Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Ngoài phòng mưa sa gió giật.
Trong phòng âm u, một bên khuôn mặt Thái Tử bị bóng ma bao phủ, hắn nghe xong lời nàng nói, nhăn lại mày, giọng khàn khàn nói:
- “Ta không phải ý này, ta chỉ là không hy vọng nàng coi ta như là hài tử.”
Diệp Xu Xu ngẩn ra, không rõ hắn có ý gì?
Ánh mắt Thái Tử thật sâu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt nàng,
- “Bởi vì ta muốn cưới nàng làm vợ.”
Thái Tử nói thực nghiêm túc, trong mắt tràn ngập cảm tình, tiếng nói trầm thấp chui vào lỗ tai Diệp Xu Xu.
- “Gả cho ta, được không?”
Diệp Xu Xu trong lòng đột nhiên run lên, nàng nắm chặt vạt áo trong tay, đôi mắt lóe lóe.
Một lát sau, nàng lộ ra nụ cười khổ,
- “Điện hạ, thần nữ cảm thấy điện hạ phải biết rõ ràng tình cảm điện hạ đối với thần nữ rốt cuộc là cái gì, là ràng buộc khi niên thiếu hay là thật là tình yêu nam nữ?”
Dứt lời, Thái Tử mím môi, mày hắn càng nhăn chặt.
- “Cái này quan trọng sao?”
Diệp Xu Xu nói:
- “Đương nhiên quan trọng, có lẽ sau khi điện hạ ngài nghĩ kỹ sẽ phát hiện, điện hạ suy nghĩ muốn cùng hiện thực hoàn toàn không giống nhau.”
Thái Tử nhắm mắt, chậm rãi thu hồi đôi tay.
Hắn nghe ra, nàng hỏi tình cảm của hắn đối với nàng là giả, muốn cự tuyệt hắn thật ra là sự thật, nghĩ như vậy hắn mím chặt môi, trong lòng nổi lên một mảnh chua xót.
Hắn lại bị giáp mặt cự tuyệt.
Diệp Xu Xu từ trong lòng ngực hắn thoát ra, thở phào một hơi, vừa rồi nàng thật đúng là sợ hắn sẽ làm ra sự tình bất lợi đối với nàng.
Thái Tử đứng lên, rũ mắt nhìn nàng, trầm giọng nói:
- “Mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Nói xong hắn liếc nhìn nàng thật sâu, nhấc chân rời đi.
Diệp Xu Xu ngồi ở trên giường nhìn thân ảnh hắn rời đi, nàng cắn cắn môi chậm rãi buông tay xuống.
Xuân Đào và Niệm Thu thấy Thái Tử từ trong phòng Diệp Xu Xu đi ra, nhìn thoáng qua lẫn nhau, cúi đầu không dám nói lời nào, chờ Thái Tử bung dù rời đi xong, hai người lập tức hưng phấn lên.
- “Ngươi nhìn thấy không, vừa rồi Thái Tử điện hạ là từ trong phòng Diệp cô nương đi ra!” Xuân Đào hai mắt tỏa ánh sáng.
- “Thấy thấy!”
Niệm Thu hưng phấn nói:
- “Ta còn nhìn thấy điện hạ tự mình ôm Diệp cô nương vào trong phòng, trời ạ!”
Xuân Đào cười rất có thâm ý,
- “Ngươi đoán điện hạ vừa rồi ở trong phòng cùng Diệp cô nương làm cái gì đây?”
Niệm Thu dùng khuỷu tay thọc nàng một chút, thật ngượng ngùng,
- “Ai nha, ngươi nói cái gì vậy, trong lòng biết liền tốt đừng nói ra mà!”
Nói xong, hai người liền che miệng hắc hắc cười xấu xa.
Các nàng hai người nói náo nhiệt, lại hồn nhiên không biết thái giám Phúc Nguyên trong cung Hoàng Hậu đang đứng ở phía sau các nàng.
Phúc Nguyên đã được Hoàng Hậu sai khiến đi Đông Cung tặng đồ cho Thái Tử, mới vừa đi đến gần Tử Trúc Uyển, trùng hợp nhìn thấy Thái Tử điện hạ từ bên trong đi ra, lúc ấy hắn hoảng sợ, đứng ở một bên không dám lên tiếng, chờ Thái Tử đi xa, hắn nhất thời tò mò đi đến.
