Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Chuyện Thất hoàng tử bị bệnh đậu mùa ầm ĩ đến túi bụi, Đàn Hương cắn chết là Hoàng Hậu ra tay hạ độc, Thái Hậu Huệ quý phi gắt gao bắt lấy chuyện này không bỏ liên hợp vài vị đại thần trên triều đình bức Khang Nguyên Đế trừng phạt Hoàng Hậu.
Bên ngoài ầm ĩ đến thần hồn nát thần tính, trong cung lại tử khí trầm trầm. Tuyệt đại đa số phi tử đều ở trạng thái quan sát, không dám tùy ý đứng thành hàng, chỉ có Mai phi còn thường xuyên đi lại trước cửa Tê Ngô Cung.
Trong cung, Hoàng Hậu nghe được tiếng Mai phi, trong lòng trấn an không ít, ngày thường, giao tình giữa bà cùng Mai phi không tính thâm, không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt, phi tần hậu cung thế nhưng chỉ có nàng còn nhớ thương chính mình.
Không bao lâu, Mai phi rời đi, bên ngoài lại lần nữa an tĩnh lại. Hoàng Hậu ngơ ngẩn ngồi trở lại ghế dựa, buồn bực không vui.
Từ khi bị hãm hại cấm túc thì, Hoàng Hậu mới đầu còn lòng đầy căm phẫn, mắng to Huệ quý phi tiện nhân này, bất quá sau lại bà biết liền tính bà lại tức giận cũng vô dụng, đối phương có chuẩn bị mà đến, mà bà lại ngây ngốc trúng bẫy rập người khác……
Là bà xuẩn, là bà ngu, bà xứng đáng…… bà đều thừa nhận. Chính là bà không muốn cứ bị oan uổng như vậy, mưu hại con vua chính là tội lớn, nếu chậu phân này thật hất đến trên đầu bà, gặp tai ương nhưng không ngừng tại một mình bà, Thái Tử Cửu công chúa đều sẽ phải bị liên lụy.
Lòng Hoàng Hậu sốt ruột, nhưng hôm nay bà bị cấm túc, thật sự nghĩ không ra cái đối sách gì, Ninh ma ma an ủi:
- “Nương nương, ngài không cần lo lắng, khẳng định Hoàng Thượng sẽ nghĩ cách cho ngài trong sạch.”
Hoàng Hậu rầu rĩ không vui,
- “Chỉ sợ Thái Hậu và Huệ quý phi sẽ không dễ dàng để cho Hoàng Thượng tìm được chứng cứ.”
Thật vất vả bắt được lần cơ hội này, Thái Hậu cái lão thái bà đó khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha, tất nhiên sẽ gắt gao đặt tội danh ở trên đầu bà.
Ninh ma ma cũng nghĩ đến khó khăn trong đó, bất quá bà vẫn an ủi:
- “Thân chính không sợ bóng tà, nương nương chưa làm qua chính là chưa làm qua, liền tính nói toạc thiên đi, các nàng cũng không thể vu oan hãm hại ngài như thế!”
Hoàng Hậu dựa vào ghế dựa, sâu kín thở dài,
- “Nếu như hiện tại Thái Tử ở bên cạnh bổn cung thì tốt rồi, có hắn ở đây, ta cũng sẽ không bị bọn họ hãm hại!”
Nhi tử của bà cực kỳ thông minh, nhiều năm như vậy, cũng không biết Thái Tử đã thay bà chắn bao nhiêu lần đả kích ngấm ngầm hay công khai, có Thái Tử, căn bản bà không cần lo những cái người lòng dạ khó lường đó!
- “Vân Lan……” Hoàng Hậu lẩm bẩm tự nói.
Ninh ma ma hỏi:
- “Nếu như bằng không chúng ta viết thư nói việc này với Thái Tử điện hạ? Hiện tại Điện hạ chính là chủ soái chống cự Bắc Nhung, liền tính là xem ở trên mặt mũi của điện hạ, nô tỳ nghĩ những tên đại thần trên triều cũng không dám nói thêm cái gì!”
- “Không được!”
Hoàng Hậu quả quyết cự tuyệt nói:
- “Chuyện này tuyệt không có thể nói cho Vân Lan biết.”
- “Vì sao?”
Hoàng Hậu liếc mắt giận bà,
- “Ngươi ngốc hả, hiện tại Vân Lan còn ở Bắc cương đánh giặc đấy, nếu như bổn cung nói việc này với nó, chẳng phải là không duyên cớ tăng thêm phiền toái cho nó? Vạn nhất nếu là bởi vì tâm lo lắng cho bổn cung, bị Bắc Nhung thừa cơ mà xâm nhập vậy làm sao cho phải?”
