Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Từ Ninh Cung.
Thái giám thật cẩn thận nâng hộp gỗ có Băng Tằm ở trong đi đến,
- “Thái Hậu nương nương, mới vừa rồi Hoàng Hậu nương nương phái người đưa Băng Tằm trở về.”
Thái Hậu ngồi ngay ngắn trên ghế mây, sắc mặt bà âm trầm không nói một lời.
Huệ quý phi bước nhanh tới, tiếp nhận Băng Tằm trong tay thái giám, bà mở hộp gỗ ra xem xét một phen, sau đó đặt Băng Tằm ở trên bàn.
- “Băng Tằm bình an không có việc gì, thỉnh cô mẫu yên tâm.”
Sắc mặt Thái Hậu vẫn âm trầm như cũ,
- “Ngươi còn nhớ rõ lời Hoàng Hậu nói tối hôm qua không?”
Mắt Huệ quý phi chợt lóe, bà cười cười,
- “Nếu vị cô nương họ Diệp kia thật sự hoài long thai, vậy cũng là một hỉ sự đấy!”
- “Hỉ sự?”
Thái Hậu cười lạnh,
- “Làm sao sẽ là hỉ sự? Nếu Sở Vân Lan thực sự có con nối dõi, từ nay về sau, chẳng phải nhất mạch Hoàng Hậu sẽ vững như Thái sơn sao?”
Bà nói xong, đứng lên khó kìm nén tức giận, nói với thái giám:
- “Thanh Dương đạo sĩ đâu? Vì sao còn chưa có tới đây?”
Thái giám bị bà làm cho hoảng sợ, vội vàng nói:
- “Nhanh nhanh, nô tài đã phái người đi thỉnh.”
Sắc mặt Thái Hậu âm trầm, Huệ quý phi đứng ở bên cạnh bà yên lặng không nói gì.
Khi Tiên đế còn trên đời, Thái Hậu vẫn là Hoàng Hậu, khi đó bà sinh ra một hoàng tử. Năm đó tiên đế sợ nhi tử là uy hiếp lớn đến địa vị chính mình, cho nên chậm chạp không có lập Thái Tử, thế cho nên lúc tiên đế tuổi già, các vị hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế dùng bất cứ thủ đoạn nào, Tam hoàng tử nhi tử của Thái Hậu chính là ở trong “loạn Bát vương” năm đó bị chết.
Sau khi Tam hoàng tử chết lưu lại một cô nhi tên là Sở Dung, nguyên bản Thái Hậu muốn nâng đỡ tôn tử ruột của chính mình thượng vị, nhưng tiên đế không chịu, bởi vì khi đó Sở Dung chỉ có hai tuổi, ông sợ ngoại thích sẽ uy hiếp hoàng quyền.
Tiên đế quan sát hết thảy nhi tử một phen, cuối cùng tìm kiếm ra Khang Nguyên Đế, khi đó Khang Nguyên Đế vẫn là Lư Dương Vương, bởi vì mẹ đẻ không được sủng, hắn sớm đã bị phái đến đất phong, rời xa trung tâm quyền lợi.
Tiên đế phái người tra được hắn xử lý sự tình lớn nhỏ ở đất phong rất tốt, cho nên cực kỳ thưởng thức hắn.
Cung tường trong ngoài ngửi được tiếng gió, cũng bởi vậy Khang Nguyên Đế nhiều lần chịu khổ, còn lạt mất nhi tử, bất quá may mắn vẫn là bình an trở lại kinh thành.
Sau khi hắn trở về, trong lòng Thái Hậu rõ ràng đại thế đã mất, vì thế thực mau chuyển biến ý nghĩ, bắt đầu trợ giúp Khang Nguyên Đế, còn đem đích nữ mẫu tộc của mình, cũng chính là Huệ quý phi, gả cho Khang Nguyên Đế.
