Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
- “Nơi này là quân doanh trọng địa, người ngoài không thể tự tiện tiến vào.”
Mấy tên binh lính trông coi đại môn vẻ mặt nghiêm túc, ngăn Diệp Trường Canh cùng Diệp Xu Xu ở bên ngoài.
Diệp Trường Canh tiến lên một bước ôm quyền nói:
- “Vị đại ca này, ta là thân vệ của Thái Tử, có chuyện quan trọng phải bẩm báo Thái Tử, thỉnh mấy vị châm chước.”
Tên lính nghe vậy nhìn thoáng qua nhau, người cầm đầu nhíu mày nói:
- “Ngươi nói ngươi là thân vệ Thái Tử? Vậy ngươi có chứng cứ chứng minh không?”
- “Có có.”
Diệp Trường Canh cười gật gật đầu, đưa tay sờ so@ng bên hông, sờ sờ hắn đột nhiên phát hiện không thấy lệnh bài của mình, hắn nhăn mày, theo bản năng nhìn nhìn phía sau.
Diệp Xu Xu ý thức được cái gì, đi tới hỏi:
- “Ca ca, có phải lệnh bài của ca ca đã rớt trên đường hay không?”
Diệp Trường Canh thầm nghĩ chỉ sợ thật đúng là rớt trên đường, vẻ mặt hắn xin lỗi nói với tên lính kia:
- “Quân sĩ, có khả năng lệnh bài của ta đã rớt, nhưng ta thật là thân vệ của Thái Tử điện hạ……”
Tên lính thủ vệ nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt nói,
- “Nếu là không có chứng cứ có thể chứng minh ngươi là thân vệ Thái Tử điện hạ, thứ chúng ta không thể thả ngươi đi vào, ai biết ngươi nói chính là thật là giả?”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu vội la lên:
- “Vị đại nhân này, chúng ta thật sự có việc gấp muốn bẩm báo điện hạ, mặc dù ngươi không cho chúng ta đi vào, phiền toái ngươi đi vào thông báo điện hạ một tiếng, được không?”
Tên lính thấy Diệp Xu Xu là nữ tử, cau mày, quát lớn:
- “Quân doanh trọng địa, nữ tử không được tiến vào!”
Diệp Trường Canh đi lên trước kéo Diệp Xu Xu ra phía sau, chắp tay thi lễ với tên lính,
- “Thỉnh vị này có thể phái người đi vào bẩm báo một chút……”
Tên lính xụ mặt lại không chịu phái người qua đi thông truyền, bởi vì vừa rồi Hoàng Hậu vào quân doanh, hắn sợ giờ phút này nếu là phái người đi tìm Thái Tử sẽ quấy rầy đến bọn họ.
Diệp Trường Canh cùng Diệp Xu Xu, thấy tên lính không chịu nhúc nhích, Diệp Xu Xu nôn nóng vạn phần, luôn mãi muốn nhờ.
Tên lính không kiên nhẫn nói:
- “Đi đi đi, sắc trời đã trễ thế này, nếu ta phái người đi quấy rầy đến điện hạ làm sao được? Đi đi đi, có chuyện gì, ngày mai lại đến.”
Ngày mai lại đến? Như vậy sao được? Nghĩ đến cảnh trong mơ, Diệp Xu Xu là mười lăm phút đều chờ không được, nàng còn muốn lại cầu, kết quả tên lính nổi giận,
- “Nếu lại không đi, ta liền cho là hai người các ngươi là thích khách mà bắt lại!”
Diệp Trường Canh sắc mặt biến đổi, nhanh chóng kéo Diệp Xu Xu đến một bên, khuyên nhủ:
- “Muội muội, bằng không chúng ta vẫn là ngày mai lại tới đây đi?”
Diệp Xu Xu không đồng ý, sự tình quan trọng, nàng một khắc cũng chờ không được.
Diệp Trường Canh không rõ vì cái gì Diệp Xu Xu vội vã muốn gặp Thái Tử như thế,
- “Rốt cuộc là muội có sự tình mấu chốt gì?”
Diệp Xu Xu cắn cắn môi, nói tình cảnh trong mộng với Diệp Trường Canh, Diệp Trường Canh nghe xong không cho là đúng nói:
- “Ca cho là sự tình gì quan trọng, nguyên lai chỉ là giấc mộng. Muội muội, muội không cần lo lắng, sự tình hiện thực luôn luôn tương phản với trong mộng……”
Hắn nói, Diệp Xu Xu lại không thể gật bừa, giấc mộng của nàng quá chân thật, còn mơ thấy tên núi Vạn Lộ, hơn nữa vừa lúc vị trí núi là chỗ giao giới Hạ Quốc cùng Bắc Nhung…… từ trước nàng cũng không biết cái địa phương như vậy.