Ninh ma ma ngẩn người, cẩn thận nghĩ nghĩ cũng đúng, Thái Tử còn đang đánh giặc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào trở về, nếu cho hắn biết việc này, chỉ có mang đến ưu phiền cho hắn.
Nhưng nếu không nói với Thái Tử, vạn nhất Hoàng Thượng tra không ra hung phạm thật phía sau màn thì làm sao bây giờ? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
*** *** *** *** ***
Thất hoàng tử bệnh càng ngày càng nặng, nghe nói người đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, nhìn dáng vẻ chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu.
Xích Ảnh nói hai ngày này Huệ quý phi dường như sắp hỏng mất, Thái Hậu bên kia nhưng thật ra thường xuyên phái người tới vấn an bà.
Diệp Xu Xu hỏi:
- “Vậy chỗ Thái Hậu có cái tình huống dị thường gì không?”
- “Không có, tin nói, ngày thường Thái Hậu thường xuyên tế bái Tam Thanh, bà sinh hoạt cùng ngày thường không có gì khác nhau. Nếu nói có chỗ dị thường gì, thuộc hạ chỉ quan sát thấy Thái Hậu đối với tình huống Thất hoàng tử tựa hồ cũng không khổ sở.”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm, Thất hoàng tử lại không phải thân tôn tử của bà ta, làm sao bà ta có thể thương tâm?
- “Bất quá! thật ra thuộc hạ còn có phát hiện khác.”
- “Hả? Phát hiện gì?”
Xích Ảnh nói:
- “Thuộc hạ phát hiện từ Thất hoàng tử xảy ra chuyện thì, rốt cuộc Thanh Dương đạo nhân thường xuyên giảng kinh cho Thái Hậu không có tới trong cung.”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu sửng sốt hỏi,
- “Thanh Dương đạo nhân à?”
Xích Ảnh giải thích:
- “Vị Thanh Dương đạo nhân này là một vị cao nhân đắc đạo, nghe nói am hiểu xem tướng cho người ta, Thái Hậu cực kỳ coi trọng hắn……”
Diệp Xu Xu nghe hắn giải thích một phen, thế mới biết nguyên lai Thanh Dương đạo nhân đó lâu lâu sẽ tới Từ Ninh Cung giảng kinh cho Thái Hậu, hắn tựa hồ cùng Thái Hậu có chút sâu xa, ngầm vẫn luôn đang làm việc cho Thái Hậu.
Nghĩ đến đây, Diệp Xu Xu linh quang chợt lóe, đột nhiên hỏi:
- “Lúc trước Huệ quý phi làm sao lại đề nghị muốn vật cũ của các hoàng tử?”
Dựa theo lẽ thường tới nói, người bình thường ai sẽ nghĩ đến phải dùng loại phương pháp này cầu phúc cho nhi tử mình?
Xích Ảnh được nàng chỉ điểm, tức khắc thanh tỉnh nói,
- “Cô nương xin yên tâm, thuộc hạ liền đi tra!”
Vừa tra ra, hắn mới biết được nguyên lai lúc trước là Thanh Dương đạo nhân ra chủ ý cho Huệ quý phi.... Huệ quý phi tin là thật, vì Thất hoàng tử khỏe mạnh, liền thật sự dựa theo biện pháp của ông ta muốn vật cũ của các hoàng tử khác.
Diệp Xu Xu nghe xong lập tức nhíu mày, nàng hỏi:
- “Ta nhớ rõ trước khi Thất hoàng tử bị bệnh đậu mùa một đoạn thời gian liền thường xuyên sinh bệnh, bệnh của nó là như thế nào tới? Chẳng lẽ không phải Huệ quý phi cố ý làm nó bệnh sao?”
Sau khi trong cung Huệ quý phi xuất hiện quỷ thì, bà ta bị chút thời gian vắng vẻ, Khang Nguyên Đế cũng đã lâu không tới chỗ bà ta, sau lại vẫn là dựa vào Thất hoàng tử sinh bệnh, bà ta mới lại lần nữa về tới trong tầm mắt mọi người.
Diệp Xu Xu vẫn luôn cho rằng đây là mưu kế Huệ quý phi, nàng là vì tranh sủng, cố ý làm nhi tử của mình bị bệnh.