Vài năm sau, Khang Nguyên Đế dưới sự hiệp trợ của Thái Hậu thuận lợi đăng cơ, cũng bởi vậy Thái Hậu mới được Khang Nguyên Đế tôn kính.
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Huệ quý phi phức tạp, nếu năm đó nhi tử ruột của Thái Hậu không có chết, nói vậy hoàng thượng cũng sẽ không lên làm hoàng đế, mà nàng cũng sẽ không gả cho hắn.
Không bao lâu, Thanh Dương đạo sĩ vội vàng tới, Thanh Dương đạo sĩ là thần toán tử nổi danh Hạ Quốc, nghe nói giỏi nhất thay người đoán mệnh xem tướng, ông ta sống hơn 60 năm, thay người xem tướng chưa bao giờ thất thủ, cho nên nhiều năm qua rất được Thái Hậu tín nhiệm.
Thái Hậu thấy ông, tức giận mà nói:
- “Năm đó là ngươi chính miệng nói với ta Sở Vân Lan là mệnh không thê, cuộc đời này chú định không có con cái, lại sống không quá 30 tuổi, ai gia hỏi ngươi, lời nói lúc trước của ngươi có phải không thật phải không?”
Thanh Dương đạo sĩ nhanh chóng nói:
- “Tự nhiên là thật, lão đạo thay người đoán mệnh vô số, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, Thái Tử điện hạ chính là mệnh không thê, cuộc đời này đều sẽ không có bất luận con nối dõi.”
Thái Hậu cả giận:
- “Vậy vì sao lại có nữ tử hoài huyết mạch Thái Tử?”
Thanh Dương đạo sĩ nghe vậy cả kinh, ông ngẩng đầu:
- “Vì sao Thái Hậu nương nương lại nói vậy?”
Thái Hậu nói ra lời Hoàng Hậu nói đêm qua, cuối cùng bà cười lạnh nói:
- “Nếu không phải lúc trước ngươi nói với ai gia như thế, không đến nỗi mấy năm gần đây ai gia đều mặc kệ mẫu tử Hoàng Hậu?”
Thanh Dương đạo sĩ khiếp sợ,
- “Tuyệt không có khả năng! Lúc trước khi lão đạo đo lường tính toán mệnh Thái Tử dùng chính là phương pháp tế huyết, thiệt hại mười năm tuổi thọ của lão đạo, lúc này mới đo lường tính toán ra mệnh lý Thái Tử điện hạ. Tuyệt đối không thể sai!”
Thái Hậu lạnh mặt,
- “Nếu là ngươi đo lường tính toán thật sự có lầm thì sao?”
Thanh Dương đạo sĩ xoa xoa cái trán mồ hôi lạnh, nói:
- “Nương nương, phương pháp tế huyết của lão đạo là tuyệt đối không thể sai lầm. Không biết theo như lời ngài nói nữ tử hoài huyết mạch Thái Tử rốt cuộc là người phương nào? Có thể cho lão đạo nhìn thấy không?”
Thái Hậu nhíu mày, bà cũng chưa thấy qua nữ tử theo như lời Hoàng Hậu nói đêm qua, bà quay đầu hỏi Huệ quý phi,
- “Ngươi có biết nữ tử họ Diệp kia không?”
Huệ quý phi nói:
- “Thần thiếp không quen biết, bất quá nghe nói nàng là thư đồng bên người Cửu công chúa, lúc trước Thái Tử còn vì nàng, trách phạt nữ nhi ta.”
Ngay sau đó bà liền nói sự tình Ngũ công chúa bị phạt cho Thái Hậu nghe.
Thái Hậu nghe nhíu mày, nói:
- “Thái Tử luôn luôn không thân cận nữ tử, không nghĩ tới lại đối nữ tử kia thật ra không giống người thường.”
Huệ quý phi nói:
- “Lúc ấy thần thiếp cũng không để ý, cho rằng Thái Tử là vì xả giận cho Cửu công chúa, hiện giờ xem ra, hắn lại là vì cái Diệp Xu Xu kia.”
