- Trang chủ
- Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ
- Chương 2: Con trai tổng tài (2)
Tác giả: Ngã Yêu Thành Tiên
Edit: Aya Shinta
Phương Cửu: "..." Trước kia cô già lắm à?
Nhìn chân anh mang giày da sáng loáng đi ở phía trước, Phương Cửu lập tức đi theo.
Đẩy cửa phòng họp, vẫn vô cùng yên tĩnh, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên kia, Cảnh Liệt chỉ khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống.
"Bắt đầu." Cảnh Thành lạnh lùng liếc anh, âm thanh hùng hồn.
Những người khác dường như đã quen với phương thức ở chung của hai cha con bọn họ, sau đó từng người trình bày báo cáo của phòng mình.
Phương Cửu cũng chỉ ở bên cạnh làm vài việc vặt. Cô biết nam chính vì quá yêu nữ chính, đặc biệt không thích con trai luôn quấn lấy vợ mình, khi còn bé lại hại ông không thể thường xuyên ngủ cùng lão bà của mình. Chờ con trai lớn lên, ông liền nhanh chóng giao lại công ty mang nữ chính ra ngoài du lịch.
Nam chính rất si tình, tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng những phụ nữ bám theo ông nhiều không đếm xuể. Tuy rằng ông đều không để bọn họ vào mắt, nhưng nữ chính cũng cực kì không hài lòng, cộng thêm Cảnh Liệt đổ thêm dầu vào lửa, nam chính đều có vài ngày trong tháng bị đuổi ra khỏi phòng. Cuối cùng đều dùng ba ba ba để giải quyết, nhưng nếu được lựa chọn lần nữa, ông tuyệt đối sẽ không chọn sinh ra cái đèn điện chói lóa này.
"Thư ký Phương, báo cáo của chi nhánh nước ngoài đâu?"
Không biết nói tới nơi nào, Cảnh Liệt đột nhiên đem ánh mắt không hề có độ ấm quét đến Phương Cửu đang đứng ở một bên.
Mọi người đều biết tổng giám đốc lại bắt đầu rồi, từng người nhất thời nín thở không nói lời nào.
"Chuyện này...Lý tổng chưa đưa cho tôi, tôi cho rằng..."
"Cô cho rằng? Cô cho rằng không cần liền không cần? Cô cho rằng mai sẽ trúng cổ phiếu thì sẽ trúng chắc?" Cảnh liệt một tay đặt trên bàn, tầm mắt lạnh lùng thẳng tắp đặt trên người cô.
Phương Cửu cắn môi, không nói gì.
"Không cần, lần này bàn về tình hình tiêu thụ các công ty trong nước, nước ngoài để lần sau đi." Cảnh Thành gõ gõ bàn, dường như đang giải vây cho Phương Cửu.
Những người khác đều nhìn nhau không nói lời nào. Tuy rằng chủ tịch trước đây rất nghiêm cẩn, nhưng phong cách làm việc của Cảnh Liệt đã không thể dùng "nghiêm cẩn" để hình dung. Làm việc bên cạnh anh ta, thực sự một điểm sai sót cũng không thể làm ra, vì thế thư ký bên cạnh anh thay đổi nhiều như vậy. Phương Cửu đã xem như lâu nhất, có điều bây giờ cũng chỉ tới đó thôi.
"Xin lỗi tổng giám đốc, lần sau tôi nhất định sẽ cân nhắc chu toàn." Phương Cửu hơi cúi đầu, trong giọng nói mang vẻ áy náy.
Cảnh Liệt nhìn cô, trong mắt lóe ra một tia không vui. Anh tưởng rằng thư ký này là một người thành thật, bây giờ xem ra chỉ đến vậy. Dĩ nhiên lại liên tục nhìn chằm chằm vào lão già kia, không biết một lão già hơn năm mươi thì có gì đáng xem.
"Tiếp tục." anh gõ gõ bàn, ra hiệu bộ phận tiếp theo tổng kết.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, Phương Cửu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có điều tên thủ trưởng này sao ác miệng thế, kết hôn được chắc?
Có khi hái sao trên trời còn dễ hơn so với kết hôn với anh ta đi?
Phương Cửu cùng anh nói một câu cái trán đều đổ đầy mồ hôi, cmn, các Kí chủ của cô trước đây làm sao hoàn thành nhiệm vụ vậy a.
Trở lại trước bàn làm việc, nhìn chồng văn kiện trên bàn nhưng tâm tư lại bay đi nơi khác. Nếu nhiệm vụ chính không có tiến triển, không bằng hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh trước.
