Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Trên xe ngựa bên ngoài Diệp phủ, Thái Tử nhìn theo Diệp Xu Xu đi vào Diệp phủ, Tống Tử Minh quay đầu lại hỏi:
- “Điện hạ, hiện tại chúng ta hồi cung không?”
Thái Tử nhấp môi,
- “Kinh Triệu Doãn bên kia đề ra nghi vấn thế nào?”
Tống Tử Minh hô lên, một hắc y nhân thân hình mạnh mẽ từ trên nóc nhà nhảy xuống, trình lên một phong thư, Thái Tử mở ra nhìn nhìn.
Sau khi xem xong, Thái Tử biểu tình lãnh đạm, Tống Tử Minh thấy sắc mặt Thái Tử không đúng, hắn vội vàng hỏi:
- “Điện hạ, làm sao vậy?”
Thái Tử buông thư nói:
- “Đêm nay không quay về.”
Nói xong, hắn đi xuống xe ngựa.
*** *** *** *** ***
Diệp Xu Xu vừa bước vào trong phòng liền nghe được tiếng Diệp Chân Chân khóc lóc kể lể.
- “Cha, ngài phải cứu cứu nương! Nương là bị oan uổng……”
Diệp Thịnh Hồng bị nàng quấy rầy phiền thật phiền, vừa vặn nhìn thấy Diệp Xu Xu đi vào, ông vội vàng đi qua, nhíu mày hỏi:
- “Xu nhi, hôm nay con đi Ninh Viễn Hầu phủ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
Diệp Xu Xu hít sâu một hơi, nói sự tình phát sinh ở Ninh Viễn Hầu phủ một lần, Diệp Thịnh Hồng nghe xong sắc mặt trở nên rất khó xem, Diệp Chân Chân khóc ròng nói:
- “Không phải, không phải, nương ta không có tâm tư này……”
Diệp Xu Xu cười lạnh nói:
- “Không có? Ta đây muốn hỏi rõ ràng túi thơm của ta đặt ở trong khuê phòng của ta, trừ bỏ nương của ngươi ra, ai còn có tư cách đụng đến đồ vật của ta?”
Diệp Chân Chân còn muốn giảo biện, mặt Diệp Thịnh Hồng âm tình bất định, mở miệng nói:
- “Việc này xác thật là mẫu thân con không đúng, thế nhưng đây là gièm pha trong nhà chúng ta, việc xấu trong nhà không thể bày ra ngoài. Xu nhi, mẫu thân con không thể bị giam giữ ở Kinh Triệu Doãn.”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu nhấp nhấp môi, nàng biết Diệp Thịnh Hồng không nghĩ mất mặt Diệp gia, chính là nếu thật sự kêu nàng thỉnh cầu Thái Tử thả Liễu thị, nàng lại không cam lòng.
- “Cha, nếu Liễu di được thả ra, ngài tính xử lý như thế nào?”
Diệp Thịnh Hồng nhíu mày, chuyện này ông còn không có nghỉ kỹ, đích xác lần này Liễu thị thật quá mức, chỉ là bà xử lý nội trợ Diệp gia nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa nhi tử Diệp Trường Vinh bà sinh vẫn còn nhỏ……
Đang nghĩ ngợi, Tống Tử Minh đi đến, phía sau hắn còn đi theo hai gã thị vệ, hai gã thị vệ một trái một phải áp giải Liễu thị.
Diệp Chân Chân thấy Liễu thị, kinh hỉ mà hô:
- “Nương!”
Người Diệp gia cũng đều thấy được Liễu thị, sắc mặt Liễu thị tái nhợt thoạt nhìn thực tiều tụy, sau khi bà bị bắt vào phủ Kinh Triệu Doãn, bị đầu lĩnh trong lao dọa cho sợ hãi, lao đầu lĩnh trong lao hù dọa một câu, bà liền sợ một năm một mười toàn chiêu.
Hồi tưởng lại trải qua đoạn địa ngục kia, nhìn thấy nữ nhi của mình, rốt cuộc Liễu thị khắc chế không được nữa, ôm Diệp Chân Chân gào khóc lên.