Xích Ảnh suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- “Huệ quý phi trân ái nhất chính là Thất hoàng tử, ngày thường sợ hắn bị va chạm, nếu nói bà ta vì cố ý tranh sủng làm Thất hoàng tử bị bệnh…… Một hai lần còn có khả năng, thế nhưng đoạn thời gian đó Thất hoàng tử bệnh trên ói dưới ỉa thực sự không nhẹ, thuộc hạ cảm thấy liền tính bà ta xuống tay cũng không đến mức xuống nặng tay như vậy.”
Nghe được lời này, Diệp Xu Xu trầm ngâm hồi lâu, nàng ẩn ẩn cảm thấy chuyện này có thể là nguyên một bộ âm mưu.
Tại bộ âm mưu này, Huệ quý phi và Thất hoàng tử chẳng qua cũng là quân cờ bị lợi dụng mà thôi, có lẽ ngay cả chính Huệ quý phi cũng không biết bà ta bị người lợi dụng.
Còn có tên cung nữ Đàn Hương kia…… Nàng ta hẳn cũng không phải người của Huệ quý phi, kế hoạch nàng ta bôi nhọ Hoàng Hậu cũng tuyệt không phải Huệ quý phi.
- “Tĩnh ma ma nói là cái mũ đầu hổ đó hãm hại Hoàng Hậu……”
Diệp Xu Xu suy tư một lát sau, hỏi:
- “Lúc trước chỗ cái cung nữ nhiễm bệnh đậu mùa kia làm sao lại có mũ đầu hổ giống nhau như đúc? Hơn nữa cố tình lại vừa khéo như vậy, đồ vật khác của nàng ta cũng đã bị đốt, chỉ có giữ lại cái mũ đầu hổ này?”
- “Còn có tên cung nữ đó là làm sao bị nhiễm bệnh đậu mùa? Trước nàng ta, trong cung có những người khác bị nhiễm hay không?”
- “Còn có tên Thanh Dương đạo nhân kia, ngươi cũng tra tra đi, ta muốn biết trừ bỏ ông ta hướng Huệ quý phi đưa ra ý muốn vật cũ của các hoàng tử ra, ở sự kiện này ông ta có sắm vai khác hay không?”
Liên tiếp phân phó sự tình ra, sắc mặt Xích Ảnh ngưng trọng, hắn âm thầm cảm thán đầu óc Diệp Xu Xu rõ ràng logic nghiêm cẩn, thật không hổ là người Thái Tử điện hạ coi trọng.
Bất quá nhiều nhiệm vụ như vậy một mình hắn cũng không kịp làm, sau khi xuất ra hoàng cung, hắn trực tiếp đi Thủy Vân Các tìm Đồng chưởng quầy hỗ trợ, Đồng chưởng quầy vừa nghe nói Hoàng Hậu xảy ra chuyện, liền không nói hai lời mang theo mười mấy thân thủ tin cậy ra tay đi tra cung nữ bị bệnh đậu mùa bị đưa ra cung còn có Thanh Dương đạo nhân.
Có Đồng chưởng quầy ra tay tương trợ, Xích Ảnh thực mau có được tin tức xác thực, cung nữ bị bệnh đậu mùa đã chết, hơn nữa khi đưa ra cung thì đã chết, không biết là bị giết hay là bệnh chết, sau khi nàng chết thi thể cũng bị đốt cháy.
Trước khi cung nữ phát bệnh, trong hoàng cung cũng không có người khác nhiễm bệnh, mà bản thân nàng ta cũng chưa bao giờ rời khỏi hoàng cung qua, bệnh của nàng tới thực kỳ quặc.
Bất quá Đồng chưởng quầy còn đưa tới một tin tức, nói chung quanh chỗ Thanh Dương đạo nhân ở có mấy thôn dân bị bệnh đậu mùa, hiện giờ mấy thôn dân đó ở chân núi, quan phủ sợ tình hình bệnh dịch khuếch tán ra nên nhốt bọn họ lại, ngày thường chỉ có đạo sĩ trong đạo quán hảo tâm sẽ tới đưa chút đồ ăn cho bọn họ.
Nghe đến đó, Xích Ảnh nhanh chóng hỏi:
- “Trừ bỏ những thôn dân đó ra nhưng có phát hiện những người khác bị bệnh đậu mùa không?”
Đồng chưởng quầy lắc đầu,
- “Trước mắt căn cứ tin tức ta biết được mà nói, mấy thôn dân đó là nhiễm bệnh đậu mùa trước tiên, địa phương khác thật ra không nghe nói có người nhiễm bệnh. Quan phủ đối ôn dịch cực kỳ coi trọng, đều cách ly hết thảy người có khả năng tiếp xúc đến bệnh ra, hiện giờ phát bệnh đều bị nhốt lại cùng nhau rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Xích Ảnh căng thẳng, trở lại trong cung nói việc này với Diệp Xu Xu.