Diệp Trường Canh thấy Diệp Xu Xu chấp nhất như vậy, thở dài, liền không lại tiếp tục khuyên bảo. Chính là tên lính thủ vệ nói cái gì đều không cho bọn họ đi vào, hai người cũng chỉ có thể ở ngoài cửa chờ lo lắng suông.
Quân doanh, Thái Tử tốn thời gian một ngày nhanh chóng biết rõ ràng các tình huống tướng lãnh cùng quân đội đại doanh nam giao. Trời tối, còn cùng mấy tướng quân ở doanh trướng thảo luận bố cục chiến trường. Các tướng quân đại doanh bởi vì Bắc Nhung xâm lược đã sớm nghẹn một bụng hỏa, lúc này biết Thái Tử muốn thân chinh Bắc Nhung, mọi người đều nhiệt tình dâng trào giống như là tiêm máu gà.
Doanh trướng, một đám nam nhân quay chung quanh thảo luận xuất chinh Bắc Nhung khí thế ngất trời.
Mãi cho đến khi nghe nói Hoàng Hậu tới đây, đám tướng quân mới chưa đã thèm mà rời đi.
Hoàng Hậu tiến vào thì thấy Thái Tử, bà một phen nước mũi một phen nước mắt mà răn dạy Thái Tử một phen, nói Bắc Nhung như thế nào như thế nào hung tàn, chỉ trích hắn không màng lão nương cùng an nguy của bản thân khăng khăng muốn thân chinh.
Thái Tử bị Hoàng Hậu ồn ào làm đau đầu, thật sự chịu không nổi, cuối cùng hắn nói:
- “Mẫu hậu hôm nay tới đây, chẳng lẽ là riêng tới khóc tang cho ta?”
Nghe được lời này, tay Hoàng Hậu đang quẹt nước mắt liền khựng lại, bà bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, cả giận nói:
- “Tiểu tử thúi, ngươi nói bừa cái gì?!”
Thái Tử quay đầu, nói:
- “Chẳng lẽ không phải sao? Hôm nay ta còn chưa cùng quân Bắc Nhung giao chiến, mẫu hậu đã nói lời nâng chí khí người khác diệt uy phong chính mình, chẳng lẽ là liệu định lần này ta xuất chinh nhất định sẽ bị bại? Không phải trước tiên khóc tang ta lại là cái gì?”
- “Phi phi phi, ngươi nói lời quỷ quái gì hả?”
Hoàng Hậu vừa tức vừa giận, nhìn mặt nhi tử vừa tuổi trẻ vừa anh tuấn đang cười, bà cắn chặt răng, nhưng thật ra lòng tràn đầy lo lắng đã vơi đi hơn phân nửa,
- “Được, ta không nói lời đó là được rồi chứ?”
Nhi tử nói có đạo lý, bất luận như thế nào, trận chiến này khẳng định là phải đánh, bà ở nơi này khóc cũng vô dụng, sẽ chỉ làm người cảm thấy đen đủi.
Nghĩ thông, Hoàng Hậu lau khô nước mắt, hít một hơi thật sâu,
- “Vân Lan, bên ta liền không nói, mặc kệ thế nào, con đều phải nguyên vẹn mà trở về cho ta, một sợi tóc đều không thể thiếu, ngươi có biết không?”
Thái Tử mỉm cười gật gật đầu,
- “Thỉnh mẫu hậu yên tâm, tương lai con còn phải dưỡng lão tống chung cho mẫu hậu, sẽ không đánh mất mệnh này.”
- “Liền ngươi nói nhiều.”
Hoàng Hậu nghe xong lời này hung hăng liếc hắn, tâm tình lại thoải mái rất nhiều.
Hai mẹ con nói trong chốc lát, đêm nay sự tình của Thái Tử tương đối nhiều, cho nên liền không ở lâu với bà, hắn đứng dậy nhìn bên ngoài biết hiện tại thời gian đã muộn, liền kêu Tống Tử Minh chuẩn bị doanh trướng cho Hoàng Hậu nghỉ ngơi, Hoàng Hậu liền cự tuyệt, nói bà xuất cung không thông tri hoàng đế, hiện tại cần phải trở về, Thái Tử cũng không ngăn cản, phái Tống Tử Minh đưa Hoàng Hậu ra quân doanh.
Hoàng Hậu rời đi xong, hắn lại gọi những tướng quân tới thảo luận bày binh bố trận.
Các tướng quân quay chung quanh chiến cuộc mỗi người phát biểu ý kiến của mình thảo luận cực kỳ kịch liệt. Mặc dù Thái Tử đầy bụng binh pháp thư tịch bất quá hắn chưa bao giờ ra chiến trường qua, bởi vậy đa số thời điểm là làm người đứng xem nghe, có đôi khi các tướng quân nói đến một ít địa phương, hắn còn có thể luôn đề lên vài câu....