Tống Tử Minh thấy thế, khóe miệng bứt lên một độ cong trào phúng, Diệp Thịnh Hồng thấy hắn tới, vội vàng đi lên trước,
- “Tống hộ vệ, làm phiền ngài đưa tiện nội về.”
Tống Tử Minh nói:
- “Diệp đại nhân, trước tiên ngài không vội nói lời cảm tạ, vị phu nhân này của ngài thật đúng là thật to gan đấy.”
Nói xong, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một phong thơ, giao cho Diệp Thịnh Hồng, Diệp Thịnh Hồng xem xong thì sắc mặt đại biến, trong tin nói Liễu thị là phụng ý Huệ quý phi cùng Ninh Viễn Hầu phu nhân cấu kết lên muốn làm hại Diệp Xu Xu……
Tống Tử Minh nói:
- “Diệp đại nhân, hiện giờ việc này Thái Tử điện hạ đã biết! Ngài cũng biết, Diệp cô nương là thư đồng thiếp thân của Cửu công chúa, cho nên gần gũi Cửu công chúa, có lẽ đúng là bởi vậy mà đắc tội Huệ quý phi.”
Nói tới đây, hắn dừng một chút,
- “Diệp đại nhân, xưa nay Huệ quý phi cùng Hoàng Hậu nương nương không hợp, mà Diệp cô nương lại được Hoàng Hậu nương nương yêu thích, hiện giờ Diệp phu nhân trước mặt mọi người làm ra sự tình này, chẳng phải là cố ý không cho Hoàng Hậu mặt mũi?”
Diệp Thịnh Hồng nghe xong sắc mặt cực kỳ khó coi, bị Tống Tử Minh chỉ điểm như vậy, ông ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, lập tức không hề do dự, hô hai bà tử tới bắt Liễu thị nhốt lại và giao trách nhiệm nhốt bà vào trong từ đường.
Liễu thị khóc lớn xin tha, Diệp Chân Chân cũng khóc lóc cầu tình, Diệp Thịnh Hồng không dao động, lạnh mặt quát lớn nói:
- “Ngươi làm chuyện tốt! Thế nhưng còn có mặt mũi khóc?”
Lại nói với hai bà tử:
- “Hai người các ngươi mang nàng đi coi chừng cho kỹ, không có mệnh lệnh của ta không chuẩn cho nàng ăn uống!”
Hai cái bà tử lĩnh mệnh áp Liễu thị khóc lóc ầm ĩ không thôi rời đi.
Diệp Chân Chân còn muốn cầu tình, Diệp Thịnh Hồng tức giận mà nói:
- “Lại dong dài với ta nữa, ngươi liền đi theo nương ngươi đi!”
Lúc này Diệp Chân Chân mới sợ tới mức ngừng tiếng khóc.
*** *** *** *** ***
Buổi tối, Ninh Viễn Hầu phủ xảy ra chuyện lớn, nghe nói ba năm trước đây con vợ cả Ninh Viễn Hầu vì cướp đi bình hoa cổ của một tú tài, mà đánh chết một người sống sờ sờ, mấy năm gần đây người nhà tú tài luôn muốn công đạo không có kết quả, còn bị Hầu công tử phái người đánh một trận đuổi đi ra khỏi kinh thành.
Nguyên bản án tú tài đá chìm đáy biển, không nghĩ tới đêm nay lại bị Kinh Triệu Doãn lật ra.
Nha môn Kinh Triệu Doãn suốt đêm tiến đến bắt người, trên dưới trong Ninh Viễn Hầu phủ đều bị náo loạn gà chó không yên, Kinh Triệu Doãn làm như quyết tâm phải bắt người, thậm chí đều làm lơ Ninh Viễn Hầu, Hầu công tử giãy giụa không có kết quả bị nha dịch trói gô lại, Ninh Viễn Hầu phu nhân trơ mắt nhìn nhi tử thân sinh bị bắt đi, hỏng mất khóc lớn.
Đương nhiên việc này Diệp Xu Xu cũng không biết, ban ngày náo loạn một hồi, buổi tối nàng mệt đến hoảng, sớm đã ngủ.
Ban đêm, nàng ngủ mê mê trầm trầm, cảm giác bên người có người, người nọ còn duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, nàng ngửi được mùi hương quen thuộc trên người nọ, tâm trở nên thực bình tĩnh.