Thái Hậu âm tình bất định, hỏi:
- “Nàng kia đã hồi cung chưa?”
Huệ quý phi lắc đầu,
- “Người hẳn là còn ở Hồng Lư Tự, chờ nàng trở lại, Thái Hậu ngài có thể phái Thanh Dương đạo sĩ lấy danh nghĩa bắt mạch xem bệnh đi gặp nàng.”
Thái Hậu tiếp thu ý kiến của Huệ quý phi, nói với Thanh Dương đạo sĩ:
- “Chờ đến khi nàng ta trở về, ngươi cẩn thận nhìn xem nàng một cái, nếu là có bất luận vấn đề gì, không được giấu giếm, nghe rõ chưa?”
Thanh Dương đạo sĩ không dám có dị động, vội vàng nói:
- “Dạ, nương nương.”
*** *** *** *** ***
Trong xe ngựa, Diệp Xu Xu cùng Thái Tử mắt to trừng mắt nhỏ.
Nghe được Thái Tử nói bắt nàng phụ trách, mặt nàng đỏ lên,
- “Đêm qua, tiểu, tiểu, tiểu nữ…… Không biết là điện hạ…… Hơn nữa khi đó thần trí tiểu nữ không rõ……”
Thái Tử nâng lên đuôi lông mày, thò khuôn mặt tuấn tú tới nhìn nàng chằm chằm,
- “Ý của nàng là nàng sờ so@ng thân thể của ta, không tính toán phụ trách?”
Hơi thở của hắn thổi đến trên mặt nàng, ngưa ngứa, mặt Diệp Xu Xu đỏ giống quả táo, nàng nhanh chóng lùi vào góc tường cách hắn xa một chút.
- “Tối hôm qua nếu như tiểu nữ có ý thức, khẳng định sẽ không chạm vào ngài!”
Thái Tử hừ một tiếng,
- “Rốt cuộc chính là nàng vẫn chạm vào, không chỉ có chạm vào lại còn gặm, việc đã đến nước này, chẳng lẽ nàng còn nghĩ chơi xấu phải không?”
Diệp Xu Xu bị hắn dỗi tiếp không còn lời để nói, nàng tưởng tượng đến hành vi của nàng tối hôm qua, nàng liền cực kỳ không có chỗ dung thân.
Chính là nàng vẫn mạnh miệng, nàng cãi lại:
- “Chạm vào thì chạm vào, ngài là một đại nam nhân như thế nào còn không biết xấu hổ kêu tiểu nữ tới phụ trách ngài hả?”
Thái Tử híp lại híp mắt,
- “Lúc trước không phải nàng thường xuyên nói với ta nam nữ bình đẳng sao? Như thế nào, hiện giờ lại bất bình đẳng?”
Diệp Xu Xu nghe xong lời này tức khắc không thể nói gì, nàng nhớ tới lúc trước nàng ở trước mặt A Bảo giáo huấn hắn vô số tư tưởng hiện đại, trong đó nàng nói nhiều nhất chính là nam nữ bình đẳng, mỗi người bình đẳng…… Cho nên hiện giờ Thái Tử lấy những lời này tới đối phó nàng?
Diệp Xu Xu mếu máo,
- “Vậy ngài muốn như thế nào?”
Thái Tử gợi lên khóe môi,
- “Nàng gả cho ta, việc này liền xóa bỏ toàn bộ.”
Lại là hướng về phía cái này tới a? Diệp Xu Xu trong lòng mắt trợn trắng, nàng mới không cần gả cho hắn.
Hiện giờ Công chúa A Liên Na bình an không có việc gì, rất có khả năng hắn sẽ cùng Công chúa A Liên Na thành thân, nàng mới không cần cùng nữ nhân khác cùng thờ một chồng.
Diệp Xu Xu hai tay ôm đầu gối, xoay đầu không để ý tới hắn. Thái Tử thấy nàng không để ý tới mình, hắn giơ tay xoa xoa đầu nàng,
- “Mặc kệ hiện tại nàng có đáp ứng hay không, sớm muộn gì nàng cũng là người của ta, trốn không được!”
