Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Trong doanh địa.
Mấy trăm đôi mắt nhìn người giữa sân, biểu tình của mọi người đều khác nhau, có khiếp sợ, có tò mò, đương nhiên càng có rất nhiều muốn nhìn náo nhiệt.
Thái Tử thế nhưng tiếp được tú cầu, đây chính là khó gặp.
- “Hát đi! Hát đi! Diệp tỷ tỷ, tỷ làm ca ca hát đi!” Cửu công chúa kiên trì không ngừng mà thúc giục.
Diệp Xu Xu biết chính mình tránh không khỏi đi, nàng nhắm mắt một cái bằng bất cứ giá nào nói:
- “Vậy…… hát đi……”
Cửu công chúa hưng phấn lên,
- “Hì hì, Thái Tử ca ca, ca ca mau hát đi!”
Tất cả mọi người ở đây rất hưng phấn, duỗi dài cổ, muốn nhìn một chút đến tột cùng Thái Tử điện hạ có thật sự hát hay không?
Thái Tử trường thân ngọc lập*, khí chất ưu nhã xuất trần.
(Chú thích: Trường thân ngọc lập: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, “ngọc lập” hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi)
Diệp Xu Xu thật sự tưởng tượng không ra người như vậy trước mặt mọi người hát lên sẽ là dáng vẻ gì? Chỉ là nếu không ca hát, vậy thì khiêu vũ…… Dù sao đều không phải cái lựa chọn tốt gì……
- “Được.” Thái Tử gật đầu cười đáp ứng thực dứt khoát, hắn ra lệnh người đem một cây đàn tranh tới đây.
- “Cô nương có đệm nhạc cho ta không?” Hắn chỉ đàn tranh nói.
Diệp Xu Xu ngẩn ra, ngay sau đó gật gật đầu,
- “Không thành vấn đề, không biết điện hạ muốn hát khúc gì?”
- “Khuất Nguyên sở chỉ cửu ca thiếu tư mệnh.” Hắn nói.
Diệp Xu Xu thầm nghĩ hắn chọn không tệ, đây là một khúc nhạc hay, trang trọng thanh lịch rất hợp với thân phận của hắn.
Nàng sửa sang suy nghĩ lại thật tốt, ngồi xuống phía sau đàn tranh, ngón tay k.ích thích cầm huyền.
Tiếng đàn vang lên trong bầu trời đêm, mỗi một tiếng đều lộ ra yên lặng linh hoạt kỳ ảo.
(Editor: mình không biết edit lời bài hát cho nên giữ nguyên convert nhe…)
- “Thu lan hề mi vu, la sinh hề đường hạ……”
Giọng nam trầm thấp du dương cùng với tiếng đàn ngâm xướng ra.
Trong lòng mọi người đều chấn động, Thái Tử điện hạ thế nhưng thật sự mở miệng hát!
- “Lá xanh hề tố hoa, mùi thơm phỉ hề tập dư. Phu nhân đều có hề mỹ tử, tôn gì hề sầu khổ……”
Cửu ca thiếu tư mệnh là Khuất Nguyên sở là khúc hiến tế, bản thân từ khúc liền đại khí đoan trang. Từ trong miệng hắn ca ra, không có chút nào không được, giọng hắn trầm thấp có từ tính, lộ ra một chút cô độc, mỗi một câu đều đi vào nội tâm mọi người.
Cửu công chúa thu hồi cợt nhả, nghe rất nghiêm túc.
Một ít người không tự kìm hãm được bắt đầu theo cùng nhau than nhẹ,
- “……Bi mạc bi hề sinh biệt ly, nhạc mạc nhạc hề tân hiểu nhau……”
Dần dần mọi người đều thu hồi tâm tư xem náo nhiệt, theo cùng nhau ngâm xướng,
- “……Khổng cái hề thúy, đăng cửu thiên hề vỗ sao chổi……”
Tất cả mọi người đã bị cảm nhiễm đắm chìm ở trong ca khúc,
- “……Tủng trường kiếm hề ủng ấu ngải, tôn độc nghi hề vì dân chính.”
…..
Một khúc kết thúc.
Mọi người chưa đã thèm. Có người dẫn đầu phản ứng lại, bắt đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ngay sau đó tiếng vỗ tay dậy sấm.
Không nghĩ tới Thái Tử thế nhưng thật sự hát, còn hát hay như vậy!
Cửu công chúa đi đến trước mặt Thái Tử,
- “Thái Tử ca ca, ca ca hát thật là dễ nghe, về sau Thái Tử ca ca hát nhiều cho muội nghe được không?”
Thái Tử duỗi tay không khách khí mà cho nàng một cái cú.
Cửu công chúa ôm đầu, tức giận khuôn mặt nhỏ phình phình,
- “Không hát thì không hát, làm gì ca ca đánh muội? Chán ghét! Hư ca ca!”
Mắt thấy Thái Tử biểu diễn thuận lợi kết thúc, Diệp Xu Xu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng đang muốn đứng dậy, Thái Tử đột nhiên đi tới, hắn trên cao nhìn xuống đánh giá nàng một phen, nói cái gì cũng không nói, duỗi tay từ trên đầu nàng rút ra một cây trâm.
