Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Diệp Xu Xu đánh nam nhân hôn mê xong, ngọc bài bên hông nam nhân rớt xuống, nàng ngồi xổm xuống nhặt ngọc bài lên nhìn.
Ngọc bài này thủ công tinh tế, Diệp Xu Xu nhìn thấy mày nhăn lại, nàng nhìn thấy ngọc bài giống vậy ở trên eo Trần Đình.
Chính diện ngọc bài lại khắc một chữ “Trần”, mặt trái khắc một chữ “Kỳ”.
Nàng nghĩ thầm cho nên nam nhân trước mặt thế nhưng là nhi tử Ninh Viễn Hầu?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân.
“Kẽo kẹt”, cửa bị mở ra từ bên ngoài.
Địch Uyển Dung hưng phấn khó nhịn dẫn đầu bước vào ngạch cửa, nhưng mà nàng lại không có nhìn thấy được tình tiết trong dự đoán, trong phòng nằm một nam nhân, nam nhân kia vóc người cao lớn tay che hạ bộ cuộn tròn thành một cục té xỉu trên mặt đất, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Diệp Xu Xu nhìn thấy các nàng vọt vào, nàng hơi hơi nheo mắt.
Địch Uyển Dung, Trần Đình, Diệp Chân Chân……
Nam nhân này chân trước mới vừa tiến vào không trong chốc lát, xảo như vậy, các nàng liền vọt vào?
Đám người này tiến vào là chuyên môn lại đây bắt gian đi? Nếu vừa rồi nàng phản ứng chậm một bước, chỉ sợ giờ phút này các nàng nhìn thấy sẽ là nàng cùng nam nhân trên mặt đất dây dưa ở bên nhau. Nếu thật là như thế, vậy nàng nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, y theo trình độ khắc nghiệt của cổ đại đối với nữ tử, liền tính là nam nhân phạm sai, bị trách móc nặng nề nhất lại vẫn là nữ nhân, đến lúc đó danh dự nàng bị hủy.... chết đều còn tính nhẹ.
Diệp Xu Xu trầm mặt xuống, đám người này cũng thật đủ ác độc, lại hại nàng như vậy.
- “Sao lại thế này?” Địch Uyển Dung nhìn nam nhân ngã trên mặt đất nhíu mày hỏi.
Diệp Xu Xu nói:
- “À, trong phòng đột nhiên xông tới một tên tiểu tặc, bị ta đánh hôn mê.”
Diệp Chân Chân nghe xong lời này, mắt nàng cứng lại, người trên mặt đất thế nhưng do Diệp Xu Xu đánh hôn mê? Nàng nhìn nam nhân kia, dáng vẻ người nọ thân cao mã đại, thấy thế nào đều không giống sẽ dễ dàng bị đánh hôn mê.
Sau khi các khuê tú khác nghe được đều hai mặt nhìn nhau.
Địch Uyển Dung gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Xu Xu,
- “Vì cái gì ngươi phải đánh người hôn mê hả?”
Diệp Xu Xu giật nhẹ môi,
- “Thật là kỳ quái, quận chúa ngươi làm sao không hỏi xem tiểu mao tặc này làm sao xông vào trong phòng?”
Ngực Địch Uyển Dung phập phồng lên xuống một phen, nàng nắm chặt tay, nàng thực không cam lòng, chẳng lẽ trò hay này thế nhưng chỉ có thể biến thành như vậy?
Trần Đình đi tới nhìn nam tử trên mặt đất, nàng âm thầm cắn răng, trong lòng mắng cái phế vật vô dụng này, một đại nam nhân thế nhưng bị nữ tử đánh hôn mê.
Diệp Xu Xu trầm khuôn mặt nói với Trần Đình:
- “Trần đại tiểu thư, cái nha hoàn nhà tiểu thư thật đúng là mắt mù, rõ ràng nàng vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, làm sao thế nhưng một nam nhân tiến vào đều nhìn không thấy vậy?”
Nghe vậy, các khuê tú khác đều nhìn về phía Trần Đình, gân xanh trên trán Trần Đình nhảy nhảy.
Diệp Xu Xu tiếp tục nói:
- “Hôm nay ta xem như kiến thức được đạo đãi khách của Ninh Viễn Hầu phủ, hất nước ướt y phục ta không nói, còn cố ý đưa ta vào sân viện hẻo lánh này, sau đó còn thả một tên nam nhân không biết tên tuổi tiến vào, cuối cùng Trần tiểu thư, ngài lại thật khéo không khéo mà dẫn dắt một đám người lại đây..... A!”