Ngày hôm sau, nàng rời giường thì, thấy bên cạnh có dấu vết người ở trên giường, nàng ngốc lăng trong chốc lát, quả nhiên đêm qua có người tới đây!
Người nọ sẽ là ai? Trong đầu nàng không chút do dự hiện ra một người. Nhớ tới người nọ, Diệp Xu Xu đỏ mặt lên, hắn cũng quá đáng giận, hơn nửa đêm thế nhưng chạy vào phòng nàng ôm nàng ngủ……
Lục Nhiễu nghiêng ngả lảo đảo vọt vào nói:
- “Tiểu thư, lão gia nói muốn hưu thê!”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu sửng sốt, Thúy Bình khó có thể tin,
- “Hưu thê? Hưu phu nhân?”
Lục Nhiễu mạnh gật đầu,
- “Đúng vậy, nhị tiểu thư cùng tiểu thiếu gia nghe nói thì đều chạy đến chính đường cầu thỉnh, hiện tại bên ngoài chính là náo loạn túi bụi đấy!”
Lục Nhiễu nói không sai, xác thực chính đường đang náo loạn lên, Diệp Chân Chân cùng Diệp Trường Vinh quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin Diệp Thịnh Hồng không nên hưu Liễu thị, Liễu thị bị phạt quỳ trong từ đường nghe được tiếng gió thì cũng náo loạn muốn gặp Diệp Thịnh Hồng.
Trong nhà ầm ĩ gà bay chó sủa.
Lão thái thái nghe nói Diệp Thịnh Hồng muốn hưu thê, bà nhíu mày, vừa mới chuẩn bị đi khuyên Diệp Thịnh Hồng, Diệp Trường Canh đi tới, từ đầu chí cuối nói ra sự tình phát sinh ngày hôm qua với lão thái thái.
Cuối cùng, hắn nói:
- “Nãi nãi, tôn nhi biết ngài cảm nhớ Liễu thị làm lụng vất vả vì cái nhà này nhiều năm, nhưng hôm nay cháu cùng Xu nhi đã trưởng thành, trong nhà nhiều năm cũng an an ổn ổn, câu cửa miệng nói thê nếu không hiền sẽ náo loạn đến trong nhà gà chó không yên, Liễu thị phẩm hạnh không hợp, căn bản là không xứng lại làm mẹ cả.”
Lão thái thái nghe xong những lời này, lại tức lại bực Liễu thị, cũng không hề nghĩ ngăn trở Diệp Thịnh Hồng hưu thê.
Chính đường, biểu tình Diệp Thịnh Hồng phức tạp, nghĩ đến đêm qua Thái Tử đột nhiên đến thăm, lúc ấy thật làm ông hoảng sợ.
Thái Tử nói với ông:
- “Cô muốn cưới nữ nhi ngài Diệp Xu Xu làm vợ.”
Những lời này đương trường dọa ông ngốc.
Thái Tử còn nói:
- “Cô không hy vọng nàng chịu bất luận cái ủy khuất gì.”
Hắn thẳng tắp chăm chú nhìn Diệp Thịnh Hồng,
- “Bất luận kẻ nào, bao gồm ngươi, đều không thể thương tổn nàng.”
Diệp Thịnh Hồng trong đầu trống rỗng, sau khi Thái Tử rời đi, ông ở trong phòng phát ngốc một đêm, thời điểm mới sáng, ông giật mình một cái, lúc này rốt cuộc mới hoàn toàn thanh tỉnh.
Sau khi thanh tỉnh, ông nhớ tới Thái Tử cảnh cáo ông, không ngừng mồ hôi lạnh ròng ròng, nhanh chóng quyết định phải hưu Liễu thị. Vì thế lúc này mới có một màn hiện tại.
Diệp Chân Chân mang theo đệ đệ quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, nhưng Diệp Thịnh Hồng không dao động, tuyệt bút vung lên viết xuống giấy hưu thê, lại lệnh người kéo Liễu thị từ từ đường ra, Liễu thị thấy phong hưu thư liền kêu khóc lên, mẫu tử ba người đồng thời kêu khóc, hy vọng Diệp Thịnh Hồng thủ hạ lưu tình.