- “Cái này coi như là cho ta để khen thưởng.” Hắn cầm cây trâm ngọc lục nói.
Diệp Xu Xu há hốc mồm, khen thưởng còn có thể trực tiếp lấy đi sao?
Thái Tử nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của nàng, khóe môi khẽ nhếch, không khách khí mà thu cây trâm vào ống tay áo, xoay người nhanh chân rời đi.
Chờ đến hắn đã đi xa, lúc này Diệp Xu Xu mới phản ứng lại, Thái Tử lấy đi thế nhưng là di vật nương nguyên chủ lưu lại!
*** *** *** *** ***
Sự tình phát sinh trong doanh địa thực mau truyền khắp nơi.
Diệp Trường Canh bởi vì có việc, cho nên đêm nay không đi doanh địa, sau khi hắn nghe xong việc này giật mình mà chạy tới hỏi Diệp Xu Xu.
Trong lòng Diệp Xu Xu cũng rối loạn lung tung, trừ bỏ khiếp sợ người cứu nàng là Thái Tử ra, nàng còn đang suy nghĩ sự tình Thái Tử lấy đi di vật của nương nàng, tuy rằng nàng đối với nương của nguyên chủ không có tình cảm, thế nhưng nàng đã chiếm thân thể nữ nhi người ta, về tình về lý, nàng hẳn là phải lấy về cây trâm kia.
Chính là hiện tại cây trâm bị Thái Tử coi như khen thưởng lấy mất, nàng phải làm sao bây giờ?
Tiễn Diệp Trường Canh đi, Diệp Xu Xu gãi đầu, trong lòng có chút loạn.
Hôm nay sự tình một chuyện tiếp một chuyện, quả thực đã nhanh làm cho nàng suy nhược tinh thần.
Nàng trở lại doanh trướng, phát hiện lại không thấy Diệp Chân Chân, cũng không biết đã chạy đi đâu. Nàng bực bội đòi mạng, cũng không nghĩ quản nàng ta, rửa mặt chải đầu xong liền đóng cửa lều, ngã đầu liền ngủ.
Đêm dần dần tối.
Đồng dạng bóng đêm đó, Thái Tử làm một giấc mộng, mơ thấy hắn lại về tới thời điểm niên thiếu buổi tối ngày đó.
Ban đêm ngày đó mưa to giàn giụa, hắn ở trong phòng nho nhỏ, vây quanh bếp lò bận bận rộn rộn, bởi vì ban ngày làm mứt quả bán rất chạy, hắn tính toán lại làm nhiều một chút, ngày mai khiêng đến chợ đi bán.
Mấy ngày nay thời điểm hắn bán hàng nhận thức những người này, cái này làm cho hắn thực vui vẻ, trước kia hắn luôn là độc lai độc vãng một mình, chưa từng có bằng hữu, càng không có bạn chơi cùng, những người trong thôn thấy hắn, hoặc là hờ hững hoặc là động một chút đánh chửi, rất ít có người lấy con mắt nhìn qua hắn, cái này làm cho hắn trở nên càng ngày càng phong bế càng ngày càng không thích giao lưu với người.
Chính là hiện tại không giống nhau, hắn có tỷ tỷ làm bạn ở bên cạnh hắn, nàng đối với hắn tốt như vậy, còn có tất cả mọi người nơi này sẽ không mắng hắn là “Dã loại”, còn xem hắn coi như là người bình thường. Hắn cảm thấy chính mình thực hạnh phúc.
Hắn cẩn thận mà ghim từng cái mứt quả lại, hắn làm mứt quả rất nghiêm túc, đường ngào ngọt mà không ngấy, trái cây chọn lựa đều là mới mẻ nhất……
Hôm nay hắn kiếm lời thêm 50 văn tiền, chờ đến khi hắn tích cóp đủ bạc, hắn liền tới cửa hàng trên đường mua cho tỷ tỷ một phần lễ vật.
Nghe Vương đại thẩm nói chỉ cần là nữ nhân đều sẽ có lòng yêu thích chưng diện…… Tỷ tỷ cũng là nữ tử, cũng thực thích chưng diện đi?
Bên ngoài sấm sét ầm ầm đều ảnh hưởng không được tâm tình của hắn.
Hắn ghim mứt quả, trong miệng còn hát.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
Hắn sửng sốt, đã trễ thế này ai sẽ tới tìm hắn? Hắn đầu tiên nghĩ đến chính là tỷ tỷ, bất quá thực mau lại phủ nhận.
Tỷ tỷ chỉ xuất hiện ở ban ngày, trước nay không ở buổi tối đi tìm hắn.
Hắn bung dù đi đến trong viện, ngoài cửa người còn đang gõ cửa.
Hắn nhớ tới tỷ tỷ từng cảnh cáo hắn không nên tùy tiện mở cửa cho người khác, đặc biệt là ở đêm khuya. Cho nên hắn đi tới cửa, cũng không có mở cửa, mà là từ kẹt cửa tiểu tâm nhìn, bên ngoài đứng mấy tên hắc y nhân dáng người cường tráng, những người đó trong tay đều cầm đao, thân đao hiện ra hàn quang.