Vẻ mặt nàng trào phúng,
- “Trần tiểu thư mang nhiều người như vậy tới đây là muốn làm gì?”
Giọng Diệp Xu Xu rơi xuống, trong phòng trừ Trần Đình Diệp Chân Chân Địch Uyển Dung ba người ra, mặt các khuê tú khác đều lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Trần Đình đều mang theo nghi ngờ.
Các nàng lại không ngốc, tự nhiên nghe ra ý ngoài lời của Diệp Xu Xu.
Trần Đình sắc mặt biến đổi, nàng không nghĩ tới Diệp Xu Xu lại dám giáp mặt vạch trần nàng.
Diệp Chân Chân mở miệng nói:
- “Tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, Trần cô nương mang chúng ta tới đây là vì để chúng ta xem một bộ y phục.”
Diệp Xu Xu mắt lạnh liếc Diệp Chân Chân, mỉa mai nói:
- “Y phục à? Cái y phục gì đáng giá để cho các ngươi phải hưng sư động chúng như thế? Có thể để cho ta cũng mở mở mắt không?”
Diệp Chân Chân nhấp nhấp môi quay đầu nhìn Trần Đình.
Sắc mặt Trần Đình không tốt lắm, nàng làm gì chuẩn bị cái y phục gì? Nàng chẳng qua là tìm cái cớ cố ý mang tất cả mọi người tới đây xem Diệp Xu Xu làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Trong phòng giằng co trong chốc lát, Trần Đình nói:
- “Thật là xin lỗi, là nha hoàn ta thất trách.”
Tiếp theo nàng kêu nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa vào, sau khi nha hoàn tiến vào, Trần Đình lạnh mặt phủi tay chính là một cái tát,
- “Ngươi mù sao? Canh giữ ở ngoài cửa như thế nào lại để nam nhân này vào đây?”
Nha hoàn phịch quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể lể nói:
- “Tiểu thư, nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ là đi nhà xí một chuyến……”
Trần Đình quát lớn vài tiếng, Diệp Xu Xu thấy các nàng chủ tớ kẻ xướng người hoạ mà ném nồi, mặt nàng lộ vẻ trào phúng, thật sự không nghĩ lại xem các nàng diễn kịch, nhấc chân đi ra ngoài.
Vốn dĩ nàng muốn trực tiếp rời đi địa phương quỷ quái chướng khí mù mịt này, thế nhưng chờ đến thời điểm nàng đi nhanh đến cửa Ninh Viễn Hầu phủ, có gã sai vặt truy tới nói Ninh Viễn Hầu phu nhân thỉnh nàng đi qua.
Diệp Xu Xu không nghĩ trở lại, nhưng gã sai vặt lại nói nam nhân bị nàng đánh hôn mê đã tỉnh, hiện giờ đang cáo trạng ở chỗ Ninh Viễn Hầu phu nhân.
Diệp Xu Xu nghe xong lời này hung hăng nhíu mày, tên nam nhân thúi thế nhưng còn có mặt mũi ác nhân cáo trạng trước à?
Nàng suy nghĩ một lát, rõ ràng nếu mình bỏ đi luôn, vậy quyền lên tiếng nhất định sẽ dừng ở trên người nam nhân kia, đến lúc đó cũng không biết sẽ truyền ra cái ô ngôn uế ngữ gì nữa.
Cứ việc nàng thực không tình nguyện, nhưng cũng không thể không vòng vèo đi trở về.
*** *** *** *** ***
Trong phòng, khách khứa hai mặt nhìn nhau.
Diệp Chân Chân nhìn nam nhân đang cáo trạng với Ninh Viễn Hầu phu nhân, nam nhân đó tên là Trần Kỳ, nghe nói là thứ tử trong phủ Ninh Viễn Hầu, nguyên bản ở thôn trang ngoài thành, lần này là bị Hầu phu nhân cố ý kêu về, địa vị của hắn ở trong gia tộc có thể nói là bé nhỏ không đáng kể.
Hôm nay hắn đặc biệt tới đây dựa theo chỉ thị của Huệ quý phi khinh bạc Diệp Xu Xu, lại không nghĩ rằng sự tình thế nhưng hỏng.
Lúc ấy sau khi Trần Kỳ tỉnh lại là xấu hổ và giận dữ đan xen, Trần Đình cười lạnh nói:
- “Ngươi tức giận thì có ích lợi gì? Là chính ngươi vô năng!”