Diệp Thịnh Hồng bị bọn họ ầm ĩ đau đầu, nói với Liễu thị:
- “Ngươi làm chuyện gièm pha bực này, chẳng lẽ còn trông cậy vào ta lưu ngươi lại? Còn Chân Chân cùng Trường Vinh, ta sẽ tự sắp xếp tiền đồ cho bọn chúng, việc hôn nhân của Chân Chân, ta đã tính toán xong, ta chuẩn bị gả nàng cho một cử tử họ Bạch, tuy rằng cử tử này gia cảnh nghèo khó chút, bất quá làm người chăm chỉ thông minh, đáy lòng lại trung hậu thành thật, về sau Chân Chân gả cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi Chân Chân.”
Lời này vừa ra, Liễu thị cùng Diệp Chân Chân đồng thời kinh hoảng thất thố lên.
- “Lão gia.... làm sao ngài có thể gả Chân Chân cho một cái tiểu tử nghèo?”
- “Cha, con không muốn gả cho hắn……”
Diệp Thịnh Hồng lạnh mặt nói:
- “Liễu thị, hiện tại ngươi đã không có tư cách đối với việc hôn nhân của Chân Chân khoa tay múa chân, còn Chân Chân, đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì, ta biết ngươi muốn gả cho nhà cao cửa rộng, thế nhưng ngươi cũng phải nhận rõ chính mình, những gia đình hầu tước đó cái nào là đèn cạn dầu? Không nói đến người ta có thể xem trúng ngươi hay không, liền tính ngươi gả tới, nếu ngươi không có cực kỳ thủ đoạn, có thể làm hảo vị trí phu nhân chính phái không?”
- “Nhiều năm như vậy, ngươi đừng tưởng rằng cha ngươi ta thật là già cả mắt mờ không rõ ràng lắm những tiểu kỹ xảo của ngươi, ngươi trừ bỏ sẽ ở trước mặt ta khóc lóc giả đáng thương đi tranh đồ của Xu Xu, còn sẽ làm gì? Ngươi có một chút phong phạm của tiểu thư khuê các nương tử chính phái sao? Nhiều năm như vậy, ta mở một mắt nhắm một mắt, không vạch trần ngươi, cũng chỉ là hy vọng trong nhà hòa thuận ít sinh thị phi, nhưng không dự đoán được ngươi thế nhưng tâm sinh đố kỵ, liên hợp nương ngươi hại thân tỷ tỷ ngươi một trận!”
Một đoạn nói sắc mặt Diệp Chân Chân tái nhợt như tờ giấy, nước mắt muốn lưu không lưu, trong đầu nàng ầm ầm ầm một mảnh, nguyên lai cha nàng vẫn luôn biết……
Liễu thị lại vẫn thực không cam lòng, khóc lóc kể lể công lao của mình với Diệp gia, Diệp Thịnh Hồng căn bản không muốn nghe bà dong dài, kêu bà tử lấp kín miệng bà, phái chiếc xe ngựa, giao trách nhiệm hạ nhân đưa Liễu thị đến ở thôn trang nông thôn, không bao giờ cho bà vào kinh thành.
Diệp gia ầm ĩ người ngã ngựa đổ, Diệp Xu Xu ngồi ngay ngắn ở trong phòng, Lục Nhiễu chạy qua lại nói tin tức nghe được với nàng, cuối cùng Diệp Xu Xu nghe được Liễu thị bị hưu rồi bị áp lên xe ngựa đưa đến thôn trang không bao giờ có thể ra, nàng khẽ thở dài.
Không cần đoán, cái này khẳng định là do Thái Tử ở sau lưng thúc đẩy một phen, cho nên Diệp Thịnh Hồng mới có thể hạ quyết tâm hưu thê.
Diệp gia bên này náo loạn còn không có xong, Ninh Viễn Hầu phu nhân bởi vì nhi tử bị bắt, nên sáng sớm liền tiến cung tìm Huệ quý phi cầu tình.
Huệ quý phi nghe nói việc này thì, giữa mày nhíu lại,
- “Án tử đó đều đã là bản án cũ ba năm trước đây, nên chuẩn bị cũng đều chuẩn bị xong rồi, như thế nào hiện giờ án tử rồi lại nhảy ra?”