Hắn tức khắc cực kỳ sợ hãi, nhanh chân liền chạy vào trong phòng, lại không nghĩ rằng có hai tên hắc y nhân từ ngoài tường nhảy vào.
- “Nơi này quả nhiên có một tiểu hài tử!” Có người hô to.
- “Mau bắt lấy hắn!” Có người đáp lại.
Hắn bị người bắt được đập cho hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại phát hiện chính mình bị nhốt vào phòng tối, chung quanh có mười mấy hài tử tuổi tác xấp xỉ hắn, mấy hài tử đó bị trói tay chân thoạt nhìn đều thập phần hoảng sợ.
Cái này làm cho hắn nhớ tới lúc trước trải qua bị bán, hắn cho rằng chính mình là bị bọn buôn người bắt, người bắt hắn chuẩn bị đem hắn đi bán……
Chẳng được bao lâu, có hắc y nhân tiến vào kéo một đám bọn họ đi ra ngoài.
Hắn bị đưa tới trong phòng, vừa nhấc đầu thế nhưng thấy Lưu Lão Xuyên.
Hắc y nhân cầm đầu hỏi Lưu Lão Xuyên,
- “Hết thảy hài tử có thân phận khả nghi trong thành ta đều mang lại đây, ngươi qua đây nhìn xem hài tử kia rốt cuộc có ở đây hay không!”
Lưu Lão Xuyên sợ tới mức hai chân nhũn ra, run run đi tới.
Tiểu nam hài không biết đã xảy ra chuyện gì, những tên hắc y nhân đó là ai? Lưu Lão Xuyên vì cái gì lại ở chỗ này? Hắc y nhân làm Lưu Lão Xuyên chỉ ra và xác nhận người là chính mình sao?
Lưu Lão Xuyên xem qua từng người, chờ tới trước mặt hắn, tạm dừng một chút, tiếp theo lại lắc đầu nói:
- “Không phải.”
Trong khoảng thời gian này Tiểu nam hài ăn no, tướng mạo thay đổi nhiều, Lưu Lão Xuyên không thể nhận ra.
Xem qua mười mấy hài tử xong, Lưu Lão Xuyên đều lắc đầu phủ nhận.
Hắc y nhân sắc mặt cực kỳ khó coi, kêu người dẫn Lưu Lão Xuyên đi, có người hỏi:
- “Mấy hài tử này nên xử lý như thế nào?”
Hắc y nhân xua xua tay nói:
- “Mấy hài tử này không cha không mẹ lai lịch không rõ, vì để ngừa vạn nhất ở bên trong này thật có hài tử kia, vẫn đều giết đi, thi thể ném vào bãi tha ma.”
Sau khi hết thảy hài tử ở trong phòng nghe được tiếng lòng rối loạn khóc kêu lên.
Nhưng mà đám đao phủ lại không có chút nào thương hại, cầm đao một người tiếp một người giết người.
Hắn thấy đao thọc vào trong thân thể những hài tử đó, vừa kéo ra máu tươi phun trào mà ra, những hài tử đó tựa như túi rách bị ném xuống đất.
Tiếng thét chói tai, tiếng la khóc hết đợt này đến đợt khác.
Bọn nhỏ một người tiếp một người mà ngã vào vũng máu.
Một tên hắc y nhân cầm kiếm đi đến trước mặt hắn, hắn bị người trói chặt tay chân căn bản không có biện pháp giãy giụa, chỉ có thể tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.
Người nọ một kiếm hung hăng thọc vào bụng hắn.
Đau nhức truyền đến, hắn phun ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh.
Hắn ở trong bãi tha ma tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy một người chết trợn tròn mắt trống trơn mà nhìn hắn.
Cả người hắn chấn động, suýt nữa la thất thanh.
Chung quanh nơi nơi đều là người chết, một ít thi thể đang bị quạ đen mổ.
Hắn đè xuống nội tâm sợ hãi đẩy thi thể đè ở trên người hắn ra, cổ thi thể kia lưu máu nhiễm đỏ toàn thân hắn, máu đỏ sậm đau đớn mắt hắn.
Hắn nhìn thấy quạ đen đang mổ mặt một người, mặt người nọ đã bị mổ hoàn toàn thay đổi thảm hại không nỡ nhìn.
- “Ọe…… ọe……”
Hắn che miệng nôn khan, dạ dày sông cuộn biển gầm, lại chỉ phun ra một búng máu.
Thi thể ném vào khe suối tứ tung ngang dọc.
Nơi này giống như là một tòa địa ngục nhân gian.
Bản năng cầu sinh làm hắn dựa vào chút khí lực ít ỏi của mình mà giãy giụa chậm rãi bò ra từ trong những xác chết.
- “Tỷ tỷ……”
Hắn cỡ nào hy vọng lúc này tỷ tỷ có thể ở bên cạnh hắn.