Các tướng quân thình lình phát hiện tuy rằng Thái Tử không rời khỏi kinh thành, thế nhưng lại rõ biên cảnh Hạ Quốc như lòng bàn tay, thậm chí còn mỗi một vùng núi con sông trấn nhỏ đều biết, không chỉ có như thế, Thái Tử còn biết được rất nhiều đại tướng Bắc Nhung, ngay cả tính tình bản chất cùng phong cách tác chiến của bọn họ đều có thể nói bảy bảy tám tám.
Lời Thái Tử cũng không nhiều, nhưng mỗi một câu đều có thể chỉ ra ưu điểm cùng khuyết điểm hai bên địch ta, làm sao đẩy mạnh quân đội trên chiến trường, làm sao diễn luyện đều nói cực kỳ có kiến giải. Khi các tướng quân nghe xong đều thực thán phục, nguyên tưởng rằng Thái Tử bất quá là mao đầu tiểu tử không lên chiến trường qua, lại không ngờ, thế nhưng Thái Tử lại là quân sư kinh thiên vĩ địa.
Mọi người vẫn luôn cho tới sáng sớm mới tận hứng mà về.
Thái Tử cũng đã rất mệt, ngồi ở ghế mây nghỉ ngơi một phen. Thời điểm hắn mơ mơ màng màng sắp ngủ, nhận thấy được có người tay chân nhẹ nhàng đi tới đắp chăn lên trên người hắn.
Hắn mở mắt ra, liếc mắt một cái liền thấy Diệp Xu Xu sắc mặt có chút tiều tụy.
Thấy nàng lại đây, hắn sửng sốt, nhìn nhìn trái phải, nhận thấy được hiện tại xác thật hắn còn ở quân doanh.
- “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Thái Tử nhíu mày nói.
Diệp Xu Xu nhấp nhấp môi, buổi tối nàng cùng Diệp Trường Canh bị ngăn ở bên ngoài không thể tiến vào, sau lại xe ngựa Hoàng Hậu ra tới, bọn họ thấy Tống Tử Minh, liền cầu hắn hỗ trợ mang bọn họ vào.
Sau khi nàng tiến vào thì, Thái Tử đang ở doanh trướng cùng các tướng quân thảo luận khí thế ngất trời, Tống Tử Minh không nghĩ hắn bị quấy rầy, cho nên nàng liền đứng ở bên ngoài chờ, vẫn luôn chờ tới bây giờ.
- “Điện hạ, chừng nào thì người sẽ xuất chinh vậy?”
Thái Tử dựa vào ghế mây, khóe miệng nhẹ nhấp,
- “Cùng ngươi có quan hệ gì đâu?”
Diệp Xu Xu biết hắn kế tiếp lại sẽ ép hỏi đồng dạng lời nói, nàng nôn nóng nói:
- “Điện hạ, hiện tại không phải thời điểm bực bội tiểu nữ, điện hạ có biết hay không, lần này ngài xuất chinh có khả năng sẽ rất nguy hiểm?”
- “Nguy hiểm? Ngươi có ý gì?” Hắn nhướng mày nói.
Diệp Xu Xu nói tình cảnh trong mộng với hắn, dặn dò mấy trăm lần nói:
- “Điện hạ, ngài ngàn vạn lần đừng đi núi Vạn Lộ, nơi đó đặc biệt đặc biệt nguy hiểm!”
Nghe xong lời này, Thái Tử nhìn nàng, hỏi:
- “Ngươi chính là bởi vì việc này mà tới tìm ta?”
- “Đúng vậy, điện hạ, ngài phải nhớ lấy..... nhớ lấy nhất định không được đi núi Vạn Lộ!”
Thái Tử cười nhạt nói:
- “Bất quá là giấc mộng thôi, chẳng lẽ ta còn có thể thật sự bởi vậy mà chết?”
Diệp Xu Xu thấy hắn một chút đều không để bụng, nàng vội la lên:
- “Điện hạ, tính tiểu nữ cầu xin ngài, cầu ngài tin tưởng tiểu nữ một lần, chỉ lúc này đây được không?”
Thấy nàng gấp đến độ đều sắp dậm chân, Thái Tử híp híp mắt, trên mặt khinh miệt càng sâu,
- “Vì cái gì ta phải tin tưởng ngươi? Lời của ngươi chẳng lẽ chính là khuôn vàng thước ngọc? Buồn cười.”
Diệp Xu Xu thấy hắn thật sự không để bụng lời của nàng, trong lòng nàng cực kỳ khổ sở, từ trước hắn không giống như vậy, chẳng lẽ chính là bởi vì sự kiện kia cho nên chọc đến hắn không vui như thế sao?