Trong ấn tượng của hắn, tòa biệt viện này đã bị hoang phế vài năm, làm sao Thái Tử điện hạ lại từ nơi đó đi ra? Đang nghĩ ngợi, hắn liền nghe được hai cung nữ ở cửa nói chuyện.
Phúc Nguyên nghe lỗ tai đều dựng lên.
Thái Tử điện hạ thế nhưng vào trong phòng một nữ tử?
Phúc Nguyên trừng lớn đôi mắt, hắn biết đây chính là một tin tức lớn.
Xuân Đào nhận thấy được phía sau khác thường xoay người, bỗng nhiên nhìn thấy Phúc Nguyên, cả người nàng đều ngây dại.
Niệm Thu khẩn trương mà kéo kéo ống tay áo Xuân Đào.
Phúc Nguyên ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua trong phòng,
- “Chính là ai ở trong phòng này?”
Xuân Đào và Niệm Thu đều thấp thỏm, Phúc Nguyên cười cười,
- “Các ngươi đừng sợ, ta là chưởng sự thái giám trong cung Hoàng Hậu, vừa rồi ta đi ngang qua, nhìn thấy nơi này thế nhưng thu thập thực chỉnh tề cho nên nhất thời tò mò lại đây nhìn xem.”
Xuân Đào nghe được hắn là người trong cung Hoàng Hậu, liền lập tức nhẹ nhàng thở ra,
- “Hồi công công, ở nơi này chính là thư đồng bên người Cửu công chúa điện hạ, nữ nhi Văn Viễn Bá, Diệp Xu Xu, Diệp cô nương.”
- “A, nguyên lai là Diệp Xu Xu thư đồng Cửu công chúa.”
Phúc Nguyên gật gật đầu, tiếp theo, hắn bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, hỏi:
- “Ta nghe nói bên người Cửu công chúa có cái thư đồng ngày hôm qua bị thương, có phải nàng hay không hả?”
Xuân Đào gật gật đầu,
- “Vâng, đúng vậy.”
- “A, nguyên lai là nàng.”
Ánh mắt Phúc Nguyên lóe lóe,
- “Thế nhưng, nếu là thư đồng Cửu công chúa, vì sao nàng không ở cùng một chỗ với các thư đồng khác, mà là ở nơi này?”
Xuân Đào và Niệm Thu do dự, các nàng cũng không dám trả lời.
Phúc Nguyên nhìn ra hai người khó xử, hắn cười cười thay đổi một chút ý nghĩ,
- “Các ngươi là ai an bài lại đây?”
Xuân Đào do dự một lát, trả lời:
- “Chúng ta là Tĩnh ma ma an bài lại đây.”
Nàng trả lời như vậy, Phúc Nguyên lập tức liền rõ ràng, hắn cười nói với Xuân Đào và Niệm Thu:
- “Ta còn có việc, không ở đây lâu, hai người các ngươi phải chiếu cố vị Diệp cô nương này thật tốt.”
Hắn đi rồi, Xuân Đào và Niệm Thu hai mặt nhìn nhau.
*** *** *** *** ***
Đông Cung.
Thái Tử một tay chống trán, sắc mặt nặng nề, trên bàn tấu chương bày ra, hắn lại trước sau cũng chưa liếc mắt xem qua một cái.
Đứng ở một bên Tống Tử Minh trộm nhìn Thái Tử rất nhiều lần, thấy hắn rầu rĩ không vui, Tống Tử Minh nhịn không được hỏi:
- “Điện hạ, ngài từ Tử Trúc Uyển trở về một câu cũng không nói, có phải bởi vì chuyện Diệp cô nương phiền lòng hay không?”
Thái Tử nhắm mắt lại xoa xoa huyệt Thái Dương, không có trả lời.
Tống Tử Minh thấy hắn không có phủ nhận, nghĩ thầm chỉ sợ thật đúng là có quan hệ với Diệp Xu Xu.
Nghĩ như vậy, hắn sờ sờ mũi, hắn còn trước nay chưa thấy qua Thái Tử điện hạ luôn luôn khắc chế cấm dục thế nhưng sẽ bởi vì một nữ tử mà ưu sầu phiền não, cái Diệp Xu Xu này thật đúng là có năng lực.