Hầu phu nhân khóc ròng nói:
- “Thần phụ cũng không biết sao lại thế này! Nửa đêm ngày hôm qua, Kinh Triệu Doãn làm như ăn quả cân quyết tâm, tự mình mang theo mấy chục tên nha dịch tới bắt người, ngay cả phu quân thần phụ đều ngăn không được!”
Dứt lời, Huệ quý phi khó có thể tin,
- “Làm sao mà như thế? Phu quân của ngươi chính là Ninh Viễn Hầu, hắn một tên Kinh Triệu Doãn nho nhỏ thế nhưng gan lớn như vậy?”
Hầu phu nhân cũng không nói lên được sao lại thế này, chỉ khóc lóc cầu Huệ quý phi cứu cứu nhi tử bà.
Huệ quý phi bị bà ầm ĩ đến đau đầu, trấn an bà xong thì, phái người đi tra xem là chuyện như thế nào? Tra tra một cái, bà mới biết được hôm qua Thái Tử điện hạ thế nhưng đi Ninh Viễn Hầu phủ, lại còn có tự mình giải vây cho Diệp Xu Xu, không chỉ có như thế, thậm chí còn bắt Trần Kỳ cùng Liễu thị đi, hai người đều bị bắt đến phủ Kinh Triệu Doãn thẩm vấn, Liễu thị thực mau được thả, Trần Kỳ bị hành hung một trận, nghe nói còn thổ lộ rất nhiều lời.
Ban đêm ngày hôm qua, Kinh Triệu Doãn đột nhiên làm khó dễ, chỉ sợ cùng những lời Trần Kỳ khai không phải không có liên hệ. Bất quá Kinh Triệu Doãn dám can đảm tự mình đi Ninh Viễn Hầu phủ bắt người, khẳng định là được Thái Tử bày mưu đặt kế, nếu không hắn nào có to gan như vậy?
Nghĩ đến đây, Huệ quý phi đột nhiên đứng lên, Thái Tử đây là muốn ra tay sao?
*** *** *** *** ***
Liễu thị bị đưa đi thì, hôn kỳ của Diệp Chân Chân cũng bị định xuống, bất luận nàng khóc lóc cầu xin như thế nào, Diệp Thịnh Hồng đều làm như ăn quả cân quyết tâm muốn gả nàng cho cái cử nhân họ Bạch, còn cấm túc nàng, thẳng đến ngày đại hôn mới bỏ lệnh cấm.
Diệp Chân Chân mộng hào môn mà khóc ruột gan đứt từng khúc.
Diệp Xu Xu biết được việc này thì, nàng còn tính hảo tâm, đặc biệt phái người đi tìm hiểu vị cử nhân họ Bạch, có được tin tức là, người nọ năm nay 21 tuổi, ngũ quan đoan chính dáng người cao, cha mẹ đều nghề nông, chỉ một mình hắn, gia cảnh tuy rằng xa không bằng Diệp gia, nhưng có hơn ba mươi mẫu đồng ruộng, ăn mặc không lo. Cha mẹ đều là người thành thật trung hậu, hơn nữa Bạch cử nhân tuổi còn trẻ đã trúng tam nguyên, xem tình cảnh, khả năng đậu tiến sĩ sang năm tính rất lớn.
Diệp Thịnh Hồng thực thưởng thức hắn, tiếp xúc với hắn có hơn nửa năm, thấy nhân phẩm hắn xác thật không thể chê, lúc này mới muốn gả nữ nhi cho hắn.
Diệp Xu Xu nghe xong miêu tả vị Bạch cử nhân thì, trong lòng nàng rất thổn thức, ở cổ đại mà nói, Diệp Thịnh Hồng thật sự xem như một phụ thân tốt rồi, vì hôn sự nhi nữ rầu thúi ruột. Đáng tiếc Diệp Chân Chân tựa hồ không cảm kích, còn đang khóc lóc náo loạn tuyệt thực không chịu gả chồng.
Bất quá nàng khóc cũng vô dụng, hai nhà Diệp Bạch đã định hôn sự, trừ phi hủy hôn, nếu không xác định Diệp Chân Chân vững chắc là phải gả.