- “Hay là sở dĩ cung nữ Tư chế phường bị nhiễm bệnh đậu mùa là do những người ở chân núi?” Diệp Xu Xu nói.
Xích Ảnh thật mạnh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- “Không phải không có khả năng!”
- “Nhưng cung nữ đó lại chưa từng rời khỏi hoàng cung…… Nếu thật là như vậy, xem ra tên Thanh Dương đạo nhân kia chỉ sợ có hiềm nghi rất nặng.”
Diệp Xu Xu trong lòng biết việc này không phải là nhỏ, nàng hỏi:
- “Hiện tại Thanh Dương đạo nhân còn ở đó không?”
- “Ở, nô tài đã cho người giám thị.”
- “Vậy là tốt rồi, ngươi nghĩ cách bắt hắn lại, tốt nhất có thể thẩm vấn một phen, buộc hắn nói ra chân tướng.”
Xích Ảnh nhận được nhiệm vụ lập tức không dám chậm trễ, lập tức lại xuất cung đi bắt người.
Liền tại khi hắn ra cung bắt người thẩm tra, chỗ Di Hòa cung lại truyền đến tin tức nói Thất hoàng tử sắp không xong.
Diệp Xu Xu giật mình, nhanh chóng hỏi Tĩnh ma ma:
- “Lục thần y còn không có trở về sao?”
Lúc trước nàng biết Thất hoàng tử sớm tối bệnh nặng nguy hiểm, đầu tiên nghĩ đến chính là thỉnh Lục Cẩn Lục thần y lại đây chữa bệnh, Thái Tử cùng Tống Tử Minh đều không ở đây, nàng chỉ có thể nhờ Tĩnh ma ma, Tĩnh ma ma không biết Lục Cẩn đang ở nơi nào, chỉ có thể kêu Đồng chưởng quầy đi tìm, kết quả được tin tức lại là Lục Cẩn sớm tại một tháng trước đã rời khỏi kinh thành đi vân du, cũng không biết khi nào mới có thể trở về.
Tĩnh ma ma vẻ mặt đau khổ,
- “Không có, Lục thần y tính tình quái dị tới vô ảnh đi vô tung, chỉ có Thái Tử mới có thể mời ông ta, không nói đến hiện tại ông ta không ở kinh thành, mà tính ở, người khác đi thỉnh ông ta, cũng chưa chắc có thể thỉnh được.”
Diệp Xu Xu nhíu mày, việc này như thế nào cho phải, vạn nhất Thất hoàng tử thật sự chết thì làm sao bây giờ?
Đang nghĩ ngợi, Xuân Đào vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt kinh hoảng nói:
- “Không tốt không tốt! Thất hoàng tử qua đời!”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu cùng Tĩnh ma ma đại kinh thất sắc.
Diệp Xu Xu khiếp sợ nói:
- “Vừa rồi không phải nói hắn bệnh tình nguy kịch sao? Nhanh như vậy liền không còn?”
Xuân Đào khẩn trương nói:
- “Nô tỳ cũng là vừa mới nghe thái giám bên ngoài nói, nói là yết hầu Thất hoàng tử bị đàm ngăn chặn, các thái y căn bản không có biện pháp cứu giúp, hắn một hơi không thở được, thực mau liền đi…… Huệ quý phi đã khóc hôn mê, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu hiện tại còn ở Di Hòa cung. Bọn họ nói có mũi có mắt, nô tỳ mới đầu còn không quá tin tưởng, đi bên ngoài Di Hòa cung nhìn thoáng qua, bên trong tiếng khóc rung trời, nô tỳ tìm người vừa hỏi, đều nói Thất hoàng tử qua đời.”
Diệp Xu Xu sắc mặt tái nhợt, hiện giờ Thất hoàng tử mới hai tuổi, nó như vậy chết đi? Nó vừa chết, khẳng định trách nhiệm sẽ đẩy đến trên đầu Hoàng Hậu……
Dù cho Diệp Xu Xu đối với ngọn nguồn việc này đã có chút manh mối, thế nhưng tưởng tượng đến chủ nhân phía sau màn vì ích lợi của chính mình, không tiếc hại chết một hài tử hai tuổi, đáy lòng nàng liền nhịn không được phát lạnh.
Người phía sau màn thật sự là tâm địa thật ngoan độc.