- “Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy, sao ngài không nói Hoàng Thượng trực tiếp tứ hôn đi? Đến lúc đó gạo nấu thành cơm, Diệp cô nương cũng chỉ có thể nhận, chờ thành thân xong, lại làm nàng sinh mấy hài tử cho ngài, ngài còn sợ trong lòng nàng không có ngài sao? Ngài cần gì phải loanh quanh lòng vòng làm một vòng lớn như vậy?”
Thái Tử buông tay, lãnh đạm mà liếc nhìn hắn một cái.
Tống Tử Minh rụt rụt cổ,
- “Ngài coi như lời thuộc hạ mới nói là đánh rắm.”
Thái Tử nhìn hắn, trầm tư một lát, mở miệng nói:
- “Tử Minh, ngươi có từng thích qua một cô nương không?”
Tống Tử Minh cực kỳ kinh ngạc, Thái Tử thế nhưng hỏi hắn vấn đề này? Hắn có phải nghe lầm hay không?
Thái Tử thấy hắn không trả lời, hừ lạnh.
Tống Tử Minh giật mình, vội vàng trả lời:
- “Điện hạ, xác thật thuộc hạ có yêu thích một cô nương.”
Thái Tử nói:
- “Nói tình hình lúc ngươi thích nàng có cái cảm giác gì?”
Tống Tử Minh cào cào cái ót, không rõ vì cái gì Thái Tử hỏi như vậy, bất quá hắn vẫn là thành thành thật thật nói ra.
- “Cảm giác sao, nói như thế nào đây? Chính là thường xuyên sẽ đặc biệt nhớ nàng, thời điểm nhìn thấy nàng trong lòng ngứa, sẽ muốn tiếp cận nàng, hy vọng có thể khiến cho nàng chú ý……”
Thái Tử nghe được hắn tự thuật, ngón tay không tự giác mà xoa xoa trang giấy.
- “Cô nương kia cũng thích ngươi à?”
Nghe vậy, Tống Tử Minh ngẩn người, rồi sau đó hắn ngượng ngùng mà cười cười, nói:
- “Hẳn là thích đi, nàng đối thuộc hạ khá tốt, thường xuyên đưa đồ ăn cho thuộc hạ.”
Thái Tử nhìn hắn,
- “Vậy ngươi là như thế nào thắng được tâm cô nương kia?”
Dứt lời, Tống Tử Minh bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Thái Tử điện hạ là muốn hướng hắn thỉnh giáo vấn đề này!
Nghĩ như vậy, hắn lập tức có tinh thần, hơi có chút dương dương tự đắc,
- “Thái Tử điện hạ, ngài đừng nhìn thuộc hạ 21 tuổi vẫn là một cái quang côn, kỳ thật cô nương thích thuộc hạ thật sự rất nhiều, từ năm thuộc hạ mười lăm tuổi ấy bắt đầu, người muốn gả cho thuộc hạ khiến bà mối mau giẫm nát cửa nhà thuộc hạ……”
- “Nói trọng điểm.” Thái Tử đánh gãy hắn.
Tống Tử Minh bị nghẹn, hắn dừng một chút mới tiếp tục nói:
- “Thắng được tâm cô nương kỳ thật cũng không khó, chỉ cần có thể gãi đúng chỗ ngứa, nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nàng, đưa nàng đồ vật nàng thích, ở chung với nàng nhiều, ở trước mặt nàng có thể bày ra mị lực của ngài, thuộc hạ nghĩ không bao lâu tự nhiên tâm Diệp cô nương sẽ âm thầm chấp nhận.”
Thái Tử vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn hắn,
- “Làm sao gãi đúng chỗ ngứa? Lời ngon tiếng ngọt lại chỉ phương diện này đó? Như thế nào bày ra mị lực?”
Tống Tử Minh bị hắn hỏi liền mộng, vừa rồi hắn chỉ là miệng gáo, hắn đâu có biết làm sao theo đuổi cô nương? Hắn chính là trước kia nghe được đường đệ của hắn nói như vậy qua mà thôi.
- “Cái này sao……”
Tống Tử Minh gãi gãi đầu, bắt đầu bịa đặt lung tung,
- “Cô nương mà, phần lớn là thích y phục đẹp, trang sức trân quý, còn có son phấn gì đó…… Ý gãi đúng chỗ ngứa chính là ngài hẳn là đưa nhiều mấy thứ đó cho nàng.”
Thái Tử gật đầu,
- “Vậy lời ngon tiếng ngọt thì sao?”