Nàng cắn cắn môi,
- “Điện hạ, tiểu nữ biết trong lòng ngài oán tiểu nữ, ngài có thể mắng tiểu nữ giận tiểu nữ, thậm chí chờ sau khi ngài bình an trở về xử phạt tiểu nữ như thế nào đều không sao cả! Thế nhưng tiểu nữ cầu xin ngài nhất định phải để lời tiểu nữ nói vừa rồi ở trong lòng. Tuy rằng cái này chỉ là một giấc mộng, thế nhưng trước đây tiểu nữ cũng đi vào giấc mộng mơ thấy ngài mà! Nếu tiểu nữ có thể mơ thấy chuyện đã qua, sao ngài biết giấc mộng này không phải báo động trước tương lai?”
Thái Tử kéo chăn lông trên người xuống, vẫn là vẻ mặt không sao cả,
- “Mặc dù ngươi nói chính là sự thật thì như thế nào? Nếu trời cao thật muốn mệnh ta, ta lại làm nhiều giãy giụa cũng vô dụng.”
Diệp Xu Xu nghe được lời này sắc mặt trắng bệch, thái độ này của hắn, chẳng lẽ là không tin lời nàng nói sao?
- “Điện hạ……”
Hốc mắt Diệp Xu Xu đều đỏ,
- “Điện hạ không nên không sao cả như vậy được không? Tiểu nữ cầu xin điện hạ, cầu xin ngài nhất định phải coi trọng……”
Thái Tử thấy nàng gấp đến độ sắp khóc, khóe môi hắn cong cong, ném chăn lông trong tay đứng lên, nhướng mày nói:
- “Ngươi lo lắng như vậy làm gì? Ta lại không phải là người nào của ngươi?”
Diệp Xu Xu vừa tức vừa gấp, ngực nàng vừa chua vừa sót.
Thái Tử để sát vào nàng, thấp giọng nói:
- “Nói nữa, ta chết đi chẳng phải là càng tốt đối với ngươi, như vậy sẽ không có ai buộc ngươi phiền ngươi.”
Nghe lời này, rốt cuộc nước mắt Diệp Xu Xu nhịn không được rơi xuống,
- “Không, ngài không thể chết, ta không muốn ngài chết……”
- “A, phải không? Vì cái gì?”
- “Bởi vì…… Bởi vì……”
Diệp Xu Xu nghẹn ngào, thế nhưng kế tiếp lại như thế nào cũng nói không nên lời.
Thái Tử híp mắt, thầm nghĩ hôm nay hắn nhất định phải buộc nữ nhân này chính miệng nói ra, nếu không tám phần nàng còn muốn tiếp tục trốn tránh đi.
- “Không thể nói à? Xem ra giữa chúng ta không có gì để nói, ngươi có thể đi rồi.” Hắn nghiêng đầu cố ý không hề nhìn nàng.
Đương nhiên Diệp Xu Xu sẽ không đi, trước mắt Thái Tử vẫn là không xem lời nàng nói là chuyện gì, làm sao nàng có thể đi? Nếu nàng đi, đến lúc đó hắn thật sự xảy ra chuyện nên làm cái gì bây giờ?
- “Điện hạ, tiểu nữ cầu ngài tin tiểu nữ một lần đi……” Nàng đỏ mắt chạy đến trước mặt Thái Tử nói.
Thái Tử xoay người không để ý tới nàng, nàng chấp nhất mà tiếp tục vòng đến trước mặt hắn,
- “Ngay lúc này đây, được không……”
Thái Tử mặt không biểu tình đi nhanh ra ngoài doanh trướng, Diệp Xu Xu gấp đến độ theo sau,
- “Điện hạ, điện hạ điện hạ……”
Chính là mặc kệ nàng như thế nào cầu xin, đối phương vẫn là thờ ơ. Diệp Xu Xu khổ sở mà khóc ra,
- “Được, được được, ngài không cần lại cùng tiểu nữ chơi tính tiểu hài tử!”
Đối phương như cũ để ý đều không để ý tới.
Diệp Xu Xu hỏng mất,
- “Bởi vì tiểu nữ thích ngài, tiểu nữ sợ ngài chết đi tương lai không ai cưới tiểu nữ, tiểu nữ chỉ nghĩ ngài đàng hoàng tồn tại, tương lai cưới tiểu nữ vào cửa!”
Nàng nói cho hết lời, bước chân Thái Tử ngưng lại, xoay người nhìn nàng.
Diệp Xu Xu đỏ mắt, vẻ mặt ủy khuất.
Thái Tử nhấp nhấp môi,
- “Được, lời nàng nói ta nhớ kỹ.”