Bây giờ nam phụ đã là viện trưởng của một bệnh viện. Bởi vì ông vẫn chưa kết hôn, nam chính đối với ông còn đặc biệt đề phòng. Có điều một nam phụ si tình như vậy, làm sao có thể tác thành ông ấy cùng người khác được đây?
"Thư ký Phương."
"A?" Phương Cửu đột nhiên lấy lại tinh thần, khi thấy Cảnh Liệt đứng trước bàn làm việc, cô sợ đến lập tức đứng thẳng người, "Tổng giám đốc hảo."
Cảnh Liệt lạnh lùng nhìn cô: "Không nghĩ tới khẩu vị của thư ký Phương lại nặng như vậy, lão già năm mươi, sáu mươi như vậy cũng để mắt tới."
Nói xong, không để ý tới khuôn mặt đang sững sờ của Phương Cửu, trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình.
Từ nhỏ Cảnh Liệt đã biết lão ba nhà mình không phải người bình thường, sự việc ba mẹ mình năm xưa anh đều biết toàn bộ. Không biết lúc đó đầu mẹ mình bị chập chỗ nào, đã ăn thiệt một lần còn chưa đủ, cuối cùng dĩ nhiên lại cùng lão già đó, còn nhân danh tình yêu chân thành gì gì đó.
Nhìn bóng hình anh rời đi, Phương Cửu trừng mắt buồn bực, cô đã làm gì lại để con trai nam chính hiểu lầm kiểu này?
Buổi tối có tiệc xã giao, là thư ký dĩ nhiên cô phải đi theo. Ngồi trong xe, cô vốn muốn giải thích chuyện ngày hôm nay, vừa quay đầu thì thấy Cảnh Liệt đang nhắm mắt, hình như đang nghỉ ngơi. Nhìn một bên mặt hoàn hảo không tì vết kia, Phương Cửu im lặng, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ tránh đi cảnh đẹp.
Khi xe ngừng lại trước cửa hộp đêm, Phương Cửu mới dám nhẹ giọng gọi: "Tổng giám đốc, đến rồi."
Dứt lời, một hai giây sau Cảnh Liệt mới mở mắt, đẩy cửa xuống xe.
Hộp đêm này có thể nói là hộp đêm xa hoa nhất A thị, bình thường người có tiền sẽ tới đây tiêu khiển, Phương Cửu cũng theo Cảnh Liệt tới nơi này bàn qua mấy cái hợp đồng. Tuy cũng đã gặp không ít người cố ý táy máy tay chân, nhưng nguyên chủ cũng là kẻ lõi đời, đều dễ như ăn cháo mà tránh đi.
Nữ phục vụ mặc một thân sườn xám xẻ tà màu đỏ, làm nổi bật lên đường cong duyên dáng của người phụ nữ, một bên chân cũng xẻ cực cao, khiến suy nghĩ của người khác bay cao bay xa.
"Cảnh tổng, Lưu tổng cùng mọi người đã đến, mời ngài đi theo tôi." Phục vụ nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, lắc cái eo thon nhỏ dẫn đường ở phía trước.
Trong hộp đêm ánh sáng kiều diễm lập lòe, ra vào đều là người giới thượng lưu, còn có một đám người bụng phệ ôm nữ nhân trêu đùa không ngớt.
Phương Cửu đang đi theo phục vụ viên đi tới phòng khách ở lầu trên thì cửa đột nhiên mở ra. Cô nhìn thấy một người đàn ông cùng người phụ nữ từ bên trong đi ra.
"Ai nha, Cảnh tổng đến thật đúng giờ, vừa vặn là 8 giờ!" Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mang mắt kính nhất thời đứng dậy chỉ chỉ đồng hồ, những người khác cũng phối hợp nở nụ cười.
Cảnh Liệt có tật xấu, bất luận xã giao hay hội họp, xưa nay sẽ không đến sớm hay trễ dù chỉ một phút, dù có chuyện ngoài ý muốn phát sinh cũng sẽ không đến muộn, Phương Cửu cũng đã quen như vậy.
"Không sánh bằng Lưu tổng." Khóe miệng Cảnh Liệt nở cụ cười xã giao, sau đó đến chỗ sô pha ở giữa ngồi xuống, Phương Cửu cũng xách theo túi công văn ngồi bên cạnh anh.