Tống Tử Minh trên mặt cứng đờ,
- “Lời ngon tiếng ngọt a…… Cái này…… Lời ngon tiếng ngọt ý chính là nói một ít lời dễ nghe dỗ dành nàng, tỷ như khen nàng xinh đẹp, khen nàng ôn nhu hiền huệ, loại này.”
Thái Tử nghe đến đó hơi hơi nhíu mày, cái này với hắn mà nói thật ra có chút khó làm, hắn chỉ sợ nói không nên lời.
- “Lời ngon tiếng ngọt liền một hai phải như thế sao?” Hắn hỏi.
Tống Tử Minh gật đầu thật mạnh,
- “Đương nhiên, bằng không như thế nào có thể gọi là lời ngon tiếng ngọt? Còn có loại lời ngon tiếng ngọt này khi nói càng êm tai hiệu quả mới càng tốt, tốt nhất có thể đem nàng khen chỉ trên trời mới có, cô nương khác đều so ra kém mới tốt.”
Thái Tử mím môi, tay túm trang giấy chà xát,
- “Bày ra mị lực thì sao?”
Tống Tử Minh nói:
- “Điện hạ, cô nương đều thích nam tử anh tuấn soái khí, điện hạ điểm này phải nói là thỏa mãn, không chỉ có thỏa mãn còn dư dả. Bất quá thuộc hạ cảm thấy điện hạ về sau ở trước mặt Diệp cô nương cười cười nhiều, phải bình dị gần gũi, nhưng ngàn vạn lần đừng luôn là khuôn mặt một bộ cự người ngàn dặm, ngài như vậy sẽ dọa đến nàng.”
Thái Tử nhíu mày, cẩn thận ngẫm lại hắn thật đúng là dọa đến nàng……
Tống Tử Minh thấy Thái Tử thật sự đều nghe lọt lời mình nói, hắn không ngừng có chút đắc ý, tuy rằng hắn không có bản lĩnh truy đuổi cô nương, thế nhưng bản lĩnh há mồm vô căn cứ hắn vẫn có! Nhìn một cái, Thái Tử điện hạ đều bị hắn thuyết phục!
Hắc hắc, hắn quả nhiên lợi hại!
*** *** *** *** ***
Tê Ngô Cung.
Phúc Nguyên vội vàng gấp gáp trở về, đem chính mình ở Tử Trúc Uyển nhìn thấy nghe thấy đều nói với Hoàng Hậu.
Sau khi Hoàng Hậu nghe nói tinh thần run lên, bà đứng dậy,
- “Ngươi nói chính là sự thật?”
Phúc Nguyên nói:
- “Thiên chân vạn xác, nô tài tận mắt nhìn thấy Thái Tử điện hạ từ Tử Trúc Uyển đi ra, điện hạ còn an bài hai cung nữ hầu hạ Diệp cô nương, tuy rằng nô tài chưa đi đến trong phòng nhìn xem, nhưng từ cửa nhìn thấy Tử Trúc Uyển xác thật đại tu một phen, sau lại nô tài lại hỏi mấy thái giám Đông Cung, thế mới biết từ khi vị Diệp cô nương kia vào ở, Thái Tử điện hạ sẽ thường xuyên tới nơi đó ngồi ngồi.”
Hoàng Hậu nghe xong mắt sáng rực lên,
- “Cho nên nói hôm nay Thái Tử trừng phạt Ngũ công chúa là vì xuất đầu cho Diệp Xu Xu?”
Phúc Nguyên gật đầu thật mạnh,
- “Y nô tài tới xem, xác thật là cái dạng này, bằng không điện hạ vô duyên vô cớ làm sao sẽ vì một cái thư đồng bên người Cửu công chúa trừng phạt Ngũ công chúa? Nô tài cảm thấy, Thái Tử điện hạ có ý với cô nương kia, cho nên mới sẽ thay nàng xuất đầu!”
Dứt lời, Hoàng Hậu kích động mà đứng lên,
- “Thật tốt quá! Tên tiểu tử thúi này xem như thông suốt!”
Phúc Nguyên cũng là vui vẻ ra mặt,
- “Chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, được như ước nguyện!”