Diệp Xu Xu bị bàn tay to mềm nhẹ của hắn xoa đầu, mặt nàng nóng lên, ôm đầu gối cuộn chính mình thành một cục, an an tĩnh tĩnh không nói lời nào.
Xe ngựa mới ra khỏi Hồng Lư Tự, đã bị ngăn cản lại.
- “Thái Tử điện hạ.”
Bên ngoài truyền đến tiếng một nữ tử.
Lông mày Diệp Xu Xu nhảy nhảy, nàng nhận ra tiếng đó là Địch Uyển Dung.
Thái Tử tự nhiên cũng nhận ra được, hắn xốc một góc màn xe lên nhìn qua, lại thấy Địch Uyển Dung mặc một thân váy áo màu đỏ vui sướng đi tới.
- “Điện hạ, ta nghe nói đêm qua Hồng Lư Tự xảy ra chuyện, trong lòng lo lắng ngài, liền hoả tốc chạy đến.” Địch Uyển Dung nói.
Vẻ mặt Thái Tử bình tĩnh nói,
- “Làm phiền quận chúa lo lắng, cô không có việc gì!”
Địch Uyển Dung thấy dáng vẻ hắn như cũ cự người ở ngoài ngàn dặm, nàng cắn cắn môi,
- “Điện hạ, biết ngài không có việc gì, ta đây liền an tâm rồi, mới vừa rồi thời điểm ta mới vừa biết tin tức, sợ ngài sẽ có bệnh nhẹ……”
Thái Tử đánh gãy lời nàng nói,
- “Nếu biết cô bình an không việc gì, vậy ngươi liền lui ra đi, cô còn có việc về cung trước.”
Mặt Địch Uyển Dung cứng đờ, Thái Tử lại không lưu tình mà buông màn xe phân phó xa phu khởi hành.
Xe ngựa Thái Tử chậm rãi mà chạy qua trước mặt Địch Uyển Dung, Địch Uyển Dung gắt gao cắn môi trong lòng cực kỳ khó chịu, đúng lúc này, một trận gió thổi qua, nhấc lên màn xe ngựa.
Trong xe tầm mắt Diệp Xu Xu cùng Địch Uyển Dung vừa vặn nhìn nhau, Địch Uyển Dung trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt khó có thể tin, Diệp Xu Xu cũng ngây ngốc, Thái Tử giơ tay một lần nữa kéo màn lại.
Xe ngựa dần dần đi xa, sắc mặt Địch Uyển Dung trắng bệch, Diệp Chân Chân đi đến bên cạnh Địch Uyển Dung, nàng thực kinh ngạc nói,
- “Vừa rồi có phải ta nhìn lầm rồi hay không? Ta giống như nhìn thấy tỷ tỷ của ta ngồi ở trong xe ngựa Thái Tử điện hạ.”
Địch Uyển Dung quay đầu nhìn nàng, hỏi:
- “Ngươi cũng thấy? Ngươi xác định đó là Diệp Xu Xu?”
Diệp Chân Chân gật đầu,
- “Hẳn là nàng, nàng là tỷ tỷ của ta, ta sẽ không nhận sai.”
Địch Uyển Dung gắt gao nắm chặt bàn tay, mất công nàng sáng sớm từ chỗ Diệp Chân Chân nghe được tin tức liền vội vội vàng vàng chạy tới, lòng nàng tràn đầy lo lắng Thái Tử, thế nhưng Thái Tử cùng Diệp Xu Xu ở bên nhau, hai người còn ngồi chung một chiếc xe ngựa, Thái Tử điện hạ còn nguyện ý cho nàng ta ngồi ở trên xe ngựa chính mình……
Ở trong trí nhớ của nàng, chưa từng có nữ nhân có thể đi vào xe ngựa Thái Tử điện hạ, chưa từng có.