Cô mặc đồng phục, dưới váy ngắn không mang theo tất chân. Mặc dù là ngồi nghiêng, nhưng đôi chân thẳng tắp trắng nõn này dưới ánh đèn mờ ảo vẫn đặc biệt câu dẫn người ta phạm tội. Bên kia Lưu tổng lập tức buông cô người mẫu trẻ đẹp, đẩy đẩy mắt kính, cặp mắt liên tục nhìn chằm chằm vào chân Phương Cửu, "Thư ký Phương hôm nay thật xinh đẹp, thực sự càng ngày càng trẻ đẹp."
Người mẫu, minh tinh ông ta chơi đùa không ít, thư ký của Cảnh Liệt chính là vưu vật, đôi chân này, thật là thẳng!
"Lưu tổng thật biết nói đùa, như vậy thì trước đây tôi rất già hay sao?" Phương Cửu như đang nói đùa, nhưng trong mắt lóe ra một tia căm ghét, tay kéo kéo váy xuống.
Cảnh Liệt liếc mắt nhìn Lưu tổng háo sắc, lập tức đưa tay ôm eo cô, âm thanh lười biếng: "Phụ nữ mà, thoải mái thì sẽ trẻ ra."
Thân thể Phương Cửu chấn động, con ngươi chuyển liên tục.
"Đúng đúng đúng, vẫn là Cảnh tổng sâu sắc ha ha ha!"
Nhìn thấy hành động của anh, Lưu tổng chỉ biết thu tầm mắt lại mà nuối tiếc, phụ nữ của Cảnh Liệt gã còn không dám chạm tới. Có điều trước đây Phương Cửu chính là bộ dáng đứng đắn, thực tế cũng chỉ bị người thượng, giả vờ đoan trang cái gì chứ.
Biết Cảnh Liệt không thích phí lời, vì thế bọn họ chỉ uống mấy chén rồi kêu mấy người khác lui ra để bàn bạc hợp đồng. Các điều khoản hợp đồng đều đã được thỏa thuận, hiện tại chỉ cần ký tên xác nhận là được.
Lưu tổng mỗi lần ký hợp đồng luôn thích lôi lôi kéo kéo, nhưng vật liệu công ty ông ta có giá cả cạnh tranh, vì vậy Cảnh Liệt tốc chiến tốc thắng mới đích thân tới đây ký hợp đồng với gã. Lần này anh cũng thoải mái, không bao lâu liền ký vào hợp đồng.
"Cảnh tổng hiếm khi nào cất công đi một chuyến, lần này hãy ở lại uống vài chén." Lưu tổng nói xong, liền liếc mắt ra hiệu với trợ lý.
Sau một khắc, trợ lý mang vào rất nhiều nữ nhân cao gầy trẻ đẹp, không chỉ người mẫu, còn có tiểu minh tinh. Tuy trong khách phòng còn các lão tổng vốn ăn chơi, nhưng các cô đều hướng về phía Cảnh Liệt mà chen lấn.
Không tới hai lần, Phương Cửu liền bị tách ra, còn bị đẩy đến bên người Lưu tổng.
"Trước đây còn tưởng rằng Cảnh tổng không thích phụ nữ, không nghĩ tới thư ký Phương thủ đoạn cao siêu. Nào nào, chúng ta uống một chén." Lưu tổng lộ tinh quang rót cho cô một ly rượu.
Phương Cửu liếc mắt nhìn Cảnh Liệt, anh tự hồ đã quen với trường hợp này, chỉ cần những nữ nhân này không quá phận, anh vẫn ngồi yên.
Cô không tiện cự tuyệt, chỉ nâng ly rượu uống một ngụm.
"Thư ký Phương tửu lượng tốt, chúng ta uống thêm một chén!" Lưu tổng lại cho cô thêm một ly nữa, cô bé người mẫu bên cạnh hung hăng dựa vào thân thể ông ta, khe ngực cô ta đặc biệt sâu, nhìn Phương Cửu không có thiện cảm, dường như cảm thấy cô đang đoạt chuyện làm ăn của mình, "Lưu tổng ~"
"Đừng nghịch đừng nghịch." Lưu tổng trực tiếp nhét tờ tiền mặt vào khe ngực cô ta, sau đó lại tự rót thêm chén rượu.
Phương Cửu không muốn uống, nhưng vừa mới ký hợp đồng, cô không cho mặt mũi như vậy thì không được, vì vậy cô cắn răng, nâng ly cùng ông ta cụng một cái.
"Thư ký Phương." Cảnh Liệt ôm eo cô, tầm mắt quét đến khuôn mặt nửa tỉnh nửa say của cô một vòng, "Sao cô lại uống với Lưu tổng?"
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau bắt đầu trêu chọc nữ chủ ~