Hoàng Hậu kích động mà ở trong phòng đi tới đi lui, nghĩ đến lần trước bà gọi Diệp Xu Xu tiến cung, Thái Tử còn không chịu gặp nàng, bà còn tưởng rằng hắn chướng mắt Diệp Xu Xu, kết quả hiện tại cư nhiên lại xuất hiện chuyển biến……
Nghĩ đến đây, Hoàng Hậu cảm xúc mênh mông, bà cảm thấy mặc kệ nhi tử bà coi trọng ai, chỉ cần hắn có thể thành thân, sinh mấy tôn tử cho bà, lấp kín miệng mấy lão thần, bà liền cám ơn trời đất!
- “Mau, bãi giá, bổn cung muốn đi Tử Trúc Uyển!” Hoàng Hậu nói.
Phúc Nguyên nghe xong, hắn tiến lên một bước khuyên nhủ:
- “Nương nương, không thể nóng vội mà, ngài gióng trống khua chiêng như vậy, tất sẽ kinh động đến Thái Tử điện hạ còn có những người khác, đến lúc đó các phi tần khác sẽ được đến tin tức……”
Hoàng Hậu nghe xong, bà nghĩ nghĩ cảm thấy hắn nói có đạo lý, Phúc Nguyên nói:
- “Nô tài cảm thấy nương nương ngài vẫn là làm Cửu công chúa điện hạ mang người lại đây, nàng là thư đồng Cửu công chúa, đi theo bên cạnh công chúa điện hạ thực bình thường, làm như vậy sẽ không khiến cho người khác chú ý.”
Hoàng Hậu gật đầu tiếp nhận ý kiến hắn.
Vì thế ngày hôm sau Cửu công chúa nhảy nhót lại đây tìm Diệp Xu Xu.
Vừa thấy mặt, Cửu công chúa liền ríu rít nói không ngừng.
- “……Diệp tỷ tỷ, ngày hôm qua muội dựa theo biện pháp tỷ dạy giả bộ bị bệnh, quả nhiên mẫu hậu muội rất tức giận, còn chuẩn bị phái người đi giáo huấn Ngũ công chúa, kết quả tỷ đoán xem?”
- “Làm sao vậy?” Diệp Xu Xu phối hợp hỏi.
Cửu công chúa cười đắc ý,
- “Kết quả Ngũ công chúa bị Thái Tử ca ca phạt quỳ một canh giờ, hơn nữa là quỳ ở trước mặt mọi người! Ha ha ha ha, thật là đại khoái nhân tâm nha, ngày hôm qua lại mưa lớn, nàng bị phạt quỳ trước mặt mọi người, mặt khẳng định mất hết!”
Diệp Xu Xu sửng sốt,
- “Thái Tử điện hạ phạt Ngũ công chúa quỳ à?”
Cửu công chúa cười nói:
- “Đúng rồi đúng rồi, muội nghe nói ngày hôm qua Thái Tử ca ca rất uy phong, tự mình đi Nam thư viện, trực tiếp kêu người mang thư đồng bên người Ngũ công chúa đi ra ngoài khảo vấn, hai thư đồng kia bị Thái Tử ca ca làm cho sợ hãi, chẳng được bao lâu thì cái gì cũng đều nói ra, sau đó Ngũ công chúa đã bị Thái Tử ca ca phạt quỳ, hì hì hì.”
Nàng nói xong chớp chớp mắt với Diệp Xu Xu,
- “Diệp tỷ tỷ, Thái Tử ca ca làm như vậy đều là vì lấy lại công đạo cho tỷ đấy!”
Diệp Xu Xu trong lòng ngũ vị tạp trần, Cửu công chúa không nói, nàng thật đúng là không biết có chuyện này.
Thái Tử thế nhưng vì nàng trừng phạt Ngũ công chúa?
Nàng rũ mi mắt xuống, nhớ tới ngày hôm qua hắn ôm nàng vào nhà nói với nàng những lời đó……
Đang nghĩ ngợi, Tĩnh ma ma mang theo bốn thái giám đi đến, bốn thái giám kia chuyển đến hai cái rương lớn, cái rương kia thoạt nhìn vừa lớn vừa nặng, bọn thái giám dọn phải cố hết sức.
Diệp Xu Xu đứng lên vội vàng đi nghênh đón,
- “Tĩnh ma ma.”
Tĩnh ma ma nhìn thấy nàng cười tủm tỉm nói:
- “Thái Tử điện hạ kêu nô tỳ lại đây đưa chút đồ cho ngài.”