Diệp Xu Xu…… Địch Uyển Dung tức giận cả người phát run, lúc trước thời điểm ở khu vực săn bắn, nàng nên nhận thấy được Thái Tử điện hạ đối với Diệp Xu Xu cùng người khác không giống nhau!
Diệp Chân Chân thấy Địch Uyển Dung tức giận thành như vậy, nàng cũng không biết nên nói cái gì, nghĩ đến mới vừa rồi Diệp Xu Xu thế nhưng ở trong xe ngựa Thái Tử, trong lòng nàng cũng thực không thoải mái, nàng cùng Địch Thanh Huyền đều còn không có ảnh đâu, thế nhưng Diệp Xu Xu đã đáp lên Thái Tử……
Cùng ngày, Địch Uyển Dung tiến cung, thế mới biết nguyên lai Diệp Xu Xu làm thư đồng cho Cửu công chúa.
Nàng đi tìm Hoàng Hậu, Hoàng Hậu thấy nàng tới, cười cười,
- “Uyển Dung, đã lâu rồi ngươi không có tiến cung.”
Địch Uyển Dung sửa sang lại suy nghĩ, miễn cưỡng cười nói:
- “Hồi bẩm nương nương, gần đây mẫu thân thần nữ bị bệnh, thần nữ vẫn luôn chăm sóc mẫu thân, cho nên thật lâu không tiến cung vấn an nương nương, thỉnh nương nương thứ tội.”
Hoàng Hậu nghe xong lời này, hơi kinh ngạc,
- “Làm sao vậy, mẫu thân ngươi bị bệnh? Hiện tại nàng đã khỏe chưa?”
Địch Uyển Dung thở dài,
- “Mẫu thân lớn tuổi bị trận phong hàn liền vẫn luôn sốt cao không lùi, may mà hiện tại đã khỏe không sai biệt lắm!”
Hoàng Hậu gật gật đầu,
- “Vậy là tốt rồi, mẫu thân ngươi lớn tuổi, hẳn là phải chú ý thân thể nhiều, về sau thân thể không khỏe thì, trực tiếp thỉnh thái y trong cung đi xem một chút đi.”
Địch Uyển Dung nhanh chóng nói:
- “Đa tạ ân điển của nương nương.”
Bởi vì mười hai năm trước lão Võ An Hầu đã từng cứu Thái Tử, cho nên Hoàng Hậu đối với người Địch gia đều thực cảm kích, đối Địch Uyển Dung cũng thực tốt, chẳng những sắc phong nàng là quận chúa, còn cho phép nàng có thể tự do ra vào hoàng cung.
Cũng bởi vì phân tiện lợi này, Địch Uyển Dung mới có thể thường xuyên tiến cung tới gần Thái Tử.
- “Nghe nói đêm qua Hồng Lư Tự đã xảy ra chuyện?”
Địch Uyển Dung biết rõ còn cố hỏi:
- “Không biết xảy ra chuyện gì?”
Nàng hỏi việc này, Hoàng Hậu thở dài:
- “Bổn cung nghe nói là có kẻ xấu muốn hành thích công chúa Ðại Uyên.”
- “A? Hành thích công chúa Ðại Uyên à?”
Địch Uyển Dung ra vẻ kinh ngạc,
- “Hiện tại vị công chúa đó thế nào?”
Hoàng Hậu cười nói:
- “Nàng không có việc gì, may mắn nha đầu Diệp gia đã xả thân cứu người, bằng không thật đúng là chúng ta không thể quan hệ ngoại giao với Ðại Uyên.”