Trần Kỳ sắc mặt khó coi, mẹ cả hắn từng hứa hẹn sau khi sự thành sẽ cho hắn chỗ tốt, hiện giờ sự tình bị hỏng, khẳng định mẹ cả sẽ không cho hắn chỗ tốt như đã hứa.
Trần Đình tức giận, mới vừa rồi nàng bị Diệp Xu Xu trước mặt mọi người nhục nhã một trận, hiện giờ chỉ sợ rất nhiều người đều cho rằng nhà bọn họ là cố ý hãm hại Diệp Xu Xu.
Liễu thị biết sự tình bị hỏng xong, bà rất nôn nóng, sợ sẽ làm Huệ quý phi không vui, Diệp Chân Chân tiến đến bên tai bà thấp giọng nói vài câu, mắt Liễu thị sáng ngời, vì thế liền có một màn kế tiếp.
Trần Kỳ chạy đến trong yến hội, làm trò trước mặt mọi người cáo trạng với Ninh Viễn Hầu phu nhân, hắn xấu hổ và giận dữ đan xen,
- “Cái Diệp cô nương nàng thấy dáng vẻ ta anh tuấn, ý đồ câu dẫn ta, ta không nghĩ phản ứng nàng, thế nhưng nàng thẹn quá thành giận, lợi dụng lúc ta không chú ý, đã đánh ta hôn mê!”
Diệp Xu Xu đi vào đại sảnh nghe cách nói này bị tức giận tới rồi.
Nàng thấy dáng vẻ hắn anh tuấn nên có ý đồ câu dẫn hắn à? Còn câu dẫn không thành thẹn quá thành giận?
Phi!!!
Trên đời làm sao sẽ có người không biết xấu hổ như vậy!
Chính là mặc kệ Trần Kỳ là nói vớ vẩn, chỉ cần hắn nói ra, tên đó dự bị hao tổn cũng chỉ là Diệp Xu Xu, ai bảo nàng là nữ tử?
Địch Uyển Dung cùng Diệp Chân Chân ngồi ở một bên xem kịch vui, các phu nhân khác trong phòng nghe được lời này, trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Xu Xu là cái dạng nữ tử này!
Ninh Viễn Hầu phu nhân mắt lộ ra kinh ngạc,
- “Lại có việc này?”
Trần Kỳ nói:
- “Thiên chân vạn xác! Vị Diệp cô nương kia thật sự là bôn phóng người, nàng vừa thấy ta liền thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm ta, sau lại còn kéo ta đến trong phòng, đối ta mọi cách dụ dỗ, lòng ta nghĩ ta là quân tử đoan chính, như thế nào có thể bị loại nữ tử này dụ dỗ? Cho nên ta không nghĩ lý nàng, nào biết nàng không thuận theo không buông tha, thấy ta đối nàng xác thật vô tình, nàng thẹn quá thành giận……”
Hắn nói còn chưa dứt lời, Diệp Xu Xu bước vào, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn nàng.
Diệp Xu Xu lạnh mặt đi đến trước mặt Trần Kỳ, Trần Kỳ thấy nàng, nhớ tới vừa rồi hắn đã chịu khuất nhục, hắn phẫn hận mà trừng mắt Diệp Xu Xu.
Diệp Xu Xu giật nhẹ môi,
- “Ta nói Ninh Viễn Hầu phu nhân đoan trang hào phóng sao có thể sẽ sinh ra một nhi tử như ngươi vậy? Nguyên lai ngươi chỉ là một thứ tử.”
Lời này vừa ra, Trần Kỳ sắc mặt rất khó xem, ngày thường hắn ghét nhất người khác nói hắn là thứ tử!
Diệp Xu Xu bên miệng lộ ra nụ cười mỉa mai,
- “Trần công tử, ngươi mới vừa nói ta câu dẫn ngươi? Ta cảm thấy ta giống như không cần thiết câu dẫn một tên nam tử tiểu thiếp sinh đi? Huống chi, Trần công tử dáng vẻ ngươi cũng chẳng ra gì, ngươi nhìn nhìn ngươi như vậy, mày nghiêng mắt sắc miệng hầu, con cháu trong nhà Diệp thị ta dáng vẻ người nào không đẹp hơn so với ngươi? Với dung mạo này của ngươi, ta còn có thể câu dẫn ngươi? Trần công tử không khỏi quá tự phụ.”
Lời này thật là khắc nghiệt.
Chính là sau khi một ít người trong đại sảnh nghe được lại thấp giọng cười lên.
