào ở sắp được ba tháng rồi, bọn họ thật sự thương lượng xong?”
Thôn Điềm Thủy không có mấy gian phòng trống, mấy xú lão cửu* lục tục chuyển xuống, đều tiến vào ở. Cấp trên bỗng nhiên đưa tới mười thanh niên trí thức, làm các cán bộ sầu chết.
(Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hóa)
Một đám thanh niên trí thức thân kiều thịt quý an bài ở đâu cũng không thích hợp, trước đành phải để họ ở trong ký túc xá trống này. Nhóm thanh niên trí thức ở nơi này khổ không thể tả, làm ầm ĩ mấy lần.
Vừa nghe thấy lời Trương Hiểu Phong cùng Hàn Nhân, ngay cả Trình Nặc Nặc cùng Lưu Mẫn Hà cũng nhịn không được vểnh tai lên nghe.
Trương Hiểu Phong nói: “Tôi chỉ nghe thấy ý tứ bên trong câu nói của đội trưởng, cụ thể lúc nào, có thể giải quyết hay không, tôi cũng không rõ lắm.”
Hàn Nhân nói: “Hứ, hại tôi cao hứng hụt một trận.”
Trình Dao Dao như có điều suy nghĩ. Ký túc xá khẳng định chuyển thành công, trong sách lần thứ nhất Trình Dao Dao chọc Tạ Ba phiền chán, cũng bởi vì cô muốn vào ở nhà Tạ Ba.
Nhà Tạ Ba là tòa nhà xa xỉ khí phái nhất trong thôn, dù sao cũng là nhà địa chủ, so thể so sánh với nhà dân. Đó là nhà có sân có hai cửa đúng quy cách, mái ngót lợp gạch xanh, đông ấm hè mát.
Lúc nhóm thanh niên trí thức chuyển ký túc xá, nguyên chủ vào trong thôn xem xét hoàn cảnh, liếc trúng nhà Tạ Ba, nhất định phải vào ở, gây xích mích với em gái Tạ Ba và nữ chính trong sách. Về sau nguyên chủ giở thủ đoạn gả cho Tạ Ba, hơn phân nửa là do Tạ Ba tương lai quật khởi (giàu lên), một nửa cũng do nhìn trúng tòa nhà này.
Trình Dao Dao nghĩ đến đôi mắt lạnh lẽo hẹp dài kia của Tạ Ba, còn có vẻ hung ác giết chuột như ma, rụt cổ một cái.
Cô đến lúc đó tìm một nhà cách nhà Tạ Ba xa nhất để ở. Hừ.
Mấy người cười nói, vẫn là Trương Hiểu Phong thúc giục nói: “Đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn xuống đất làm việc.”
Nghe được câu này, đám người cùng nhau kêu rên. Trình Dao Dao trực tiếp ngược lại ở bên trên cái chăn kêu lên: “Tôi… Tôi đau bụng, đau đầu, toàn thân đều đau nhức, ngày mai tôi sợ là không đứng dậy nổi.”
“Cô bớt đi!” Hàn Nhân cầm gối nện cô, hai người cười toe toét nháo thành đoàn.
Ai biết được sau nửa đêm, Trình Dao Dao thật sự không thoải mái, miễng đắng lưỡi khô khát tỉnh.
Khẳng định là chuột tre Trình Nặc Nặc nấu quá cay.
Trình Dao Dao rón rén xuống giường, thừa dịp trăng sáng rót nước uống. Niên đại này ánh trăng sáng loáng, to lớn treo giữa trời, trăng sáng như nước, Trình Dao Dao không khỏi nhìn nhiều thêm chút.
Trong sân có một người mặc váy dài trắng tóc dài đứng đấy!
Trình Dao Dao làm nước đổ ra tay, suýt chút nữa kêu ra tiếng. Lại tập trung nhìn vào, đây không phải Trình Nặc Nặc sao? Quay đầu nhìn trên giường, chỗ nằm của Trình Nặc Nặc quả nhiên trống không.
Trong sân, Trình Nặc Nặc giơ đồ vật gì đó trong tay lên, hành động vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy Trình Nặc Nặc giơ đồ vật gì đó trong tay lên cao hướng về phía mặt trăng, qua một hồi lâu lại cúi đầu nhìn kỹ, một hồi còn hung hăng dậm chân. Cô là mộng du, hay đang làm hoạt động mê tín gì?
Trình Dao Dao nhìn trong chốc lát, tẻ nhạt vô vị, ngáp một cái bò lên giường đi ngủ.