Nghe được lời này, Địch Uyển Dung nắm chặt bàn tay, nàng từ chỗ Diệp Chân Chân nghe nói, nói Diệp Xu Xu cứu công chúa Ðại Uyên, còn bởi vậy bị thương trúng độc, nàng nghe xong lời này nguyên bản còn vui sướng khi người gặp họa, lại không nghĩ rằng nàng ở cửa Hồng Lư Tự lại nhìn thấy một màn kia……
Lòng Địch Uyển Dung dường như lửa đốt rất khó chịu, thế nhưng nàng lại không thể trực tiếp biểu hiện ra ngoài, nàng ra vẻ tò mò hỏi:
- “Nha đầu Diệp gia? Là cái nha đầu nào?”
Hoàng Hậu nói:
- “Chính là cái Diệp Xu Xu đấy, nữ nhi Văn Viễn Bá.”
Địch Uyển Dung bừng tỉnh đại ngộ,
- “Nguyên lai là nàng!”
Hoàng Hậu cười nói:
- “Xem ra ngươi nhận biết nàng?”
Địch Uyển Dung cười cười,
- “Không dối gạt nương nương, lúc trước ca ca thần nữ đã đính thân qua với nàng đấy! Thiếu chút nữa nàng đã trở thành tẩu tẩu thần nữ.”
Nàng nói xong, mày Hoàng Hậu nhíu lại, chuyện này bà cũng có nghe thấy, lúc trước Diệp Xu Xu cùng Địch Thanh Huyền đính thân qua, bất quá sau lại hai nhà lại hủy bỏ hôn sự. Nếu hôn sự của Diệp Xu Xu với Địch Thanh Huyền hủy bỏ, Hoàng Hậu cảm thấy hai người này hẳn là cũng không có liên quan, cho nên liền vứt việc này ra sau đầu.
Địch Uyển Dung thấy Hoàng Hậu không dao động, nàng cười nói:
- “Nương nương, ngài có biết vì sao ca ca thần nữ phải hủy bỏ hôn ước với Diệp gia không?”
Hoàng Hậu nhìn nàng, đầy mặt nghi hoặc, Địch Uyển Dung nói:
- “Lúc trước ca ca thần nữ bị thương, nguyên bản là muội muội nàng Diệp Chân Chân đã cứu ca ca thần nữ, Diệp Xu Xu lại mạo danh thay thế muội muội nàng, gạt ca ca thần nữ nói nàng mới là ân nhân cứu mạng ca ca thần nữ, lúc đó ca ca thần nữ mới muốn cùng Diệp gia kết thân. Sau lại chân tướng phơi bày ra, ca ca thần nữ cảm giác bị lừa gạt, cho nên cực kỳ bực bội, lập tức muốn cùng Diệp gia giải trừ hôn ước, Địch gia chúng ta cho Diệp gia đủ mặt mũi, nhưng Diệp gia khen ngược, gặp người liền nói là nhà bọn họ chủ động cùng nhà của chúng ta giải trừ hôn ước, nương nương, ngài nói có đáng giận không?”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Hậu biến đổi,
- “Ngươi nói chính là sự thật?”
Địch Uyển Dung gật đầu,
- “Cực kỳ chính xác....”
Hoàng Hậu nhíu chặt mày liễu, trong lòng có chút hụt hẫng, Địch Uyển Dung đi rồi, bà gọi Ninh ma ma tới, đem việc này nói với bà.
Ninh ma ma nghe xong, không quá nguyện ý tin tưởng,
- “Diệp cô nương thoạt nhìn không giống như là cái loại người này mà!.”
Hoàng Hậu cũng nói:
- “Bổn cung cũng cảm thấy hài tử kia không giống như là người như vậy.”
Hoàng Hậu ở trong cung mười mấy năm... chính mình làm chủ một cung, bản lĩnh nhìn người vẫn phải có, bà gặp qua Diệp Xu Xu, chỉ cảm thấy nàng là một tiểu cô nương rất hòa thuận thiện lương.
Hoàng Hậu nói:
- “Bất quá biết người biết mặt không biết tâm, cô nương Diệp gia sẽ phải gả cho nhi tử ta, tương lai không chừng chính là Hoàng Hậu đời kế tiếp, bổn cung không hy vọng đức hạnh nàng thật sự có gì.....”