Trần Kỳ bị nàng làm cho tức giận mặt đều xanh, tuy rằng hắn chỉ là một thứ tử, thế nhưng hắn chưa từng đã chịu qua loại vũ nhục này!
- “Ngươi! Ngươi!” Trần Kỳ chỉ vào nàng tức giận cả người phát run.
- “Ta? Ta thì thế nào?”
Diệp Xu Xu vẻ mặt trào phúng,
- “Rốt cuộc ta dạng nào cũng không đến mức mắt mù tâm manh coi trọng ngươi một tên trâu bát quái như vậy, ngươi không chỉ có xấu, lại còn có không biết liêm sỉ! Ngươi đi vào trong phòng muốn khinh bạc ta, lại không nghĩ rằng thế nhưng lại bị ta đánh cho hôn mê, ngươi quá tức giận, liền chạy tới trước mặt mẹ cả ngươi cáo trạng, vu oan bôi nhọ ta, ý đồ hủy thanh danh ta.”
- “Trần công tử, ngươi tốt xấu cũng coi như là một nam nhi bảy thước, như thế nào có thể làm ra sự tình ghê tởm như vậy? Liền tính là lật ngược phải trái trắng đen, cũng phiền toái ngươi cẩn thận soi soi gương đi? Anh tuấn à? Ha ha, xấu không biết xấu hổ, ngươi cũng được gọi là anh tuấn sao?”
Một trận lời mắng.... mặt Trần Kỳ xanh trắng đan xen.
Địch Uyển Dung thấy Trần Kỳ chống đỡ không được, nàng mở miệng nói:
- “Diệp Xu Xu, ngươi nói cũng quá khắc nghiệt, Trần công tử lại thế nào cũng coi như được với tướng mạo đường đường, ngươi thế nhưng nói hắn mỏ chuột tai khỉ? Ha hả, ngươi nói như vậy chẳng lẽ là muốn cố ý hạ thấp hắn, để thoát khỏi hiềm nghi của mình sao?”
Diệp Xu Xu câu môi nhìn về phía Địch Uyển Dung,
- “Nhìn dáng vẻ quận chúa cảm thấy dáng vẻ vị Trần công tử này không tệ hả, hay là trong lòng quận chúa ngươi là có hảo cảm với hắn sao?”
Sắc mặt Địch Uyển Dung lạnh lùng, quát lớn:
- “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?”
Diệp Xu Xu cười nhạo,
- “Ta nói bậy? Chẳng lẽ không phải chính ngươi nói hắn tướng mạo đường đường sao? Hắn mới vừa nói ta thấy dáng vẻ hắn anh tuấn, nên câu dẫn hắn, ngượng ngùng a, ta không hạt, ta cảm thấy hắn xấu bạo, liếc hắn một cái ta đều cảm thấy ghê tởm.”
Địch Uyển Dung bị nàng làm tức giận tới rồi.
Liễu thị nghe xong lời này, ho nhẹ một tiếng,
- “Xu xu, ngươi lời này quá mức, Trần công tử là công tử hầu phủ, ngươi không duyên không cớ đã đánh người hôn mê, còn nhục nhã hắn như vậy, những lời ngươi vừa rồi nói kia làm sao là lời mà danh môn khuê tú nên nói?”
Diệp Xu Xu trào phúng mà nhìn Liễu thị, nàng không quên vì cái gì nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này, ngày hôm qua chính là Liễu thị ở trước mặt Diệp Thịnh Hồng đề nghị bắt nàng tới đây, nàng còn buồn bực sao Liễu thị có thể lại hảo tâm mang nàng lại đây kiến thức phu nhân trong kinh, nguyên lai là liên hợp với Ninh Viễn Hầu phu nhân hại nàng nha.
- “Lời này thật sự kỳ quái, liền cho Trần công tử hãm hại ta, còn ta không được nói ra lời trong lòng hả?” Diệp Xu Xu nhướng mày.
Liễu thị bị nàng lật đổ nhất thời vô ngữ,
- “Liền tính như thế, ngươi cũng không nên đánh người hôn mê! Ngươi thô lỗ vô lễ như vậy, cùng người đàn bà đanh đá ngoài phố lại có gì khác nhau?”
Diệp Xu Xu vỗ tay “Bốp bốp bốp”,
- “Liễu di, hôm nào ta tìm mấy tên côn đồ lại đây đùa giỡn nữ nhi của bà, đến lúc đó hy vọng bà cũng có thể nói ra lời đồng dạng nha!”